Trò Chơi Sớm Chiều

Chương 49: C49: Chương 49



Đến tối, khi đã nằm yên ổn trên giường, Hoài Hâm hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra tối nay hết lần này đến lần khác.

Ngoài mặt, họ thả thính qua lại, mối quan hệ xem như có bước tiến đáng kể, còn ở phía sau, họ bộc bạch nỗi niềm của bản thân, tiến hành giao lưu tình cảm.

Cô là người háo thắng, tuy lấy thân dụ địch hoàn toàn không phải kế hay, nhưng phải công nhận một điều là nó rất hiệu quả, chí ít thì mọi chuyện đều đang phát triển theo như trong dự tính của cô.

Hơn thế nữa, cô gần như chìm đắm vào cả quá trình, lại còn rất hưởng thụ, có thể nói niềm vui nhân đôi.

“Thợ săn giỏi thường sẽ xuất hiện trong dáng vẻ của một con mồi”, câu này quả thật chẳng lệch đi đâu được, Hoài Hâm đóng vai con mồi đã lâu, giờ đây cô sẽ đảo ngược thân phận, bắt đầu thu lưới trên diện rộng.

Nghĩ đến đây lại thấy phấn khích, nhưng khóe môi vừa nhếch lên, cô lại nhớ đến chuyện vừa nãy ở trong chiếc xe mờ ảo ánh đèn kia.

Hoài Hâm vô thức đưa tay chạm lên đôi môi mềm mại của mình, thẫn thờ nhìn đăm đăm trần nhà.

Dường như ở đó vẫn còn lưu lại hơi ấm và xúc cảm bồi hồi của anh, cô nghĩ thế, đôi mắt lại bất giác cong cong. Hoài Hâm nhếch môi mỉm cười một lần nữa, trái tim bắt đầu nhảy nhót trong lồng ngực, cô không thể kiểm soát được bản thân.

Tiêu rồi, cô trúng độc mất rồi.

A a a a a cái thằng cha đáng ghét này!!!

Đợi đã?

Khu nhà?!

Vì sao anh lại biết khu nhà của cô???

Vừa nãy vì bầu không khí quá hoà hợp nên cô quên khuấy đi mất, trong lúc “thủ vai” Lisa, cô chưa từng nói địa chỉ nhà mình cho anh biết mà!

Hoài Hâm trừng to đôi mắt, vứt gối ôm trong tay sang một bên, bất thình lình ngồi bật dậy khỏi giường.

Cô lướt xem lịch sử chat trên QQ, vừa cẩn thận nhớ lại, xác định mình đúng là chưa từng tiết lộ thông tin này cho anh.

Nhưng, Hoài Hâm nhớ lại, có lần từ Bác Nguyên đi ra ngoài phỏng vấn quản lý cấp cao, hình như Úc Thừa từng bảo tài xế đưa cô về nhà.

Mà khi đó, cô chính là Olivia của ban ngày…

Điện thoại rơi xuống giường một cái độp, Hoài Hâm tái mét mặt mày.

Má ơi????

Thánh thần thiên địa ơi!!!

Úc Thừa biết rồi sao? Chẳng lẽ anh đã biết hết rồi sao!!?

Bảo sao anh lại hỏi tuổi cô, không phải nghi ngờ, mà là anh đã sớm biết sự thật, chỉ hỏi dò thử xem cô có chịu thành thật thẳng thắn với anh hay không???

Đưa cô về nhà chính là muốn ám chỉ với cô, xem xem phản ứng của cô có nhanh nhạy hay không.

Đậu xanh! Anh diễn cứ như thật vậy!

Đồ cáo già! Đồ lưu manh! Đồ cha già mắc dịch!

Ấy vậy mà cô còn chẳng hay biết gì mà diễn kịch với anh, nhất là ban nãy, vì men say bốc lên đầu mà ngồi lên xe anh, quên mất hoàn cảnh xung quanh vô cùng yên tĩnh, lại không có máy biến giọng, bây giờ nghĩ lại, cô chỉ muốn đập đầu xuống đất chết cho rồi.

Thế nên anh biết từ khi nào?

Tối nay ư?

Nhưng ngẫm lại hình như vẫn có dấu vết, cô cảm giác anh không phải chỉ mới biết đây…

Hoài Hâm như một con cá chết, CPU thần kinh đã bị đơ vì quá tải, chỉ có đôi mắt khẽ đảo — Sớm hơn ư? Cụ thể là sớm bao lâu???

