Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 77: Hai chân



Tại trường học vỡ lòng dành cho người mới.

Đây là ngôi trường mà tinh cầu Raabe xây dựng cho các người cá vừa trở về từ các tinh cầu khác, chuyên dạy các người cá cách tự chăm sóc bản thân và truyền thụ cho họ một số kiến thức cơ bản.

Trường học này là một tòa nhà mười tầng với bảy tầng nằm dưới nước và ba tầng ở trên bờ, ba tầng bên trên nối với một hòn đảo nhân tạo nhỏ, hòn đảo chính là bãi đỗ xe của nhà trường.

Bãi đỗ xe nối với các thông đạo đi khắp nơi trên tinh cầu Raabe, có tàu con thoi cho thuê và phương tiện di chuyển công cộng, giao thông vô cùng tiện lợi.

Ba tầng trên bờ là sân huấn luyện, phòng học đều nằm dưới nước.

Tiểu Ngân kết thúc cuộc gọi với An Cẩn, quay sang nhìn Mục Thần ngồi trên bờ, đang định lên tiếng lại nhận ra tầm mắt của Mục Thần không nằm trên người y, thế là y liền vung đuôi, dùng sức vỗ lên mặt nước.

Mục Thần bị nước xối ướt nửa người, dời mắt khỏi sân huấn luyện, bất đắc dĩ lau mặt.

“Có chuyện gì từ từ nói không được à?” Hắn kéo kéo cổ áo, áo thun ướt nhẹp dán vào da thịt, không thoải mái mấy.

Lần này hắn tới tinh cầu Raabe với danh nghĩa là bạn tốt của Norman, phụ trách nghi lễ đón dâu nên hắn không thường xuyên mặc quân trang mà ăn vận rất tùy ý, như hôm nay hắn chỉ mặc áo thun cùng quần jean và đi giày thể thao, nhìn thật trẻ trung.

Tiểu Ngân trừng mắt với hắn: “Chẳng phải nhân loại các ngươi có câu “nói chuyện phải nhìn thẳng nhau mới lễ phép” hay sao? Vừa rồi ngươi không thèm nhìn ta, có phải là khinh thường ta không?”

Mục Thần vắt khô áo thun, vuốt phẳng chỗ nhăn: “Tổ tông à, nói lý chút đi, vừa rồi em liên lạc với An An, anh có biết em muốn nói chuyện tới anh đâu?”

Hắn nhìn Tiểu Ngân: “Thế em định nói gì?”

Tiểu Ngân hất cằm: “Ta sẽ sớm được làm lễ trưởng thành và biến ra đôi chân!”

Mục Thần bị cặp mắt màu bạc đang tỏa sáng của y làm cho chói mắt, tầm nhìn chuyển xuống cái đuôi đang phản chiếu ánh sáng bạc dưới nước.

Lúc này cái đuôi màu bạc kia đang thong thả đong đưa qua lại, chứng minh tâm tình của chủ nhân nó đang rất tốt.

Mục Thần không tưởng tượng được bộ dáng của Tiểu Ngân sau khi biến ra hình người, liền nói: “Khi em tiếp nhận lễ trưởng thành, anh sẽ tới xem.”

Tiểu Ngân hừ khẽ: “Không cho đi.”

Y đã xem qua tư liệu, biết sau khi hóa ra đôi chân y sẽ yếu đi.

Mục Thần không ngờ Tiểu Ngân lại từ chối, bởi lẽ khi nhắc tới lễ trưởng thành biểu tình của y rất đắc ý.

Hắn nhướng mày: “Tại sao? Sợ anh thấy em thất bại à?”

“Nói bậy!” Tiểu Ngân trừng hắn. “Ta làm sao thất bại được, ngươi cứ mở to mắt mà nhìn!”

Dễ như vậy là đổi ý rồi à?

Mục Thần nhịn cười: “Được thôi, tôi nhất định sẽ nhìn cho rõ.” Sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Vì cớ gì trước đó lại không cho anh đi?”

Tiểu Ngân liếc hắn, quẫy đuôi vọt tới trước mặt hắn, bàn tay nắm lấy cổ hắn, dùng móng tay ngón cái bén nhọn chọc vào hầu kết: “Nhớ cho kỹ cảm giác hiện tại!” Cặp mắt màu bạc nheo lại, y thâm trầm nói: “Ta rất mạnh!”

Mục Thần không hiểu gì cả, không rõ vì sao Tiểu Ngân lại làm ra hành động này.

