*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hai ngày cuối tuần Hoài Hâm không hề chủ động liên lạc với Úc Thừa, không biết có nên nói là ăn ý hay không, bởi vì anh cũng chẳng tìm cô. Vừa hay hai người đều mượn cơ hội này để bản thân bình tâm lại, Hoài Hâm thấy đây chưa hẳn là chuyện xấu.
Đến thứ Hai đi làm lại, cô đã bình tĩnh trở lại, hơn nữa còn tới công ty từ sớm.
Người đi thang máy nối đuôi nhau bước vào liên tục, Hoài Hâm đứng tựa vào tường, ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, bên ngoài bỗng có người vội vàng chạy đến, “Chờ một chút!”
Hoài Hâm đứng cạnh bảng gọi tầng thang máy, bèn nhanh tay ấn nút mở cửa, người bên ngoài cũng tiện đà lách vào trong.
“Chị Hâm Hâm?”
Hóa ra là một gương mặt thân quen. Dụ Cảnh Sướng vui vẻ hỏi Hoài Hâm, “Chị đi làm ạ?”
“Ừ.” Hoài Hâm gật đầu, quan sát âu phục trên người cậu, nhướng mày, “Còn em?”
“Tuần trước em đến phỏng vấn đó chị, đã có kết quả trúng tuyển nên hôm nay em bắt đầu kỳ thực tập.”
Dụ Cảnh Sướng đứng lại bên cạnh Hoài Hâm, cậu chàng cao hơn Hoài Hâm nửa cái đầu. Cậu hơi cúi xuống, hấp háy đôi mắt nhìn Hoài Hâm, “Chị này, trưa nay tụi mình cùng ăn cơm được không? Vừa mới nhận việc nên em có nhiều chỗ chưa hiểu lắm, chắc là phải nhờ chị giải đáp vài câu.”
Hoài Hâm hơi khựng lại, rồi gật đầu, “Nếu phòng chị không có tiệc thì ok nhé.”
“Dạ, thế em chờ tin chị.”
Thang máy lên đến tầng công ty của cậu, Dụ Cảnh Sướng hớn hở cất bước rời đi. Hoài Hâm nhìn bóng lưng vui vẻ của cậu, lại thấy thằng nhóc này đáng yêu làm sao, rất biết cách lấy lòng người khác.
Ít ra vẫn hơn cái thằng em trai “báo thủ” của cô nhiều, số tiền mượn nợ cho chuyến du lịch tốt nghiệp kia vẫn chưa thấy hồi âm.
Cả một buổi sáng chỉ có Lý Thi Văn nhờ cô giúp mấy công việc đơn giản, lúc Hoài Hâm vào phòng giải khát lấy sữa, cô đánh mắt lướt sang khu vực văn phòng dành cho nhân viên chính thức vắng vẻ hơn mọi khi, xem ra mấy sếp đều ra ngoài làm việc cả rồi.
Đến gần trưa, Hoài Hâm nhắn tin cho Dụ Cảnh Sướng, [Trưa nay cùng đi ăn nhé.]
Dụ Cảnh Sướng, [*WOW.jpg*]
Hoài Hâm mắc chứng khó lựa chọn, bèn thoải mái mặc cho em trai tự chọn địa điểm.
Dụ Cảnh Sướng, [Chị ăn cay được không?]
Hoài Hâm, [Được, nhưng không ăn thường.]
Dụ Cảnh Sướng, [Dạ, thế mình chọn nhà hàng món Vân Nam trên tầng bốn ở Fortune Mall nhé?]
Hoài Hâm, [OK.]
Bọn họ hẹn gặp nhau trước cửa tầng một, thấy sắp đến giờ hẹn, Hoài Hâm bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi xuống.
Lúc chờ thang máy, cô trông thấy Trương Khả Bân từ văn phòng bước ra. Hoài Hâm chưa kịp lên tiếng chào đã thấy người đàn ông bảnh trai đi sát phía sau, bước chân cô chợt khựng lại.
