Edit: Bách Bách
Lạnh, trời lạnh quá.
Hơi ấm toàn thân đang nhanh chóng bị xói mòn, tựa như bước vào một căn phòng lạnh lẽo vào ngày đông, cái lạnh khiến người nhịn không khỏi rùng mình.
Ngay cả việc quấn chặt quần áo cũng không có tác dụng gì, bởi nó không đơn giản là cái lạnh bình thường chỉ cần giảm độ ấm mà là một nguồn âm khí lạnh đến mức không thể chống cự, giống như giòi trong xương, lạnh buốt, lạnh đến trong xương cốt.
Không ngừng lạnh, thậm chí có một loại cảm giác sợ hãi không thể khống chế dâng lên từ tận đáy lòng.
Không khí dần dần trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt, gần như sắp biến mọi thứ thành âm khí, như có sương mù ngưng tụ trong không khí, quỷng theo khí tức sợ hãi và nguy hiểm.
Rõ ràng không có cái gì xuất hiện, chỉ một mảnh âm u, phảng phất như toàn bộ thế giới đều trở nên nhỏ bé bất lực, lại mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó tựa như một con quái vật khổng lồ khiến người sợ hãi.
Thậm chí còn không thể tạo ra một chút phản kháng nào, dường như ngay cả sự phản kháng cũng giống như một suy nghĩ thoáng qua, lại như biết trước sẽ không có tác dụng.
Đáy lòng tất cả các người chơi như lập tức chìm xuống đáy vực, sắc mặt thậm chí không được coi là đẹp, trong đó bao gồm Bùi Diễn và Lý Thư Dương dường như luôn đứng ngoài cuộc.
Tuy rằng còn chưa nhìn thấy quỷ, nhưng khí tức đã cường đại đến mức không thể tưởng tượng được.
Tôi sợ hôm nay sợ là họ sẽ thực sự chết ở đây.
Đây chắc chắn không phải là một phó bản ở cấp độ trung cấp, nơi mà quỷ sẽ xuất hiện.
Cho dù phó bản này vẫn có những hạn chế nhất định, nó cũng khó có thể được coi là phó bản cấp trung cấp, nhưng chỉ cần có thể thoát khỏi hạn chế thì rất có khả năng nó sẽ trở thành một phó bản cấp cao.
Mặc dù người chơi trong phó bản đều không thể nhìn thấy tin tức nhưng họ vẫn có thể đoán được tám chín phần mười.
Lời chúc phúc 12 giờ đêm này giống như một loại hiến tế, có lẽ… Nó có thể khiến quỷ dần dần thoát khỏi hạn chế của “hắn”.
Nhiệm vụ phụ của phó bản này dường như đang… Nuôi quỷ.
Sử dụng người chơi để nuôi quỷ.
Nguyễn Thanh cũng nghĩ tới việc này, nhưng cậu lại cảm thấy không phải như vậy, bởi vì mặc dù thầy giáo cùng các bạn trong lớp đều có cùng một ánh mắt sợ hãi cùng hoảng loạn, nhưng trong đó lại không có một tia giả tạo.
Rõ ràng bọn họ cũng rất kinh ngạc trước diễn biến này.
Hoặc nói cách khác, con quái vật mạnh mẽ này trước đây chưa từng xuất hiện, chỉ là lần này nó mới xuất hiện.
Có thể nó không nên xuất hiện, ít nhất đáng lẽ nó không nên xuất hiện trong khoảng thời gian này nên họ mới có thể ngạc nhiên như vậy.
Là may mắn có vấn đề? Hay là nói… có phải bọn họ đã làm gì để trirụ hồi nó?
Nguyễn Thanh suy nghĩ kỹ càng toàn bộ quá trình họ cầu phúc, dường như bọn họ không làm ra hành động gì đặc biệt cả.
Có phải người chơi khác đang bí mật làm gì đó không?
Nhưng dù có làm gì thì hiện tại họ cũng đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, bởi khó có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra khi con quái vật mạnh mẽ đó xuất hiện.
