Trò Chơi Đại Tác Chiến - Bình Quả Thụ Thụ Thụ

Chương 23: Thư Ký



Diễn đàn chính thức của Mạng văn học Duyệt Tư – Kênh nam – Khu vực thảo luận bài viết trên Internet.

[Thảo luận] Tôi thấy bản thảo xem trước tác phẩm mới của Triệu Triệu. Mọi người thấy thế nào? Có ai đã xem nó chưa?

0L: “Phong Sa Lục” đã xong chưa? Chuẩn bị bán giá cắt cổ.

1L: Không, chỉ là bản xem trước, nói là nó sẽ được cập nhật chính thức sau khi “Phong Sa Lục” hoàn thành.

2L: Đừng đọc nữa, độc, tác phẩm này chắc là hướng tới độc giả nữ.

3L: Trả lời 2L: Sao vậy? Không phải là chủ đề trinh thám à? Tôi thích chủ đề này.

4L: Ngay khi nhìn thấy nhân vật nam chính được dựa trên Thập Nhị Diệp, tôi đã không muốn đọc nữa. Phần bình luận toàn là hủ nữ.

5L: Trả lời 4L:???? Cái quái gì vậy?

6L: Nhân vật nam chính Diệp Diệc Sơn là một cảnh sát. Tên thật của Thập Nhị Diệp là Diệp Loan, hồi nhỏ ước mơ là cảnh sát.

7L: Đù, cái kiểu dụ dỗ gì thế này, là để thu hút hủ nữ à?

8L: Chắc vậy. Tôi không chịu đựng được nữa. Tôi thích một vài cuốn sách của cậu ấy, nhưng tôi thực sự không muốn đọc cuốn này.

9L: Sau khi đọc bản xem trước, tôi sẽ giới thiệu cuốn tiểu thuyết lãng mạn này cho bạn gái của mình.

10L: Đem tình cảm thể hiện trên Weibo làm hủ nữ phát điên, dự là sẽ phát triển tốt, thông minh.

11L: Không che giấu tình cảm nổi để viết văn thì nghỉ đi.

12L: Làm cái trò JB* gì vậy, lăng xê à?

(*JB: là viết tắt phiên âm của “鸡巴”, chỉ bộ phận sinh dục của nam.)

13L: Hay đó, Duyệt Tư đã học được tất cả những cái này rồi, sau này sẽ trở thành thế giới của hủ nữ.

14L: Không cần phải dắt mũi đâu, không chừng họ thực sự là một cặp thì sao?

15L: Trả lời 14L: Được đó!

16L: Mấy người rốt cuộc là đọc văn hay đọc người? Lo làm gì có nguyên mẫu hay không, văn hay thì đọc, không hay thì đừng đọc, đơn giản mà.

17L: Trả lời 16L: Nghĩ đến sự kiêu ngạo của Thập Nhị Diệp mà chịu nổi sao?

18L: Trả lời 17L: Fans nữ sẽ nói đây là sự ghen tị của bọn thua cuộc.

19L: Duyệt Tư – diễn đàn đồng tính lớn nhất Trung Quốc.

20L: Trả lời 19L: Duyệt Tư – thiên đường hủ nữ lớn nhất Trung Quốc

…..

Kể từ khi bản xem trước của bài viết mới được đăng trên Weibo, Triệu Nhất Gia ngày nào cũng bị nhóm Vườn Sao Băng trêu chọc:

Thiên Cải: @Triệu Triệu Khi còn nhỏ tớ muốn trở thành nhà khoa học, viết cho tớ 1 quyển nha.

Tần Hải: @Triệu Triệu Khi còn bé tôi muốn làm bác sĩ, viết cho tôi 1 quyển nha.

Hồ Ly Mê Ngủ: @Triệu Triệu Triệu Triệu, tôi muốn trở thành một hacker lợi hại dù tôi có phải là nam chính hay không, chỉ cần xuất hiện thật hoành tráng là được.

Triệu Triệu: Mấy người quên tôi từ không viết văn bên kênh nam, mà giờ phải viết rồi hả?

Tần Hải: Tôi không lo được nhiều như vậy!

Thiên Cải: Vậy tôi sẽ làm top!

Triệu Triệu:…Mấy người không có quyền lựa chọn.

Hồ Ly Mê Ngủ: Tôi nghĩ rồi, Triệu Triệu, sao cậu không để ba người chúng tôi xuất hiện trong “Truy Bạch”. Dù sao thì nguyên mẫu cũng là Thập Nhị Diệp, sau đó giao vai phụ cho tụi tôi.

Thiên Cải: Ý kiến ​​hay, việc điều tra tội phạm, pháp y giao cho anh Hải, Hồ Ly tiếp tục làm hacker, còn tớ…..

Triệu Triệu: Cậu muốn làm gì?

