Edit: Lune
“Dụ Trạch Xuyên…”
Khi Lục Diên thì thầm cái tên đó, cả tầng hầm thậm chí còn vọng lại. Anh không ngờ người kia sẽ xuất hiện vào lúc này, và Tưởng Bác Vân đang nằm bất động dưới nền cùng mùi máu tanh ngày càng nồng nặc trong không khí đều đang nhắc nhở Lục Diên rằng kết cục của anh có thể sẽ không khá hơn là bao.
Anh chậm rãi đứng dậy, đầu óc suy nghĩ nhanh chóng, khuôn mặt anh đúng lúc lộ ra chút mừng rỡ như vừa thoát chết: “Sao anh đến đây?”
“Lần trước lúc anh để em đi, em đã nghỉ việc ở tập đoàn Ngân Xuyên rồi, nhưng không ngờ Tưởng Bác Vân vẫn không chịu buông tha cho em, bắt em đến đây.”
“May mà anh đã đến.”
Chỉ có Lục Diên mới biết câu cuối cùng mình nói có bao nhiêu không thật lòng. Anh lải nhải không ngừng, trong căn hầm trống trải chỉ có mình anh đang lẩm bẩm, khung cảnh kỳ lạ vô cùng, cuối cùng nói khô cả miệng mới dừng lại.
Dụ Trạch Xuyên đứng ở cửa, cực kỳ kiên nhẫn, hắn vẫn yên lặng từ nãy chờ đến khi Lục Diên không còn lên tiếng nữa mới hỏi bằng giọng không rõ cảm xúc: “Nói xong chưa?”
Lục Diên không biết nên gật đầu hay lắc đầu, vì anh thấy Dụ Trạch Xuyên đang từng bước đi về phía mình, con dao trong tay hắn cũng lặng lẽ đổi hướng sang góc khác để tiện bề đâm hơn.
Rất rõ ràng, người kia muốn giết anh, thái độ kiên nhẫn lắng nghe vừa rồi dường như chỉ để chờ anh nói xong lời trăng trối mà thôi.
Trước khi Dụ Trạch Xuyên lại gần, Lục Diên đã bắt đầu vô thức lùi lại, anh không rõ mình đã mắc lỗi chỗ nào, lần trước lúc Dụ Trạch Xuyên đuổi anh đi, anh có thể cảm nhận rõ ràng người nọ không có sát ý với mình.
Con người khi cảm nhận được nguy hiểm sẽ tránh xa theo bản năng, chạy đến nơi an toàn.
Lục Diên chậm rãi lùi lại.
Một bước, hai bước…
Cho đến khi lưng anh bất ngờ chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Lục Diên giật mình, bấy giờ anh mới nhận ra mình đã không còn đường lui. Anh đang đối mặt với cái chết, nhưng thay vì sợ hãi, anh lại trở nên bình tĩnh đến lạ. Anh chỉ nghĩ mãi không ra mình đã sai ở đâu, bàn tay buông bên người lặng lẽ siết lại, anh nhìn Dụ Trạch Xuyên, hỏi:
“Từ bao giờ anh lại quyết định muốn giết em?”
“Cậu sẽ không thật sự nghĩ rằng mình đã lừa được tôi đấy chứ?”
Dụ Trạch Xuyên thờ ơ hỏi lại, con dao gấp không ngừng uốn lượn trên những ngón tay của hắn khiến người ta nhìn mà hoa mắt, giọng nói lạnh thấu xương.
“Tôi chưa bao giờ có ý định để cậu sống.”
Trên người Dụ Trạch Xuyên có mùi máu rất nồng, không chỉ có máu của Dụ Trạch Xuyên mà còn có cả máu của chính hắn nữa. Cùng lúc đối phó với hai vệ sĩ ngoài kia hiển nhiên hơi khó khăn, Dụ Trạch Xuyên đánh ngất bọn họ nhưng bản thân cũng bị thương nặng.
Lục Diên thầm ước lượng thể lực của đối phương, nghĩ xem nếu mình nhào đến cướp dao, tỷ lệ thắng sẽ là bao nhiêu, nhưng không cách nào có được con số chính xác.