Hơn nữa… Hơi thở này rất quen thuộc, khiến Nguyễn Thanh có một loại dự cảm không tốt.
Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn thầy, giơ tay lần nữa, như không phát hiện âm khí đặc sệt hỏi: “Thầy ơi, bài thi kết thúc rồi, các bạn trong lớp có điểm cao hơn điểm trung bình của lớp có thể rời đi không?”
Thầy bình tĩnh nhìn Nguyễn Thanh vài giây rồi cuối cùng nghiêng đầu, nở nụ cười rạng rỡ: “Đương nhiên là có thể.”
“Nhưng…em phải đưa cho tôi một thứ.” Hắn vừa dứt lời, bóng dáng của hắn lập tức xuất hiện bên cạnh Nguyễn Thanh. Hắn trực tiếp đưa tay giật một sợi tóc của Nguyễn Thanh.
Rõ ràng điều hắn ta nói là mái tóc của Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh che lại chỗ đã bị giật tóc, nhìn sợi tóc trong tay hắn, môi mỏng khẽ mím, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Ngay khi lớp học ngày càng trở nên u ám, một cảm giác chóng mặt lại lần nữa ập đến. Đôi mắt Nguyễn Thanh lập tức đen lại, cậu còn chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo đã bị bàn tay của ai đó tóm lấy, sau đó liền ôm lên.
Bốn phía tối đen như mực, không có một tia sáng, nhưng hơi thở người nọ lại vô cùng quen thuộc.
Bây giờ họ đang… Trở lại lớp cao ban (một)?
Nguyễn Thanh còn chưa kịp hỏi rõ ràng thì tiếng bước chân vang lên, không chỉ có tiếng bước chân của một người mà là của nhiều người.
Con số này dường như… Không đúng!
Nguyễn Thanh nhớ rõ điểm của từng người, đồng thời cũng biết rõ có bao nhiêu người vượt qua điểm trung bình của lớp, nhưng con số này có vẻ nhiều hơn ba người.
Cậu nhớ rõ ràng tại phòng thi có ba người đã chết.
Tất nhiên, cũng có khả năng có những người chơi có điểm dưới trung bình đã trốn thoát khỏi trường.
Quá mơ hồ, Nguyễn Thanh không cách nào phân biệt được tình huống bây giờ là gì.
Chắc vì tối quá không nhìn thấy nên lúc chạy đã có người va phải.
Chiếc bàn phát ra âm thanh “cạch cạch”, cùng với đó là tiếng ai đó đang rên rỉ.
Lòng Nguyễn Thanh chùng xuống, giọng nói đó chắc hẳn là người bạn cùng lớp bình thường đã chết.
Ngoài ra, không cần đoán cũng biết còn có hai người nữa, rất có thể chính là hai người đã chết giữa phòng thi.
Họ đã thay đổi, giống như những con quái vật trong gương.
Ngoài cửa sổ, sương mù đen dần tan đi, lộ ra ánh trăng lơ lửng trên không, hơi chiếu sáng toàn bộ trường trung học số 1. Dù không đủ sáng nhưng nó lại có thể xua tan đi cái lạnh và nỗi sợ hãi.
Sau đó những người khác mới nhìn thấy ba người trong đội được cho là đã chết lại xuất hiện. Trong mắt mọi người đều tràn ngập sợ hãi, nhưng không ai lộ ra ngoài, bọn họ càng cảnh giác hơn với ba người này.
Vừa lúc có mấy người chạy vào hành lang, Nguyễn Thanh mở miệng, trong thanh âm có chút bất lực: “Để tôi đi xuống.”
Tiêu Thời Dịch khựng lại một lúc, cuối cùng cũng dừng lại, đặt Nguyễn Thanh xuống.
Những người khác cũng dừng lại, đi xuống, quay đầu nhìn Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh cũng không để ý tới ánh mắt của bọn họ, cậu lấy điện thoại di động ra nhìn, đã có tín hiệu, sau đó cậu không chút do dự trở về.