Cô bắt đầu rơi vào hồi tưởng, mỗi một lần so chiêu với anh cô đều rất kín kẽ, hầu như không lọt một giọt nước, cô hoàn toàn không biết mình bị lộ từ lúc nào.

Hoài Hâm hít sâu một hơi, muốn để bản thân tỉnh táo lại.

“…”

Sau năm giây, tỉnh táo thất bại.

Cô – Lisa Huai, đường đường là cao thủ cưa trai hành tẩu giang hồ không một phiến lá dính thân, vậy mà giờ đây lại phải đối mặt với thất bại đẫm máu nhất trong lịch sử.

Tuy nói thế, nhưng nỗi băn khoăn về “ấm áp hai ngã” của tên bad boy Úc Thừa kia coi như đã được giải quyết, có điều cảm giác bị người ta đùa giỡn đúng là khiến Hoài Hâm muốn bùng cháy.

Một giây trước còn đang đắc ý vì tiến độ quá mỹ mãn, một giây sau từ cấp Vương giả thoắt đã bị đánh rớt xuống cấp bậc Đồng, thất bại hoàn toàn, cô không dám tin vào mắt mình.

Đã khuya lắm rồi, Hoài Hâm nghĩ mãi mà chẳng ra, rồi dần dần thiếp đi trong tâm trạng vừa ấm ức vừa hậm hực.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hoài Hâm đờ đẫn nhìn lên trần nhà một lúc lâu.

Ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài hắt vào bậu cửa sổ rồi tràn vào trong phòng, cô ngồi dậy, cào cào tóc, quan sát gương mặt xinh đẹp phản chiếu trong gương một cách tỉ mỉ.

… Móa!

Ngày đầu tiên sau khi nhận ra bị một gã tồi lừa gạt. Giận khủng khiếp.

Nhưng dù có khó chịu cách mấy thì cô vẫn phải đi làm bình thường. Cô là một người chuyên nghiệp, sẽ không bao giờ để những cảm xúc này ảnh hưởng đến công việc.

Hoài Hâm trang điểm chỉn chu, đến công ty đúng giờ.

Hôm nay khu vực dành cho thực tập sinh khá vắng, Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt reo hò trong nhóm chat riêng của ba cô gái với Hoài Hâm, [A a a a a a a a, anh Alvin đưa bọn mình đi ra ngoài thẩm định đó, vui quá đi! *đỏ mặt*]

[Ảnh đẹp trai lắm, đẹp đẹp đẹp đẹp trai lắm đó! Đẹp trai muốn xỉu luôn!!!]

Hoài Hâm nhìn hai dòng tin nhắn kia, nhắm mắt lại.

Hừ!

Đồ đàn ông thúi!!!

Đã nói sẽ dẫn cô tham gia dự án tốt nhất, vừa quay đi đã đưa người khác ra ngoài! Đồ mặt dày!!!

Hoài Hâm cúi đầu, gõ từng chữ một gửi vào nhóm, [Chúc mừng ha ha ha ha! *đầu chó*]

Nghĩ nghĩ, cô lại điềm nhiên nhắn thêm một câu, [Anh ấy đẹp trai lắm hả? Mình thấy cũng bình thường thôi mà. *khó hiểu*]

Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt vẫn còn đang “high” trong nhóm chat, chẳng thèm để tâm đến tin nhắn này.

Một lúc sau, hai cô nàng mới dần bình tĩnh lại, bấm trả lời tin nhắn sau cùng của Hoài Hâm, [Bé ơi, mình có quen một bác sĩ khoa Mắt tốt lắm, cậu có cần số của bác sĩ không? *trìu mến.jpg*]

Hoài Hâm, “…”

Mợ nó.

Cô tu một ly nước to oạch để bình tĩnh lại, cả buổi sáng sau đó, Hoài Hâm biến cơn giận thành động lực, điên cuồng làm việc.

Đến gần trưa, cô đã hoàn thành một phần công việc khó nhằn nhất, hiệu suất làm việc vượt ngoài mong đợi.

Tới giờ cơm, Hoài Hâm mệt rã rời, khi cô đang định tự thưởng bản thân một bữa, thì đúng lúc nhận được tin nhắn Wechat từ Trương Khả Bân, hỏi cô có muốn đi ăn trưa cùng không.