Thiên Cải: Một thiên tài trẻ tuổi ốm yếu bước hai bước là ho vài lần. Cậu ta vô tình dính vào một vụ án giết người và vạch trần câu chuyện quá khứ của một gia tộc cổ xưa thần bí…..

Tần Hải: Chúc mừng Triệu Triệu đã dẫn đầu 1 bộ fanfic.

Hồ Ly Mê Ngủ: Chẳng lẽ đó giờ không phải là viết fanfic hả? [Mắt lé.jpg]

Thiên Cải: Nói cái gì vậy? Là kiệt tác tình cảm đô thị, thuận tiện phá án.

Thập Nhị Diệp: [Cung hỉ phát tài, đại các thuận lợi]

Thiên Cải: [Cảm ơn lão bản.gif]

Hồ Ly Mê Ngủ: [Cảm ơn lão bản.gif]

Tần Hải: [Cảm ơn lão bản.gif]

Cũng may Diệp Loan dùng hồng bao chặn miệng bọn họ kịp thời, nếu không thì Triệu Nhất Gia xấu hổ đến mức không dám đọc WeChat. Đã mấy ngày kể từ khi “Weibo show tình” bị vô số người trêu chọc, Triệu Nhất Gia không còn khí thế không sợ hãi như khi đăng bài trên Weibo – giờ đây cậu chột dạ đến mức luôn cảm thấy mọi người, đặc biệt là ba người ở Vườn Sao Băng đã nhận ra điều gì đó. Nhưng Diệp Loan lại an ủi cậu: “Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết thôi.”

Ban đầu, Diệp Loan đã hứa sẽ trở lại thành phố Y sau chuyến công tác, nhưng lịch trình có trục trặc không thể không đến. Khi gọi điện cho Triệu Nhất Gia để kể chuyện này, Diệp Loan nói rằng anh muốn về nhà ở thành phố N trước. Triệu Nhất Gia phản ứng một lúc lâu mới nhớ ra gia đình và công ty của Diệp Loan thực ra ở thành phố N chứ không phải thành phố Y. Giờ nghĩ lại, thực ra Diệp Loan rất hiếm khi đến thành phố Y, cũng không cần thuê nhà gì cả, vậy ra ngay từ đầu anh đề nghị ở chung là vì cậu à?

Triệu Nhất Gia đột nhiên cảm thấy có chút vui, nói: “Diệp Loan, ban đầu sao anh lại muốn ở ghép với em?”

Diệp Loan cười nói: “Vì kim ốc tàng kiều.”

Triệu Nhất Gia nói: “Ngôi nhà này thật sự là của bạn anh hả?”

Diệp Loan: “Sau một thời gian nữa sẽ là nhà của chúng ta.”

Trước khi Triệu Nhất Gia trở thành người yêu của anh, Diệp Loan đã nỗ lực rất nhiều vì việc này, anh không hề suy xét xem đây chỉ là việc làm vô ích hay không đáng giá, anh chỉ quan tâm đến tình yêu của mình.

Triệu Nhất Gia hồi lâu không nói chuyện, sau một lúc lâu, cậu mới rầu rĩ nói: “Em có chút nhớ anh rồi.”

Diệp Loan khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng dỗ dành: “Vậy bé đến chỗ của anh nha? Đây cũng là nhà của em, em không định đến xem hả?”

Triệu Nhất Gia suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

Đến thành phố N ngay vào buổi chiều, trời vẫn còn sớm, Diệp Loan bảo Triệu Nhất Gia trực tiếp đến công ty, nói buổi tối sẽ đưa cậu đi ăn. Đoán chừng đã được nhắn riêng, Triệu Nhất Gia vừa đến công ty đã rất thích dịch vụ nhận dạng khuôn mặt, sau khi báo tên, lễ tân đưa cậu thẳng đến văn phòng của Diệp Loan và nói rằng Diệp tổng đang họp và Triệu Nhất Gia đợi một lát.

Triệu Nhất Gia có chút phấn khích khi lần đầu tiên đến công ty của Diệp Loan. Phong cách công sở đúng như những gì cậu mong đợi: đơn giản và nhẹ nhàng, có gu thẩm mỹ tốt. Triệu Nhất Gia nghĩ: Nếu nhìn thấy văn phòng này trước khi gặp Diệp Loan, nhất định sẽ chê anh là kiêu ngạo. Bây giờ cậu như gắn filter, đừng nói là kiểu cách trang trí, ngay cả cây chổi đặt trong góc cậu cũng thấy hợp ý! Triệu Nhất Gia hài lòng đi dạo vài vòng, cuối cùng cũng cảm thấy hơi khát nước. Tình cờ trên bàn của Diệp Loan có một bình giữ nhiệt, Triệu Nhất Gia tìm thấy một chiếc cốc giấy dùng một lần, vừa rót cho mình một ly nước thì thấy có người đẩy cửa đi vào: “Này, ai vậy, châm thêm nước vào phòng họp đi.” Nói xong, người đàn ông quay người rời đi.