Tiêu Thời Dịch đưa tay chặn lại, nhưng cuối cùng vẫn rút tay lại, để Nguyễn Thanh đi tới cửa phòng học thứ nhất.
Nguyễn Thanh mở đèn lớp học.
Đèn lớp học là loại đèn dây tóc, đủ để dễ dàng chiếu sáng toàn bộ lớp học.
Trong phòng học, trên mặt đất rải rác mấy ngọn nến trắng, bàn ghế xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như có một học sinh nào đó đã khiến lớp học trở nên hỗn loạn.
Nơi này chẳng có gì đặc biệt cả, như thể đó chỉ là một giấc mơ của bọn họ mà thôi.
Nhưng tất cả những điều này rõ ràng không phải là một giấc mơ, bởi vì ngoại trừ bọn họ nhưng người có điểm trung bình môn cao hơn của lớp, cũng với ba người chơi đã tử vong thì những người khác đều không thấy.
Trong đó có còn có một người rất mạnh… Bùi Diễn.
Không nói một lời, Nguyễn Thanh đi đến phòng học sát tường, rồi đứng lên chiếc ghế đặt trên bàn lấy câu trích dẫn treo trên tường xuống.
Bức tranh sau đó được gỡ xuống, để lộ màu trắng của bức tường.
Tiêu Thời Dịch có chút khó hiểu nhìn hành động của Nguyễn Thanh, “Anh à, sao vậy?”
Nguyễn Thanh mím môi, cúi đầu nhìn Tiêu Thời Dịch, “Trong lớp mày… Có gương không?”
Ánh mắt của Tiêu Thời Dịch trong chốc lát thay đổi nhỏ đến mức không thể phát hiện. Cuối cùng, hắn chậm rãi mở miệng, giọng điệu khẳng định: “Không, lớp chúng em không có gương.”
Nguyễn Thanh nhìn quanh lớp, như không tin lời Tiêu Thời Dịch, từ trên bàn đi xuống lại một lần nữa giẫm lên bàn lấy bức tranh kia xuống.
Tiêu Thời Dịch và Mạc Nhiên không biết phải nghĩ cách gì nên đã cùng nhau đứng lên góp sức lấy những bức tranh đó xuống.
Những người khác tuy không hiểu nguyên nhân nhưng cũng giúp gỡ bỏ toàn bộ bức tranh treo trong lớp.
Bề mặt sơn tường toàn màu trắng, không có chỗ nào khác thường, cũng không có gương.
Nguyễn Thanh rơi vào trầm tư, chẳng lẽ cậu đoán sai?
Sau đó, cậu đưa mắt nhìn vào bức tường phía sau. Không có bức tranh nào trên bức tường đó, tất cả các bức tranh và văn bản đều được viết bằng bút.
Cậu nhìn vài lần rồi chậm rãi bước đến trước bức tường, đưa tay chạm vào bức tường rồi thử gõ.
Nguyễn Thanh xua tay, cuối cùng đi đến bức tường bên trái và lại gõ lần nữa.
Thanh âm đột ngột phát ra trong đêm yên tĩnh này. Có một chút bất đồng giữa hai loại thanh âm nhưng chúng không rõ ràng lắm và rất khó để phân biệt chúng.
Tiêu Thời Dịch đi ra cuối lớp gõ vào tường, Nguyễn Thanh cũng gõ vào tường lần nữa.
Lần này âm thanh nghe rất gần, mỗi người nghe một cách khác nhau.
Âm thanh phía sau bức tường lớp học có chút buồn bã, như thể có… bức tường đôi.
Ánh mắt Tiêu Thời Dịch lập tức tối sầm, hắn nhấc chiếc ghế bên cạnh ném vào tường. Trong chớp mắt khi bức tường và chiếc ghế chạm vào nhau, chiếc ghế lập tức tan thành từng mảnh, chỉ còn lại Tiêu Thời Dịch và chỗ dựa của ghế.
