Tiệc cưới của Tần Hải và Triệu Hân Hân được ấn định vào lúc 6 giờ 58 phút chiều. Là thành viên của F4, Tần Hải đã đặc biệt sắp xếp một chỗ ngồi cạnh bàn chính cho nhóm Vườn Sao Băng. Như vậy, 4 phù rể và 4 phù dâu có thể ngồi cùng một bàn, không cần phải sắp xếp người khác. Hiếm khi mọi người lại tụ tập cùng nhau sôi nổi như thế này, những phù dâu mê chụp hình chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Trước khi bữa tối bắt đầu, Mộng Mộng đã lôi kéo mọi người theo để chụp rất nhiều hình. Khi họ đã ngồi và chuẩn bị bắt đầu bữa tối, cô là người đầu tiên đăng:
Mộng Mộng Mơ Thấy Thuyền V: Mọi người muốn phù rể đẹp trai nhất và phù dâu xinh đẹp nhất! [Ảnh*9]
Áo mưa xanh: Ối, ối, ối, ối, ối, Mộng Mộng hôn một cái đi, Vân Phi, Khiêu Khiêu, Sài Tô thích các cô quá đi huhu!
Không mệt: Video ngắn đoán dâu mọi người đã hứa đâu rồi?!!!
Một ly rượu nữa: Trong 9 bức, Triệu Triệu và Thập Nhị Diệp đứng cùng nhau, sác xuất trùng hợp là bao nhiêu?
Màu cam là màu tôi thích nhất: @Mạng văn học Duyệt Tư Xin hỏi quý Tư, nam đoàn và nữ đoàn bao giờ mới xuất đạo?
Phượng Hoàng từ chối: Phù rể và phù dâu đều đẹp! Tấm thứ ba biểu cảm của Sài Tô cười chớt.
Vân Phi V trả lời Một ly rượu nữa: Đề toán này tôi giúp anh giải một chút nha @Thập Nhị Diệp [nheo mắt]
…..
Thiên Cải nhìn thấy trên Weibo, không khỏi chửi đổng lên: “Các cô nói đi, bây giờ thì cue Thập Nhị Gia của tụi tui, buổi sáng gặp nhau lúc đón dâu sao không biết nắm bắt thời cơ? Câu hỏi đưa ra cho ảnh quá dễ!”
Khiêu Khiêu cười nói: “Sao cậu lại keo kiệt vậy Thiên Cải? Có phải vì bây giờ fans CP của Thiên Triệu không chiến nổi fans CP của Diệp Công tử nên cậu bất mãn hả?”
Nói đến đây, Khiêu Khiêu liếc nhìn Diệp Loan, sợ anh không vui. Các nàng không quen biết Diệp Loan, cũng không biết tính tình của anh ngoài đời. Diệp đại thần đã nổi tiếng từ lâu, trên mạng cũng rất xa cách, nên các cô khi thiết kế trò chơi đã suy nghĩ rất nhiều, không dám đi quá xa. Về phần lựa chọn của Triệu Nhất Gia, mặc dù thực sự là nhóm phù dâu có hàng lậu nhưng không ngờ Tần Hải lại chọn A mà không thèm nghe câu hỏi, chỉ có thể nói ‘ý trời’.
Diệp Loan hơi nhếch môi khi nghe Khiêu Khiêu nói như vậy: “Ồ? Không hiểu lắm. Tôi và Triệu Triệu có rất nhiều fan CP à? Bọn họ nói thế nào vậy?”
Triệu Nhất Gia nghe vậy không nói nên lời liếc nhìn Diệp Loan, vành tai đỏ bừng; Hồ Ly Mê Ngủ cười cúi đầu uống nước; mắt Thiên Cải trợn ngược lên trời: Cậu thật sự phục Diệp Loan, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để ship CP – Có ai lại nghĩ chính tai mình lại nghe fan CP trước mặt chính chủ nói mình và người yêu mình đẹp đôi đến mức nào không? (Ý của Thiên Cải là không nghĩ tới Diệp Loan là kiểu thích fans CP Diệp Công tử ngồi trước mặt ảnh nói về việc họ thấy 2 người đẹp đôi đến mức nào).