Hắn âm thầm cường hóa làn da, cất tiếng phụ họa: “Anh biết từ sớm rồi, em có sức mạnh siêu cấp!”

Tiểu Ngân vừa lòng mà buông tay ra: “Ngươi đúng là biết cách làm ta vui, luôn nói lời ngon tiếng ngọt.”

Khóe môi Mục Thần giật giật, hắn là bị bạo lực bắt ép nha!

Hắn nhìn xuống dưới nước: “Anh không tham quan phòng học của em được, chiều nay lúc em đưa An An đi tham quan thì anh sẽ gọi video cho em để xem.”

“Nhân loại quá yếu, không thể lúc nào cũng ở trong nước.” Tiểu Ngân nói xong, phất tay xoay người bơi xuống dưới.

Mục Thần dõi mắt trông theo, thấy thân ảnh màu bạc dưới làn nước càng ngày càng xa, lúc tới tầng hai thì bóng dáng kia liền rẽ phải, tiến vào một gian phòng rồi biến mất.

An Cẩn nhận thấy Tiểu Ngân rất chờ mong việc phân hóa đôi chân, sau khi kết thúc cuộc gọi liền trực tiếp liên hệ với Joellen.

“Một người cá muốn biến ra đôi chân thì cần bao nhiêu năng lượng?”

Joellen: “Năng lượng mỗi người cá cần không giống nhau, rất khó xác định.” Y suy đoán: “Vương muốn giúp đỡ người cá phân hóa sao?”

An Cẩn “ừ” một tiếng, nghĩ nghĩ lại hỏi thử: “Theo kinh nghiệm của anh, nếu tôi giúp một người cá phân hóa liệu có xảy ra vấn đề gì không?”

Joellen: “Dĩ nhiên là không, năng lực của ngài rất mạnh, lại có thể hấp thu năng lượng từ thú hạch, giúp một người cá tuyệt đối không có vấn đề.”

An Cẩn thở phào: “Vậy chọn thời điểm thích hợp để tôi giúp một người cá phân hóa trước, đồng thời xem thử một người cá phân hóa cần bao nhiêu năng lượng để về sau tiện giúp các người cá khác.”

Cậu hiểu rất rõ tinh thần lực của bản thân nên có thể tính được chính xác mức độ hao phí tinh thần lực.

Joellen lập tức nói: “Vương suy xét rất chu đáo, ngài thật thông minh!”

An Cẩn bị ngữ khí khen ngợi đầy khoa trương của y làm cho hơi ngượng, nhưng cậu biết Joellen nói lời thật lòng.

Giờ cậu đã nhận được truyền thừa hoàn chỉnh nên biết bản năng của người cá là yêu quý tôn trọng Vương của họ, có lớp filter rất rất dày.

(*) như kiểu filter làm đẹp ấy, trong mắt người cá có sẵn bộ lọc đỉnh chóp cho Vương

Cậu đi vào việc chính: “Hôm nay các anh định tổ chức lễ trưởng thành à?”

“Không.” Joellen đáp. “Hôm qua vừa mới tổ chức. Ngài có thể đưa người cá tới bất cứ lúc nào, ngài có quyền đi đến tất cả mọi nơi trên tinh cầu Raabe.”

An Cẩn nói cảm ơn rồi kết thúc cuộc gọi.

Cậu quay sang phía Norman: “Em định chiều nay đưa Tiểu Ngân tới thánh địa, giúp cậu ta làm lễ trưởng thành với cây thánh.”

Norman: “Anh đi cùng em.”

Chẳng bao lâu, quản gia Jenny vào báo: “Vương, Norman bệ hạ, bữa trưa đã sẵn sàng.”

Hai người cùng nhau dùng bữa, ăn xong An Cẩn tra cứu tư liệu về trường học, biết có kiến trúc dưới nước bèn thay một bộ trường bào, sau đó cùng Norman đi tàu con thoi tới trường học vỡ lòng.

Trường học cách hoàng cung hai hòn đảo, không xa nên tàu con thoi rất nhanh đã tiến vào bãi đỗ xe.

An Cẩn nhìn vào kính chiếu hậu, thấy có tám chiếc tàu con thoi màu lam dừng ở gần đó.

Đại trưởng lão kiên quyết muốn đội thân vệ đi theo cậu, theo cách nói của hắn thì dù không cần lo lắng an toàn cũng phải tỏ rõ thân phận của Vương.