Mà bức tường cũng bị vỡ ra một cái động trong khoảnh khắc ấy dường như có thứ gì đó bên trong, phản chiếu ánh đèn trong phòng học.
Đó là…… Gương.
Chiếc gương đó giống như một con mắt, phản chiếu lại mọi người trong lớp một cách quỷ dị, khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.
Thấy vậy, đồng tử của Tiêu Thời Dịch hơi co rút lại. Mạc Nhiên kéo tay hắn ra, sau đó cầm một cuốn sách bên cạnh lên đọc.
Tiêu Thời Dịch cũng có phản ứng. Không biết ai đã đem chữ dán ở trên tường, thậm chí còn dùng hai cái bàn chống lại sau lưng tường.
Cảm giác đặc biệt giống như cảm giác gặp được “chính mình” trong nhà vệ sinh.
Nhưng điều khác biệt là lúc đó con quái vật bước ra từ gương, và họ dường như chỉ… Bước vào thế giới trong gương nên điện thoại di động của họ không có tín hiệu bọn họ cũng phảng phất như thể quay về quá khứ, một cao ban (một) lúc trước.
Nguyễn Thanh không dám chắc chắn, nhưng trực giác mách bảo, suy đoán của cậu rất có thể là chính xác.
Đến 12 giờ khuya, chỉ có ngọn nến trắng của cậu là chưa tắt. Cậu là người được chọn, và người chọn cậu rất có thể chính là con quái vật trong gương.
Có lẽ con quái vật trong gương muốn rời khỏi gương thì cần phải có yêu cầu, chẳng hạn như khi chúng ta soi gương sẽ đến tham gia một kỳ thi nào đó, hoặc tham gia vào buổi cầu nguyện lúc 12 giờ đêm trong trường.
Suy cho cùng, việc học sinh trung học liên tục soi gương mỗi ngày là điều không thể. Khi ở trường có lẽ căn bản không đạt được yêu cầu kia, vì vậy khi quái vật chui ra khỏi gương, chúng sẽ bị hạn chế rất nhiều, tỷ như thời gian sẽ bị hạn chế.
Nhưng nếu có người tham gia nhiệm vụ chúc phúc lúc 12 giờ đêm ở phòng thi mà quái vật chui ra khỏi cơ thể thì e rằng sẽ không có hạn chế gì.
Họ thậm chí còn không thể phân biệt được. Suy cho cùng, cơ thể là của con người, chỉ là chủ nhân bên trong đã thay đổi hoàn toàn rất khó để phân biệt.
Vì vậy, sau một thời gian ngắn soi gương, mọi người sẽ có xu hướng cầu nguyện vào lúc 12 giờ đêm.
Bởi vì đó là ánh sáng vĩ đại sẽ xuất hiện.
Tóm lại, chỉ cần không cầu phúc, nếu quái vật trong gương muốn ra ngoài, nhất định sẽ có rất nhiều hạn chế.
Bọn họ cần thời gian để điều tra rõ ràng những gì đã xảy ra ở lớp cao ban (một) trước đó.
Nếu không, ở giai đoạn sau, liền rất có thể phải đối đầu trực diện với con quái vật đó.
Các người chơi nhìn nhau, hiển nhiên đều hiểu được, tấm gương có thể là đầu mối quan trọng, nhưng đi đôi với đó là sự nguy hiểm.
Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến mọi người đều rất mệt mỏi, nhưng lúc này ký túc xá đã đóng cửa, bọn họ không có biện pháp trở về.
Cứ ngốc tại Trường Trung Học Số 1 cũng không an toàn. Mạc Nhiên, ngựa quen đường cũ dẫn mọi người vào một nơi nào đó, rồi nhẹ nhàng rẽ thẳng vào tường, hướng phía Nguyễn Thanh vươn tay.
Nguyễn Thanh nhìn độ cao của bức tường, rồi lại nhìn độ cao tay của Mạc Nhiên, không cảm thấy chính mình có thể nhảy lên nắm lấy tay hắn.
