*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện chậm nhiệt nên bạn nào vẫn đang ngóng trông chương từng ngày thì nhớ vote và cmt cho Sâu biết để Sâu giữ lửa ra truyện đều nha các bé iu 💞.
Bây giờ là tháng Tư.
Một trong những lớp học chuyên môn sẽ bắt đầu sớm vào sáng thứ Hai, điều đó có nghĩa là Dư Trừ không thể tham gia lớp học của Trình Khuynh được nữa.
Sau khi đến lớp lần cuối, tan học Dư Trừ đi tìm Trình Khuynh: “Cô Trình, sau này em không đến lớp được nữa ạ.”
Nghe cô nói xong, Trình Khuynh nhàn nhạt đáp lại: “Em nên chú tâm vào các môn của trường em trước.”
Cứ như thể cô ấy không hề tiếc nuối chút nào khi cô không thể đến.
Khi đang nói chuyện, họ đã bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, đi vào con đường râm mát của khuôn viên trường.
Dư Trừ cúi đầu giẫm lên lá cây dưới đất, một lúc sau mới đổi chủ đề: “Trường chúng ta và Vĩnh đại phối hợp tổ chức buổi Hội thảo học thuật quốc tế với nhiều trường đại học Châu Âu. Em là thành viên tổ báo chí của trường. Em sẽ đi làm phóng viên… Không biết chị có tham gia không ạ?”
Trình Khuynh đứng phía sau cô một chút, cô ấy cũng cao hơn cô một chút, nhìn thấy phía trên đầu Dư Trừ có một nhành tơ liễu.
Bốn phía người đến người đi
nên cô ấy nhẹ nhàng thổi nhành tơ liễu rơi xuống.
“Buổi hội thảo gì thế?”
“Buổi hội thảo vào ngày 10 tháng này. Chị không biết ạ?”
Dư Trừ có chút ngạc nhiên.
Bởi vì cô từng nhìn thấy tên Trình Khuynh trên tấm áp phích quảng cáo, sau đó cô đã rất cố gắng để có được cơ hội này.
“Có chút ấn tượng,” Trình Khuynh đáp nhàn nhạt, “Tôi được gửi thư mời, nhưng tôi bận việc khác, có lẽ không đi được.”
Dư Trừ hít sâu một hơi: “À, em biết rồi.”
Giọng điệu của cô rất bình thường, tiếng cuối cùng hơi cao lên, vẻ mặt vẫn bình thường như cũ.
Nếu khóe mắt cô không rũ xuống thì đã không bị phát hiện rồi.
Nhìn thấy con đường rợp bóng cây sắp kết thúc, Dư Trừ nói: “Em đi trước ạ. Em có hẹn với các bạn cùng lớp.”
Trình Khuynh nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc khi cô lại vội vàng rời đi như vậy, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào: “Em đi đi.”
Dư Trừ mỉm cười vẫy tay với cô ấy, cố gắng điều chỉnh tâm tình rồi bước ra khỏi trường đại học Vĩnh Châu.
*
Hôm nay cô đã hẹn với Từ Dĩ Hằng đến buổi thử vai người mẫu video.
Trên xe buýt không còn chỗ ngồi, cô phải đứng cả tiếng đồng hồ mới đến nơi, Từ Dĩ Hằng đã đợi ở cửa đưa cho cô một củ khoai lang nướng nóng hổi: “Cậu muốn ăn không?”
“Ăn.” Dư Trừ cười, cắn một miếng, ngồm ngoàm nói: “Tôi còn chưa kịp ăn trưa.”
Từ Dĩ Hằng: “Trùng hợp thế, đây cũng là bữa trưa của tôi.”
“Em chào Lý ca,” Từ Dĩ Hằng vừa nhìn thấy có người bước ra đã mỉm cười chào hỏi, “Bạn học của em muốn đến đây thử vai ạ.”
Người mà cậu gọi là Lý ca mặc quần jean rách, còn khá trẻ, tóc xoăn màu nâu, nhìn Dư Trừ từ trên xuống dưới nói: “Khí chất khá đấy, vào thử xem.”
Dư Trừ hít một hơi thật sâu rồi theo vào trong. Cô thấy camera và đạo cụ ánh sáng đều đã sẵn sàng. Trước mặt có hai người đang thử vai, nhưng đạo diễn không mấy hài lòng, cứ vài giây lại xua tay: “Người tiếp theo.”