Quả nhiên, nghe được lời xác định, Khiêu Khiêu vui vẻ nói: “Mọi người đều thấy tương tác của Thập Nhị Gia với Triệu Triệu đáng yêu, rất có tình cảm, cực kỳ có cảm giác xứng đôi nên đã lập CP cho anh, tên CP là ‘Diệp Công tử’.” Nói xong, cô dường như nghĩ tới điều gì đó, sau đó thận trọng nói thêm: “Thập Nhị Gia, anh chắc sẽ không tức giận đúng không, chúng tôi không có ý xấu…”
Diệp Loan cười như gió xuân: “Tất nhiên là không sao, tôi với Triệu Triệu có quan hệ rất tốt. Cảm ơn mọi người đã thích chúng tôi, xem ra tôi sẽ tương tác với Triệu Triệu nhiều hơn trên weibo trong tương lai rồi.”
Các phù dâu lặng lẽ hoan hô.
Khi tiệc cưới sắp chính thức bắt đầu, Tần Hải đi tới chào hỏi và trò chuyện vài câu. Trước khi rời đi, anh vỗ vỗ vai Thiên Cải nói: “Tuyết Tùng lát nữa sẽ tới, anh sẽ sắp xếp anh ấy ở cạnh em.”
Thiên Cải sửng sốt: “Tuyết Tùng cũng tới à?”
Tần Hải: “Ảnh là biên tập viên của anh, em quên rồi à? Được rồi, anh đi trước, mọi người ăn nhiều vào, khui rượu đi!”
Tần Hải vừa rời đi, Thiên Cải lập tức trở nên bơ phờ. Triệu Nhất Gia nhìn thấy điều này, tò mò nói: “Tớ nhớ Hồ Ly đã nói biên tập viên của cậu cũng là Tuyết Tùng, cậu có sợ anh ta không?”
Tất cả các biên tập viên ở Duyệt Tư đều được đặt tên theo thực vật. Ví dụ, biên tập viên của Triệu Nhất Gia tên là ‘Thủy Sam’, là một cô gái nghiêm túc và chu đáo, làm việc rất hợp với cậu nên cậu thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Thiên Cải và Tuyết Tùng. Thực ra, nếu một tác giả nổi tiếng như Thiên Cải thực sự không hài lòng với biên tập viên, cậu ấy có thể yêu cầu công ty thay thế anh ta.
Thiên Cải nghe Triệu Nhất Gia nói, lập tức ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Cậu đang đùa với tớ hả? Tớ mà phải sợ Tuyết Tùng á? Nói cho cậu biết, cho dù hôm nay Tuyết Tùng đứng trước mặt tớ, tớ vẫn sẽ nói…”
Cả bàn đang ngồi vui vẻ nghe Thiên Cải khoác lác, nhưng Sài Tô ngồi đối diện Thiên Cải, nhìn thấy nhân vật có liên quan – Tuyết Tùng đi tới, cô ho hai tiếng để nhắc nhở Thiên Cải.
Thiên Cải dừng một chút, nói tiếp: “Ảnh thật sự là người rất tốt bụng.”
Một nhóm người cười to, mồm năm miệng mười sôi nổi chào Tuyết Tùng…
“Anh Tuyết Tùng!”
“Anh Tạ, ngồi đây!” (Tên thật của Tuyết Tùng là Tạ Thanh)
“Hello, Tuyết Tùng!”
“Đã lâu không gặp, anh Tạ.”
…..
Tuyết Tùng mỉm cười và trả lời từng người một. Anh ta đặt chiếc áo khoác trong tay lên ghế cạnh Thiên Cải, ngồi xuống nhìn tay Thiên Cải, thản nhiên nói: “Tôi không biết cậu lại nâng niu bộ móng của cậu như vậy đấy.”
Thiên Cải không có nể nang, khiêu khích nói: “Đúng vậy, lúc khác tôi rủ anh cùng đi làm nail, cùng Hồ Ly ba người chúng ta cùng nhau làm!”
