Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 22: Chương 22



“Đàn anh nào?”
Có lẽ là do triệu chứng sốc độ cao nên đầu óc Hoài Hâm cũng dễ bị đứng “máy”, cô há hốc miệng, chỉ đáp lại một câu giả ngơ, “Hả?”
“Em tưởng tôi là ai?” Anh thích thú hỏi lại.
Lời nói ra như nước đổ khó hốt, nhưng cũng may, ngoại trừ xưng hô “Đàn anh” thì chẳng lộ thông tin sơ hở nào hết, Hoài Hâm chột dạ, không hiểu sao có hơi lúng túng, “Em nhận nhầm người.”
Úc Thừa lại không chịu buông tha, ung dung đâm trúng tim đen của cô, “Đàn anh ư? Tôi tưởng em tốt nghiệp rồi.”
“…”
Hoài Hâm đảo mắt một vòng, cuối cùng cũng lấy lại phản ứng, nối lại mạch suy nghĩ đã đứt phăng, “Đúng vậy, em đã tốt nghiệp.

Nhưng người đó là đàn anh hồi đại học nên em đã quen gọi thế rồi.”
“Ồ.” Úc Thừa tỏ vẻ đã hiểu, “Xem ra quan hệ cũng thân nhỉ, tốt nghiệp rồi mà vẫn còn liên lạc.”
“Đúng thế.” Hoài Hâm đáp như lẽ đương nhiên.
“Nhưng nghe giọng em lúc nãy…” Anh thong thả đổi hướng, “…!hình như không chào đón anh ta cho lắm.”
“…”
Ông anh này có thể đừng nhìn thấu mọi việc như thế được không.
“Bởi vì…” Hoài Hâm vuốt tóc, thở dài, “Dạo này anh ta mê em như điếu đổ, muốn tiến thêm một bước nữa.”
Cô lấy dẫn chứng thực tế, bắt đầu nhẩm đếm, “Như vừa rồi ấy, một hai phải gọi đến khi em bắt máy, một lần chín cuộc gọi liền.”
“Ồ, thế à.” Giọng Úc Thừa hơi trầm xuống, nhưng vẫn thoang thoảng ý cười, “Thế em có suy nghĩ chấp nhận anh ta không?”
Hoài Hâm hấp háy đôi mắt, “Anh ta không phải gu của em.”
“Thế gu em là gì?” Anh hỏi tới cùng.
“Là người có thể cùng em xem triển lãm, xem phim, bên ngoài đẹp trai bên trong hài hước, dù có ra ngoài du lịch thì vẫn muốn gọi điện cho anh ấy.” Cô dịu dàng nói, “Tiếc là đàn anh vẫn chưa đủ tiêu chuẩn ấy.”
Úc Thừa khẽ cười.
“Ừm, nghe khó thiệt.”
“Đúng không?” Hoài Hâm nhướng đuôi mắt.

Ánh mắt lại bị phong cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn, không khỏi buông tiếng thở dài, “Ở đây đẹp quá.”
“Thật à, đẹp cỡ nào?”
“Gửi ảnh chậm lắm, để em miêu tả cho anh nghe!”
“Ừm!”
“Con đường màu xám uốn lượn theo những dãy núi hùng vĩ nhấp nhô, xa xa lại phủ rợp một màu xanh, từng cụm mây lờ đờ nhẹ trôi.