Lục Diên không biết sao mình vẫn còn cười được, nhưng thực tế là anh đã cười thật, ánh trăng thanh ngoài cửa sổ chiếu vào khiến đôi mắt kia càng trở nên trong trẻo rõ ràng: “Nếu anh đã nói vậy, có vẻ như hôm nay em phải chết rồi.”
Nói xong anh dang rộng tay ra, dáng vẻ mặc người ta chém giết, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Nhìn vào việc em thích anh, có thể cho em ôm một cái cuối cùng không?”
Dụ Trạch Xuyên nhìn anh chằm chằm, không cử động.
Lục Diên thấy hắn không trả lời, bèn lấy hết can đảm chủ động bước lên, tiến lại gần Dụ Trạch Xuyên với tốc độ cực kỳ chậm rãi. Anh đi rất chậm, thậm chí cả thở cũng nhẹ đi, dường như sợ làm kinh động điều gì đó, cuối cùng cũng chạm được đến vạt áo dính máu lạnh lẽo của đối phương.
Ngón tay trắng nõn của Lục Diên từ từ lần lên, tựa như một con bướm đang bay, cuối cùng vòng ra sau lưng Dụ Trạch Xuyên.
Anh cẩn thận ôm lấy đối phương.
Hai cơ thẻ dán chặt vào nhau không một kẽ hở.
Suốt quá trình Dụ Trạch Xuyên không hề có bất cứ phản ứng nào.
Lục Diên vô tình chạm phải thứ gì đó sền sệt ở lưng Dụ Trạch Xuyên, anh cúi đầu nhìn lòng bàn tay đầy máu của mình thì dừng lại: “Anh bị thương rồi?”
Vành mũ hạ thấp khiến khuôn mặt Dụ Trạch Xuyên bị che khuất. Hắn dùng lưỡi dao chọc nhẹ vào bụng Lục Diên, nhẹ nhàng di chuyển làm người ta rợn tóc gáy: “Liên quan gì đến cậu?”
Lục Diên cười: “Đương nhiên là có liên quan, nếu anh bị thương, em sẽ đau lòng lắm.”
Đây là lần thứ hai anh nói câu này.
Lần trước là ở căn phòng đi thuê, Dụ Trạch Xuyên vì cứu anh mà bất cẩn bị Tiết Tấn đâm bị thương.
Lục Diên nói rất thật, giọng điệu trầm ấm dịu dàng, ánh mắt lại đượm tình ý, rất khó tìm thấy chút giả dối nào trên người anh, con dao trong tay Dụ Trạch Xuyên bất giác từ từ hạ xuống, dường như hơi ngẩn ngơ.
“Rầm—!”
Đúng lúc này, một tiếng trầm đục đột ngột vang lên.
Lục Diên ra tay bất ngờ, nhanh như chớp cướp lấy con dao của Dụ Trạch Xuyên, đồng thời tay trái giơ lên thụi khuỷu tay vào vai đối phương, đẩy mạnh hắn vào tường.
Lưỡi dao lạnh léo lần nữa áp sát cổ họng, chẳng qua lần này đã đổi thành người khác.
Vẻ mặt Dụ Trạch Xuyên vừa giận vừa kinh ngạc, mắt đỏ ngầu, khiến hắn trông giống như một còn quỷ vừa bò ra khỏi địa ngục: “Lục Diên, cậu lại lừa tôi!”
Lục Diên giành được thế thượng phong nhưng trong lòng lại không thấy vui vẻ chút nào, anh nắm chặt con dao kề sát vào cổ Dụ Trạch Xuyên, không dám thả lỏng giây nào, giọng khàn khàn: “Tôi chỉ muốn sống thôi.”
Trong tầng hầm có cửa sổ thông gió nhưng lại không thấy có tí gió nào, ngột ngạt, ẩm ướt, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, dính nhớp khó chịu hơn cả cái nóng của mùa hè.
“Anh vất vả lắm mới ra tù được, sống tiếp không tốt à?”
“Sống tiếp?”
