Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 55-1: Trí não



Sau khi rời trung tâm người cá, Norman và Mục Thần đến quân bộ.

Hai chiếc xe bay một trước một sau đỗ xuống bãi đậu xe, Mục Thần nhanh nhẹn theo sau Norman, nhớ tới cảnh tượng trước đó lại không nhịn được cười.

Hắn không ngờ có ngày Norman lại cùng người cá so bì nhan sắc! Lúc hỏi chuyện còn cực kì nghiêm túc.

Norman nhàn nhạt hỏi: “Buồn cười lắm à?”

Mục Thần cố nhịn: “Không.” Hắn lại cười bảo: “Còn chưa chúc mừng cậu đã theo đuổi được An An.”

Norman: “Vẫn chưa thành công.”

Mục Thần xua tay: “Xét phản ứng của An An, nhất định cậu ấy cũng thích cậu, chỉ chưa nói ra miệng thôi.”

Trong mắt Norman hiện lên ánh sáng: “Thật à?”

“Thật chứ sao!” Mục Thần đáp. “Nhân vật chính trong phim điện ảnh khi động lòng cũng giống hệt An An, mặt đỏ tim đập nhanh.”

Norman cảm thấy bản thân đúng là đồ ngốc, thiếu chút nữa đã tin lời tên cẩu độc thân Mục Thần này.

Lúc nào người cá nhỏ cũng rất thẹn thùng!

Có điều… Khóe môi hơi hơi cong lên, người cá nhỏ cảm thấy hắn rất tuấn tú!

Đến trụ sở chính, hai người gặp bốn vị quân đoàn trưởng, bốn người này đều đi tới từ phía sân huấn luyện, tóc đẫm mồ hôi, tay áo xắn cao, nhìn qua đã biết vừa mới tập luyện xong.

“Bệ hạ.” Bốn người hành lễ, Norman gật đầu.

Chào hỏi xong, Garrot hỏi Mục Thần: “Anh có gặp Đại Hồng… à, Duệ Duệ, không? Y vẫn ổn chứ?”

Mục Thần: “So với tên cẩu độc thân như cậu thì tốt hơn nhiều, y có mỹ nhân Linh Linh để ôm trong ngực, không ổn sao được!” Hắn tò mò hỏi: “Mới một buổi sáng không gặp, sao cậu phải quan tâm quá như thế?”

Vẻ mặt hắn trở nên cổ quái: “An An nói cậu hẳn đã nhận ra Duệ Duệ và Linh Linh là bạn lữ của nhau, cậu đừng có đặt tâm tư lên Duệ Duệ, không có kết quả đâu.”

Garrot giơ bàn tay to đập mạnh lên vai Mục Thần làm hắn lảo đảo. Garrot lớn tiếng nói: “Suy nghĩ vớ vẩn, Duệ Duệ là em trai nhỏ của tôi, buổi sáng vừa tìm được y thì y đã bị thư sinh lôi đi rồi, tôi…”

Còn chưa nói xong hắn đã bị quân đoàn trưởng quân đoàn 2 vỗ lên gáy một cái, chúi đầu về đằng trước. Hắn bực tức ngẩng lên định mắng thì ngậm miệng luôn vì trong thấy bóng người văn nhã vừa đi ra từ khúc ngoặt.

Vài tiếng cười từ bên cạnh truyền tới, hắn không cần nhìn cũng biết là mấy gã đồng nghiệp đang vui sướng khi người gặp họa.

Tạ Ly tháo cặp kính gọng vàng xuống, nhanh chóng trừng Garrot một cái rồi lại nhìn về phía Norman: “Bệ hạ.”

Norman gật đầu: “Tạ Viện trưởng.”

Norman tiếp tục đi về phía trước, Tạ Ly cũng rời đi.

Garrot vừa bước vừa lo, vò đầu bứt tai, trong lòng bất an. Hắn huých vai Mục Thần: “Này, anh nghĩ liệu tên thư sinh kia có nghe thấy những gì tôi nói không?”

Mục Trần trợn trắng mắt: “Giọng cậu to như vậy, cậu đoán xem?”

Quân đoàn trưởng quân đoàn 2 cười bảo: “Còn phải hỏi à, chắc chắn là nghe thấy rồi.”