Hoài Hâm, [OK ạ.]

Trương Khả Bân, [*Khoe răng* Gặp nhau trước cửa thang máy nhé!]

Hoài Hâm vừa ra tới đã thấy Trương Khả Bân cầm điện thoại đứng đằng đó, cô cười chào anh chàng, hai người trò chuyện vài câu rồi thảo luận đi đâu ăn.

“Quán lẩu kiểu Nhật lần trước ăn cùng anh Alvin có được không?”

Hoài Hâm, “…”

Sao ở đâu cũng có anh hết vậy. Cảm giác tồn tại mãnh liệt thật đấy.

Cô cắn răng, cười chúm chím, “Đương nhiên là được rồi ạ.”

Bọn họ rời khỏi công ty, Hoài Hâm đang nói chuyện với Trương Khả Bân, lơ đễnh nhìn về một phía, một bóng người vụt qua rồi biến mất ngay sau đó.

Cô khựng lại, lúc nhìn sang bên ấy thì lại không thấy người kia đâu. Trương Khả Bân hoang mang nhìn cô, “Sao thế?”

Hoài Hâm giật mình, lắc đầu, “Không có gì ạ.”

Bọn họ đến nhà hàng Nhật kia, may là bên trong vẫn còn bàn trống, hai người ngồi xuống, quen đường quen lối chọn đồ ăn, rồi bắt đầu tám chuyện.

Hoài Hâm hỏi Trương Khả Bân vở kịch hôm thứ bảy thế nào, anh chàng nói, “Hoá ra là một vở nhạc kịch, khá hay, anh cười đến không khép được miệng.” Anh chàng thoáng dừng lại rồi hỏi Hoài Hâm, “Lần sau cùng đi nhé.”

“Dạ, được đó.”

Trương Khả Bân kể chuyện hồi chủ nhật mình sang nhà bạn chơi Poker, bảo rằng đối phương cũng thực tập ở gần đây, vừa khéo dễ tụ tập.

Mấy đàn anh, đàn chị mà anh chàng nhắc đến Hoài Hâm đều biết mặt, cô lập tức nổi lên hứng thú, Trương Khả Bân quan sát nét mặt của cô, cười nói, “Lần sau tụ tập anh sẽ rủ em.”

“Hi hi, được ạ!”

Bữa cơm trôi qua khá thoải mái, trên đường trở về công ty, Hoài Hâm kiểm tra điện thoại một lần.

Hay lắm, người nào đó đến giờ vẫn không thèm gửi cho cô lấy một tin QQ, Wechat lại càng không.

Hừ, cô không thèm để ý đến anh nữa!

Văn phòng vắng ngắt, Hoài Hâm không có ai để tám chuyện cùng, cả buổi chiều gần như trải qua trong trạng thái tự kỷ.

Phần công việc của cô làm đến 6 giờ là chẳng còn gì để làm, cô quyết định trở về trường trước.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi xuống lầu, cô đứng trước cửa công ty đặt xe qua app. Trong lúc chờ đợi, cô chợt thấy có một chàng trai cúi gầm đầu, rẽ vòng qua tòa nhà trông rất kỳ lạ.

Bóng dáng người này hoàn toàn trùng khớp với những lần trước, Hoài Hâm chợt nhớ ra sáng hôm trước cô cũng từng trông thấy anh ta ở trước cổng khu nhà mình.

Lúc gã ngẩng đầu, đúng lúc rơi vào tầm mắt của Hoài Hâm. Cô nhìn thấy rất rõ nốt ruồi nơi khóe mắt của anh ta.

“…”

Tô Khuynh.

Đó là một độc giả từng xuất hiện trong buổi ký tặng sách.

Tuy không rõ lý do, nhưng Hoài Hâm chắc chắn một điều, đối phương đang theo dõi cô.

Lúc Tô Khuynh trông thấy cô, bước chân anh ta hơi khựng lại, như không ngờ mình lại bị phát hiện. Nhưng ngay sau đó gã ta lại lộ ra nụ cười quỷ dị, kéo mũ thấp xuống rồi xoay người cất bước rời đi.

Lòng Hoài Hâm run lên, da gà nổi khắp người.