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì sững sờ, không biết sao lại đột nhiên cười phá lên, hắn cười đến độ cả người run rẩy, cả người trông có vẻ mẫn cảm về thần kinh.
Mắt đỏ ngầu, da tái nhợt.
Quỷ khí âm u bao trùm quanh người, vừa giống người sống lại vừa giống người chết.
Dụ Trạch Xuyên cứ cười mãi, cuối cùng cười đến mức không thở ra hơi mới dựa vào tường thở hổn hển. Mũ lưỡi trai trên đầu hắn vô tình trượt xuống, để lộ khuôn mặt hoàn mỹ như ngọc tạc, nhưng bên má phải lại bị một vết sẹo cắt ngang.
Dụ Trạch Xuyên từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Diên, trong mắt loáng ánh nước ngập đầy nỗi hận, nghiến răng nói từng chữ:
“Năm năm qua, mỗi đêm tôi đều đau khổ đến mức muốn chết, các người dựa vào đâu mà đòi sống tiếp!?”
Ròng rã hơn 1,800 ngày đêm, hắn suýt nữa đã bị ngọn sóng thù hận nhấn chìm.
“Các người dựa vào đâu mà sau khi hủy hoại cuộc đời tôi rồi vẫn sống tiếp được!?”
Đối mặt với những chất vấn điên cuồng của Dụ Trạch Xuyên, Lục Diên rơi vào im lặng. Là một bệnh nhân ung thư từng vật lộn trên bờ vực cái chết, anh vô thức cảm thấy rằng, trên thế giới này không có gì tốt hơn việc được sống tiếp.
Anh nghĩ rằng chuyện đã qua rồi thì sẽ qua, sẽ không còn dấu vết nào nữa, nhưng anh không biết rằng có người dù đã thoát khỏi địa ngục nhưng vẫn phải chịu đựng nỗi dày vò của ngọn lửa mỗi ngày.
Khi nói chuyện, vì quá kích động nên cổ Dụ Trạch Xuyên vô tình chạm vào lưỡi dao để lại một vệt đỏ. Lục Diên vô thức thu dao lại, hoàn toàn không để ý đến việc Tưởng Bác Vân nằm trong góc đã tỉnh lại từ lúc nào.
Tưởng Bác Vân mở mắt ra trong trạng thái hỗn loạn, tầm nhìn chỉ toàn màu đỏ của máu. Cả người đau nhức khắp nơi, không chỗ nào không đau, gã khó khăn giơ tay lên sờ vào trán, lại chạm phải toàn máu dính nhớt đã gần như khô lại.
Quạt thông gió trong tầng hầm không ngừng quay, từng mảnh bóng của cánh quạt lướt qua đỉnh đầu khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Tưởng Bác Vân thở hổn hển chửi thề, cơn đau phía sau gáy khiến suy nghĩ của gã trở nên chậm chạp, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của gã lại là cảnh gã đang ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại thì đột nhiên bị một người đàn ông từ phía sau kề dao vào cổ.
“Tưởng Bác Vân, đã lâu không gặp.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên bên tai, vừa quen vừa lạ.
Đối phương mặc một bộ quần áo màu đen như muốn hòa vào bóng tối. Dưới vành mũ là một khuôn mặt sắc nét lạnh lùng, ánh mắt hung hãn, ngoại trừ vết sẹo trên má phải khá lạ lẫm kia thì mọi thứ đều là dáng vẻ Tưởng Bác Vân sợ hãi nhất khi tỉnh giấc lúc nửa đêm.
“Dụ… Dụ Trạch Xuyên…”
Tưởng Bác Vân thấy vậy thì mặt tái mét, suýt nữa sợ chết khiếp. Trước đó đã có người nhắc rằng hình như gần đây Dụ Trạch Xuyên đã ra tù, gã còn cố tình đi điều tra nhưng tin tức từ thám tử tư lại nói rằng Dụ Trạch Xuyên đã mai danh ẩn tích đến sống ở một trị trấn xa xôi, có vẻ không có ý định về thành phố A sống.