Triệu Nhất Gia mang theo bình giữ nhiệt có chút bối rối.

Bởi vì hôm nay cậu đến công ty của Diệp Loan, đặc biệt sửa soạn một chút, ăn mặc cũng chỉnh tề hơn so với thường ngày, tóm lại là nhìn tươi tắn, giống như một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp. Có lẽ vì thế mà người đàn ông tưởng cậu là nhân viên mới. Có thể làm gì được bây giờ? Vừa đến công ty 10 phút, Triệu Nhất Gia quyết định đi nhậm chức.

Triệu Nhất Gia với vẻ mặt ủ rũ bước vào phòng họp, tay cầm bình giữ nhiệt. Cậu liếc nhanh để xác nhận vị trí của Diệp Loan, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, sợ rằng Diệp Loan sẽ nhìn thấy mình. Là một em trai hành chính vừa mới nhận chức, cậu lặng lẽ rót nước cho những người tham dự cuộc họp từng người một. Khi đến chỗ Diệp Loan, cậu không nhịn được mà nhìn anh

Như cảm nhận được điều gì đó, Diệp Loan cũng nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Nhìn thấy ánh mắt Diệp Loan có gì đó không đúng, thiếu chút nữa là đứng dậy, Triệu Nhất Gia vội vàng lùi lại, đi tới chỗ những người khác tiếp tục rót nước. Một vòng đi xuống dưới cuối cùng cũng rót xong, Triệu Nhất Gia thở phào một hơi, đang định rời đi thì phía sau vang lên một giọng nói: “Ừm… khụ khụ… Triệu Triệu, cậu ở lại giúp tôi ghi chép lại cái kia.”

Triệu Nhất Gia chết lặng. May mắn thay, cuộc họp vẫn tiếp tục sau khi Diệp Loan nói xong, không ai để ý đến một tình tiết nhỏ như vậy. Triệu Nhất Gia chỉ có thể thầm mắng Diệp Loan trong lòng, sau đó ngoan ngoãn đặt ấm nước xuống, ngồi bên cạnh anh giả vờ viết gì đó – sổ và bút là do người “trực thuộc cấp trên” của anh tài trợ. Tuy nhiên, dù là thư ký tạm thời nhưng Triệu Nhất Gia không muốn vì mình là người ngoài cuộc mà làm xáo trộn không khí làm việc nghiêm túc trong cuộc họp nên đã cẩn thận lắng nghe và ghi chú lại một số nội dung mà mình không hiểu. Chỉ là cậu đã quen với việc buông thả khi ở nhà, một khi viết gì đó, tư thế của cậu không thể nghiêm chỉnh được: Tay phải cầm bút viết, tay trái buông thõng tùy tiện. Đang viết, Triệu Nhất Gia dừng bút lại.

Tay Diệp Loan không biết lúc nào đã chạm vào tay cậu. Hai đốt ngón út dựa vào nhau một cách lặng lẽ và tự nhiên.

Tai Triệu Nhất Gia nóng bừng. Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Loan, chỉ thấy anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu, như thể không để ý đến điều gì. Triệu Nhất Gia không dám cử động, sợ cử động sẽ bị phát hiện; cậu cũng không muốn rút tay lại, cậu không hiểu vì sao dù đã tiếp xúc thân mật quá mức rồi nhưng giờ phút này chỉ một cái chạm nhỏ cũng khiến cậu phấn khích không thôi.

Cậu bất động, Diệp Loan cũng vậy.

Thời gian ngừng trôi, chớp mắt như đã trải qua trăm năm.

Họp xong, Diệp Loan nhanh chóng đưa Triệu Nhất Gia trở lại văn phòng: Đóng cửa, khóa lại, sau đó đem Triệu Nhất Gia đè lên cửa.

Trán anh áp vào trán Triệu Nhất Gia, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau. Diệp Loan trêu chọc: “Đây là kiểu play mới của bé nhỉ? Tổng tài bá đạo và cậu thư ký nhỏ à?”

Triệu Nhất Gia đỏ mặt: “Do nhân viên của anh nhận nhầm người á.”

Diệp Loan dùng ngón tay cái chậm rãi vuốt ve môi Triệu Nhất Gia, nhẹ giọng nói: “Anh đọc bài viết mới của em rồi, anh thích câu nói đó – tựa như ánh trăng dưới hồ nước, quang minh ủ rượu, khiến người mê say.”

Câu này là ấn tượng đầu tiên của một nhân vật phụ về Diệp Dược Sơn trong bài viết, Triệu Nhất Gia không khỏi bật cười: “Sao anh lại kiêu ngạo thế…ưm…”

Diệp Loan rốt cuộc chờ không kịp, nhịn không được mà cúi đầu nuốt xuống lời còn chưa nói xong vào bụng:

“Không, đó là vì anh nhớ em.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.