Ý gì đây?!

Chẳng lẽ cô đã gặp phải fan nam biến thái trong truyền thuyết ư…?

Nhưng mặt mày Tô Khuynh nom trắng trẻo như thư sinh, khó mà nhận ra anh ta là loại người như thế.

Hoài Hâm càng nghĩ càng sợ đến nổi cả da gà — Người này biết địa chỉ nhà cô, lại bám theo từ nhà đến tận công ty. Mà vấn đề ở đây là, mấy ngày trước là cuối tuần, cô hầu như cắm rễ ở nhà, không lẽ gã ta cũng quanh quẩn ở đó suốt để nằm vùng???

Trong lúc thả hồn trầm tư, xe cô đặt đã đến.

Hoài Hâm lên xe, nơm nớp bất an quay đầu lại kiểm tra.

Nhìn qua cửa kính phía sau, bóng dáng Tô Khuynh đã không còn xuất hiện trong tầm mắt của cô nữa.

Cô thở phào một hơi, nhưng vẫn ngơm ngớp như đang ngồi trên đống lửa.

Tài xế đưa cô về trường, Hoài Hâm xuống xe, nghĩ đến chuyện ban nãy, lại ngó quanh một vòng từ đông sang tây, đến khi không phát hiện ra người hay xe nào khả nghi, bấy giờ cô mới yên lòng được một tí.

Tối đến, sau khi tắm rửa xong xuôi, Hoài Hâm làm ổ trên ghế sấy tóc.

Cô cụp mắt nhìn chòng chọc vào khung chat trên Wechat… Nói chính xác hơn là, nhìn chòng chọc vào khung chat của Úc Thừa.

Nếu thằng cha này mà còn không chịu nhắn tin cho cô thì anh chết chắc rồi!!!!

Không biết có phải là do thần giao cách cảm hay không mà cô vừa mới nghĩ thế, đầu bên kia đã nhảy ra khung thoại màu trắng vô cùng ngắn gọn.

Hoài Hâm hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

Úc Thừa, [Còn bận à?]

Hoài Hâm bình tĩnh cầm điện thoại lên, sợi tóc ươn ướt rủ xuống rơi lên phần xương quai xanh xinh đẹp. Cô điềm tĩnh nhấc tay, nhập tin nhắn.

Hoài Hâm, [Không, hết bận rồi.]

Không thể trách cô lạnh lùng như thế, ai bảo anh lừa cô làm gì. Nghĩ thế, Hoài Hâm lại gõ thêm một câu, [Anh Thừa, anh cần em giúp gì à?]

Câu này vừa được gửi đi chưa được vài giây, Úc Thừa đã nhắn lại, [Không.]

Úc Thừa, [Có điều phiền em làm quen với dự án bên Hảo Thời Gia kia một chút, thứ tư chúng ta sẽ đi gặp founder.]

Đó là công ty tiêu dùng mà hôm thứ năm tuần rồi anh đã gửi tài liệu cho cô, Hoài Hâm vô thức nhớ lại chuyện hôm nay anh đưa Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt ra ngoài làm việc.

Dù biết đây chỉ là công việc, nhưng cô vẫn ngang nhiên hùng hồn mà nổi cơn ghen.

Máu ghen tuông đang trào dâng nên cô chủng chẳng buông lời, [Dạo này sếp bận ghê nhỉ, ngày nào cũng ra ngoài công tác.]

Hoài Hâm muốn xem thử anh sẽ nói gì, không ngờ Úc Thừa lại gọi thẳng sang cho cô.

Điện thoại liên tục rung lên, trống ngực đập thình thịch, cô cắn chặt khớp hàm.

Nghe máy ư, thế nhưng cô tạm thời không muốn đối mặt với anh; Còn nếu không nghe máy thì có vẻ như mình đang ở thế yếu.

– – Cô vốn tưởng bọn họ ngang tài ngang sức, bây giờ mới chợt vỡ lẽ rằng mình tính sai rồi. Úc Thừa không những đã nhận ra thân phận của cô từ sớm, mà trong khoảng thời gian này anh còn giả vờ như không biết gì theo cô chơi trò này.

… Được lắm.

Nếu anh đã không chủ động nhắc đến thì cô cũng sẽ không ngả bài, cùng anh diễn tiếp vở kịch này, để xem xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng.

