*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chắc 2-3 ngày sẽ ra 1 chương, mọi người nhớ vote với cmt nhắc khéo mình nhé
Thén kìu 🥴🥴🥴.
Dư Trừ lại ngủ thiếp đi.
Đêm qua tiêu hao khá nhiều thể lực, nói chuyện xong cô thức suốt mấy tiếng đồng hồ, mãi không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh cặp kính gọng mỏng có dây chuyền bạc, nốt ruồi xinh đẹp và câu “Em nên cắt móng tay đi”.
Mãi đến hơn Năm giờ sáng cô mới ngủ được.
Có lẽ vì ngoài cửa sổ đang mưa nên trong giấc mơ cô cũng mơ thấy một ngày mưa, người ướt sũng, lạc đường trong khuôn viên trường, đứng giữa cơn mưa phùn lạnh buốt.
Đến lúc thức dậy đã hơn Bảy giờ, hai tuần đầu tiên của năm học trường cô không có tiết, nhà trường luôn dành thời gian cho sinh viên tham gia câu lạc bộ và chọn môn học, đó đã là truyền thống lâu đời.
Dư Trừ lăn lộn trên giường.
Cô lướt weibo, tình cờ nhìn thấy một số nội dung không phù hợp với trẻ em, phản ứng đầu tiên là xấu hổ… Phản ứng thứ hai là nó khá phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ của cô.
Ngay sau đó điện thoại reo lên.
Màn hình hiện người gọi đến là dì Út của cô, Dư Đình Thu.
Dư Trừ nhấn nút nghe, trả lời bằng giọng ngái ngủ: “Chào buổi sáng, dì Út.”
Dư Đình Thu cười lạnh: “Cô cháu tôi vẫn còn chưa dậy à? Tối qua cháu làm gì thế? Sao không trả lời điện thoại của dì?”
Dư Trừ sửng sốt một lúc.
Sau đó cô mới nhớ ra tối hôm qua sau khi Trình Khuynh rời đi, cô mơ màng nhìn điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi và tin nhắn của Nghiêm Duyệt và dì Út, nhưng lại không có tâm trạng trả lời nên đã bỏ qua một bên.
“Sao lại không nói gì? Hay là tối qua đã làm chuyện xấu gì rồi?”
Trong đầu Dư Trừ hiện lên nội dung vừa nhìn thấy.
Đang làm gì thế?
—Đang ‘làm’ chị gái xinh đẹp.
Cô lắc đầu thật mạnh để xua đi những suy nghĩ kỳ lạ: “À, tối qua cháu đọc sách ấy mà.”
Dư Đình Thu cười lạnh: “Vậy sao, Dư Tiểu La, cháu đang nói dối.”
– –Dư Tiểu La là tên của Dư Trừ khi còn nhỏ, vì mẹ cô thích ăn dứa nên cha cô tùy tiện đặt cho cô cái tên này, khi cô chuẩn bị đi học lại cảm thấy cái tên này không trang trọng lắm, cho nên nhân lúc tuổi còn nhỏ dễ đổi tên đã đổi lại cho cô.
Dư Trừ: “Cháu không có.”
Dư Đình Thu: “Thôi đi, chút đạo hạnh của cháu mà muốn qua mặt dì sao. Thôi thì cháu có nói dối cũng không sao, dù gì cháu ngày ngày ở nhà cũng ngoan như cún. Được rồi, không nói tới chuyện đó nữa. Khai giảng dì có chuyển khoản cho cháu rồi đấy. Muốn ăn gì thì ăn uống gì thì uống, nhưng yêu đương phải cẩn thận, đừng để bị lừa.”.
Dư Trừ thấp giọng nói: “Bộ cháu dễ bị lừa lắm sao…”
Cô có chút bất mãn, bất mãn vì dì Út luôn coi cô như con nít, nhưng cũng cảm thấy vui vui, vui vì vẫn được đối xử như là con nít.
Vừa cúp điện thoại, Nghiêm Duyệt lại gọi tới: “A Trừ! Sao tối qua tớ gọi cậu không bắt máy? Tới hai ba giờ sáng mới chịu rep làm tớ lo muốn chết!”
Dư Trừ cảm thấy áy náy: “Tớ ngủ quên, nửa đêm tỉnh dậy mới nhìn thấy tin nhắn của cậu.”
“Cậu ổn chứ? Mọi chuyện ổn không?”
“Ừ… Khá là ổn.”
Ít nhất Trình Khuynh thậm chí còn không chạm vào một ngón tay của cô.