Cũng may Tiêu Thời Dịch cũng cảm thấy cậu không được nên trực tiếp bế ngang Nguyễn Thanh lên rồi nhẹ nhàng ném về phía Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên đón cậu cũng rất tốt, chỉ có Nguyễn Thanh bị dọa bởi vì bỗng nhiên bay lên không trung liền ôm lấy cổ Mạc Nhiên, trong mắt hiện lên có vài phần hoảng sợ, sợ vô tình rơi xuống đất.
Cũng may Mạc Nhiên đã ôm cậu vững vàng dừng ở trên mặt đất.
Những người khác không có đãi ngộ này, chỉ có thể tự mình từ từ leo tường, nhưng hiện tại hoặc là người chơi ở đây hoặc bị thay thế, thân thủ cũng rất tốt.
Nguyễn Thanh liếc nhìn ba người chắc hẳn đã chết.
Người chơi kia tạm thời sẽ không đề cập đến. Mặt khác, hai gã bạn học bình thường kia hiển nhiên không giống nhau, hẳn là bọn họ đã tham gia chúc phúc nhiều lần, trên thực tế chỉ cần chú ý liền sẽ thấy thân thủ bọn họ thập phần tốt hơn ban đầu.
Nguyễn Thanh rũ mắt xuống, lúc bọn họ phát hiện cậu đang nhìn, cậu liền tránh đi tầm mắt.
Như vậy… rốt cuộc trong đội của họ có bao nhiêu người thay thế đang lẩn trốn?
Nguyễn Thanh không tin chỉ có ba người này. Con quái vật trong gương có lẽ luôn dụ dỗ các bạn cùng lớp tham gia nghi thức này.
Điều quan trọng nhất là bởi vì vừa mới thay đổi nên không có nhiều người hay biết, học sinh ban đầu đã chết, học sinh bị mê hoặc ước chừng không ít.
Lúc này đã quá nửa đêm, tìm khách sạn cũng không ổn nên cả nhóm đi thẳng đến biệt thự nhà họ Tô.
Mặc dù quản gia và bảo mẫu có chút bất ngờ vì nửa đêm Nguyễn Thanh sẽ về nhưng họ cũng không nói gì mà cung kính đưa người lên phòng khách.
Còn Nguyễn Thanh đương nhiên trở về phòng.
Việc đầu tiên cậu làm là che tất cả những chiếc gương trong phòng lại.
Vừa mới che đậy xong thì có tiếng gõ cửa âm thanh rất nhỏ, nếu không để ý chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Nguyễn Thanh dừng lại một chút, chậm rãi bước tới mở cửa.
Đó là Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch, cùng ba người còn lại đã bị thay đổi và những người khác.
Nguyễn Thanh thấy vậy liền cho bọn họ vào.
Phòng của Tô Thành rất rộng. Nội thất trong phòng gồm TV và ghế sofa cùng với một chiếc giường siêu lớn.
Chiếc ghế sofa rất rộng mấy người ngồi vẫn dư dả,, bất quá thảm trong phòng phi thường sang trọng và sạch sẽ nên mọi người đều không ngồi trên sofa mà chỉ tìm một chỗ tùy ý ngồi.
Nguyễn Thanh cũng không muốn ngồi cùng bọn họ chút nào, trực tiếp ngồi xuống mép giường.
Tiêu Thời Dịch nhìn quanh chiếc gương được bao phủ tứ phía, cuối cùng quay về phía Nguyễn Thanh, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng: “Tô ca, có phải anh… đã gặp qua?”
Nguyễn Thanh biết Tiêu Thời Dịch muốn hỏi cái gì, liền gật đầu nói: “Ở sân bóng rổ gần nhà vệ sinh.”
“Trước đây tao đã đi vào cùng với anh Tô.” Mạc Nhiên nhíu mày, tựa hồ có chút bối rối.
Nguyễn Thanh: “Khi gương vỡ, một mảnh gương rơi vào trong”.