Trong khi chờ đợi, Từ Dĩ Hằng thì thầm: “Đó là đạo diễn Đường, Lý ca và anh ấy đều xuất thân từ Học viện Mỹ thuật Vĩnh Châu. Họ rất chuyên nghiệp, tiêu chuẩn sản xuất cao và có tiếng trong ngành. Nhưng tính tình họ hơi nóng nảy. Nếu lát nữa họ có nói thẳng quá thì cậu cũng đừng để trong lòng.”
Dư Trừ: “Ừm, tôi hiểu rồi.”
Cô không quan tâm đến tính khí của người khác, dù sao cũng chỉ là công việc.
Một lúc sau, Lý ca đi tới gọi: “Tiểu Dư phải không? Đến lượt em, em đã đọc yêu cầu kịch bản chưa?”
Dư Trừ mỉm cười với anh: “Cảm ơn Lý ca, em đã đọc rồi ạ.”
Cô bước vào chỗ có ánh sáng, vào trong khung hình của camera.
Video này là một quảng cáo khuyến mãi hợp tác với một nhà quảng cáo. Nhà quảng cáo là một công ty lâu đời chuyên về cà phê. Để tuân thủ tiêu chí giá cả phải chăng của công ty, Đường đạo không muốn thuê những diễn viên mới nổi, thay vào đó anh chọn cách tuyển sinh viên nghiệp dư từ một số trường đại học lân cận.
Mở đầu video, một cô gái trẻ với mái tóc đuôi ngựa về đến nhà, khóe môi nhếch lên, bận rộn trong bếp thỉnh thoảng xoay vòng, cô vui vẻ xay hạt cà phê, châm thêm nước.
Cuối cùng, cô cầm chiếc thìa bạc lên nhẹ nhàng khuấy đều, nhắm mắt lại, hít thật sâu hương thơm nồng nàn trong không khí, nhếch khóe môi lên một cách hài lòng.
Người dưới camera có đường nét khuôn mặt rõ ràng, khí chất trong sáng, di chuyển khéo léo khi xay và pha cà phê, toàn bộ video mượt mà, mãn nhãn.
Đường đạo hiếm khi gật đầu, bỗng có hứng thêm vào một cảnh: “Bây giờ cửa đã mở, người em chờ đã về tới nhà.”
Tiếng nói vừa dứt, anh ta gõ ngón tay lên bàn để mô phỏng âm thanh gõ cửa.
Cô gái sửng sốt một lúc mới nghĩ ra điều gì đó, khóe môi cong lên, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa xuân tháng ba, đôi mắt sáng ngời, vén gấu váy lên lao về phía trước.
Cô không biết người đang đứng ngoài cửa là ai, nhưng có lẽ đó là người cô yêu thương nhất.
“Cắt.”
Đoạn phim dừng lại ở đó.
Đường đạo đứng dậy: “Tôi chọn em.”
Lúc này Dư Trừ mới kịp phản ứng, cúi đầu nói: “Cảm ơn Đường đạo.”
Đường đạo ừm: “Tiểu Tần, em đến thương lượng hợp đồng với cô bé này đi.”
Người được anh ta gọi mặc một chiếc váy đen, tóc xoăn gợn sóng, lông mày sâu, tô son màu đỏ lá phong ấm áp, mỗi cái cau mày mỗi nụ cười duyên đều là phong tình, đôi mắt long lanh: “Quả là một em gái trẻ đẹp.”
Dư Trừ bị lời cô nói làm cho xấu hổ, chỉ có thể lễ phép chào hỏi: “Em chào Tần tỷ.”
Tần Phàm giẫm lên giày cao gót, đi tới từng bước một, trong mắt tràn đầy hứng thú: “Em còn là sinh viên hả? Có biết trong hợp đồng yêu cầu những điều khoản gì không?”
“Cậu ấy không biết đâu,” Từ Dĩ Hằng từ tốn nói tiếp, “Em biết ạ.”
Tần tỷ nhìn cậu: “Cậu là bạn trai của cô ấy à?”
Nụ cười trên mặt Từ Dĩ Hằng gần như tắt ngấm: “…Không. Bạn học thôi ạ, bọn em cộng tác với nhau.”
Tần Phàm che miệng cười đáng yêu: “Không phải thì tốt, được rồi, chúng ta bàn chuyện hợp đồng đi.”
Khi cô quay người đi về phía trước, Từ Dĩ Hằng lặng lẽ giơ ngón cái với Dư Trừ.
Từ Dĩ Hằng quả thực rất có kinh nghiệm, cậu đã là thực tập sinh của một công ty từ năm Nhất, đồng thời cũng tự mình thực hiện các dự án kinh doanh, hiểu rất rõ các điều khoản trong hợp đồng, sau khi đọc từng cái một, cậu đẩy hợp đồng cho Dư Trừ: “Không có vấn đề gì, cậu cứ xem đi.”