Trương Khả Bân bắt chuyện với cô vô cùng tự nhiên, “Em cũng đi ăn cơm trưa à?”
Hoài Hâm gật đầu, “Dạ, đúng ạ.”
“Đi một mình sao?” Trương Khả Bân nhiệt tình mời cô, “Anh với sếp Alvin hẹn hôm nay ra ngoài tâm sự, em có muốn đi cùng không?”
“À, em xin lỗi.” Hoài Hâm lặng lẽ trừng Úc Thừa một cái, quay sang nói với Trương Khả Bân, “Hôm nay em có hẹn rồi, để lần sau nhé ạ?”
Trương Khả Bân tiếc nuối nhún vai, “Ừ ừ, cũng được.”
Bầu không khí trở nên im lặng, lúc này Hoài Hâm mới quay đầu, lên tiếng chào Úc Thừa, “Em chào anh Thừa.”
Úc Thừa nhìn cô một lúc mới gật đầu đáp lại, không nói năng gì.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có vài nhân viên cũng đi ăn trưa. Ba người lần lượt bước vào, Hoài Hâm tìm một góc vắng, tạo thành một góc chếch với hai người kia.
Thời gian chờ thang máy đi xuống cực kỳ nhàm chán, cô thả hồn đi chơi, nhìn đăm đăm một phía đến ngẩn người.
Một lúc sau, cảm nhận được có người đang nhìn mình, Hoài Hâm chợt ngẩng đầu lên, lơ đãng chạm phải ánh mắt của Úc Thừa.
Ánh mắt ấy cực kỳ điềm tĩnh, dường như còn che giấu cảm xúc khó nói. Hoài Hâm mấp máy đôi môi, nhưng cơ thể đã có phản ứng trước cả não bộ, cô giả vờ cúi đầu nghịch điện thoại.
Thang máy nhanh chóng xuống đến tầng một, cửa thang máy kêu “ting” một tiếng rồi mở ra.
Hoài Hâm vừa bước ra ngoài vừa trộm nghĩ — Nếu bây giờ mà gặp phải Dụ Cảnh Sướng thì lúng túng chết mất. Cô nuốt nước miếng, cố gắng tăng tốc bước chân, kéo dài khoảng cách với hai người đi phía sau.
Chưa kịp ra khỏi đại sảnh tòa nhà thì cô đã trông thấy Dụ Cảnh Sướng đang đứng đợi bên ngoài. Dáng người cậu chàng cao dong dỏng, nổi bần bật khi đứng trong đám đông.
Hoài Hâm chạy bước nhỏ đến chỗ cậu, “Hello!”
Dụ Cảnh Sướng buông điện thoại xuống, đôi mắt sáng bừng, “Chị Hâm Hâm.”
“Đi thôi, đi thôi nào.”
Hoài Hâm không định nấn ná ở đây lâu, cất bước đi thẳng sang trung tâm thương mại đối diện, Dụ Cảnh Sướng đuổi theo sóng vai cùng cô, cười tươi roi rói, “Chị đói bụng hả?”
“Ừ, hơi đói.”
“Thế lát nữa chúng ta gọi thêm vài món nhé!”
Lúc hai người đến nơi, nhà hàng món Vân Nam kia đã kín bàn, ban đầu Hoài Hâm nghĩ bữa trưa này xem như bất thành rồi, nhưng không ngờ Dụ Cảnh Sướng đã đặt bàn từ trước.
Nhân viên dẫn đường cho hai người, “Mời hai anh chị theo em ạ.”
Bọn họ chọn một bàn ở một góc khá vắng, Dụ Cảnh Sướng hỏi Hoài Hâm có thích ăn món nào không, cô khoát tay, nhanh gọn lẹ bán “cái” sang cho cậu, “Chị ăn gì cũng được, em chọn món đi.”