Tiêu Thời Dịch hung hăng liếc nhìn Mạc Nhiên, ánh mắt luôn bình tĩnh lại mang theo chút tức giận: “Nếu tao là mày, tao sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.”
Mạc Nhiên không nói gì, vẻ mặt có chút u ám không rõ.
Người chơi cắt tóc húi cua không hiểu: “Gương gì?”
Tiêu Thời Dịch chậm rãi mở miệng: “Gương của trường chúng tôi có vấn đề, chỉ cần đứng trước gương một hồi lâu, hình ảnh trong gương sẽ sống lại.”
“Nếu cái bóng đó tìm được cơ hội, hắn sẽ giết tôi rồi thay thế.”
“Người thay thế tiếp theo sẽ bắt đầu quyến rũ những học sinh khác và tham gia nghi thức chúc phúc vào lúc 12 giờ đêm.”
Tiêu Thời Dịch nhìn Nguyễn Thanh, “Chỉ có ở trường gương mới phát sinh loại vấn đề này.”
Nguyễn Thanh gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: “Vậy giữa mày và Mạc Nhiên rốt cuộc là thế nào?”
“Người trong gương có thể giết em, em cũng có thể giết người trong gương. Chỉ cần giết người trong gương, em sẽ có được một ít sức mạnh.”
Tiêu Thời Dịch đẩy kính lên nói tiếp: “Thực lực của người trong gương và bản thân chênh lệch cũng không lớn lắm, em cùng Mạc Nhiên đã ngoài ý muốn giết chết người trong gương.”
“Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên chúng em tham gia vào nghi thức chúc phúc lúc 12 giờ đêm, xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy”.
Tiêu Thời Dịch dừng một chút, “Kể từ khi tiến vào cao ban (một), em chưa từng phát hiện ra chiếc gương nào được giấu sau lớp học.”
Nguyễn Thanh có thể hiểu ban ngày khá ồn ào, có gõ vào tường cũng không nghe thấy một chút khác biệt nào.
Nhưng nếu đi vào ban đêm sẽ khá nguy hiểm, cho dù không có nến trắng cũng sẽ bị kéo vào thế giới gương.
Tương tự như Bùi Diễn.
Nguyễn Thanh nhớ rõ ngọn nến trắng của mình không tắt nhưng cũng bị kéo tham gia bài kiểm tra đó.
Khi tỉnh dậy, không nhìn thấy ai trong số họ, chứng tỏ tạm thời cậu vẫn chưa chết trong thế giới gương, và cũng không biết liệu bọn họ có còn có thể tồn tại đi ra ngoài hay không.
Nguyễn Thanh hy vọng họ có thể sống sót, nhưng cậu cũng biết hy vọng này rất xa vời.
Nếu con quái vật cường đại đó không đến, có lẽ cậu vẫn có thể thử hỏi tên lão sư kia, nhưng có một con quái vật cường đại nào đó đã khiến tên lão sư kia sợ hãi và điểm trung bình của lớp cũng không thể giữ được.
Vì thế lúc đó cậu cũng đã hỏi tên lão sư kia bọn họ có thể rời đi hay không.
Lại không nghĩ tới tên giáo viên đó thực sự sẽ cho họ ra ngoài.
Chỉ là… có chút cảm giác không ổn thôi.
Bây giờ có vẻ cần phải điều tra xem chuyện gì đã xảy ra trong phòng học cao ban (một) đầu tiên.
Mọi người ở đây đều nghĩ như vậy, chỉ khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra trước đó thì họ mới có thể thông quan được.
Cho dù Bùi Diễn gặp phải sự cố đáng tiếc, nếu thật sự đợi đến giai đoạn sau đến khi quỷ cường đại đó xuất hiện, có lẽ bọn họ sẽ bị toàn diệt trong phó bản này.
* toàn diệt = diệt đoàn
Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thời Dịch, ngập ngừng mở miệng: “Tô Trí Duy… Hiệu trưởng trường này là khi nào?”