Tuyệt nhất là núi tuyết, phóng tầm mắt nhìn khắp vùng cũng chỉ thấy một màu trắng xóa.”
Có lẽ chính cô cũng không biết giọng mình hay thế nào, dịu dàng nũng nịu, nhả chữ rõ ràng, tựa như có những hạt thủy tinh va vào nhau.
Úc Thừa ngồi trên xe, lắng nghe cô miêu tả.
“Ở đây rất ít xe, ít người qua lại, tưởng tượng như chỉ có mình bọn em ở nơi rừng sâu núi thẳm thế này, không khí lành lạnh nhưng rất trong lành, bầu trời xanh ngắt, đẹp còn hơn cả cảnh trong phim hoạt hình của Hayao Miyazaki* luôn ấy.”
* Hayao Miyazaki là nhà làm phim hoạt hình, họa sĩ truyện tranh, nhà biên kịch và là người đồng sáng lập xưởng phim hoạt hình Studio Ghibli.
Giọng Hoài Hâm có vẻ như đang rất vui, lại cảm khái, “Những sáng tác ở nơi này hẳn đều sẽ là truyện cổ tích.”
Chu Yến nghe cô miêu tả, cười nói, “Cô nhóc biết kể chuyện quá.”
“Nghe có vẻ đẹp đấy.” Trong điện thoại, giọng nói Úc Thừa hơi trầm, “Không biết nếu được nhìn tận mắt sẽ thế nào.”
Hoài Hâm lại chia sẻ chuyện mình vừa leo núi Chiết Đa, miêu tả món đậu hủ áp chảo và trà bơ mà mình mua ở đó ngon thế nào.

Có lẽ tín hiệu ở đây không tốt thật, thỉnh thoảng sẽ bị ngắt nửa chừng, khi xe vừa rẽ ngoặt thì cuộc gọi cũng tự động ngắt kết nối.
Hoài Hâm chọc vào màn hình hai lần, không thấy gì, lại nhìn mức sóng, có hẳn ba vạch, trông đâu giống sóng yếu đâu chứ.

Cô khó hiểu, “Ầy, sao lại cúp ngang thế này?”
Chu Yến ngồi phía trước nhìn cô qua kính chiếu hậu, hỏi, “Bạn trai à?”
“Dạ?” Hoài Hâm ngước mắt lên.
“Ý chị là vừa nãy em gọi cho bạn trai hả?” Chu Yến cười, “Trông em hào hứng, vui vẻ ra mặt luôn ấy.”
“À.” Hoài Hâm đảo mắt, không phủ nhận.
“Bạn học sao? Chị thấy em vẫn còn nhỏ lắm.”
“Đồng nghiệp ạ.” Dù sao Úc Thừa cũng chẳng biết, cô thoải mái chiếm hời từ anh, “Anh ấy là sếp chỗ em thực tập.”
Chu Yến nhướng mày nhìn cô, “Ù ôi, đỉnh thật đấy.”
Hoài Hâm đắc ý cười hì hì.
Chu Yến lại hỏi, “Em thích điểm nào của anh ấy?”
“Anh ấy cực kỳ đẹp trai.”
Chu Yến buồn cười, “Mấy cô nhóc bọn em chỉ để ý mấy điểm này thôi.”
Hoài Hâm nghiêng đầu ghé lên cửa sổ, thích thú ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài.
Làn gió mơn man trên gương mặt, sợi tóc đen mượt lướt qua bờ môi son, cô ngoái đầu mỉm cười, “Anh ấy rất đẹp trai, lúc cười lại càng đẹp!”
“Rồi, chị tin rồi.” Chu Yến vừa xoay vô lăng vừa lái xe đi dọc theo đường núi, cười trêu, “Còn gì nữa không? Có mỗi đẹp trai không thôi à, bạn trai em mà biết bạn trai em buồn đấy.”
“Còn chứ…” Hoài Hâm ngẫm nghĩ, khóe môi lại cong lên, “Anh ấy rất tài giỏi, thông minh, lúc nghiêm túc làm việc thì cực kỳ quyến rũ.

Là người biết thưởng thức nghệ thuật, thông thái, kiến thức phong phú.”
“…”
“Rất quan tâm em.

Dịu dàng, săn sóc, kiên nhẫn, EQ cao.”
“…”
Xe rẽ ngoặc, tiếng gió lạnh lẽo gào thét, nuốt hết mọi tạp âm thừa thãi.
Hoài Hâm híp mắt, tháo tai nghe xuống, độ cong nơi khóe môi hơi thu lại.
Cô yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng tiếp.
“Anh ấy rất để ý và quan tâm đến em, có gì tốt cũng nghĩ đến em đầu tiên, dù em làm sai chuyện gì cũng sẽ bao dung, không có lấy một câu nặng lời, lúc nào cũng xem em là trẻ con.”
Cô cụp mắt, lẩm bẩm, “Khi có sấm sét sẽ ôm em vào lòng, khi em sợ tối sẽ ở cạnh em không để em cô đơn, từng ngày, từng phút, từng giây đều khiến em cảm giác mình được yêu.”
Chu Yến liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu.
“Thích thật đấy.”
Trong xe bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Hoài Hâm quay đầu, nhìn về phía núi non trùng điệp.
Một lúc sau, cô khẽ nói, “Chị Chu ơi, chúng ta tìm chỗ nghỉ một lát nhé.”
“Em muốn xuống xem một chút.”