An Cẩn cùng Norman rời khỏi tàu con thoi, Mục Thần cũng bước xuống từ tàu con thoi bên cạnh, chào hỏi hai người: “Bệ hạ, An An.”

Hắn cười nói với Norman: “Vừa hay chúng ta có thể cùng nhau thăm quan trường học qua video.”

Norman: “Tôi mang theo thiết bị lặn, có thể xuống dưới nước.”

Khóe môi Mục Thần co quắp, vừa định lên tiếng lại bị Tiểu Ngân đánh gãy.

“An An!” Tiểu Ngân trông thấy An Cẩn, vui vẻ vẫy tay.

An Cẩn nhìn về phía bờ biển, trông thấy Tiểu Ngân, Linh Linh và Duệ Duệ đều đang ở đó vẫy tay chào hỏi cậu.

Cậu cười rộ lên, theo bản năng bước lên một bước về phía bọn họ rồi vẫy tay đáp lại.

Trong mắt cậu hiện lên một tia nghi hoặc, cảm thấy có gì đó khang khác, sau đó nhanh chóng nhận ra điểm khác biệt đó.

Cả ba đều mặc áo thun! Lúc ở Obis, các người cá đâu có mặc áo trên.

Mục Thần đến cạnh Norman, khẽ nói: “Dưới nước đều là người cá, ngài mà xuống đó chắc chắn sẽ bị vây xem. Hơn nữa…” Giọng hắn nhỏ lại, “Cậu nên cho An An thời gian ở riêng với bạn bè của cậu ấy.”

An Cẩn nhìn Norman, cậu biết hắn định lặn xuống nước bằng thiết bị nhưng giờ có Mục Thần ở đây, cậu không rõ liệu Norman còn định xuống dưới nước nữa không.

Norman nhìn ba người cá bên bờ biển, bảo An Cẩn: “Đi đi, anh ở đây chờ em.” Nói xong lại bổ sung: “Có việc gì cứ liên hệ qua trí não.”

An Cẩn gật đầu, chậm rãi chạy tới bờ biển, ngay khi xuống nước đôi chân liền biến thành cái đuôi.

Hai mắt Tiểu Ngân tỏa sáng: “An An lợi hại quá! Có chân tiện ghê!”

Linh Linh gật đầu tán thành: “Dưới nước hay trên bờ đều không bị hạn chế.”

“An An, tôi dẫn cậu đi xem phòng học.” Tiểu Ngân nói, vung vẩy cái đuôi màu bạc tung tăng bơi đi.

Thấy An Cẩn và ba người cá kia đều đã xuống dưới nước, Norman cùng Mục Thần trở lại tàu con thoi.

Mục Thần bật video kết nối với Tiểu Ngân, mở to màn hình giả lập, nhìn hình ảnh chao đảo nhòe nhoẹt, bĩu môi nói: “Nhất định đã quên mình đang quay video.”

An Cẩn bơi phía sau Tiểu Ngân, nhìn kiến trúc vững chãi trong nước, cặp mắt màu lam tràn đầy kinh ngạc và cảm thán.

Lớp tường bao bên ngoài có màu xanh nhạt, không rõ được làm từ chất liệu gì mà tỏa ra ánh huỳnh quang lấp lánh, ở dưới nước nhìn đẹp vô cùng.

Cậu nhìn xung quanh, thấy dưới nước có rất nhiều kiến trúc đều có tường ngoài tỏa ánh huỳnh quang, có thể tưởng tượng cảnh sắc dưới nước vào ban đêm sẽ ảo diệu cỡ nào.

Cậu ngây người, quyết định sẽ hẹn Norman đi ngắm cảnh đêm ở Raabe.

“An An, đây là phòng học.” Tiểu Ngân nói, dẫn đầu bơi vào trong.

An Cẩn nhìn tấm biển số 601 trên cửa rồi bơi vào theo, thấy phòng học rất trống trải, chỉ có vách tường phía trước được trang bị một số thiết bị.

Tiểu Ngân hứng thú bừng bừng mà giới thiệu, An Cẩn nghe xong mới biết các thiết bị này được dùng trong quá trình giảng dạy, có công dụng như bảng đen.

Cậu đảo qua căn phòng trống vắng, tò mò hỏi: “Giáo viên có nói lúc vào học các cậu ngồi ở đâu không?”

Tiểu Ngân: “Chỗ nào cũng được, chỉ cần nghe rõ giáo viên nói gì là ổn.”