Tưởng Bác Vân không ngờ đối phương lại đột nhiên xuất hiện trong biệt thự riêng của mình, cảm nhận được lưỡi dao gí sát vào lưng, gã hoảng hốt xua tay: “Trạch Xuyên… cậu bình tĩnh… có chuyện gì chúng ta cùng nói… đừng động dao… tiền với công ty tôi đều có thể trả lại hết cho cậu…”
Trong biệt thự còn có hai vệ sĩ, Tưởng Bác Vân cố gắng kéo dài thời gian chờ bọn họ chạy tới, Tưởng Bác Vân chỉ liếc mắt một cái đã biết ý đố của gã, nhẹ nhàng hỏi lại: “Sao, đang chờ hai tên vệ sĩ chưa rõ sống chết kia của mày à?”
Cả người Tưởng Bác Vân cứng đờ: “Cậu có ý gì?”
Gã vừa dứt lời thì bỗng có tiếng vải xé toạc phát ra chỗ bụng, đối phương đâm dao vừa nhanh vừa ác khiến Tưởng Bác Vân sững sỡ vài giây mới cảm thấy đau.
Gã kinh ngạc cúi xuống, chỉ thấy bụng mình từ khi nào đã găm thêm con dao, máu phun ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của gã, đang nhỏ từng giọt.
“Không có ý gì, tao chỉ đánh ngất bọn họ thôi.”
Dụ Trạch Xuyên vô cảm siết chặt con dao, đâm mạnh vào rồi xoáy vặn, Tưởng Bác Vân đau đến mức khom người xuống nôn mửa, tiếng gào thảm thiết của gã vang vọng khắp căn phòng, nhưng không có ai nghe thấy.
“A a a a!!!!!”
Biệt thự ở ngoại thành có một điểm tốt, đó là yên tĩnh. Nhà của người giàu cũng có ưu điểm, đó là cách âm tốt.
Lúc bắt cóc Lục Diên, Dụ Trạch Xuyên đã học được một điều, đó là tuyệt đối không nên nghe mấy lời nói nhảm của đám người này.
Dụ Trạch Xuyên ngửa đầu hít một hơi thật sâu, mùi máu tanh trong mũi khiến hắn cảm thấy sung sướng, giọng nói trầm thấp chậm rãi nhưng cực kỳ rõ ràng: “Tiền, mày có thể trả, công ty, mày cũng có thể trả, nhưng năm năm trong tù và mạng sống của ông nội tao…”
Hắn đột nhiên rút dao ra rồi đâm mạnh vào chỗ cũ, hỏi nhỏ: “Tưởng Bác Vân, mày lấy gì để trả?”
Dụ Trạch Xuyên bỗng lắc đầu: “Hay là đừng trả nữa, cứ giao mạng mày cho tao là được.”
Tưởng Bác Vân cố gắng vùng vẫy, nhưng gã làm sao cũng không thể đánh bại được mọt kẻ điên, vết thương ở bụng do bị đâm nhiều lần nên đau đến mức như tê dại. Cuối cùng không biết gã lấy đâu ra sức lực, đẩy mạnh Tưởng Bác Vân một cái rồi hoảng loạn chạy về phía trước, để lại một vệt máu ngoằn ngoèo trên nền gạch.
Tưởng Bác Vân chạy loạng choạng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngã xuống.
Dụ Trạch Xuyên cầm theo con dao, thong thả đuổi theo, câu đầu tiên khi trông thấy gã lại là:
“Lục Diên đâu?”
Tưởng Bác Vân nghe vậy, vẻ mặt thoáng từ đau đớn biến thành kinh ngạc: “Lục Diên!?”
Đến giờ gã mới tờ mờ nhận ra điều gì, khiếp hãi nhìn quần áo trên người Dụ Trạch Xuyên, càng nhìn càng thấy quen mắt, rõ ràng là người đàn ông đi cùng với Lục Diên trong trung tâm thương mại hôm đó.
Đầu óc Tưởng Bác Vân ù đi, lắc đầu không thể tin được: “Mày… Lục Diên… không… không thể nào… chúng mày gian díu với nhau sau lưng tao từ khi nào!?”