Đến tối khi xe vào trấn nhỏ ở Tân Đô Kiều, điện thoại mới liên tục nhận được tin nhắn.
Tân Đô Kiều
Đa phần là tin nhắn thăm hỏi từ bạn bè, hỏi cô đi chơi vui không, Hoài Hâm trả lời từng người, đùa với bọn họ vài câu.
Trong nhóm chat gia đình vẫn dừng lại ở đoạn tin nhắn chào buổi sáng, không có động thái mới.
Sau cuộc gọi QQ bị cúp ngang, Úc Thừa không gọi lại mà nhắn tin cho cô, bảo cô cứ đi chơi vui vẻ, cũng mong chờ cô sẽ chia sẻ ảnh chụp với mình.
Hoài Hâm nhếch môi, trả lời, [Được ạ.

*ngại ngùng*]

Đêm đó cô ở lại Tân Đô Kiều.

Tuy điều kiện không được tốt cho lắm, nhưng là nơi mới đến nên vẫn còn khá mới lạ.
Ngày đầu tiên lên cao nguyên thì tốt nhất không nên tắm tối, Hoài Hâm sửa sang lại ảnh chụp ngày hôm nay, mở file điện tử, nhưng mới ghi lại vài linh cảm vừa tìm được bỗng dưng lại thấy buồn ngủ, cô bèn lên giường nằm.
Tối hôm ấy, cô lại nằm mơ.
Mơ hồi nhỏ được ba đưa mình đi dự tiệc.
Khi đó điều kiện nhà cô vẫn chưa được khá giả như bây giờ, công ty chỉ vừa thành lập được vài năm, vẫn còn trong giai đoạn phát triển.

Ba mẹ thường xuyên về trễ, mỗi tối Hoài Hâm đều một mình ở nhà chờ bọn họ đến khi ngủ thiếp đi.
Bọn họ làm cái gì, bận chuyện gì, cô hoàn toàn không biết.
Cô chỉ thấy bọn họ trở về trong trạng thái liêu xiêu, mùi cồn gay mũi lảng vảng hòa vào màn đêm, nghe thấy bọn họ cãi nhau, tiếng động ầm ĩ khiến cô phải run rẩy trong bóng tối.
Cô bé ngây thơ túm lấy tay áo ba mình hỏi rằng ba có thể dẫn mình đi theo được không, nhưng lại bị ba im lặng hất tay ra.
Ông quá bận, cũng quá mệt, không còn sức để quan tâm đến cô.
Thế nên khi phát hiện mình và ba cùng xuất hiện trong bữa tiệc, dù có đang nằm mơ thì cô vẫn thấy bất ngờ.

Vì cơ hội giống thế này lại càng ít ỏi.
Cô bé con ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chán chường chống trán.
Bởi vì Hoài Diệu Khánh dẫn cô đến nên đối tác cũng dẫn theo một cậu bé trạc tuổi cô, nhưng trông có vẻ không dễ chơi cùng.

Cậu nhóc mập mạp, mặt mày hung hăng ngồi một chỗ, giương nanh múa vuốt xử đống đồ ăn, dầu mỡ bắn tứ tung.
Người lớn đang bận bàn chuyện làm ăn, không ai chú ý đến bên này, thằng nhóc kia liếm mấy đầu ngón tay rồi đứng dậy đi về phía Hoài Hâm.
Cô ngơ ngác nhìn thằng nhóc ấy, đôi chân mập mạp bước đến đầy quái dị, sau đó cậu ta cầm một cái bánh gato trên bàn, ụp thẳng lên đầu cô.
“Ba, ba ơi ba! Ba xem nó phá kìa!!!” Thằng nhóc chỉ về phía cô, ác ý hét ầm lên.
Tầm mắt Hoài Hâm lung lay.
Là Hoài Diệu Khánh túm cô lên, bóp chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, đôi môi mấp máy, nhưng lời nói lại khiến cô cảm thấy cực kỳ xa lạ, “Chẳng phải ba đã bảo con ngoan ngoãn ngồi đó sao! Sao lại phá như thế!?”
Hoài Hâm vốn chẳng nhìn rõ, bơ từ trên trán kéo xuống chảy vào mắt cô.

