Lâm Giác Hiểu nghe vậy, cúi đầu nhìn Chu Kính Dã.
Chu Kính Dã mím môi lại thành một đường thẳng, dường như đang chịu đau, vết thương trên má ửng thành mảng đỏ.
“Đợi chút.”
Lâm Giác Hiểu lấy đá từ trong tủ lạnh, bọc lại bằng khăn. Anh bảo Chu Kính Dã ngồi bên cạnh mình, dùng túi đá chườm phần đỏ trên gò má. Động tác của anh xem chừng khá thành thạo, nhẹ nhàng nhưng lại vừa đủ lực.
Anh vừa chườm vừa hỏi Chu Kính Dã: “Đau không?”
Chu Kính Dã ngẩng đầu, góc độ này khiến cậu có thể quan sát Lâm Giác Hiểu rõ ràng hơn. Sườn mặt anh hiền hòa, chóp mũi tròn duyên dáng, còn cả đôi mắt dịu dàng như làn nước mùa thu.
Xúc cảm trên gò má lành lạnh, yết hầu Chu Kính Dã chuyển động, dường như đang cố gắng xua tan đi nhiệt độ lạ kỳ nào đó. Đôi tai cậu bắt đầu khô nóng, cậu cảm giác mình không thể áp chế được sức nóng này.
Cậu nén nỗi hoảng loạn xuống, gắng sức bình tĩnh đáp: “Không đau.”
Lâm Giác Hiểu khẽ tay chạm lên vành tai cậu, ngón tay anh vì tiếp xúc với đá nên cũng mát lành. Thế nhưng việc ấy chẳng hề có tác dụng giảm nhiệt, mà ngược lại như đốt cháy một thứ dây dẫn nào đó, khiến đôi tai cậu tức thì rực hồng.
Cậu không nhìn thấy, nhưng cậu biết, tai mình hiện giờ chắc chắn sắp nhỏ máu.
“Kính Dã?” Anh ngạc nhiên gọi tên, hỏi cậu, “Em nóng lắm hả?”
Cổ họng cậu hơi thắt lại: “Không…”
Cậu nghe thấy âm thanh kỳ quặc của mình, ngượng ngùng ho khan, dùng giọng nói bình thường của mình đáp: “Không nóng.”
“Sao tai em đỏ vậy?” Lâm Giác Hiểu hỏi, “Cả mặt cũng đỏ, tức bọn họ lắm sao?”
Chu Kính Dã: “…”
Cậu chỉ đành lao theo, cúi đầu lí nhí: “Vâng.”
“Thôi nào thôi nào,” Lâm Giác Hiểu lại xoa đầu cậu. “Đừng giận nữa, những người đó có gì hay mà giận. Giờ cũng đã muộn rồi, chuẩn bị đi ngủ thôi, mai còn đi học.”
Lâm Giác Hiểu đặt túi đá trên bàn, đá tan tích lại thành một lớp nước mỏng. Khoảng cách giữa cậu và Lâm Giác Hiểu đã được kéo giãn, nhiệt độ trên gương mặt Chu Kính Dã rốt cuộc cũng giảm xuống.
Lâm Giác Hiểu hỏi: “Lúc ở ký túc em đã tắm chưa?”
Chu Kính Dã lắc đầu: “Chưa ạ.”
Vì đánh nhau nên quần áo trên người cậu hơi xộc xệch, cậu hít mũi, dường như ngửi thấy mùi mồ hôi không mấy dễ chịu trên người mình, thậm chí còn lẫn cả mùi thuốc lá chẳng may ám vào.
Tim cậu thoáng dồn một nhịp, không biết Lâm Giác Hiểu có ngửi thấy không, nhưng ngồi gần như vậy hẳn là đã ngửi thấy rồi.
Lâm Giác Hiểu đã ngửi thấy cái mùi thúi hoắc trên người cậu?
Chu Kính Dã biến sắc, bước chân cậu nhanh hơn, buông lại một câu “em đi tắm đây” rồi vội vàng chạy về phòng lấy quần áo.
Đợi khi Chu Kính Dã đã vào phòng tắm, Lâm Giác Hiểu mới thở dài, cầm điện thoại ra ngoài ban công.
Anh gọi cho Chu Ngọc Thần, hiếm khi nào tốc độ nhận điện của Chu Ngọc Thần lại nhanh như hôm nay: “A lô, Giác Hiểu, sao thế?”
Có lẽ Chu Ngọc Thần vừa kết thúc tiệc xã giao, thần trí anh hãy còn tỉnh táo, nhưng giọng nói lại có phần ngật ngưỡng.
“Ngọc Thần,” Lâm Giác Hiểu do dự, rồi vẫn nói. “Hôm nay Kính Dã đánh nhau ở trường.”
Chu Ngọc Thần giật mình: “Chu Kính Dã đánh nhau á?”
Anh lập tức hỏi lại Lâm Giác Hiểu: “Có phải đã gây phiền phức cho cậu rồi không, hay để tớ đón nó về? Nó ở ký túc suốt nên chắc tớ vẫn kham được.”