Hồ Ly Mê Ngủ từ chối ba lần: “Đừng, không cần, tôi không đi.”
Mọi người cười một lúc, sau đó thấy ánh đèn đột nhiên mờ đi, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Dưới bóng tối bao phủ trong chốc lát, giữa âm nhạc trang nghiêm và thánh khiết, Diệp Loan lặng lẽ nắm tay Triệu Nhất Gia. Triệu Nhất Gia quay đầu nhìn anh, Diệp Loan nhẹ giọng nói: “Mượn tạm một bản nhạc, tặng cho người anh yêu.”
Triệu Nhất Gia bật cười, dùng ngón tay gãi gãi lên lòng bàn tay Diệp Loan, sau đó nắm chặt.
Bữa ăn hôm nay cực kỳ vui vẻ. Bàn tiệc hôm nay đều toàn là người quen, Vân Phi nói đùa tiệc cưới giống như tiệc thường niên. Hiếm khi có thể thoải mái như vậy, ngoại trừ Hồ Ly Mê Ngủ không uống rượu vì bị dị ứng, tất cả những người khác trong bàn đều uống. Cuối cùng, các phù dâu có hẹn ngày hôm sau đi chơi nên chào họ rồi trở về phòng sau khi ăn xong; Triệu Nhất Gia vẫn còn tỉnh táo, nhưng đầu đã rất choáng váng; Thiên Cải trông vẫn ổn, nhưng cậu cứ luôn miệng nói, nói không ngừng nghỉ; chỉ có Diệp Loan và Tuyết Tùng là giữ vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh trò chuyện và cụng ly, thỉnh thoảng lại nhìn những người xung quanh.
Bầu không khí đang hòa thuận, Thiên Cải đột nhiên vỗ bàn: “Em muốn gửi cô dâu chú rể một bài hát!”
Hồ Ly Mê Ngủ bị cậu làm giật mình, tự hỏi liệu cậu có phải uống quá nhiều không: “Thiên Cải, không sao đúng không, sắp tàn tiệc rồi, đừng hát nữa.”
Thiên Cải lắc đầu: “Muốn hát, đợi một chút, nhớ vỗ tay cho em”. Nói xong, cậu đi tới chỗ kỹ sư âm thanh sân khấu.
Thấy bước đi của cậu đã vững, Hồ Ly Mê Ngủ mới yên tâm thả cậu đi.
Một lúc sau, Thiên Cải cầm micro bước lên sân khấu, đầu tiên nói “Xin chào”, sau đó lớn tiếng nói: “Hôm nay là ngày trọng đại của người anh em tốt Tần Hải, tôi rất vui, tôi muốn tặng anh ấy một bài hát.”
Tần Hải đang bận nâng ly chúc mừng quan khách, nghe thấy Thiên Cải nói, từ xa nâng ly lên chào hỏi.
Diệp Loan nhìn Thiên Cải, nghi hoặc nói: “Chắc là không sao đâu, anh còn tưởng là cậu ấy say.”
Tuyết Tùng nhìn lên sân khấu và không nói gì.
Thiên Cải ra hiệu cho kỹ thuật âm thanh, và nhạc dạo khiến mọi người cảm thấy rất quen thuộc. Khi Thiên Cải mở miệng, mọi người đều muốn ngất đi…
“Đời mình là một khúc quân hành~ Đời mình là bài ca chiến sĩ~…”
…..
Cựu chiến binh này từ đâu đến vậy!
Hồ Ly Mê Ngủ cười như điên: “Chuyện gì vậy trời! Chắc em ấy đã uống nhiều quá rồi!”
Diệp Loan không nhịn được cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Triệu Nhất Gia nói: “Thiên Cải từng đi lính sao? Tần Hải chắc cũng không phải đi lính phải không?”
Tuyết Tùng hình như có linh cảm gì đó, giơ điện thoại di động lên chụp lại màn khí thế quân sự đang dâng trào của Thiên Cải, bình tĩnh nói: “Nhân vật chính trong tác phẩm của Thiên Cải là một người lính.”