Suy tính một lát, trong tiếng chuông dồn dập, Hoài Hâm ấn mạnh xuống phím nhận cuộc gọi màu xanh.

“Alo? Có chuyện gì thế sếp?” Cô đánh đòn phủ đầu, thản nhiên cất lời.

“Em về trường rồi à?” Giọng Úc Thừa khá trầm, anh cũng không trả lời câu hỏi của cô.

Ý chí chiến đấu của Hoài Hâm bị giảm đi đôi chút, trong lòng lửa giận ngút ngàn, “Đúng vậy, em vừa về đến.”

“Ừm, em vất vả rồi. Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

“…”

Kể từ khi nhận ra mình bị rớt “mặt nạ” trước mặt anh, Hoài Hâm cực kỳ nhạy cảm, anh chỉ cần nói một câu là cô có thể hiểu ngay ẩn ý bên trong.

Tại sao lại là “tối nay” nghỉ ngơi sớm một chút, đó là vì tối qua bọn họ chơi đến khuya.

Nếu như cô vẫn còn mơ màng như trước thì nhất định sẽ không nghe được ẩn ý này, trái lại còn hớn hở cảm thấy anh rất chu đáo. Còn anh chỉ cần nói mấy câu xã giao như thế rồi thưởng thức dáng vẻ tự cho mình thông minh của cô.

“Sếp cũng nghỉ ngơi sớm nhé.” Hoài Hâm cười tít mắt, “Dù sao hôm nay sếp cũng bận dẫn thực tập sinh ra ngoài thẩm định cả ngày rồi, chắc là sếp mệt lắm.”

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khe khẽ của Úc Thừa.

“Không phải đi thẩm định, chỉ tùy tiện tham quan một vòng, ghé thăm một vài cửa hàng mặt tiền thôi, không có gì đáng kể.” Anh dừng một lúc, thong thả nói tiếp, “Hảo Thời Gia là một dự án khá tốt, nếu hôm nay em ra ngoài cùng bọn họ thì thứ tư tôi đành phải dẫn người khác đi theo.”

“…”

Ý của anh chính là, anh chỉ đang cố gắng không để mang tiếng là thiên vị bên trọng bên khinh, và cô hoàn toàn không hề bị thua thiệt với ai cả? Hơn nữa không chỉ thế, anh còn đang trải đường cho cô sau này?

Hừ, bao lời ngon tiếng ngọt bị anh dành nói hết rồi, sao mà đáng ghét thế!

Hoài Hâm mở miệng, cất giọng đầy tự nhiên, “Ồ, thứ tư cũng được, hôm nay em cũng không muốn ra ngoài.”

“Thế à?” Úc Thừa cười khẽ, “Tôi còn tưởng vì chuyện này mà em không vui, nên mới vội vàng giải thích với em.”

Hoài Hâm, “…”

Hơi thở Hoài Hâm như nghẹn lại, rồi bùng nổ trong phút chốc.

Cái gì mà lo cô không vui??

Anh có ý gì!!!

“Mọi việc đều do sếp quyết định, sao em lại không vui được kia chứ.” Giọng Hoài Hâm ngọt lìm lịm, “Hơn nữa sếp còn dẫn em tham gia một dự án tốt như thế, em vui còn không kịp nữa là.”

“Ừm, thế tôi yên tâm rồi.”

Hoài Hâm, “…”

Cô vẫn chưa nói gì, lại nghe người đàn ông thấp giọng hỏi, “Trưa mai tôi đến văn phòng, đi ăn với tôi một bữa nhé?”

“À, chuyện này à.” Hoài Hâm ra vẻ suy nghĩ một lát, “Chắc là không được rồi, trưa nay em đi ăn cùng anh Khả Bân, còn vài chuyện chưa nói xong, có lẽ trưa mai phải bàn tiếp thôi.”

“…”

Úc Thừa im lặng một thoáng.

Và khoảnh khắc ấy đã bị Hoài Hâm chộp được, cô mừng thầm trong bụng — ồ, cuối cùng cũng gỡ gạc được một ván rồi.

Vài giây sau, Úc Thừa chầm chậm lên tiếng, “Thế thì ba người cùng nhau ăn một bữa.”

Hoài Hâm khó xử đáp, “À, thật ra không phải chuyện công việc đâu ạ.”

