Bầu không khí như bị đóng băng. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng thở dốc.
Tuy nhiên, không biết vở kịch này là một trò đùa hay là một loại giày vò, nhưng nó vẫn chưa kết thúc.
Sau khi Thập Nhị Diệp nói xong, anh hơi nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu sang một bên: “Nghĩ đến đây, anh rốt cuộc nhịn không được, chậm rãi đến gần Hứa Nhất Minh. Lặng lẽ để lại một câu…”
Hơi thở của anh đáp xuống bên tai Triệu Triệu, cảm giác nhẹ nhàng nóng bỏng. Trong đầu Triệu Triệu vang lên một tiếng vo vo, cậu tựa hồ nghe thấy, nhưng lại tựa như không nghe thấy. Triệu Triệu còn chưa kịp phản ứng, Thập Nhị Diệp dừng lại mấy giây, nhẹ giọng nói: “Tiểu công tử, chúng ta diễn xong rồi”.
Thập Nhị Diệp đứng thẳng lên.
Không khí cuối cùng cũng bắt đầu lưu thông trở lại. Mọi người vỗ tay khen ngợi Thập Nhị Diệp, Thiên Cải thậm chí còn đánh anh rồi cười nói: “Thập Nhị gia, ngài thật lợi hại. Diễn xuất quá xuất sắc”.
Triệu Triệu thở dài một hơi: “Phục anh đó, tôi thua rồi”. Cậu thừa nhận thất bại và vui vẻ mở chai bia, sẵn sàng uống cạn. Kết quả, Thập Nhị Diệp lại đè chai bia xuống: “Cậu uống nhiều bia rồi, đám người Thiên Cải cũng không cần uống nữa. Cứ vậy đi, bia được miễn trừ, chỉ cần hôm khác cùng nhau ăn 1 bữa là được”.
Tần Hải liếc nhìn Thập Nhị Diệp, Thiên Cải gật đầu đồng ý, nói: “Thập Nhị gia nói có lý”.
Thế là một ván chơi mới lại tiếp tục.
Đêm nay, các đại thần của Duyệt Tư cuối cùng cũng hiểu hết thế giới muôn màu của đam mỹ trong tâm trí các tác giả kênh nữ. Là nam nhi, đôi khi họ phải chiến đấu trên chiến trường với cái bụng no căng, có khi họ ngày ngày chiến đấu với các loại thú thần thoại khác nhau; có những người đồng tính nam cực kỳ chăm chỉ, vừa yêu, vừa đấu tranh cho quyền lợi của mình…. Hồ Ly Mê Ngủ… anh đặc biệt cảm động vì điều này. Anh cho biết, khi đọc mấy đoạn này, anh cảm nhận được khát vọng tự do của các omega.
Triệu Triệu: “Omega là cái gì?”
Hồ Ly Mê Ngủ: “Tôi không biết, nhưng trong sách viết như vậy. Hình như là dị nhân, có mấy kiểu lận”.
Kết thúc trò chơi này, 5 người con trai tụ tập quanh cuốn sách để thảo luận về bối cảnh, cách viết, nhịp điệu câu chuyện… Nó giống như một bữa tiệc thưởng thức văn học cấp cao.
Thiên Cải chụp ảnh vài người đang ngồi xung quanh đăng lên Weibo.
Thiên Cải Cải Thiên V: “Hôm nay tôi thấy rất nhiều điều thú vị. Thảo luận vui vẻ với mọi người và biết thêm rất nhiều thứ”.
Người hâm mộ cảm thán: “Sự kiện “Thưởng Nguyệt” quả thực là một sự kiện lớn. Thúc đẩy văn học mạng phát triển”.
Ban đêm khi ngủ, có lẽ vì uống quá nhiều bia nên Triệu Triệu thường xuyên phải dậy đi vệ sinh. Đi đi lại lại, mất ngủ nên ngồi dậy chuẩn bị xem TV một lúc. Khi đang tìm điều khiển TV, Triệu Triệu chợt thấy một đống tiểu thuyết trên đầu giường. Thiên Cải nói ngày mai sẽ tới lấy đi và trả lại cho Mộng Mộng. Trên cùng là “Chiếc Gối Trong Mộng”.