Bài hát còn chưa kết thúc, fans đã có nó rồi. Trong số khách mời dự bữa tiệc có bạn bè của bố Tần Hải, một người trong số họ đã giải ngũ và chuyển nghề. Vừa nghe tiếng hát, nước mắt ông đã tuôn rơi. Ông ôm Tần Hải, nhớ lại những năm tháng huy hoàng trong quân đội, cảm thán không ngờ lại có một chàng trai hát bài này, Tần Hải nhất định phải giới thiệu ông với cậu ta. Bằng cách này, một thanh niên đẹp trai ở độ tuổi ngoài 20 và một cựu chiến binh trung niên ở độ tuổi năm mươi ngay lập tức kề vai sát cánh và cùng nhau hát bài ‘Hát Mãi Khúc Quân Hành’. Tiệc cưới kết thúc bằng những bài hát quân sự.
Thiên Cải hát HIGHT thật sự. Sau bữa tối, Hồ Ly Mê Ngủ lấy trong túi ra hai tấm thẻ phòng đưa cho Tuyết Tùng: “Tối nay tôi phải đến nhà họ hàng. Phòng chúng tôi ngủ hôm qua bị hủy rồi, bởi vì anh Hải nói phòng tân hôn của anh ấy vẫn còn trống, kêu chúng tôi qua ngủ ở đó. Thẻ còn lại là của Triệu Triệu, giữ nó cẩn thận giúp tôi nha.”
Sau khi Hồ Ly rời đi, Tuyết Tùng và Diệp Loan mang Thiên Cải và Triệu Nhất Gia trở lại phòng: Triệu Nhất Gia mắt nhắm, đầu thì choáng váng; Thiên Cải hát suốt đường, đến mức Tuyết Tùng hận không thể nhét một chiếc khăn vào miệng cậu.
Diệp Loan đỡ Triệu Nhất Gia trở về phòng, cẩn thận đặt Triệu Nhất Gia lên giường, thay quần áo, sau đó đặt ly nước ở đầu giường, dịu dàng nói: “Triệu Triệu, em có thấy khó chịu không? Có muốn uống chút nước không?”
Có lẽ vì uống rượu nên mắt Triệu Nhất Gia phiến hồng. Nghe được lời nói của Diệp Loan, cậu hơi nheo mắt lại, như đang muốn xác định điều gì đó. Diệp Loan kiên nhẫn chờ một lát, nghe thấy Triệu Nhất Gia chậm rãi nói: “Em thật sự chỉ uống một chút, bây giờ choáng váng cả người, nhìn không rõ anh.”
Diệp Loan cúi xuống ôm lấy cậu: “Nếu nhìn không rõ thì cứ ôm anh đi.”
Triệu Nhất Gia bối rối: “Thơm quá. Hôm nay anh xức nước hoa à?”
Diệp Loan khịt mũi: “Không, hình như em không thích mùi nước hoa, lâu rồi anh không xịt.”
Lông mi Triệu Nhất Gia run lên: “Sao anh lại như vậy…”
Diệp Loan nghe không rõ: “Như vậy cái gì cơ?”
Triệu Nhất Gia bỗng nhiên cười lớn: “Em biết mùi thơm là gì rồi.”
Diệp Loan tiếp tục nói chuyện với cậu: “Là cái gì?”
Triệu Nhất Gia nghiêm túc trả lời: “Pheromon. Chúng ta chơi trò chơi đọc sách có nhắc đến nó.”
Diệp Loan cười nói: “Pheromone là cái gì thế?”
Triệu Nhất Gia chậm rãi nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Là Triệu Nhất Gia muốn cùng Diệp Loan làm tình.”
Trên đời này ai có thể từ chối khi người mình thích cầu hoan? Diệp Loan vốn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng mất đi lý trí, không nhịn nổi mà muốn cùng Triệu Nhất Gia trải qua một đêm xuân tuyệt đẹp.
Phòng bên này Triệu Nhất Gia và Diệp Loan ‘lều dâm bụt sưởi ấm đêm xuân’, còn Tuyết Tùng ở phòng khác thì thật sự rất khó khăn.