Dụ Trạch Xuyên không giải thích gì, vừa liếc mắt thì phát hiện ra cửa tầng hầm, hắn xách Tưởng Bác Vân từ dưới đất lên rồi lôi về phía trước, chẳng biết nghĩ gì trong đầu mà gằn giọng nói: “Mày có thể quấn quít với cậu ta thì sao tao lại không được?”
Chuyện này chẳng khác nào giọt nước tràn ly với Tưởng Bác Vân, gã ôm lấy bụng, cả người run lên vì tức, trong lòng cũng biết mình sắp chết rồi nên đột nhiên cười như điên loạn: “Dụ Trạch Xuyên! Đm mày tưởng Lục Diên thích mày thật à!? Nó chỉ là một thằng hèn hạ tham tiền, miệng toàn dối trá thôi…”
“Từ hồi đại học ông đã phải nhịn mày nhiều lắm rồi đấy!”
“Mày cũng chỉ là thằng sống trong gia đình có tí tiền bẩn thôi, ngày nào cũng tỏ vẻ thiếu gia, lúc lên cơn thì giống như con chó chui trong góc nhà, ai lại thích một thằng thần kinh chứ ha ha ha ha…”
“Loại… loại như mày sẽ chẳng bao giờ được ai đối xử thật lòng đâu… nếu không phải vì tiền, mày nghĩ tao sẽ để mắt đến loại như mày chắc…”
Tưởng Bác Vân càng cười càng điên cuồng, đến cuối cùng đã hơi mất trí, mãi đến khi máu sặc vào khí quản, gã mới ho khan tắt tiếng.
Dụ Trạch Xuyên như thể không nghe thấy gã nói gì, không nói một lời mở cửa tầng hầm ra rồi đẩy gã vào trong.
Ầm một tiếng, bụi bay mù mịt.
…
Tưởng Bác Vân lảo đảo đứng dậy từ dưới sàn, gã đã mất đi lý trí, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ dù có chết cũng phải kéo theo một kẻ khác chôn cùng.
Lục Diên cũng được, Dụ Trạch Xuyên cũng được, cả hai tên kia đều đáng chết!
Tưởng Bác Vân nhặt cái ghế dưới sàn lên, vẻ mặt dữ tợn, đập thẳng vào gáy Lục Diên, tốc độ nhanh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió —
“Rầm!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dụ Trạch Xuyên đột nhiên đẩy Lục Diên ra, nghiêng người tránh cái ghế mà Tưởng Bác Vân đập tới. Trong tay hắn lóe lên tia sáng sắc lạnh, hắn nhấc chân đá vào bụng Tưởng Bác Vân, nhân lúc đối phương ngã xuống thì rút dao ra đâm mạnh vào ngay cổ họng—
“Phụt!”
Máu tươi bắn ra từ cổ họng Tưởng Bác Vân cao đến vài mét, Dụ Trạch Xuyên kịp thời nghiêng đầu tránh đi nhưng vẫn bị bắn đầy người, quanh mũi nồng nặc mùi gỉ sắt, tầm nhìn nhuộm thành màu đỏ sẫm.
Lục Diên ở bên cạnh ngã xuống, mắt nổi đôm đóm, mãi mới tỉnh táo lại được, chỉ thấy Tưởng Bác Vân nhăn nhó mặt mày, cơ thể co giật đau đớn mà chết đi. Còn Dụ Trạch Xuyên rút lưỡi dao ra một cách gọn gàng, bên má tái nhợt dính đầy vết máu loang lổ bắn lên, đẹp đến mức vừa kì dị lại vừa khiến người ta kinh hãi, hơn hết còn đang chậm rãi bước về phía mình.
Thì ra hắn vẫn giấu một con dao khác trong tay áo.
Nhưng Lục Diên không thể lừa hắn lần thứ hai nữa rồi.
Mùi máu tanh nồng bao trùm cả người, dính nhớp, ướt át.