Triệu Triệu nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng không nhịn được cầm cuốn sách lên. Cậu lật cuốn sách đến trang 229, đọc đi đọc lại nhiều lần. Tuy nhiên, ngoại trừ cái tên trùng khớp là Hạ Chi và Hứa Nhất Minh, cậu không đọc được một chữ nào về toàn bộ nội dung đoạn Thập Nhị Diệp đã diễn và tất cả những lời thoại anh ấy đã đọc.
Đến đây, Triệu Triệu sửng sốt một chút.
Trong căn phòng này, cách đây không lâu, những lời Thập Nhị Diệp nói dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cậu. Vẻ mặt của anh khi nói rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Triệu Triệu thực sự nghĩ rằng cậu là Hứa Nhất Minh trong sách. Nhưng bây giờ, cậu không tìm được bất kỳ dấu vết nào của phần cốt truyện này trong cuốn sách, cũng như không thể tìm thấy Hạ Chi, người yêu Hứa Nhất Minh thật lòng.
Nó giống như một giấc mộng.
Triệu Triệu chậm rãi đóng sách lại, ngơ ngác nhìn bìa sách.
Ảnh bìa “Chiếc Gối Trong Mộng” chụp tấm lưng trần của một người con trai với lớp gạc trắng che đi một phần hình xăm trên bả vai tựa như làn khói. Bìa vẽ rất đẹp, thực sự rất hợp với tiêu đề của cuốn sách, khiến người ta muốn xé bỏ tấm lớp che ra, xem hình xăm và giấc mơ đó là gì.
Khi sự kiện đọc sách kết thúc, sáng sớm hôm sau, các tác giả dưới sự chỉ đạo của Duyệt Tư lại đường ai nấy đi và tiếp tục quay về với cuộc sống của chính mình. Tần Hải và Thiên Cải từ sáng sớm đã tới gặp Triệu Triệu lấy mấy cuốn sách và chào tạm biệt. Sau đó, Hồ Ly Mê Ngủ gửi cho cậu một tin nhắn Wechat, nói rằng anh ta đã đến ga xe lửa. Về phần Triệu Triệu, chuyến bay của cậu là vào buổi chiều nên cậu là người nhàn nhã nhất.
Ngủ một giấc ngon lành, sau bữa trưa thì ra sân bay. Khi lên máy bay, cậu mới phát hiện ra Thập Nhị Diệp đang ngồi bên cạnh mình.
Triệu Triệu: “…”
Trong lúc nhất thời, cậu không biết nên hỏi Thập Nhị Diệp vì sao còn chưa đi, hay vì sao Thập Nhị Diệp lại cùng cậu đi tới một nơi, đã thế còn ngồi cạnh cậu. Có nhiều thắc mắc cậu muốn hỏi, tất cả như nghẹn lại trong cổ họng, không thể thoát ra được.
Thập Nhị Diệp tựa hồ như đã nhìn ra tâm tư của cậu, nói: “Vé máy bay là do biên tập viên của Duyệt Tư đặt trước. Hôm nay tôi mới biết được chúng ta đến cùng một thành phố”. Nói xong, anh lại cười: “Thật sự đây là định mệnh đó”.
Triệu Triệu liếc anh một cái.
Công bằng mà nói, Thập Nhị Diệp trông khá đẹp. Vẻ ngoài của anh khá nghiêm nghị, khi không cười lại có chút lạnh lùng xa cách, nhưng khi cười lại lộ ra một chút dịu dàng vô cớ, khiến người ta cứ muốn nhìn mãi không thôi.
Nói xong, Thập Nhị Diệp lắc lắc điện thoại: “Cậu nợ tôi một bữa. Số điện thoại của cậu là gì?”.
Triệu Triệu liền nói một dãy số. Thập Nhị Diệp vừa lưu lại số rồi tiếp tục hỏi: “Id Wechat đâu?”.
Triệu Triệu nói: “at0312”.
Thập Nhị Diệp gật đầu: “QQ đâu?”
Triệu Triệu: “Trên mặt tôi có viết chữ “quỵt nợ” hả?”
Thập Nhị Diệp tạm dừng tay, xoay đầu sang một bên, nghiêm túc nói: “Nhìn vào thì tôi thấy cậu sẽ quỵt nợ”.