An Cẩn nhìn Duệ Duệ bơi lên phía trên sờ sờ trần nhà, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng có khả năng xảy ra trong lớp học.

Có lẽ trong tầm nhìn của giáo viên, từ trên xuống dưới toàn là người cá.

An Cẩn lẳng lặng suy nghĩ, cảm thấy làm giáo viên của người cá thật không dễ chút nào, áp lực thị giác quá lớn.

Nhưng nghĩ lại thì giáo viên cũng là người cá, có thể bơi lên trên để giảng bài, chỉ là cái khung cảnh ấy trông có hơi giống… hàng đa cấp.

Cậu xoa xoa thái dương, không nghĩ bừa nữa, chỉ là trong lòng vẫn rất ngạc nhiên, người cá đi học thật tự do thoải mái.

Sau khi tham quan phòng học, Tiểu Ngân dẫn cậu đi tham quan nhà ăn. Nhà ăn nằm ở tầng một, cửa gọi cơm cao hơn mặt nước, người cá chỉ cần bơi qua đó lấy đồ ăn là được.

Từ nhà ăn ra liền gặp các người cá khác, bọn họ vừa trông thấy An Cẩn lập tức sôi nổi tới gần.

An Cẩn cùng bọn họ hàn huyên một lát, các người cá đều rất hài lòng với trường lớp, mong sớm được đi học, đồng thời rất muốn có thể biến ra đôi chân.

An Cẩn trấn an bọn họ, nói họ không cần vội vàng, cậu sẽ nhanh chóng giúp họ phân hóa.

Lúc rời đi, An Cẩn dặn dò Tiểu Ngân về lễ trưởng thành, lại giải thích với Linh Linh và Duệ Duệ nguyên nhân vì sao hôm nay cậu chỉ có thể giúp Tiểu Ngân.

Linh Linh và Duệ Duệ nhận được lời đảm bảo từ An Cẩn, biết sau khi Tiểu Ngân phân hóa cậu sẽ giúp mình liền vui vẻ đi tìm Cốc Cốc chơi.

An Cẩn lên bờ, nhìn Tiểu Ngân vẫn đang ở dưới nước: “Cậu có mang theo xe lăn không?”

Từ sau khi có thể tùy ý chuyển hóa, cậu không đem theo xe lăn nữa.

Tiểu Ngân gật đầu, lấy xe lăn ra khỏi nút không gian.

Mục Thần và Norman nhanh chóng đi tới, Mục Thần thành thạo ôm Tiểu Ngân lên xe lăn ngay khi y đang loay hoay trèo lên.

Vây đuôi của Tiểu Ngân lắc lư, tâm tình rất tốt, y nói: “Cảm ơn.”

Mục Thần bất ngờ nhìn y, lại liếc nhìn cái đuôi của y, thầm nghĩ tâm tình của Tiểu Ngân hẳn đang rất tốt.

Tiểu Ngân cùng Mục Thần lên tàu con thoi của An Cẩn, bốn người được đội thân vệ hộ tống tới thánh đảo.

Tiểu Ngân ngồi trên xe lăn, được Mục Thần đẩy theo sau An Cẩn và Norman đến thánh trì.

Tiểu Ngân “oa” một tiếng, ngẩng đầu nhìn cây thánh cao lớn: “Thật lợi hại!” Y nhìn An Cẩn đầy chờ mong: “Chính nó sẽ truyền năng lượng cho tôi hả?”

An Cẩn gật đầu, chỉ vào trong hồ: “Cậu xuống nước đi, có lợi cho việc phân hóa.”

Tiểu Ngân vừa định di chuyển xe lăn, Mục Thần đã đẩy xe tới cạnh hồ.

An Cẩn thấy Tiểu Ngân nâng đuôi lên định nhảy thẳng xuống nước, chợt nhớ ra điều gì, vội nói: “Khoan đã!” Cậu lấy ra một bộ quần áo tương đối rộng rãi: “Trước hết phải mặc quần áo vào đã.”

Tiểu Ngân chỉ chỉ áo thun trên người mình: “Đã mặc rồi.”

Trước khi tới tinh cầu Raabe, Joellen đã đặt may riêng quần áo Raabe cho nhóm người cá, mỗi người hai bộ.

Tiểu Ngân học được một ít thường thức, biết để thân thể trần truồng là không văn minh nên mới chịu mặc áo thun, nhưng lại không muốn để cái đuôi bị gò bó vì làm vậy khiến y cảm thấy không được tự nhiên.