“Không phải.” Lâm Giác Hiểu ôm trán, gió thổi khiến anh hơi nhức đầu, “Tớ không nói em ấy phiền đến tớ, cũng không có ý không muốn chăm sóc em ấy.”
Lâm Giác Hiểu ôm khuỷu tay, nói thật từ tốn: “Kính Dã đánh nhau với bạn cùng phòng, tớ không định để em ấy ở ký túc nữa. Tớ chỉ nghĩ là…”
Giọng nói của anh tản mạn trong không gian: “Nói cho cùng thì tớ cũng không phải anh ruột của em ấy, có rất nhiều chuyện Kính Dã sẽ không nói với tớ, dù sao thì mấy đứa nhỏ vẫn sẽ gần gũi với người thân của mình hơn.”
Chu Ngọc Thần hiểu ra: “Ý cậu là muốn tớ quan tâm em ấy hơn?”
“Ừ.”
Chu Ngọc Thần nghiền ngẫm một hồi rồi nói: “Được, đợi tớ công tác về sẽ mua quà cho nó, rồi tiện thể trò chuyện luôn.”
Anh ngập ngừng: “Nhưng trước đó lại phải phiền cậu rồi.”
Chu Kính Dã tắm rất nhanh, không bao lâu đã bước ra từ phòng tắm, cũng vừa lúc Lâm Giác Hiểu cúp điện thoại.
Anh trở vào phòng, cười với Chu Kính Dã: “Nhanh vậy à? Em đi ngủ đi, ngủ sớm chút.”
Lâm Giác Hiểu thấy mái tóc ướt nhẹp của Chu Kính Dã, lại dặn dò: “Sấy khô rồi hẵng ngủ, không thì dễ cảm lắm.”
Chu Kính Dã dùng khăn tắm lau đầu, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Cậu đang mặc bộ quần áo ngủ, bắp chân săn chắc lộ ra bên ngoài, thật lòng mà nói thì tỷ lệ cơ thể của Chu Kính Dã khá cân đối.
Lâm Giác Hiểu nhìn thoáng qua: “Thế anh đi tắm đây.”
…
Lâm Giác Hiểu đã tắm xong mà đèn phòng Chu Kính Dã vẫn sáng, chắc em ấy đang sấy tóc.
Anh nghĩ ngợi, hâm nóng một cốc sữa rồi gõ cửa phòng cậu, đợi tới khi có tiếng đáp lời mới đẩy cửa đi vào.
Giống như anh nghĩ, Chu Kính Dã đang sấy tóc, chắc vì sấy mãi mà chưa khô nên sắc mặt cậu có phần mất kiên nhẫn.
Nghe thấy tiếng Lâm Giác Hiểu, cậu tắt máy sấy, tiếng gió ù ù cũng im bặt.
Cậu quay đầu, ngạc nhiên: “… Có chuyện gì thế anh Giác Hiểu?”
Lâm Giác Hiểu mỉm cười: “Không có gì, sang đưa em cốc sữa thôi.”
Anh lấy tạm một lý do, sống chung với Chu Kính Dã một thời gian ngắn, anh nhận ra cậu ấy ở độ tuổi này rất dễ đoán định, suy nghĩ gì cũng thể hiện ra trên mặt. Hôm nay tâm trạng của Chu Kính Dã cực tệ, anh biết chứ.
Lâm Giác Hiểu đoán chừng việc đánh nhau đã khiến cậu nhớ tới chuyện buồn. Mẹ cậu mới mất vì tai nạn không lâu, vậy mà đã có kẻ đến mạnh tay xé toạc vết thương lòng.
Chu Kính Dã chẳng nói dù chỉ một lời, rằng cậu không vui, cậu đang rất buồn, nhưng Lâm Giác Hiểu vẫn cảm nhận được, hình như tối nay Chu Kính Dã đã luôn… làm nũng với anh.
Cũng có thể do cậu đã coi anh là một người lớn đáng tin cậy. Đúng là Chu Kính Dã cần được an ủi, cần được dỗ dành, Lâm Giác Hiểu nghĩ.
Anh đặt cốc sữa lên bàn, vừa hay nhìn thấy túi máy ảnh trên đó.
Anh lựa lấy một chủ đề để mở lời với Chu Kính Dã: “Em thích chụp ảnh sao?”
Máy ảnh SLR không rẻ, lại thêm tính năng chụp ảnh của điện thoại bây giờ đã được cải tiến, nếu như không thật sự yêu thích nhiếp ảnh thì người ta hiếm khi mua một chiếc máy chuyên chỉ để làm việc đó.*
*máy ảnh phản xạ ống kính đơn, ưu điểm là không có hiện tượng sai thị, ngắm ảnh thế nào chụp ra thế vậy.
Ánh mắt trầm lặng của Chu Kính Dã rơi trên chiếc túi màu đen, cậu gật đầu, trả lời một cách chậm chạp: “Vâng.”
Trước đây cậu rất muốn mua cái máy ảnh này, nhưng hiện giờ đến dũng khí để chạm vào nó cũng chẳng có. Cậu chỉ dám đặt nó ở gần mình, giống như đang gìn giữ lấy một phần hồn ký ức.