Tuyết Tùng vừa bước vào cửa đã bị choáng ngợp bởi cách trang trí trong phòng: ga trải giường màu đỏ tươi, gối đôi hình trái tim tình yêu, trên giường có một đôi thiên nga làm bằng khăn gấp, xung quanh rải rác những cánh hoa hồng. Lúc này anh mới nhớ ra căn phòng này vốn dĩ được trang trí theo phòng tân hôn, Thiên Cải bên cạnh rốt cục hát chán chê, dựa vào Tuyết Tùng ngủ như heo. Tuyết Tùng hít một hơi thật sâu, tốn rất nhiều công sức giúp Thiên Cải thay quần áo rồi ném cậu lên giường.
Điều đáng mừng duy nhất có lẽ là Thiên Cải uống rượu vô rất lành, cậu không nôn mửa, không nói chuyện hay bất cứ điều gì tương tự, và cậu chủ yếu hát – cách say của cậu rất thân thiện với môi trường, nhưng hơi gây bức xúc cho dư luận. Tuyết Tùng đã lái xe ba tiếng đồng hồ vì vội vàng tới uống rượu chúc mừng. Bây giờ anh lại đổ mồ hôi và rất mệt mỏi. Anh định đi tắm để thư giãn, nhưng khi vào phòng tắm, anh thấy ngay cả bồn tắm cũng phủ đầy hoa hồng. Tuyết Tùng mệt mỏi và không còn sức để lấy cánh hoa ra nên lao ra ngoài và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Tuyết Tùng tỉnh dậy, thấy Thiên Cải đang ngồi bên giường nhìn chằm chằm mình: Hình như vừa mới tắm xong, tóc ướt đẫm nước, vẻ mặt ngại ngùng, muốn nói lại thôi.
Tuyết Tùng không nói nên lời: “Cậu đang làm gì vậy?”
Thiên Cải trầm giọng nói: “Tôi đêm qua hình như uống quá nhiều rồi, tôi không có làm gì khác thường đúng không?”
Tuyết Tùng xuống giường đi vào phòng tắm, chậm rãi lấy kem đánh răng ra: “Còn ổn, may mà chỉ tặng một bài hát cho Tần Hải.”
“Bài gì?”
“Hát Mãi Khúc Quân Hành.”
Tuyết Tùng sau khi rửa mặt đi ra, nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Thiên Cải, có chút buồn cười: “Cậu còn song ca một bài với một người bạn của cha Tần Hải, ông ấy thực sự đã làm việc trong quân đội và đã xuất ngũ, cậu cũng đã trao đổi số điện thoại.”
“Hả?” Thiên Cải không thể tin nổi mở danh bạ điện thoại ra, lướt qua và nhìn thấy một cái tên xa lạ – chú Triệu Kiến Quốc đã xuất ngũ.
Tuyết Tùng lấy điện thoại di động ra, mở lại đoạn video quay tối qua – Giọng hát của Thiên Cải trong điện thoại nghe đến đau lòng: “Mãi mãi của chúng ta~ Ca bài ca người lính~”
Thiên Cải đau đớn che mặt: “Anh Tuyết Tùng, chúng ta thương lượng xóa vid đi.”
Tuyết Tùng cự tuyệt: “Đừng tưởng rằng tôi không biết tối hôm qua cậu muốn nói xấu tôi.”
“Anh, phó chủ tịch công ty, lợi hại như vậy, sao lại để tâm đến tôi?”
Tuyết Tùng khó chịu nhìn thấy tóc Thiên Cải lúc nào cũng nhỏ nước, không nhịn được mà trùm một chiếc khăn lớn lên đầu cậu: “Phó chủ tịch có ích lợi gì? Có tác giả nào đó còn ra lệnh cho tôi, nói xấu tôi. “
Nghe vậy, Thiên Cải chỉ có thể cầu xin tha thứ: “Tạ Thanh~”
Tuyết Tùng dừng lại. Anh ta nhìn Thiên Cải, nói gì đó không rõ ý tứ: “Cậu hiếm khi gọi tên tôi.”