Vẻ mặt Garrot cứng đờ: “Thư… Tạ Viện trưởng chắc sẽ không tức giận đâu nhỉ? Anh ta vốn dĩ rất trắng mà!”

“Lần thăng cấp cơ giáp này do Tạ Viện trưởng toàn quyền phụ trách, tốt nhất là cậu nên mong Tạ Viện trưởng đại nhân rộng lượng bao dung đi.” Mục Thần nói.

Garrot vừa nghe tới cơ giáp lại càng nóng nảy: “Cùng lắm thì tôi để anh ta gọi tôi là than đen!”

“Chắc gì người ta đã bằng lòng, người bên viện nghiên cứu toàn là người văn nhã, làm gì có ai nói năng thô tục giống cậu? Huống chi, cậu bài binh bố trận như vậy là muốn chiếm tiện nghi của người ta à?”

“Nói bậy!” Garrot lớn tiếng phản bác.

Mấy người cười cười nói nói, từng người về văn phòng của mình.

3 giờ chiều quân bộ mở họp.

“Bệ hạ, theo kết quả điều tra của chúng tôi, sau khi tiếp xúc với An Cẩn, người cá thích ca hát hơn, mỗi ngày sáng tối đều hát, gần đây những quân nhân có người cá đều có trạng thái biển tinh thần cực tốt.”

“An Cẩn có sức ảnh hưởng lớn đối với người cá, cậu ta nói được cả ngôn ngữ tinh tế lẫn ngôn ngữ người cá, tôi đề nghị mời An Cẩn tới quân bộ, để cậu ấy thuyết phục người cá tăng cường ca hát, cung cấp tinh thần lực cao nhất có thể.”

“Tôi nghĩ có thể nhờ An Cẩn dò hỏi xem làm thế nào người cá mới bằng lòng ca hát nhiều hơn. Trước đây mỗi lần dỗ người cá chúng ta đều phải chịu cảnh bầm mắt, nếu bây giờ An Cẩn giúp đỡ thì có thể thương lượng rõ ràng, anh tình tôi nguyện, đôi bên cùng có lợi.”

Norman nghe xong ý kiến của họ mới lên tiếng: “Tôi sẽ bàn bạc với em ấy.”

“Phiền An An nói với người cá, điều kiện nào tôi cũng đáp ứng, chỉ cần người cá bằng lòng hát cho tôi nghe là được.”

“Cứ hát đều đều mỗi sáng mỗi tối là được.”

Buổi chiều, khi đến đón người cá nhỏ, Norman phát hiện người cá nhỏ dùng đôi mắt sáng rỡ nhìn mình như có chuyện muốn nói.

Hắn bị ánh mắt màu lam của người cá nhỏ nhìn chằm chằm mà tâm can ngứa ngáy: “Sao vậy?”

Lên xe bay, An Cẩn nói ra ý tưởng phát minh máy phiên dịch của mình, sau đó chờ mong hỏi: “Có thể làm được không?”

Norman gật đầu: “Có thể.” Hắn xoa đầu người cá nhỏ. “Thứ này rất có ích trong việc giúp nhân loại tìm hiểu người cá, tôi sẽ bảo Bộ kỹ thuật nhanh chóng chế tạo, nhưng em phải giúp một tay đấy.”

An Cẩn: “Tôi sẽ dốc lòng giúp đỡ.”

Norman thuật lại nội dung cuộc họp: “Có máy phiên dịch bọn họ có thể tự mình giao tiếp với người cá, không cần lúc nào cũng làm phiền em.”

An Cẩn cười cười: “Tôi rất vui khi được giúp họ, không hề thấy phiền.”

Ăn tối xong, Norman nhận được tin của Bộ kỹ thuật, đưa cho người cá nhỏ một phần tài liệu.

“Đây là tài liệu Bộ kỹ thuật đã tổng hợp, em dịch những từ ngữ được sử dụng nhiều nhất trong ngày sang ngôn ngữ người cá, ghi xuống bên dưới rồi giao cho tôi. Sau này sẽ còn có những nội dung khác cũng cần em phiên dịch, khi nào chế tạo được máy phiên dịch thì các nội dung khác sẽ được hệ thống cập nhật.”