Dụ Cảnh Sướng ngoan ngoãn đáp lại, “Dạ.”
Có em trai sướng thế đấy, không cần phải băn khoăn chọn lựa lâu lắc. Hoài Hâm vui vì được rảnh tay, nhân lúc cậu gọi món thì tùy tiện lướt điện thoại, để tinh thần lẫn thể xác đang dần cạn kiệt thư giãn một chút.
“Chị, chị thích món bánh gạo xào Vân Nam này không?”
Dụ Cảnh Sương chăm chú chọn món, Hoài Hâm à một tiếng rồi mỉm cười gật đầu, “Thích.”
“Được, vậy để em đổi món bún qua cầu.”
* Món này có ý nghĩa phía sau, bạn nào có hứng thú có thể tìm hiểu thêm nhen.
https://kenh14.vn/y-nghia-doc-dao-cua-mon-bun-qua-cau-o-van-nam-trung-quoc-20171211115855477.chn
Hoài Hâm ngơ ra, vội khoát tay, “Không sao đâu, em cứ gọi món em thích đi, chị không kén chọn đâu.”
“Em cũng thích bánh gạo xào nữa.” Dụ Cảnh Sướng mỉm cười, “Chọn món này đi.”
Cậu xác nhận món với nhân viên một lần nữa, Hoài Hâm nghe thấy mấy món khá ưng bụng, bèn chốt menu.
Trong lúc chờ lên món, cô hỏi thăm Dụ Cảnh Sướng, “Ngày đầu tiên thực tập sao rồi?”
“Tốt lắm ạ. Đồng nghiệp rất tốt, không giao việc khó cho em ngay.” Cậu chàng gãi đầu, “Nhưng mà em phải học cách dùng Wind (Một phần mềm tài chính), em thấy nó hơi nhiều chức năng, nhìn mà hoa cả mắt.”
* Wind Financial Terminal: một phần mềm tài chính của Trung Quốc.
“Bình thường thôi.” Hoài Hâm bật cười, “Lúc đầu đều vậy cả đấy, sử dụng nhiều là em sẽ quen dần thôi, ráng tham gia vài khoá đào tạo, thật ra nó dễ xài lắm.”
“Thật hả chị?” Dụ Cảnh Sướng nói, “Thế thì em yên tâm rồi.”
“Ừm, ban đầu người ta sẽ giao cho em vài công việc cơ bản như vẽ, nhập dữ liệu các kiểu.” Hoài Hâm nhớ lại kỳ thực tập đầu tiên của mình, “Chủ yếu là phải làm đúng theo “form”, còn lại có gì không hiểu thì có thể hỏi sếp, nhưng em phải chú ý, những vấn đề mà Baidu đã có câu trả lời thì đừng lãng phí thời gian của các sếp.”
Dụ Cảnh Sướng cái hiểu cái không, “Dạ.”
Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí cực kỳ thoải mái, lúc tính tiền, khi nhân viên lấy máy POS ra, Dụ Cảnh Sướng đang định trả tiền.
Hoài Hâm cản cậu lại, “Không sao đâu, để chị trả, chị có thể báo công ty thanh toán.”
Dụ Cảnh Sướng chớp mắt, “Em cũng có thể báo công ty thanh toán mà.”
Hoài Hâm cười xua tay, “Lần trước em đã mời rồi, lần này đến lượt chị. Tiền phụ cấp em cứ giữ lại để ăn khuya đi, con trai đang tuổi ăn tuổi lớn phải ăn nhiều một tí.”
Dụ Cảnh Sướng nhìn cô vài giây, lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ, em cám ơn chị.”
Hai người ăn xong liền chậm rãi thả bộ quay về công ty, song chẳng biết duyên phận đưa đẩy kiểu gì, ngay khi bọn họ vừa bước vào tòa nhà lại đúng lúc gặp phải Trương Khả Bân và Úc Thừa song song đi vào.