Tiêu Thời Dịch sửng sốt một chút, “Để em tra.”
Nói xong hắn lấy điện thoại di động ra, không biết mình đang tìm gì.
“Là vào bảy năm trước.” Tiêu Thời Dịch để điện thoại di động xuống.
“Nhưng bảy năm trước hắn cũng không có tới đây, tựa hồ đã đến mười năm trước, lúc đó hắn chỉ là một giáo viên bình thường, ba năm sau hắn lại trở thành hiệu trưởng.”
“Một giáo viên bình thường trong ba năm?” Nguyễn Thanh cảm thấy có chút khó tưởng tượng, phải biết Tô Trí Duy chính là người nhà họ Tô, cậu út của nguyên chủ.
Làm sao một người nhà họ Tô có thể làm giáo viên bình thường còn là trong ba năm cơ chứ.
Hơn nữa, vấn đề lớn như vậy ở trường, Nguyễn Thanh cảm thấy mình không có khả năng không biết.
“Từ từ.” Sau khi suy nghĩ một số khả năng, Nguyễn Thanh lấy điện thoại di động ra và nhập câu hỏi: “Trường Trung Học Số 1 trở thành trường tốt nhất toàn tỉnh từ khi nào? “
Đó là…… Bảy năm trước.
Tô Trí Duy lên làm hiệu trưởng cách đây 7 năm trước, mà Trường Trung Học Số 1 trở thành trường tốt nhất toàn tỉnh là vào bảy năm trước, thật đúng là quá trùng hợp.
Tô Trí Duy này nhất định có vấn đề.
Tiêu Thời Dịch cũng nhận ra có vấn đề, ngập ngừng mở miệng: “Hắn là hiệu trưởng, nói không chừng trong văn phòng của hắn sẽ có danh sách học sinh lớp trước, chúng ta có thể bắt đầu từ những người đó mà xuống tay, xem rốt cuộc bọn họ sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp?
Nhìn xem những người đó rốt cuộc thế nào.
Điều Nguyễn Thanh muốn biết không phải là chuyện gì đã xảy ra với những người đó mà là chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng giữa hai việc này cũng không có mâu thuẫn gì, nên cậu trực tiếp gật đầu.
Có quá ít manh mối, cũng không phân tích được đồ vật gì. Hơn nữa, sau khi trải qua cả đêm với tâm trạng căng thẳng, mọi người đều đã kiệt sức.
Nhưng không ai rời đi để đi ngủ.
Tuy rằng sự việc quỷ dị chỉ xảy ra trong phạm vi Trường Trung Học Số 1 nhưng điều đó không có nghĩa là việc rời khỏi Trường Trung Học Số 1 là an toàn.
Lúc này đã là 5 giờ sáng, trời bắt đầu sáng dần lên.
Nguyễn Thanh hơi ngẩng đầu, dùng cằm chỉ về phía phòng để quần áo, cao cao tại thượng tựa như đang bố thí nói, “Ở đó có chăn, cậu tự lấy đi.”
Nói xong, cậu trực tiếp nằm xuống giường, đắp chăn cho mình, không thèm nhìn người khác.
Lý Thư Dương thấy vậy muốn đi tìm Nguyễn Thanh nhưng bị Mạc Nhiên kéo lại. Mạc Nhiên nở một nụ cười âm ngoan, hạ giọng nói: “Bạn học Lý, tôi cảm thấy bạn cũng đừng quấy rầy anh Tô nghỉ ngơi, bạn nói phải không?”
Lý Thư Dương bất đắc dĩ liếc nhìn Nguyễn Thanh, gật đầu, bước vào phòng Nguyễn Thanh ý bảo cậu cất quần áo vào phòng, sau đó ôm chăn đi đến ghế sofa, chiếm ở vị trí đầu tiên trên ghế sofa.
Tiêu Thời Dịch và Mạc Nhiên cũng không cần chăn liền trực tiếp tiến vào phòng để quần áo.
Những người khác nhìn nhìn, cũng đi theo.