“…”

“Thế à.” Anh vẫn giữ phong độ tiến lùi đúng mực, im lặng vài giây, lại cười hiền, “Không sao, dù sao thứ tư cũng gặp nhau, không thiếu một bữa này.”

Hoài Hâm, “…”

Sáng hôm sau, khi đến công ty làm việc, từ xa cô đã trông thấy Úc Thừa đang đứng trong khu vực dành cho thực tập sinh nói chuyện với hai anh chàng.

Cô thả chậm bước chân, sau đó lại tăng tốc, thản nhiên chào hỏi anh cùng hai anh chàng thực tập sinh với nụ cười xã giao không khác nhau là bao, rồi bước thẳng đến chỗ ngồi của mình.

Hoài Hâm đặt đồ xuống, kiềm lòng không đặng ngước mắt nhìn thoáng qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt thấp thoáng ý cười của người đàn ông vừa tia sang.

Hoài Hâm vội quay sang chỗ khác.

Cô mở máy tính lên, lấy sổ tay ra. Trông cô như đang tập trung làm việc, nhưng thực ra toàn bộ sự chú ý đều dồn về nơi khóe mắt, muốn xem thử Úc Thừa đang làm gì.

Như có một luồng gió mát lạnh lướt qua, mang theo hương gỗ tuyết tùng nhàn nhạt đầy quyến rũ chầm chậm lan tỏa, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế bản thân không được nhìn sang.

Qua một lúc lâu, khi Hoài Hâm ngẩng đầu lên mới phát hiện người đàn ông đã rời đi.

“…”

Cả sáng nay cô không mấy tập trung, một phần là do công việc của sếp giao cho không gấp lắm, một phần là do mấy thực tập sinh đã quay trở lại công ty, cả văn phòng ồn ào hẳn lên, thỉnh thoảng lại có tiếng xì xào tám chuyện.

Cầm cự thêm một lúc thì cũng đến giờ nghỉ trưa.

Hoài Hâm kiểm tra Wechat, nhận được tin nhắn từ Úc Thừa, [Hết bận chưa? Cùng đi ăn nhé?]

Cô bĩu môi, quyết định tạm thời bơ anh, lại nhắn tin cho Trương Khả Bân, [Anh Khả Bân ơi, trưa nay đi ăn cùng em nhé?]

Trương Khả Bân, [OK, anh đến ngay.]

Hoài Hâm mím môi, nở nụ cười bí hiểm nhập tin nhắn vào khung chat với Úc Thừa, [Ngại quá, hôm nay không được rồi.]

Chưa kịp gửi tin đi, cô đã nhận được tin nhắn mới từ Trương Khả Bân, [Vừa hay hôm nay anh Alvin nói muốn mời cả nhóm thực tập sinh ăn cơm, em báo với bọn họ một tiếng, chuẩn bị xuống dưới lầu nhé. *khoe răng*]

Hoài Hâm, “…”

Cô bực bội xóa đi dòng tin nhắn kia đi, dừng lại vài giây, lại giận dỗi xóa luôn tin nhắn mới nhất mà Úc Thừa vừa gửi đến.

Mắt không thấy, lòng không phiền.

Hoài Hâm đi theo nhóm bạn ra ngoài. Chưa đến thang máy, cô đã thấy anh bước ra từ khu vực dành cho nhân viên chính thức đi về phía này.

Lâu rồi không được ngắm Úc Thừa trong dáng vẻ đóng vest đi giày tây, anh vẫn phong độ ngời ngời như xưa, hai chân thon dài, hơi thở “cấm dục”. Đôi mắt hoa đào thấp thoáng ý cười, anh cất giọng điềm đạm chào bọn họ.

Dù hiện giờ Hoài Hâm không muốn thừa nhận, nhưng quả thật Úc Thừa có một sức hấp dẫn chết người đối với cô, chỉ cần nơi nào có anh, cô hoàn toàn không thể dời đi sự chú ý của mình.

Hoài Hâm nương theo tầm mắt nhìn sang, chỉ thấy Úc Thừa một tay đút túi, tay kia để xuôi bên người. Cô vô thức nhớ đến mới đây thôi, đôi bàn tay ấy đã từng siết chặt lấy eo cô thế nào, sống mũi cao thẳng như có như không cọ lên mặt cô, rồi lại tiến đến gần, trao cho cô nụ hôn cực kỳ mạnh bạo nhưng cũng rất dỗi dịu dàng.