An Cẩn mở ra xem, khi đọc tới phần kế tiếp thì không khỏi hơi xấu hổ.

Norman dò hỏi: “Sao thế?”

An Cẩn ngượng ngùng đáp: “Có mấy từ không biết.”

Norman lập tức nhớ ra bây giờ người cá nhỏ vẫn đang ngày ngày học chữ qua video, tốc độ học tập nhanh hơn con người nhiều nhưng phần hồ sơ này có rất nhiều chữ, nội dung trải dài nhiều chủ đề, người cá nhỏ không hiểu được hết là chuyện bình thường.

Mắt Norman lòe lòe tỏa sáng: “Đừng lo, tôi có thể dạy em.”

Hắn vốn đang tìm cách để ở bên người cá nhỏ nhiều hơn, dạy cậu học chữ chính là cái cớ hợp lý nhất.

Mắt An Cẩn cũng sáng lên, cậu do dự một chút: “Không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?”

“Không đâu,” Norman đáp. “Vừa mới ăn cơm xong, em nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta bắt đầu.”

An Cẩn gật đầu, cái đuôi nhẹ nhàng đong đưa: “Tôi muốn vào hoa viên thả lỏng một lúc, anh có muốn đi dạo không?”

Norman nhận lời: “Có, gặp lại trong hoa viên.”

Nói xong, hắn đứng dậy, rời khỏi phòng người cá.

An Cẩn bơi qua thông đạo rực rỡ vào hồ nước trong hoa viên.

Lúc này mặt trời vừa lặn, mặt trăng chưa lên, chính là thời điểm mát mẻ thoải mái nhất trong ngày.

An Cẩn nằm ngửa, thong thả đong đưa đuôi, chậm rãi bơi vòng quanh.

Norman ung dung bước trên con đường nhỏ gần đó, thường thường nhìn về phía người cá nhỏ.

Vận động tiêu thực một lát, An Cẩn lật người lại, mạnh mẽ sải tay, nhanh chóng bơi tới bên bờ, gác tay lên thành hồ nhìn Norman từ từ đi tới.

Cậu nói: “Tôi muốn vào ghi âm.”

Norman: “Cùng đi.”

An Cẩn quay về phòng người cá, lát sau Norman cũng bước vào.

An Cẩn nổi trên mặt nước, mở tài liệu trên trí não, chuẩn bị ấn nút ghi âm thì thấy Norman ngồi xuống, cậu nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi bảo: “Chúng ta đến phòng khách đi, anh đợi tôi một chút.”

Cậu vung đuôi bơi tới đường dốc ở góc hồ, biến cái đuôi thành đôi chân.

Bởi váy đuôi cá bó quá sát, chân bị trói buộc khó di chuyển, cậu bèn khom lưng kéo chân váy lên gập bớt lại một đoạn ngắn.

Norman biết người cá nhỏ có thể hóa ra đôi chân, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy quá trình biến hóa ấy, tuy chỉ trong nháy mắt cũng khiến hô hấp của hắn trở nên ngưng trệ.

Lúc người cá nhỏ khom lưng, vạt áo bị kéo lên, để lộ một đoạn eo tinh tế nõn nà, màu da trắng nõn mát lạnh dưới ánh đèn bỗng trở nên lóa mắt.

Phần eo mảnh mai nhỏ nhắn, bên dưới là phần xương hông nở nang lộ rõ dưới lớp váy đuôi cá bó sát, bởi tư thế khom lưng nên cặp mông càng thêm căng mẩy.

Norman vội vàng dời tầm mắt, sau lại trông thấy phần cẳng chân lộ ra sau khi người cá nhỏ kéo váy đuôi cá lên, ánh mắt không khỏi tối xuống.

An Cẩn không hề phát hiện động tác vô cùng đơn giản của mình quyến rũ đến mức nào, dù đã gập bớt một đoạn chân váy nhưng cậu vẫn chỉ có thể bước từng bước rất nhỏ, chậm chạp đi lên bờ.

Cậu cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đó đã âm thầm luyện tập cách đi đường, nếu không chỉ đi một đoạn ngắn cũng phải nhờ Norman giúp.