Lần đầu tiên cô nhận ra một chuyện, hóa ra bánh gato cũng có lúc không ngọt.
Cô nhóc tám tuổi cố dùng sức lau sạch mặt, ném trả lại kẻ đầu têu đang đứng gần mình.
“Rõ ràng là cậu…”
“Ba! Nó ăn hiếp con!” Thằng nhóc òa khóc trước, vừa hét vừa la, trông như ấm ức lắm vậy.
Đối tác biến sắc, kéo con mình lại lau sạch mặt cho nó, sau đó quay sang nghiêm giọng nói Hoài Diệu Khánh.

Bọn họ đang bàn bạc, nhưng có vẻ như kết quả không mấy lạc quan, bầu không khí hòa hợp bỗng chốc như đóng băng, cuối cùng chia tay không hề vui vẻ.

Sau khi đối phương rời đi, Hoài Diệu Khánh chợt quay đầu, nhìn Hoài Hâm đang đứng yên một chỗ.
Ông giơ tay lên.
Hoài Hâm nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên ba đánh mình.

Dấu tay hằn sâu đến độ ngày hôm sau vẫn chưa tan, bạn học nhìn thấy còn xì xào bàn tán.
Ngay khi bình tĩnh lại, ông hối hận xoa đầu cô xin lỗi không ngừng, “Ba xin lỗi, ba xin lỗi, là lỗi của ba.”

Hoài Hâm nhếch môi, giòn giã đáp lại, “Không sao, con tha thứ cho ba.”
Giấc mơ đến đây thì dừng lại.
Hoài Hâm nghiêng người co ro trong chăn, từ từ mở mắt ra, bên tai vẫn còn tiếng tim đập dồn dập.
Vô số ký ức hỗn loạn cắt ghép với nhau, cũng may đa phần đều là những đoạn phim trắng đen không có tiếng, cô chỉ nhìn thấy hình ảnh sống động và hành động mạnh mẽ, chứ không còn cảm giác tự mình trải nghiệm như lần đầu.
Hoài Hâm hít sâu một hơi, ngồi dậy.

Cô lấy lại bình tĩnh, khóe môi hơi trễ xuống.
– – Trời đang lạnh mà cô vẫn đổ được mồ hôi thì đúng là hiếm thấy.
Cô thu dọn hành lý xong xuôi rồi tiếp tục lên đường.

Hôm nay bọn họ sẽ đi qua Lý Đường rồi đến Đạo Thành.

Phong cảnh ven đường thay đổi vô cùng đa dạng, từ rừng thông xanh ngắt, núi đá vôi sừng sững, sông băng lạnh lẽo, tuyết trắng mênh mông.

Chu Yến đưa cô đến mấy đài quan sát trên sườn núi để cô chụp ảnh.
Đêm ấy bọn cô ở lại trấn Riwa*.
* Trấn Riwa cách khu thắng cảnh Á Đinh tầm 3km.

Theo mình tìm hiểu thì trấn Riwa đã được tỉnh Tứ Xuyên đổi tên thành Shangri la vào năm 2002.

Khác với Shangrila ở Vân Nam.
Chu Yến đã thiết kế hành trình trekking cung dài tại khu thắng cảnh Á Đinh cho Hoài Hâm vào ngày thứ tư, đây là một khu bảo tồn thiên nhiên.