Dư Trừ không rành lắm nên chỉ đọc kỹ rồi ký tên.
“Dư Trừ, tên này nghe hay đấy,” Tần Phàm kí tên, “Được rồi, Tiểu Từ, cậu về trước đi. Chị muốn nói chuyện với Tiểu Dư về lần quay video tiếp theo.”
Từ Dĩ Hằng: “Em không ở lại được sao ạ?”
Tần Phàm cười: “Xin lỗi, không được.”
Từ Dĩ Hằng đứng dậy, ra hiệu cho Dư Trừ sau khi xong việc thì nhắn tin cho cậu.
Dư Trừ gật đầu: “Liên lạc sau nha, tạm biệt.”
Tần Phàm nheo mắt, tựa cằm vào lòng bàn tay, trầm ngâm hỏi: “Sao em tin tưởng cậu ta quá vậy? Tiểu Từ trông cũng được đó, hai đứa thật sự không yêu nhau sao? Hay là, em thích con gái?”
“Khụ, khụ, khụ,” Dư Trừ đang uống nước suýt chút nữa bị sặc, “Dạ không, tụi em không yêu nhau.”
Tần Phàm cong cong mắt, đưa khăn giấy cho cô: “Không yêu thì tốt.”
— Tránh né không trả lời câu sau, xem ra thật sự thích con gái đó nha.
Dư Trừ cúi đầu: “Tần tỷ, chúng ta bàn một chút về yêu cầu quay đi ạ.”
Tần Phàm cười nói: “Được.”
Lần này sẽ quay một loạt video ngắn quảng cáo, ngoài việc phục vụ cho đối tác quảng cáo thì còn cung cấp video cho các tài khoản nền tảng thuộc studio do Đường đạo điều hành.
Bàn xong chuyện công việc, Tần Phàm đứng lên vuốt mái tóc dài: “Được rồi, Tiểu Trừ, để chị đưa em ra ngoài.”
Dư Trừ: “…Dạ, vâng, em cảm ơn.”
Dư Trừ cảm thấy hơi khó chịu khi được gọi là “Tiểu Trừ”, dù sao họ cũng chỉ mới gặp nhau.
Tần Phàm lắc đầu, ngón tay trắng nõn đặt lên đôi môi đỏ mọng: “Đừng dạ thưa nhiều thế, như vậy nghe xa cách lắm, mà chị cũng thấy như mình già lắm vậy.”
Dư Trừ: “À, em biết rồi ạ.”
Tần Phàm tiễn cô ra ngoài, một hai đòi chờ xe buýt cùng cô, cười nói: “Lúc nào em cũng ngoan như vậy sao?”
Dư Trừ sửng sốt: “Dạ?”
Tần Phàm lại đổi chủ đề: “Lúc quay video em đã nghĩ đến ai?”
Dư Trừ dừng lại hai giây: “Không ai cả…”
Tuy nói vậy nhưng khi đó trong tiềm thức cô bỗng nhớ đến mấy ngày trước nhìn thấy hoa ở Vĩnh đại, cô cầm điện thoại chạy quanh khuôn viên trường chụp ảnh, khi quay lại, cô nhìn thấy Trình Khuynh đang đứng dưới gốc cây hoa xuân, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Thật kỳ lạ… Sao cô lại nghĩ đến cô ấy nhỉ?
“Em ngẩn người gì vậy?”
“…Dạ?”
Ngũ quan xinh đẹp rạng rỡ đột nhiên tiến lại gần, thứ cô nhìn thấy chính là đôi môi đỏ mọng của cô ấy, Dư Trừ bị hành động của cô ấy làm cho giật mình, lùi lại hai bước, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Tần Phàm đứng thẳng lên, ôn nhu mỉm cười: “Không sao, xe tới rồi, tạm biệt.”
Ngay khi chiếc Audi màu trắng vừa phóng đi, chiếc xe buýt đã tiến vào bến.
Dư Trừ: “Vậy em đi trước. Tạm biệt Tần tỷ.”
Tần Phàm vẫy tay với cô: “Hẹn gặp lại.”
Cô cong khóe môi, ghẹo bé thỏ trắng này cũng thật thú vị.
°° vote đi nè °°
Trình Khuynh: Thỏ trắng tôi nuôi đương nhiên thú vị *đóng cửa thả chó*.
Dì Út: Cô ghẹo cháu ai đấy???