Đang vào giờ cao điểm buổi trưa, dòng người lui tới rất đông, nhưng Trương Khả Bân tinh mắt vừa nhìn đã nhận ra Hoài Hâm, và cả cậu chàng cao ráo bảnh trai bên cạnh.
“Ồ, ai đây?”
Trương Khả Bân nhướng mày, tuy không nói gì, nhưng những lời muốn nói như đã tuôn ra, gương mặt tràn ngập vẻ tò mò và hóng hớt.
Đúng lúc này, Úc Thừa cũng nhìn sang. Ánh mắt anh lướt qua gương mặt Dụ Cảnh Sướng, dừng lại trên người Hoài Hâm, vẻ mặt không chút thay đổi.
“Là đàn em của em.” Chẳng hiểu sao Hoài Hâm bỗng thấy chột dạ, bất thình lình, Dụ Cảnh Sướng sán lại gần cô, ngơ ngác hỏi, “Chị, bọn họ là ai thế?”
Hoài Hâm đờ ra, giới thiệu đơn giản, “Là mấy sếp nhà chị.”
“Ồ.” Dụ Cảnh Sướng gật đầu, mỉm cười chào hỏi hai người, “Em chào hai anh.”
Bốn người cùng nhau bước vào thang máy. Người đông chen lấn, Hoài Hâm bị đẩy vào một góc khuất, Dụ Cảnh Sướng giơ tay chắn thay cô, quan tâm hỏi han, “Chị, chị không sao chứ?”
Hoài Hâm lắc đầu, “Không…”
Chưa kịp dứt câu, bàn tay buông thõng bên người đã bị nắm chặt.
Cảm nhận được mấy đầu ngón tay thon dài rõ khớp xương đầy mạnh mẽ, cô hơi ngớ người, luồng hơi ấm kia thoắt cái đã xông thẳng vào lòng bàn tay của cô.
Là Úc Thừa.
Người đàn ông đứng bên kia, tạo thành một góc nhỏ với hướng đứng của cô, thế nên chỉ cần ngửa đầu là Hoài Hâm có thể nhìn thấy nét mặt của anh.
Hàng mi hờ hững rủ xuống, anh hạ thấp mặt, lẳng lặng nhìn cô bằng đôi mắt đen lay láy.
Bờ môi Hoài Hâm mấp máy, còn chưa kịp lên tiếng, bụng ngón tay anh khẽ khàng cọ vào cổ tay cô mang theo ý trêu chọc.
Cảm giác như có dòng điện xẹt qua mấy đầu ngón tay, hàng mi Hoài Hâm run lên, cô vội nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Đúng lúc này, Dụ Cảnh Sướng bỗng quay sang nói chuyện với cô, “Chị Hoài Hâm ơi, em sẽ thực tập ở đây ba tháng, sau này chúng ta có thể hẹn nhau ăn cơm không?”
“Hả?” Hoài Hâm lấy lại tinh thần, gật đầu, “Đương nhiên là được…”
Cô chưa nói hết câu, đầu ngón tay đã bị bóp chặt, ngón tay Úc Thừa mạnh mẽ luồn vào kẽ tay của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Dụ Cảnh Sướng nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, khó hiểu cất giọng, “Sao thế chị?”
Vành tai đỏ lựng ẩn giấu trong mái tóc, cô lắc đầu, “Chị không sao.”
Khi ấy thang máy đang đi lên, liên tục có người bước ra. Thế nên người trong thang máy cũng bắt đầu thưa dần, khoảng cách càng trở nên rộng rãi, Dụ Cảnh Sướng bèn tiến lại cạnh Hoài Hâm, muốn đứng gần cô một chút.
Lòng Hoài Hâm căng như dây đàn, toan rút tay ra nhưng người nào đó lại chẳng thèm nhúc nhích.