Trước tiên cô sẽ ngồi xe ngắm cảnh lên núi chừng một tiếng, đi qua làng Á Đinh và đập Long Đồng và Trát Khoáng Băng, sau đó lại đi bộ đến Trùng cổ tự, ngồi xe điện đi chừng 6,7 cây số mới đến Lạc Nhung Ngưu Trường, hành trình trekking sẽ bắt đầu từ đây.
Trùng Cổ tự
Lạc Nhung Ngưu Trường
Hành trình trekking cung dài khoảng 10 cây số, địa thế khá dốc, nếu đi thong thả thì tầm năm đến sáu tiếng.

Mùa đông đường lại trơn, có thể sẽ phải đi chậm hơn.

Đoạn đường giữa có thể cưỡi ngựa, nhưng Hoài Hâm quyết định đi bộ xuyên suốt hành trình.
Chu Yến chờ cô ở khách sạn, dặn đi dặn lại rằng cô phải nhớ kỹ phải đến điểm đón xe trước giờ hẹn, nếu để lỡ chuyến cuối cùng cô sẽ mắc kẹt ở trên núi, vì toàn bộ hành trình tổng cộng là năm mươi cây, dù trời vẫn còn sáng thì cũng chẳng về kịp, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Thực ra mùa đông không phải là mùa du lịch cao điểm của Á Đinh, phóng mắt nhìn sang cổng ra vào của thắng cảnh chỉ thấy khách du lịch xếp hàng rải rác.

Hoài Hâm mua trang bị leo núi ở cửa hàng mua sắm gần đó – gậy leo núi, đinh gắn giày, bên cạnh đó còn mang theo cả kính bảo hộ và mũ chắn gió, chuẩn bị đầy đủ cho bất kỳ tình huống nào.
Cô vác một ba lô nhỏ, mang theo hai bình oxy và cả dung dịch gluco, trước khi xuất phát cô đã uống trước một chai.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời sáng trong, vài đám mây trắng bồng bềnh lướt qua nền trời xanh ngát.
Địa hình ban đầu vẫn còn là đường bằng phẳng, người ta đã dựng sẵn đường bậc gỗ rất dễ đi, độ cao so với mực nước biển hơn 4000 mét, ánh mắt trời ấm áp phủ xuống, Hoài Hâm mặc đồ vải bông dày nên thấy có hơi nóng.
Đoạn đường hai cây số đầu tiên khá thuận lợi, cô đi khá thong thả, thỉnh thoảng dừng lại chụp vài bức ảnh.

Dọc đường đi có một cái hồ không biết tên, mặt hồ đã đóng băng.
Du khách ở bên hồ khá đông, có lẽ mọi người đều mệt nên nghỉ chân tại đây.

Hoài Hâm nhờ một người chụp giúp mình một tấm ảnh kỷ niệm.

Sau đó cô không nán lại lâu mà tiếp tục hành trình.
Đoạn đường phía sau bắt đầu dốc hơn, đa phần đều phải leo dốc, có nhiều chỗ đã kết băng rất trơn, Hoài Hâm phải cực kỳ cẩn thận mới có thể bảo đảm từng bước ổn định.
Cô chưa từng thấy cung đường núi nào phức tạp như thế.
Có nhiều chỗ thậm chí còn chẳng có bậc thang, đều là đá to đá nhỏ, chỉ có thể leo tay không.

May mà có lang cang bảo vệ nên cũng xem như an toàn.
Hoài Hâm không phải là người thích vận động, sức khỏe chỉ tầm trung, đến đây thì cô bắt đầu thở oxy, đồng thời cảm thấy ba lô trên người nặng hẳn, đi một đoạn sẽ nghỉ một hồi.
Có du khách dáng người cường tráng đi lướt qua cô, nhìn trang bị của người này, cô đoán anh ta là người leo núi chuyên nghiệp.

Hoài Hâm cũng không gấp, tập trung đi đường mình.
Có vài đoạn ngoặt nằm ngay bờ vực, nhưng nơi vách đá mọc cây, cành lá xum xuê che đi nguy hiểm.

Một bên khác là khu sinh thái tự nhiên, được ngăn cách bởi hàng rào treo đầy cờ lungtan, Hoài Hâm tò mò nhìn sang, bỗng nhiên bắt gặp một bóng màu vàng nâu lướt qua.
Là linh dương.
Khung cảnh người và thiên nhiên hòa vào nhau, sự tĩnh lặng nguyên thủy.