Không riêng gì y, rất nhiêu người cá đều nghĩ như vậy, chỉ mặc mỗi áo.

Sau khi bàn bạc với nhóm hộ lý đi cùng, các giáo viên quyết định cho bọn họ thời gian để thích ứng, trước hết tạo thói quen mặc áo, sau đó lại tính tiếp.

Dù sao các người cá đều chưa thể biến ra hình người, không mặc cũng chẳng sao.

An Cẩn có chút xấu hổ: “Bên dưới cũng phải mặc, đuôi có vảy nhưng sau khi biến thành đôi chân sẽ trở nên… trần trụi.”

Tiểu Ngân theo bản năng nhìn về phía chân của Mục Thần.

Mục Thần mặc quần lửng, để lộ một đoạn cẳng chân do thường xuyện được che đậy nên rất trắng, khác hẳn màu da trên mặt hắn.

“Trụi lủi.” Tiểu Ngân nhỏ giọng nói thầm, nhưng nghĩ tới điểm tốt của đôi chân thì vẫn cởi áo thun ra.

Y cất áo thun vào nút không gian, mặc bộ đồ mà An Cẩn đưa.

Kéo hai vạt áo vào nhau tùy ý buộc lại, thắt xong đai lưng, y chờ mong nhìn An Cẩn: “Có thể đi chưa?”

An Cẩn gật đầu: “Ừ.”

Tiểu Ngân lập tức nhảy xuống nước, xoay người đặt tay lên bờ hồ, nhìn An Cẩn.

An Cẩn nhìn cặp mắt đầy mong chờ của y, nói: “Cậu chọn một tư thế thoải mái đi.” Nhớ lại cảm giác lúc phân hóa, cậu nhắc nhở: “Lát nữa có lẽ sẽ rất nóng, cậu đừng sợ hãi.”

Tiểu Ngân lập tức nói: “Tôi sẽ không sợ!”

An Cẩn đợi y dựa vào bờ hồ ngồi xuống rồi mới vận chuyển dị năng để thanh lọc thân cây.

Cậu thấy rõ những viên năng lượng màu xanh lục bay tới trên người Tiểu Ngân rồi biến mất trong tích tắc.

Làn da trắng trẻo lành lạnh của Tiểu Ngân bắt đầu đỏ lên, thân thể bất giác cuộn tròn lại.

Mục Thần chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của Tiểu Ngân, trong lòng căng thẳng. Hắn nhớ tới lời nhắc nhở trước đó của An Cẩn, cố gắng nuốt câu hỏi vừa tới bên môi lại, sợ bản thân sẽ quấy rầy Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân cảm thấy thân thể nóng vô cùng, giống hệt lúc tiến vào thời kỳ động dục, tứ chi căng trướng như thể tràn ngập sức lực, khiến y chỉ muốn cùng ai đó đánh một trận.

Cái đuôi vung vẩy, các ngón tay co quắp như đang giương nanh múa vuốt, đúng lúc y sắp không kiềm chế được mà đánh vào thành hồ, thân thể y bỗng nhiên mềm nhũn khiến y ngã sang bên trái, rơi vào trong nước.

Sắc mặt y khẽ biến, quá yếu!

Y vội vã ngồi dậy, khi liếc nhìn cái đuôi, cặp mắt màu bạc đột ngột mở to nhìn chằm chằm vào đôi chân. Y hô lớn: “An An, tôi thành công rồi!”

An Cẩn bị bàn tay của Norman che mắt, không nhìn thấy tình huống cụ thể, nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: “Chúc mừng cậu.”

Cậu định kéo tay Norman xuống nhưng Norman lại không chịu.

Cậu nghiêng đầu nhìn hắn: “Em muốn nhìn Tiểu Ngân một chút.”

Norman trầm giọng: “Đợi y mặc quần áo cẩn thận đã.”

“Nhân loại đáng ghét! Ngươi buông An An ra! Có phải sợ An An bị ta mê hoặc không?” Tiểu Ngân giận dữ nói, giơ tay bám vào bờ định leo lên, nào ngờ thân thể mới nâng lên được một chút thì hai chân đã mềm nhũn ngã luôn xuống nước.

Mục Thần chạy tới đỡ lấy vai y: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Hắn theo bản năng nhìn về phía cái đuôi của Tiểu Ngân lại phát hiện chỗ đó đã biến thành một đôi chân dài với làn da trắng như phát sáng.