Có một khoảng thời gian mỗi khi Chu Kính Dã nhắm mắt lại, trước mắt cậu sẽ hiện lên khung cảnh đầy máu tươi: cậu nhìn thấy người phụ nữ vốn duyên dáng xinh đẹp, nay đang nằm trên giường bệnh, ống thở và dây truyền dịch mắc chằng chịt vào người.
Cậu tận mắt chứng kiến làn da của người phụ nữ ấy dần mất đi vẻ hồng hào, cậu cũng biết, sinh mệnh của người ấy đang chảy trôi đến điểm tận cùng.
Chu Kính Dã muốn hét lên, nhưng mộng ảo như chồng chéo với hiện thực, cậu chẳng thể làm được gì hơn ngoài đứng chết lặng ở lối an toàn, hít lấy mùi thuốc khử trùng, bàn tay che đi khóe mắt đã cay cay.
Giữa lúc tâm tình bất ổn, bỗng nhiên Chu Kính Dã nói ra tâm sự mà cậu đã dồn nén trong lòng bấy lâu: “Máy ảnh… là món quà cuối cùng mẹ tặng em.”
Bầu không khí đột ngột chùng xuống, Lâm Giác Hiểu nhất thời không nói nên lời.
Viền mắt cậu thoáng ửng đỏ. Chu Kính Dã có trưởng thành hơn nữa thì cũng chỉ là một cậu con trai vừa mới lớn mà thôi.
Lâm Giác Hiểu chỉ biết đưa tay vỗ lưng cậu động viên, anh lại nghe Chu Kính Dã bộc bạch, giọng cậu nghẹn ứ, rít lại: “Nhưng em lại… không dám dùng.”
Lần đầu tiên kể từ khi sự việc xảy đến, Chu Kính Dã bộc lộ một phần yếu đuối đến vậy trước mặt người ngoài. Ngay cả khi tang lễ đang diễn ra cậu cũng vẫn gắng gượng, vì mẹ đã từng dặn, “Chu Kính Dã, con trai không được khóc đâu.”
Vì thế Chu Kính Dã không khóc.
Lâm Giác Hiểu im lặng, dành thời gian cho cậu bình tĩnh lại, đợi tới khi anh cất lời một lần nữa, giọng nói vốn đã dịu dàng nay lại dịu dàng hơn cả ngàn vạn lần.
“Kính Dã, anh không biết phải làm thế nào để động viên em,” anh nói. “Anh cũng không muốn để em cảm thấy là anh đang động viên em, bởi vì anh nghĩ, em không muốn anh nhìn thấy em thế này.”
Lâm Giác Hiểu nghĩ ngợi, tiếp tục: “Em không cần phải hướng về phía trước, em có thể ngoảnh lại, nhưng em không được mãi dừng ở một nơi.”
Chu Kính Dã lặng người, giữa lúc cả thế giới đều nói với cậu rằng đừng buồn nữa, hãy nén nỗi đau thương, chỉ có mình Lâm Giác Hiểu nói với cậu, “không sao đâu, em hãy cứ thuận lòng mình, chỉ là đừng mãi buồn thế nhé”.
Anh ngừng một lát: “Mẹ em biết em thích chụp ảnh nên mới mua máy ảnh cho em.”
“Em có thể dùng nó để ghi lại từng giai đoạn trưởng thành, ví dụ như thi Đại học, như mỗi chuyến đi chơi, thậm chí là sau này kết hôn rồi sinh con, cơ mà nghe chừng còn xa lắm.”
“Kính Dã,” Lâm Giác Hiểu nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa. “Mẹ em nhìn thấy cả mà.”
Chu Kính Dã tưởng như mình đã chẳng còn giọng nói, nhưng kỳ lạ thay, thứ đã nghẹn ép trong lòng cậu suốt một tháng trời bỗng hóa nhẹ bẫng, tựa đóa hoa tươi cuối cùng cũng đã nở rộ giữa chốn sa mạc hoang vu.
Cậu đã hiểu rõ ý anh, chợt cậu vươn tay ôm chặt lấy eo Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu không phản kháng lại cái ôm siết của cậu, Chu Kính Dã rũ mi mắt, vùi đầu lên bả vai anh.
Khát cầu yêu thương như người bộ hành khát cầu ốc đảo.
Độ ấm của Lâm Giác Hiểu, rồi hương sữa tắm thanh thanh trên người anh, cùng một vị với trên người cậu.
Đó chỉ là cái ôm đơn thuần từ một đứa trẻ cần được dỗ dành, Lâm Giác Hiểu cúi đầu, anh không biết nhiều về cách an ủi người khác, chỉ biết vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.
Ngày đầu tiên Chu Kính Dã đến với Ninh Ba, cậu đã từng nghĩ, chuyển tới một thành phố hoàn toàn xa lạ, đi gặp người thân mà mình không mấy ấn tượng, lựa chọn này là đúng hay sai.
Và giờ cậu đã tìm được đáp án. Cậu có thể khẳng định, lựa chọn này là đúng đắn.
Hết chương 14