Mặc dù đêm trước trời không lạnh, nhưng âm khí trước đó đã xuyên thấu vào xương tủy, thực sự lúc này bọn họ đều cảm thấy rất lạnh.
Như bị ngâm trong nước lạnh, toàn thân lạnh ngắt không có chút hơi ấm.
Tuy nhiên, khi họ chuẩn bị bước vào phòng để quần áo thì Mạc Nhiên lại tùy tiện ném vài cái chăn qua.
Mấy người họ thấy vậy tiếp chăn cũng không nói gì, chỉ tùy tiện tìm một góc, quấn chăn liền nghỉ ngơi.
Mạc Nhiên thấy Tiêu Thời Dịch ôm chăn muốn ra ngoài nên kéo hắn lại.
Tiêu Thời Dịch quay đầu nhìn Mạc Nhiên: “?”
Mạc Nhiên không tiếng động, khẽ mở miệng.
– — Tối nay cậu ấy thực sự rất ngoan.
Thiếu niên chỉ có thể nghe lời hắn, dựa vào hắn.
Tiêu Thời Dịch không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên lộ ra một nụ cười kỳ quái.
—— muốn hợp tác?
Tiêu Thời Dịch vẫn không nói gì, không từ chối, dường như cũng không đồng ý.
Mạc Nhiên không để ý. Nói xong, hắn ôm chăn rời khỏi phòng để quần áo, cả hai đều tự tìm chỗ để nghỉ ngơi.
……
Đại khác là không phải ở trong phòng nội trú của Trường Trung Học Số 1 và cũng không lạc đơn nên Nguyễn Thanh đã ngủ thẳng đến tận bình minh.
* lạc đơn: ở riêng một mình
Bọn họ biết không có thời gian để trì hoãn, sau khi ăn xong liền trở lại trường học.
Hôm nay là chủ nhật, buổi tối sẽ là tiết tự học trước giờ tiết tự học buổi tối trong trường không có giáo viên nào, kể cả hiệu trưởng Tô Trí Duy.
Vì vậy đây là cơ hội tốt nhất.
Mọi người đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, quả thật cửa ở văn phòng hiệu trưởng đã khóa.
Điều này không làm khó Nguyễn Thanh nhưng nếu làm vậy, thiết lập NPC của cậu sẽ bị sụp đổ.
Về phần Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch, họ cường ngạnh phá ổ khóa, nhưng làm thế nào cũng không mở được.
Nhưng hiển nhiên không thể mạnh tay phá khóa, nếu không Tô Trí Duy nhất định sẽ phát hiện có người vào văn phòng mình.
Cũng may thay trong số bọn họ có người biết mở khóa, người chơi tóc húi cua tiến lên một bước, không biết từ đây lấy ra một sợi dây thép rồi nhét vào ổ khóa.
Sau đó… Cố gắng nửa ngày vẫn không mở được ổ khóa.
Những người khác đều có chút không kiên nhẫn: “Không thể nhanh hơn chút sao!?”
Người chơi cắt đầu húi cua xoa đầu: “Tôi cũng nghĩ sẽ nhanh thôi, nhưng cái chìa khóa này tựa hồ là đặc chế, tôi cần thêm một chút thời gian.”
Người chơi cắt tóc húi cua thập phần chuyên chú, lại không chú ý tới phía sau có mấy người đang cứng ngắc đứng tại chỗ.
Có người kéo tay áo hắn, nhưng người chơi cắt tóc húi cua nghĩ người kia đang thúc giục hắn, liền sốt ruột trả lời: “Đừng vội, gần xong rồi.”
Giây tiếp theo, một giọng nói nhẹ nhàng như gió vang lên từ phía sau hắn.
“Bạn học này, em đang làm gì vậy?”
Edit có lời muốn nói:
– Có bồ nào chỉ cho tui cách ngồi khoảng 3, 4 tiếng mà bớt đau cổ lại được không. Cứ như vậy chắc tui thoái hóa cột sống cổ mất huhu QAQ.