Sau khi lên bờ, không còn lực cản của nước nữa, chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu leo lên xe thông minh, một lần nữa biến hai chân về cái đuôi.

Cậu quay lại nhìn Norman, cười nói: “Tới phòng khách thôi.”

Hầu kết Norman nhấp nhô, nhìn vào đôi mắt màu lam trong sáng, thanh âm trầm thấp: “Ừ.”

Đi vào phòng khách, An Cẩn dùng dị năng nước loại bỏ nước trên người, chỉ để lại một tầng hơi nước bao quanh cái đuôi.

Vị trí khác bị ướt còn dễ xử lý, nhưng sô pha thì khác. Vào ngày cậu được công nhận là sinh vật có trí tuệ, người máy đã phải thay hết sô pha.

Norman nhìn người cá nhỏ trở nên khô ráo, lo lắng hỏi: “Liệu có khó chịu không? Ướt một chút có sao đâu.”

An Cẩn cười cười, lắc đầu: “Không khó chịu.”

Cái đuôi biến về đôi chân, cậu xuống khỏi xe thông minh, nhưng lại không chú ý đến phần chân váy cậu gập lên đã trượt xuống, phần cẳng chân lại bị bó chặt mà xe thông minh còn cách mặt sàn một khoảng nhỏ.

Cậu vừa bước chân phải xuống, váy đuôi cá lập tức kéo căng, chân trái bị lôi theo, đôi chân vốn đã ít sức giờ càng thêm nhũn ra, thân thể nghiêng sang bên phải.

An Cẩn nhỏ giọng kêu lên, vừa kêu một tiếng thì đã im bặt, cậu rơi vào một vòng tay ấm áp.

Mùi hương quần áo mới giặt sạch sẽ dễ chịu quanh quẩn nơi chóp mũi, y hệt như mùi hương quen thuộc trên quần áo của cậu.

Cậu hít sâu một hơi, trái tim vốn đang hoảng hốt dần dần bình tĩnh trở lại. Cậu ngẩng đầu, nhìn lướt qua cái cằm cương nghị của Norman, đối diện với đôi mắt màu nâu đầy lo lắng của hắn.

“Cám ơn.” Cậu lịch sự nói.

Norman dịu dàng bế cậu lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu lên sô pha, cúi đầu nhìn xuống chân cậu.

An Cẩn theo bản năng rụt chân về đằng sau, bắp chân đụng vào sô pha. “Tôi không sao, chỉ vì thiếu luyện tập nên sức lực mới không đủ.”

Nhưng lúc cậu ngồi dậy, đầu gối gập lên, tà váy đuôi cá cũng dịch lên, mắt cá chân trắng nõn lập tức lộ ra, làn da phía trên cổ chân đỏ rực bắt mắt.

Norman bất giác cau mày, nhẹ nhàng chạm vào phần da bị đỏ lên: “Có đau không?”

An Cẩn cảm nhận được xúc cảm ấm áp xen lẫn một chút nhồn nhột từ chân truyền tới, chỉ trong chớp mắt đã xộc lên não, cậu không nhịn được, khẽ rên một tiếng.

Giọng cậu vốn mềm mỏng, tiếng rên này lại vừa thấp vừa trầm, vô cùng dụ hoặc.

An Cẩn mở to mắt, đỏ mặt cắn môi, sao cậu có thể thốt ra loại âm thanh này kia chứ!

Ngón chân hồng hào nõn nà dán xuống sàn, toàn thân căng thẳng như muốn bốc cháy.

Cậu không biết thì ra chân của mình lại mẫn cản đến vậy.

Thân thể Norman hơi hơi cứng lại, ngón tay nhanh chóng siết chặt, không dám tiếp tục chạm vào da thịt người cá nhỏ, hô hấp cũng không theo khống chế mà trở nên dồn dập.

An Cẩn lập tức nhận ra hô hấp của Norman biến hổi, ngón tay cuống quýt nắm lấy bề mặt sô pha, một lòng nóng vội chỉ mong đôi chân mẫn cảm này biến mất, vì thế hai chân nháy mắt biến thành cái đuôi.