Triệu Triệu không thể tự bào chữa trước lời buộc tội phi thực tế của Thập Nhị Diệp. Cậu muốn lấy chứng minh thư của mình ra, dán lên trán Thập Nhị Diệp để chứng minh mình vô tội.
Hai người đang trò chuyện một lúc, Thập Nhị Diệp đột nhiên nói: “Xin lỗi” với Triệu Triệu như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
Triệu Triệu biết tại sao anh lại xin lỗi.
Thực ra cậu cũng không muốn Thập Nhị Diệp nhắc lại chuyện này. Dù cố ý hay không thì sự việc cũng đã kết thúc và cậu cũng đã được xóa bỏ hết mọi nghi ngờ. Dù sao hai người cũng đã chơi game suốt đêm, cậu cũng không phải người keo kiệt, trong lòng Triệu Triệu, chuyện cũng đã kết thúc rồi.
Triệu Triệu không đáp lại lời xin lỗi của anh mà thay vào đó hỏi một câu không liên quan: “Anh có dựng lên phần mà anh diễn tối qua trong cuốn sách của Dương Liễu Thanh không? Tôi đã đọc cuốn sách đó”.
Thập Nhị Diệp không nghĩ tới cậu sẽ hỏi chuyện này, có chút sửng sốt, nhưng cũng không nói gì.
Triệu Triệu nhướn mày, cười lưu manh: “Chuyện xảy ra có chút bất ngờ, anh yêu tôi à?”.
Thái độ của cậu là nói đùa, nhưng Thập Nhị Diệp đã hoàn hồn lại: “Cố ý thay đổi mà cậu đã ghim rồi, suốt một đêm cậu không quên được, ai mới là người bị đối phương thu hút đây?”
Triệu Triệu nói không lại anh, liền nói: “Tém tém lại đi. Anh có nghĩ anh là Lâm Tùng Việt không?”
Lâm Tùng Việt là vai nam phụ trong tiểu thuyết “Khóa Tâm” đã hoàn thành trước đó của Thập Nhị Diệp. Sở dĩ Triệu Triệu đặc biệt nhắc đến vì người này là nam phụ có giá trị thời trang cao. Riêng điều này thôi thì không có gì quan trọng, dù sao thì trong sách của bất kì ai cũng sẽ có nhân vật như vậy. Nhưng cậu không biết vì sao Thập Nhị Diệp lại cố tình như thế, theo lời độc giả nói: “Thập Nhị gia thực sự đã dùng cả cuộc đời để mô tả nhân vật ấy” – thông minh, tỏa nắng, đẹp trai, tốt bụng, dễ thương… Không hề cường điệu chút nào khi nói rằng, trong “Khóa Tâm” mọi người đều yêu mến Lâm Tùng Việt.
Mặc dù Triệu Triệu đang trêu chọc anh, nhưng Thập Nhị Diệp lại có một cảm giác khác: “Cậu đã đọc tác phẩm của tôi rồi à?”. Nói xong, anh bấm vào “Khóa Tâm” và lướt qua phần bình luận: “Đây không phải là cái mà cậu bình luận sao? Cậu đã cmt cái này phải không? Phong cách viết trông rất giống nhau”.
Triệu triệu nhìn qua và nói: “Cái gì?”
“Tôi nhìn thấy trên đó có một dòng chữ lớn – Thập Nhị gia, em yêu anh ahhhhh, em muốn sinh cho anh một đứa con ahhhhhh!!!!!!!!!”
Triệu Triệu: “…”
Thập Nhị Diệp: “Muốn con trai hay con gái?”
Triệu Triệu nghiến răng nghiến lợi: “Không phải tôi. Cảm ơn!”
Nói xong, cậu quay đầu đi, không để ý tới Thập Nhị Diệp, chuẩn bị đi ngủ. Thấy vậy, Thập Nhị Diệp hơi nhếch khóe miệng, không nói nữa.
Máy bay sắp cất cánh, các tiếp viên đã bắt đầu nhẹ nhàng nhắc nhở hành khách tắt điện thoại di động. Thập Nhị Diệp nắm bắt thời cơ cuối cùng, cẩn thận chụp ảnh khuôn mặt nhắm ghiền của Triệu Triệu. Sau đó mở Weibo.
Thập Nhị Diệp V: “Xin chào, Triệu Triệu @Triệu Triệu Chiệu Chiệu [Photo.JPG]