Chỉ là… Cô vẫn chưa biết phải nói chuyện này với Nghiêm Duyệt thế nào, có hơi xấu hổ.
Nghiêm Duyệt thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, làm tớ sợ chết khiếp. Tối qua tớ đợi tin cậu mới dám nhắm mắt đi ngủ đấy.”
Dư Trừ: “Vậy trước đó cậu làm gì?”
Nghiêm Duyệt: “…Làm những chuyện không phù hợp với trẻ em.”
Dư Trừ: “Ồ… Khéo thật, tớ cũng vậy.”
Nghiêm Duyệt: “…Cậu ngủ với người ta hả?!”
Dư Trừ im lặng, không phản bác.
Nghiêm Duyệt: “Cái đệch, Dư Tiểu La cậu được lắm, âm thầm làm ra chuyện lớn như vậy… Thôi xong rồi, nếu cha mẹ cậu mà biết liệu có cho là tớ dạy hư cậu không?”
Dư Trừ không thích cách nói này: “Tớ đã trưởng thành rồi, liên quan gì đến họ. Hư với dạy hư gì chứ. Đừng có nói nhảm, tớ tự làm tự chịu. Mà này, cậu đã làm hòa với Tiểu Dương chưa?”
Khi nhắc đến chuyện này, Nghiêm Duyệt ấp a ấp úng.
Kỳ thật cô cũng biết mình và bạn gái không cùng một thế giới, nhưng biết làm sao, cô vừa nhìn thấy cô ấy là lại không nhịn được.
Dư Trừ bất đắc dĩ: “Thôi đi vậy, tớ cũng không khuyên cậu nữa. Bây giờ cậu đang ở đâu, ở trường à?”
Nghiêm Duyệt: “Chết rồi! Sáng nay tớ có tiết! Tớ đang ở khách sạn cạnh sân bay, không thể về được. Giang hồ ra tay tương trợ cái nữa đi bạn hiền ơi. Đi điểm danh giúp tớ nhé! Nghe nói giảng viên này khó tính lắm, buổi đầu đã cúp học sợ là sẽ bị đuổi luôn quá!”
Dư Trừ bị cô ấy giục dậy, cũng may lúc này mới là tháng Hai, thời tiết khá lạnh, quần áo ngày hôm qua có thể mặc tạm thêm một ngày, thậm chí cô còn không có thời gian ăn sáng đã vội vàng đến trường Vĩnh Châu.
Dư Trừ thở hổn hển chạy một mạch lên lớp học ở tầng sáu, chuông vừa reo.
Cửa sau lớp đã đóng, chỉ còn cửa trước hé mở, giảng viên đang điểm danh.
Dư Trừ thở dài.
Quả là xuất sư bất lợi, hôm nay tớ không giúp được cậu rồi Nghiêm Duyệt ơi.
Có ba nữ sinh và hai nam sinh đến muộn như cô, tiếng bọn họ bàn tán lọt vào tai Dư Trừ.
“Giáo sư Trình vừa nghiêm khắc lại vô tình, làm như hôm nay trời chưa đủ lạnh hay sao á.”
“Không sao đâu. Nếu hai tuần đầu không thích học lớp này thì cậu có thể bỏ lớp học lại mà.”
“Cậu bị ngốc à? Mấy anh chị khóa trước đều nói muốn học lên Thạc Sĩ ở trường này thì phải theo học lớp chuyên ngành của cô Trình đấy!”
“Vậy không được rồi, lát nữa giữa giờ tôi phải vào giải thích với cô mới được.”
Dư Trừ suy tính một chút, Nghiêm Duyệt chưa từng nói là muốn học lên Thạc Sĩ, trước đây cậu ấy chỉ nói muốn đi du học, nhưng lỡ cậu ấy đổi ý muốn ở lại trường thì sao… Mình cố nán lại một chút xem thế nào, biết đâu vẫn còn cơ hội vãn hồi.
Cuối tháng Hai, thời tiết se se lạnh, nắng chiếu rọi hành lang.
Dư Trừ cảm thấy hơi lạnh, vô thức ôm chặt lấy cánh tay mình.
Cô đứng ngoài cửa, nói hơi khó nghe là bị phạt đứng cửa, còn nghĩ thoáng một chút thì cô chỉ đang phơi nắng mà thôi.
Vừa hay nắng chiếu thẳng vào mặt cô.