Trơ mắt nhìn Dụ Cảnh Sướng càng lúc càng tiến lại gần, sắp nhìn thấy hình ảnh hai tay bọn họ đang đan cài vào nhau, Hoài Hâm vội lùi lại một bước, xoay người lấy thân chắn ngang tầm nhìn của cậu.
Đúng lúc này, thang máy đã đến tầng công ty của Dụ Cảnh Sướng, cậu vui vẻ chào tạm biệt cô rồi xoay người bước ra ngoài. Cùng lúc đó, Úc Thừa cũng buông tay cô ra.
Hoài Hâm thở phào nhẹ nhõm, song nghĩ lại vẫn còn thấy rén trong lòng — Nếu chậm thêm vài giây nữa thôi, e là Trương Khả Bân đứng bên kia cũng sẽ nhìn thấy!
Dám làm chuyện này trước mặt bao nhiêu người, tên này đúng là coi trời bằng vung.
Cô cáu tiết quay sang lườm Úc Thừa một cái, thang máy vừa lên đến nơi cũng chẳng thèm chờ anh, hùng hùng hổ hổ đi xồng xộc ra ngoài.
Hoài Hâm quay lại bàn làm việc, hít sâu một hơi mới điều chỉnh lượng Dopamine xuống mức bình thường. Cô tập trung làm việc suốt hai tiếng đồng hồ, đang định đứng dậy đến phòng pantry pha một ly cà phê để tinh thần tỉnh táo một chút.
Phòng pantry ở Bác Nguyên là một căn phòng độc lập có cửa kéo, Hoài Hâm cầm ly đi vào, bấm vào nút lấy Cappuccino, kiên nhẫn chờ đợi máy móc hoạt động.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ bàn phím lách cách, có người vừa sắp xếp lại tài liệu vừa trò chuyện, hình như là Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt.
“Hôm nay anh Alvin đến văn phòng đấy!”
“Muốn ngắm một trận cho đã đời quá đi hi hi hi!”
“Đúng đó đúng đó! Mình kể cậu nghe, hôm thứ năm tuần trước lúc ra ngoài phỏng vấn quản lý cấp cao với anh Đặng Trạch, anh ấy còn đưa mình theo đấy!”
“Trời ơi, gato quá, mình còn chưa được anh ấy dẫn ra ngoài phỏng vấn bao giờ.”
Hoài Hâm im lặng đứng một chỗ, vô thức vuốt ve tay cầm tách sứ. Lợi dụng tiếng gõ bàn phím để “ẩn thân”, Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt phấn khởi tám chuyện, “Trời ơi anh ấy đẹp trai xỉu luôn.”
Không có ai ở bên cạnh, hai người họ càng dùng từ ngữ chẳng hề kiêng kỵ, “Cha má ơi, đôi mắt kia, sống mũi kia, bờ môi kia, đẹp trai quá thể quá đáng rồi!”
Hoài Hâm còn đang tập trung nghe lén, bỗng nhiên có một luồng hơi ấm phả xuống chỗ gáy, cô giật nảy mình, vừa quay người lại đã bị người đàn ông dáng người cao lớn vây lại bên cạnh bàn.
Úc Thừa hai tay đỡ lấy hai bên sườn của cô, khom lưng, thong thả hạ tầm mắt, “Đang làm gì đấy?”
Tư thế này cực kỳ mập mờ, hai tai Hoài Hâm đỏ lựng, há hốc miệng, “Anh, anh làm gì đấy, sao chẳng có tiếng động gì cả?”
Anh từ một bên khác tiến vào, cửa kéo đã đóng, nhưng vẫn nghe thấy đoạn đối thoại đầy phấn khích giữa Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt.
“Mình thì thấy anh Alvin đẹp trai muốn xỉu, nhưng mà Hâm Hâm lại không nghĩ thế.”