Lục Diên bất ngờ bị Dụ Trạch Xuyên bóp chặt cổ họng, lại lần nữa bị đẩy mạnh vào tường, lưỡi dao dán vào da, lõm vào mấy phân. Lòng anh bối rối, biết mình không thể thoát khỏi nhưng vẫn thấy không cam lòng, cố chấp muốn có một câu trả lời: “Anh bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào?”
Dụ Trạch Xuyên cụp mắt nhìn cổ họng Lục Diên, giọng điệu không chút cảm xúc: “Tôi chưa bao giờ tin cậu.”
Lục Diên: “Vì sao?”
Nghe vậy, độ cong khóe môi của Dụ Trạch Xuyên dừng lại rồi từ từ hạ xuống, trông không có vẻ gì là vui cả. Yết hầu hắn lăn nhẹ, cuối cùng lạnh lùng nhả ra hai chữ bên tai Lục Diên: “Ngu xuẩn…”
“Người thích ăn bánh kem matcha là Tiết Tấn, không phải tôi…”
Người thích ăn bánh kem matcha là Tiết Tấn.
Người thích ăn thịt xào ớt xanh cũng là Tiết Tấn, chẳng qua hôm đó ớt xanh hơi đắng nên mới bị bỏ lại hết.
Dụ Trạch Xuyên ở trong tù năm năm nên không kén ăn.
Hắn thích quần áo màu đen, nhưng ông nội Dụ lại thích hắn mặc đồ sáng màu, cho nên ở công ty hắn luôn mặc đồ màu trắng với xanh nhạt.
“Cậu luôn miệng nói thích tôi nhưng ngay cả một điều cũng không đúng, trước khi chết còn muốn lừa tôi lần nữa.”
Dụ Trạch Xuyên nhìn chăm chú vào khuôn mặt kinh ngạc của Lục Diên, các ngón tay siết chặt từng chút một mang đến cảm giác ngạt thở sắp chết. Hắn khẽ cong môi, rõ ràng đang cười nhưng nhìn còn khó coi hơn cả khóc: “Lục Diên, tôi từng nói rồi, tôi hận nhất người khác lừa mình.”
Hắn chậm rãi lắc đầu, gân xanh nổi đầy trên trán, cuối cùng đôi mắt đỏ hoe cũng rơi một giọt nước mắt nóng hổi xuống: “Cả đời này tôi chưa bao giờ nhận được tình cảm thật lòng từ ai.”
“Một lần cũng không có.”
“Cậu cũng giả…”
Lục Diên khó khăn giãy giụa, liều mạng hỏi câu cuối cùng: “Có thể nói cho tôi biết anh thích gì không?”
Chuyện này giống như rất quan trọng, dù anh sắp chết cũng muốn cố chấp hỏi ra đáp án: “Dụ Trạch Xuyên… nói cho tôi biết… rốt cuộc anh thích gì…”
Dụ Trạch Xuyên hơi khựng lại: “Có quan trọng không?”
Lông mi Lục Diên run rẩy: “Rất quan trọng, lỡ đâu hai ta còn kiếp sau thì sau?”
Vẫn còn.
“Anh có thể cho tôi chết gọn lẹ được không, tôi sợ đau.”
Giống như lần họ gặp nhau ở ván đầu tiên vậy, như thế là tốt nhất.
Bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một quầng sáng màu bạc, bụi lơ lửng trong không khí đang chậm rãi chuyển động, rõ ràng đã gần sáng nhưng trong tầng hầm lại không có tia nắng nào chiếu vào.
Dụ Trạch Xuyên từ từ giơ con dao lên, nhắm vào lưng Lục Diên rồi đâm mạnh vào. Càng đâm sâu, máu ồ ra càng nhanh, nhưng họ lại ôm nhau thân mật tựa như những cặp tình nhân.
Dụ Trạch Xuyên nhằm mắt lại, miệng hắn ghé sát vào bên tai Lục Diên, thì thầm: “Năm năm, lâu quá, tôi cũng sắp quên mất rồi.”