Tầm mắt nhích lên trên một chút, sau đó hắn như bị bỏng, bàn tay đang đỡ Tiểu Ngân bỗng nhiên rời đi.

Thân mình Tiểu Ngân tiếp tục đổ xuống, may là y kịp thời dùng tay chống lên bờ hồ nên mặt y mới không hôn đất!

Tiểu Ngân nhếch môi để lộ hàm răng chỉnh tề sáng trắng, răng nanh đã trở nên giống với răng của nhân loại, chỉ hơi nhọn một chút mà thôi.

“Đồ khốn! Ta đã biết không nên cho ngươi tới dự lễ trưởng thành của ta!”

Toàn thân y đều tỏa ra hàn khí, cặp mắt màu bạc hung hăng nhìn Mục Thần chằm chằm: “Có phải ngươi định nhân lúc ta trở nên suy yếu để giết ta không? Ngươi đừng có coi thường ta! Ta đã cảnh cáo ngươi rồi đấy!”

Nói xong, ánh mắt y liền ghim lên phần cổ của Mục Thần.

Lúc này Mục Thần mới hiểu vì sao trưa nay Tiểu Ngân lại cảnh cáo hắn, hóa ra sau lễ trưởng thành y sẽ trở nên yếu hơn!

Hắn không biết nên nói gì, một lần nữa tới đỡ lấy bả vai Tiểu Ngân, hai mắt không dám nhìn loạn: “Anh không muốn giết em, em mau mặc quần áo cẩn thận vào.”

Tiểu Ngân không vui: “Ta mặc xong rồi!” Nói xong y cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện quần áo trở nên xộc xệch từ bao giờ, đang treo lỏng lẻo trên người.

Vạt áo mở toang, từ trên nhìn xuống liền thấy hết không sót thứ gì!

Tiểu Ngân chớp chớp mắt, cúi đầu đánh giá, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, thầm nghĩ hình như không giống trước kia.

Mục Thần nhịn không nổi, vươn tay chỉnh lại quần áo cho y: “Đm, em định làm lưu manh à?”

Tiểu Ngân trừng hắn: “Ngươi lặp lại lần nữa xem? Ta có chỗ nào giống lưu manh?” Vừa nói vừa gạt tay Mục Thần ra. “Ta càng nhìn càng thấy kỳ quái.” Sau đó như thể nghĩ tới điều gì, y nghiêng đầu hỏi Mục Thần: “Ngươi và ta giống nhau sao?”

Mục Thần thở dài: “Tổ tông ơi, em đừng nói nữa!”

Tiểu Ngân nhíu mày, tầm mắt thẳng tắp nhằm vào thân dưới của hắn.

Mục Thần nghiến răng, lấy ra một cái áo khoác quân đội buộc quanh hông Tiểu Ngân, bế y lên: “Vào phòng rồi xem, An An còn đang ở đây.”

An Cẩn đã xấu hổ tới mức đỏ cả mặt, không kéo tay Norman ra nữa, trực tiếp xoay người đứng quay lưng về phía bờ hồ.

Sắc mặt Norman trầm xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt trơn bóng của Tiểu Ngân: “Người cá Tek!”

Lúc phân hóa, dựa vào bản năng của mình, Tiểu Ngân đã biết được giới tính của bản thân. Y giật giật chân, hất cằm nhìn Mục Thần: “Ta siêu lợi hại!” Nói xong lại nhìn An Cẩn, lý trí bừng tỉnh, biểu tình trở nên co quắp: “An An, tôi… tôi không phải lưu manh!”

An Cẩn ho khẽ một tiếng, không bối rối với chuyện kia nữa, suy cho cùng ký ức của Tiểu Ngân chỉ là hữu hạn, lại mới đi học chưa lâu, rất nhiều chuyện đều chưa hiểu biết gì.

Cậu hỏi: “Có thấy nơi nào không thoải mái không?”

Tiểu Ngân: “Không có, chỉ là chân chẳng có chút sức lực nào.”

An Cẩn thở phào: “Rèn luyện nhiều hơn là ổn thôi, nếu thấy tinh thần lực không đủ thì cứ biến về đuôi, vảy và móng tay đều có thể dùng tinh thần lực để khống chế.”

Tiểu Ngân nói: “Tôi biết! Đợi khi tôi cùng bạn lữ giao phối liền có thể tùy ý biến hóa!”

Vừa dứt lời, đôi chân của y liền biến thành cái đuôi, vảy cá trên mặt cũng hiện ra.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.