Thiên Cải thấy có hy vọng, không ngừng nỗ lực: “Tạ Thanh~ Tạ Thanh~” Vừa dứt lời, cậu đứng dậy và giật lấy điện thoại của Tuyết Tùng.
Tuyết Tùng giật mình: “Này…”
Anh vội vàng đuổi theo để lấy lại nhưng Thiên Cải không chịu buông tay, hai người lập tức lao vào đánh nhau. Trận chiến diễn ra rất khốc liệt, Thiên Cải mở cửa và suýt chạy ra ngoài, tuy nhiên, Tuyết Tùng đã ôm lại và tiếp tục cậu cầm tôi giật nên cả hai đều không thấy Tần Hải gửi tin nhắn WeChat nửa phút trước nói qua tìm bọn họ…
“Hả? Cửa hình như đang mở. Thiên Cải, Tuyết Tùng, tôi dẫn các cậu đi ăn… Ô hổ?!”
Đập vào mắt mọi người là những cánh hoa hồng rơi trên mặt đất, Thiên Cải đu trên người Tuyết Tùng, áo choàng tắm của cả hai đều rộng thùng thình, một cái lộ vai, một cái lộ ngực.
Hiện trường cực kỳ kích thích.
Tuyết Tùng bình tĩnh nhận lại điện thoại, kéo áo ngủ lên chào mọi người. Tần Hải cười nói: “Hai người đang làm gì vậy? Đi ăn sáng đi!”
Thiên Cải tức giận nói: “Anh Hải, để anh ta xóa lịch sử đen của em đã!”
Triệu Nhất Gia tò mò hỏi: “Lịch sử đen nào?” Hôm qua lúc mà Thiên Cải hát là lúc cậu choáng váng, thành công bỏ qua phần trình diễn của ca sĩ.
Diệp Loan cười nói: “Để Tuyết Tùng nói cho em biết.”
Hồ Ly Mê Ngủ lại thêm muối vô vết thương: “Triệu Nhi, anh nói cho em biết, rất thú vị. Sau khi xem xong, em sẽ có một cái nhìn hoàn toàn mới về Thiên Cải.”
Tuyết Tùng, người nắm trong tay ‘lịch sử đen’, không tham gia chế giễu, đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, nhíu mày. Một lúc sau, anh cúp điện thoại, đi tới, nhìn Thiên Cải hỏi: “Khi nào ‘Hướng Dẫn Công Lược Phản Diện’ sẽ hoàn thành?”
Thiên Cải: “Nhanh thôi. Nếu không có lịch làm việc chính thức, thì việc mỗi tuần đăng 1 tác giả rất khó.”
Tuyết Tùng gật đầu: “Nhanh chóng hoàn thành đi.”
Thiên Cải sửng sốt: “Sao vậy?”
“Hôm qua Mộng Mộng đăng lên một đoạn video ngắn quay cảnh các cậu đón dâu, các cậu đang tìm chìa khóa giải mã “Đoàn Như Tinh”, độc giả căn bản có thể đoán được năm tác giả là ai rồi. Dù sau đó cô ấy đã xóa video nhưng cũng đã muộn rồi, với cũng có những account marketing kết thúc rồi”.
Thiên Cải không vấn đề gì: “Đoán được thì cứ đoán thôi, còn mình thì làm việc của mình là được.”
Tuyết Tùng lắc đầu: “Không được, các cậu cần thu xếp thời gian.”
“Ah?”
“Cuộc họp báo “1/N’ của Duyệt Tư sẽ được tổ chức tại trung tâm hội nghị trong nửa tháng nữa. Vào thời điểm đó…”
Ánh mắt Tuyết Tùng lướt qua Tần Hải, Diệp Loan, Triệu Nhất Gia và Hồ Ly Mê Ngủ, cuối cùng dừng lại trên mặt Thiên Cải. Anh thản nhiên nghịch nghịch chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, rồi từ từ cong môi:
“Hoa Cả Mắt, C vị xuất đạo.”
P/S: Thiệt ra bài Thiên Cải là 1 bài khác, nhưng cũng là quân nhân mình ddổi thành bài Mãi Khúc Quân Hành cho quen thuộc.