“Đúng rồi đó, lần trước cậu ấy còn bảo thấy anh Alvin cực kỳ bình thường nữa chứ, thật quan ngại sâu sắc về mắt thẩm mỹ của cậu ấy.”
Hoài Hâm, “…”
Thế cũng đừng nhấn mạnh từ “cực kỳ” kia chứ.
Úc Thừa nhướng mày, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mấy lời mình nói lại đến tai chính chủ bằng cách này, Hoài Hâm nuốt nước miếng, cảm thấy nguy hiểm đang đổ ập xuống.
“Em… đó chỉ là lời nói trong lúc giận dỗi mà thôi…”
Úc Thừa nhìn cô chăm chú hồi lâu, bỗng nở nụ cười. Hoài Hâm chưa kịp hiểu ẩn ý bên trong, người đàn ông đã siết lấy eo cô, mạnh mẽ áp môi xuống.
Hoài Hâm trợn mắt, trong đầu trống rỗng, anh tiến quân thần tốc, tấn công chiếm giữ một cách dữ dội, không cho cô cơ hội để thở dốc.
Đầu lưỡi bị anh cuốn lấy, hơi nóng từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp áo mỏng truyền vào bên trong khiến eo cô mềm nhũn. Hoài Hâm đứng không vững, đưa tay tìm chỗ để tựa, quờ quạng túm lấy cà vạt của anh.
Hồ Vi và Tần Hiểu Nguyệt ở bên ngoài vẫn còn đang tám hăng say, “Cậu nói xem, Hâm Hâm xinh thế mà sao vẫn chưa có bạn trai?”
“Cậu sao mà hiểu được, dạo quanh vườn hoa không sướng hơn sao? Tiện tay ngắt một đóa cũng tìm được một đàn em ngoan ngoãn đáng yêu, cuộc sống vui vẻ biết bao nhiêu…”
Úc Thừa híp mắt lại, ngón tay luồn vào mái tóc cô càng thêm mạnh mẽ.
“Ưm… ưm… có người đấy…” Hoài Hâm tranh thủ thời gian hít thở lên tiếng, đôi môi lại bị Úc Thừa chặn lại, quyến luyến mút mát.
Cô ngả người về sau vì anh tấn công quá mãnh liệt, ngay lập tức bị anh ôm eo, ấn mạnh vào lòng mình.
“Không đâu.” Úc Thừa khàn giọng đáp, “Anh khoá cửa rồi.”
Căn phòng này nhỏ không có camera, thế nên anh lại càng chẳng thèm nể nang, như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Trong mắt Hoài Hâm như ánh lên một lớp sương mờ, khóe mắt ngân ngấn lệ, cổ họng không kìm được phát ra tiếng ngâm nga.
Lúc này đây cô chỉ thấy may mắn vì tiếng gõ bàn phím ở bên ngoài rất ồn, át cả động tĩnh bên trong căn phòng này.
Eo Hoài Hâm tựa vào mép bàn, da đầu tê dại, nơi đuôi mắt đọng lại vài giọt lệ, hai má đỏ bừng bừng. Cô đón lấy bờ môi anh đang lướt dọc theo vành tai mình, anh còn xấu xa cọ nhẹ lên người cô, “Anh bình thường lắm ư?”
“…”
“Bình thường ở chỗ nào?”
Lòng bàn tay Úc Thừa phủ lên lưng cô, chầm chậm vuốt nhẹ, Hoài Hâm run lên, nơi xương cụt truyền đến cảm giác tê dại.
Cô bị anh hôn đến chảy cả nước mắt, nức nở lên tiếng, “Chỗ nào cũng phi thường hết hu hu hu…”
Cái tên cuồng ghen này!
***
Tác giả:
Ai cũng phải trả giá cho mọi lời nói của bản thân.
***
Jeongie:
Anh bồ thì thích tìm kích thích nơi công cộng. Bé bồ thì thích cosplay. Hợp cả đôi. =)))