Nhưng trong quá khứ xa xôi kia, hắn vẫn có những thứ mình thích: “Tôi thích ăn socola đen, thích xem phim vào ngày mưa…”
“Thích quần áo màu đen, thích nơi ấm áp…”
“Tôi sợ lạnh, cũng sợ sấm sét…”
“Tôi còn muốn đến công viên giải trí, nhưng chưa đi bao giờ…”
Mẹ hắn đã hứa trước khi qua đời, nhưng lời hứa ấy đã không thể thực hiện được nữa.
Dụ Trạch Xuyên đã nói rất nhiều, hắn chưa từng nói nhiều như thế.
“Lục Diên, thật ra tôi không ngại bị người khác lừa.”
Chính Dụ Trạch Xuyên cũng không biết mình đang mong đợi điều gì, lần đầu tiên trong đời hắn dịu dàng đến vậy, hắn cúi đầu khẽ lau vết máu trên má Lục Diên. Người này đẹp hơn hắn rất nhiều, dính máu rồi sẽ không đẹp nữa.
“Cậu nhớ những lời trên kia, nếu có kiếp sau, hãy thông minh hơn chút…”
“Muốn lừa thì lừa cả đời, đừng để tôi phát hiện ra…”
Dụ Trạch Xuyên thì thào: “Nếu không phải mấy hôm trước Tiết Tấn phát hiện ra trong máy tính của Tưởng Bác Vân có vết tích của cậu, có lẽ tôi đã thực sự bỏ qua cho cậu rồi.”
Lục Diên nghe rất chăm chú, chăm chú đến mức đã quên đi cơn đau trên người, anh nhìn vết máu đã khô trên mặt Dụ Trạch Xuyên, chậm rãi nở nụ cười yếu ớt: “Được, tôi nhớ rồi…”
Anh chưa bao giờ nghiêm túc như vậy: “Dụ Trạch Xuyên, tôi nhớ rồi…”
Nhưng kết cục của anh thì sao?
Lục Diên sặc máu, lấy hết sức lực cuối cùng để hỏi: “Dụ Trạch Xuyên… anh giết tôi rồi… phải làm sao…”
Dụ Trạch Xuyên cúi đầu nhìn Lục Diên chăm chú, đến tận giờ phút này, linh hồn đau đớn bỏng rát của hắn cuối cùng mới tìm được chút bình yên hiếm hoi, hắn chậm rãi lắc đầu: “Lục Diên, không ai có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, tôi cũng không thể.”
Nói xong hắn bỗng nở nụ cười, rút lưỡi dao ra khỏi người Lục Diên, thì thầm một câu khiến người ta không hiểu:
“Nhưng tôi sẽ không ngồi tù nữa…”
Một giây sau là tiếng lưỡi dao xé toạc vải vóc, đâm vào máu thịt.
Tức thì máu phun ra, nhưng lại bị hai cơ thể dán chặt vào nhau ngăn chảy xuống, ngoài nóng ra thì vẫn là nóng. Lục Diên đã không còn sức lực để mở mắt ra nữa, cuối cùng không thể chịu đựng được, cơ thể từ từ trượt xuống ngã vào cái ôm lạnh lẽo của Dụ Trạch Xuyên, mà người sau cũng vững vàng đỡ lấy anh.
Hai người họ nửa quỳ trên mặt đất, giống như tư thế của người sám hối, lại giống như người đang hãm sâu trong vũng bùn, đang chờ đợi sự cứu rỗi.
Khoảnh khắc mặt trời mọc, một tia sáng nhỏ xuyên qua cửa sổ rơi thẳng vào người Dụ Trạch Xuyên.
Âm thanh thông báo lạnh lẽo của hệ thống vang lên, báo hiệu một khởi đầu mới.
【Tinh! Kiểm tra thấy ký chủ đã tử vong, tự động kích hoạt cơ hội sống lại!】
【Trò chơi bắt đầu…】
…
Tác giả bình luận:
Tác giả-kun: Chương sau vào vip, 10k chữ nha. Chuyện nào cũng HE hết, có điều giao diện tân thủ của Tiểu Lục lật xe hơi nhiều thôi ha ha ha, sẽ sống lại thôi~