Ai dè đuôi lại dài hơn chân, kết cấu thân thể của người cá cũng khác với nhân loại, phần thân trên của cậu ngả về đằng sau, lưng dựa vào sofa, cái đuôi cong về phía trước, vây đuôi lướt qua ngực Norman.

Đỉnh vây đuôi sắc bén vô cùng, áo sơ mi của Norman thoáng chốc bị cắt ngang, khuôn ngực cường tráng màu lúa mạch phơi ra.

An Cẩn hoảng hốt, nhoài người lên, muốn xem ngực Norman có bị thương hay không, nhưng lúc ngồi dậy cái đuôi không còn điểm tựa nên thân mình cũng lảo đảo theo.

Cậu rướn người về đằng trước, thân thể mất kiểm soát liền nghiêng sang một bên. Norman lập tức đứng dậy, vươn tay ôm người cá nhỏ vào trong lòng.

An Cẩn phát hiện mặt mình đụng vào ngực Norman, vội vàng né tránh, lúc quay đầu lại để lớp vảy trên mặt cọ qua da thịt hắn, khiến thân thể Norman trở nên cứng đờ.

Bởi lo lắng cho Norman nên An Cẩn không nhận ra Norman có điểm không thích hợp.

Cậu vươn tay, vén lớp vải áo bị vây đuôi cắt ngang lên, cẩn thận kiểm tra ngực Norman, thấy không có vết máu mới thoáng an tâm.

“Thật xin lỗi.” Cậu có chút vừa buồn rầu vừa tự trách.

Norman trấn an người cá nhỏ: “Là tôi không đúng, tôi… không nên tùy tiện chạm vào em.”

An Cẩn lập tức nhớ tới cảm giác ngứa ngáy vừa tấn công đại não, gương mặt nóng lên: “Là tại tôi, tôi phản ứng quá mạnh.”

Nhận ra mình vẫn đang bị Norman ôm trong lòng, trái tim nhảy loạn, cậu nhỏ giọng bảo: “Dựa vào sofa là tôi ngồi vững được.”

Norman nhất thời có chút luyến tiếc không nỡ buông tay, trên người người cá nhỏ cũng có mùi nước giặt quần áo vị chanh thanh mát giống hắn, hắn thậm chí còn muốn ôm chặt hơn.

Tầm mắt đảo qua vành tai phiếm hồng của người cá nhỏ, hắn nhẹ nhàng giúp người cá nhỏ ngồi thẳng lên, đợi cậu dựa lưng vào sofa mới buông tay ra.

An Cẩn cố gắng để bản thân thoạt nhìn thật bình tĩnh, mở tài liệu trên trí não ra, không chịu nhìn Norman: “Tôi bắt đầu đây.”

“Được, từ nào không biết cứ hỏi tôi.” Norman nói.

An Cẩn gật đầu, mở chức năng ghi âm, bắt đầu phiên dịch tài liệu.

Nội dung phần đầu rất đơn giản, chủ yếu là các đại từ xưng hô như tôi, anh, anh ta; từ dễ đến khó, sắp xếp theo mức độ sử dụng hàng ngày.

An Cẩn ngày nào cũng xem video học tập, từ ngữ đơn giản thường dùng cậu đều biết, những từ phức tạp thì chưa.

Khoảng nửa tiếng sau, cậu thường xuyên phải hỏi Norman, Norman kiên nhẫn giải đáp, cậu học xong, vừa nhớ vừa phiên dịch.

Cậu phát hiện làm như thế này thì tốc độ học chữ còn nhanh hơn ngày thường xem video.

Cậu có chút vui mừng, như vậy cậu có thể vừa học chữ vừa phiên dịch, một công đôi việc.

Một tiếng sau, Norman nói: “Nghỉ một lát đi.” Hắn đứng dậy, rót cho người cá nhỏ một cốc nước ấm.

An Cẩn nhận lấy uống một ngụm, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Norman nhìn xuống cái đuôi của cậu: “Về phòng người cá nghỉ một lúc nhé?”

An Cẩn lắc đầu, nghĩ nghĩ: “Anh có thể giơ tay phải lên không?”

Norman giơ tay phải lên, An Cẩn vận chuyển dị năng, một luồng hơi nước xoay xung quanh tay phải của Norman.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.