Hoài Hâm tận hưởng bầu không khí nơi đây, suy nghĩ cũng dần dần lắng xuống.
Tựa như một cuộc lưu đày tự do, ở một nơi mênh mông rộng lớn thế này, cô chẳng cần phải nghĩ ngợi gì, chẳng cần phải để ý chi.

Điện thoại bỏ trong ba lô, không ai quấy rầy.
Hoài Hâm chụp ảnh lưu niệm như bình thường, ghi lại những khoảnh khắc xinh đẹp nhất.
Càng lên cao độ khó cũng tăng lên gấp mấy lần, đường núi ngày một dốc hơn, thỉnh thoảng cô lại bất cẩn trượt chân đập đầu gối xuống nền tuyết.
Song cô lại không thấy đau, có lẽ do quá lạnh nên cơn đau đã tê liệt.

Tóm lại là không sao, Hoài Hâm xoa vài cái rồi lại tiếp tục lên đường.
Còn chừng khoảng một cây nữa là sẽ đến khu thắng cảnh nổi tiếng – Hồ Sữa, tuy nhiên dân bản xứ đều nói chặng đường một cây này là đoạn đường khảo nghiệm người ta nhất.

Độ dốc khá cao, có nhiều chỗ thậm chí còn dốc đến sáu, bảy mươi độ, cộng thêm phản ứng sốc độ cao, mỗi một bước đi đều cực kỳ mất sức.
Hoài Hâm bắt đầu hối hận vì những thứ mình chuẩn bị đều không có đất dụng võ, hơn nữa giờ lại trở thành gánh nặng, cô thấy sức mình không thể gượng được nữa, chống gối thở hồng hộc.
Đầu choáng, khó chịu, mắt mờ, gió lạnh liên tục quất tới, Hoài Hâm khó nhọc lôi bình oxy từ trong ba lô ra, gắn vòi vào, đưa vào mũi.
Sau lưng có tiếng vải vóc ma sát vào nhau, và cả tiếng đinh giày chạm vào nền tuyết giòn tan, có lẽ là có người đi lên.
Đường đi vốn hẹp, Hoài Hâm không muốn choáng đường người ta, cô hơi nghiêng người hòng muốn nhường cho đối phương đi trước.
Không ngờ cô lại bước hụt.
Vẫn chưa hồi phục sau cú ngã ban nãy, giờ lại giẫm phải đá trơn, nháy mắt cả người cô liền mất thăng bằng, ngã sang một bên.
Bình oxy trượt khỏi tay, bay thành một đường vòng cung rơi khỏi vách đá, Hoài Hâm vươn tay muốn bắt lấy nhưng lại vồ hụt.

Cô hoảng hốt tựa như bản thân rơi xuống như bình oxy, dòng máu trong người cũng đông lại.
Cơn gió cắt da cắt thịt liếm qua mặt cô, cô muốn hét lên, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt hiện lên, nhịp tim như ngừng lại.
“Cẩn thận!”
Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có người kéo mạnh cô từ phía sau.
Hoài Hâm như được túm mạnh theo hình vòng cung, theo quán tính ngã vào lòng người kia.
Hai người lảo đảo vài bước, lưng người đàn ông đập thẳng vào vách núi lởm chởm, cô có thể nghe thấy âm thanh sắc lẹm vang lên.
Hoài Hâm hết hồn, sợ điếng người.
Trong chớp mắt, cô đã mất đi khả năng nói chuyện, đầu óc trống rỗng, không biết bản thân đang ở nơi nào.

Cô ôm chặt vòng eo của người đàn ông kia, tựa như đang cố gắng bắt lấy chiếc phao cứu mạng của mình, dù thế nào cũng không buông tay.
Không biết đó là tiếng thở d.ốc của ai, nhưng đã hòa làm một cùng làn gió.
***
Jeongie:
Mọi người nhớ đoạn hai người đang gọi cho nhau mà bị ngắt ngang không, mà cột sóng Hoài Hâm vẫn còn 3 vạch, suy ra người kia đang ở nơi sóng yếu.

Đoán xem ai vừa cứu bé Hâm nào..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.