Cô rất trắng, trên mặt vẫn còn nét phúng phính trẻ con, tóc bồng bềnh, búi tròn đơn giản. Cô gái đôi mươi như bông hoa mới nở trên cành, treo mình trong sương sớm.
“Bạn gì ơi, bạn học lớp nào thế? Sao tôi chưa gặp bạn bao giờ.”
Nụ cười của nam sinh trong sáng, tỏa nắng, nhìn thấy cô đang đứng trong góc liền chủ động bắt chuyện.
Dư Trừ lễ phép mỉm cười, tránh né trả lời: “Xin hỏi, cậu có muốn đợi hết tiết một rồi mới vào không?”
Nam sinh mỉm cười: “Ừ, thử xem sao.”
Dư Trừ gật đầu không nói gì.
Cô cúi đầu, để tóc xõa xuống một chút, vừa đủ để lộ đôi tai trắng như tuyết, sạch sẽ trắng sứ dưới ánh mặt trời.
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra.
Dư Trừ nhìn thấy hai người đứng ở cửa, có lẽ là giảng viên và lớp trưởng, đang thảo luận về danh sách sinh viên đến muộn.
Cách xa một khoảng, Dư Trừ luôn cảm thấy bóng lưng người đó rất quen, nhưng cô không chắc lắm.
Cho đến khi cô giáo đến gần và hỏi nữ sinh đầu tiên nguyên nhân đến muộn: “Sao em lại đến muộn?”
Giọng nói trong trẻo có chút lạnh lùng, rõ ràng rất giống giọng nói tối qua.
Cái người đã nói với cô, lại đây… Bắt đầu đi.
Tim Dư Trừ bắt đầu đập loạn xạ.
Làm sao có thể trùng hợp như vậy… Nghiêm Duyệt có biết lúc cậu ấy hẹn hò ngẫu nhiên kiểu đó – đã hẹn trúng một giảng viên của Trường đại học Kiến trúc Vĩnh Châu không vậy!
Cô bước sang một bên hai bước, cố gắng lẻn đi.
Nhưng mới đi được hai bước, cô đã nhận ra phòng học này đã ở cuối hành lang, đi tiếp sẽ là phòng nghỉ của giảng viên. Thôi xong, không còn lối thoát.
Dư Trừ quả thực chỉ muốn đào một cái hố dưới đất chui vào, nhưng ngẫm đi ngẫm lại… Trong lòng cô giằng co hai giây, đành lựa chọn từ bỏ.
Nữ sinh đầu tiên trình ra giấy nhập viện của bệnh viện, tối qua cô cùng gia đình đến bệnh viện khám bệnh, từ bệnh viện vội vã quay lại trường thì đã muộn.
Lý do này có lý, giảng viên đã cho cô vào.
Dư Trừ cúi đầu.
Cô chỉ mong cô Trình gấp gáp vào lớp dạy tiếp và ngừng hỏi dùm đi, hoặc là… Tối qua cô chỉ bật đèn bàn, dù biết là không thể nào, nhưng cô vẫn hi vọng cô ấy sẽ tạm thời bị mù mặt, vừa gặp mình đó đã quên sạch sành sanh.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, tiếng bước chân càng ngày càng gần, có người dừng lại trước mặt cô: “Sao em lại đến muộn?”
Dư Trừ cúi đầu, gằn sửa giọng nói: “Xin lỗi cô, em ngủ quên.”
Khóe miệng lớp trưởng giật giật, cô bạn này thật thà quá vậy.
Trình Khuynh: “Em nói lại xem.”
Dư Trừ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu quyết tâm chờ chết, tình cờ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đó, ánh mắt ẩn dưới cặp kính gọng mỏng dây bạc quét qua khuôn mặt cô rồi rơi vào danh sách, gọi tên cô: “Nghiêm, Duyệt.”
Giọng điệu cô ấy rất bình tĩnh, nhưng trái tim Dư Trừ lại nhảy dựng.
Chuyến này quay xe không kịp nữa rồi!
Xung quanh im bặt một lúc, sau đó Dư Trừ mới lên tiếng, tai đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: “Giáo, giáo sư Trình…”
Biết giải thích với Trình Khuynh thế nào đây, rõ ràng là tối qua cô đã nói mình tên Dư Trừ, quay đi ngoảnh lại cô đã thành Nghiêm Duyệt.
Cứu tôi cứu tôi, tôi sắp ngất vì xấu hổ rồi…
°° vote đi nè °°
Oan gia ngõ hẹp muôn đời đúng, tiểu bạch thỏ muốn chạy đi đâu, muahahahaha.