Cảm giác ấy vô cùng khó quên. Cứ hễ nhớ đến là mặt cô lại đỏ phừng phừng.

Cả nhóm đi bộ sang trung tâm thương mại gần đó, suốt đường đi Hoài Hâm luôn giữ một khoảng cách nhất định với Úc Thừa, trái lại Trương Khả Bân lại rất hào hứng trò chuyện với anh.

Trương Khả Bân đặt một phòng tatami, cả đoàn tổng cộng gồm 7 người, để mọi người ngồi thế cho càng thêm thân thiết.

Úc Thừa ngồi ở chủ vị, Hoài Hâm ngồi chếch phía đối diện với anh, không xa lắm, vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy nhau.

Úc Thừa nhường quyền gọi món lại cho mọi người, Trương Khả Bân đại diện cả nhóm đứng ra, thành thạo tổng hợp lại ý kiến mọi người. Sau khi phục vụ ghi lại món liền rời khỏi phòng.

Kế tiếp, Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt bắt đầu bám lấy Úc Thừa hỏi chuyện thẩm định ngày hôm qua, rồi lại hỏi vài câu liên quan đến mô hình one-stop shop, người đàn ông vẫn kiên nhẫn giải đáp từng câu một.

Hoài Hâm nghe mà chẳng có cảm giác gì, ngồi một bên lẳng lặng uống trà.

Một lát sau, Hồ Vi vờ hắng giọng, đánh bạo lên tiếng, “Anh Alvin này, em có một câu hỏi muốn hỏi anh mà không biết có tiện không.”

“Sao?” Người đàn ông ngước mắt lên.

“À, thì là…” Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng hỏi cái vấn đề mà mình vẫn luôn tò mò, “Anh kết hôn chưa?”

“…”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh, Úc Thừa hỏi gì đáp nấy, “Chưa.”

Như được cổ vũ bởi đáp án này, Tần Hiểu Nguyệt nuốt nước miếng, tiến thêm bước nữa, “Thế… anh có bạn gái chưa?”

Anh vẫn lắc đầu.

“…”

Được lắm, muốn để mấy cô gái hâm mộ anh có cơ hội đúng không?

Hoài Hâm lạnh lùng chọc đũa vào phần súp khoai tây trước mặt.

Chén súp khoai tây đáng thương bị nghiền cho nát bấy, Hoài Hâm trông thấy ánh mắt Úc Thừa lia sang chỗ mình, ánh đèn dìu dịu trên tường hắt xuống càng khiến gương mặt anh thêm phần quyến rũ.

Anh nở nụ cười khiến người ta muốn phạm tội, “Nhưng tôi hiện đã có người mà mình muốn theo đuổi.”

***

Jeongie

Có mấy bà hỏi tôi sau này “hot” thế nào, tôi đây chỉ mỉm cười rồi xin spoil một đoạn “niềm vui chốn khuê phòng” của anh ED Quỹ đầu tư và em bé nhỏ hơn gần 10 tuổi của anh ấy:

Hoài Hâm cất giọng vừa ngây thơ vừa đáng yêu, “Thầy ơi, em còn có nhiều chỗ không hiểu, thầy có thể dạy thêm cho em được không?”

“Dạy cho em hết.”

Chiếc cà vạt của anh hôm nay có màu sẫm, rất hợp với mái tóc dài suôn mượt của cô. Hoài Hâm hé mở đôi môi, chiếc váy ngắn củn cởn bị tốc lên trên, cô không nhìn thấy gì, trái lại nghe thấy có tiếng ầm ầm như đụng phải thứ gì, ngay sau đó, cô ngửi thấy mùi cà phê đậm đặc lan toả khắp phòng.

“Học được chưa, hửm?”

Hoài Hâm rướn cổ lên, vẫn còn mạnh miệng, “Vẫn chưa.”

“Chưa à?”

“Ừm, có thể là do thầy dạy không giỏi chăng? Ai biết được.”

Úc Thừa lại nhoài người đến hôn cô, khẽ than, “Thầy đây chỉ thích học sinh ngoan thôi.”

Ờm, có cô người yêu trẻ con thích cosplay nên anh bồ cũng được trải nghiệm đa dạng concept. =))))


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.