“Được rồi, vào nhà với chị đã.”
Lạc Thiên Dịch sững sờ.
Cái ôm bất ngờ của Cổ Kì khiến cậu được bao bọc trong một làn hương, nhất thời quên mất cảm xúc của chính mình.
Cổ Kì nắm lấy cổ tay cậu và dẫn cậu vào nhà, còn Lạc Thiên Dịch đi theo Cổ Kì một cách ngoan ngoãn và yên phận như một con chó lớn được dắt đi.
Quách Vũ Đường nhìn hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau, hai mắt mở to, từ lúc nào mà chị Cổ Kì lại trở nên dễ gần như vậy? Cô ấy thực sự chủ động dắt người khác? Nhưng người được dắt đi lại không biết bản thân mình rất đặc biệt, lại còn bày ra dáng vẻ miễn cưỡng.
Vào nhà, Lạc Thiên Dịch ngồi trên ghế sô pha, Cổ Kì đưa cho cậu một ly nước.
Cậu đặt chiếc ba lô đen sang một bên, lấy nước đun sôi, nhìn xuống cốc nước, không muốn nhìn vào mắt Cổ Kì.
Quách Vũ Đường đứng sau Cổ Kì nhìn Lạc Thiên Dịch với ánh mắt soi mói và bài ngoại, rồi hừ mũi lạnh lùng: “Không có nhà hay không có tiền ở khách sạn mà lại chạy đến nhà con gái lúc nửa đêm chứ. Không phải kẻ trộm thì cũng chính là con quỷ háo sắc!”
Lạc Thiên Dịch lạnh lùng nhìn lại, nếu ánh mắt của cậu có thể giết người thì bây giờ cậu muốn lăng trì tên này ngay tại chỗ.
“Tại sao cậu lại ở đây? Cậu là một trộm hay là kẻ háo sắc?” Lạc Thiên Dịch chế nhạo.
Quách Vũ Đường nhún vai, đi sau Cổ Kì, đặt cằm lên vai chị gái: “Tôi chẳng là cái thá gì cả, tôi chỉ là cục cưng bé nhỏ của chị gái ~”
Nhìn thấy con quái vật tóc vàng dính vào Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch rất tức giận, cậu cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận của mình, cúi đầu uống cạn cốc nước.
Cổ Kì hung hăng xô đầu Quách Vũ Đường, ngồi trên sô pha, hai tay ôm ngực, hơi khoanh chân lại.
Cô hơi đau đầu, hẳn là hai người có từ trường giống nhau mới có thể bài xích nhau nhiều như vậy, lần đầu gặp mặt đã máu me đầm đìa.
“Vũ, em không buồn ngủ à? Quay lại phòng khách ngủ đi.” Cổ Kì ra lệnh.
Quách Vũ Đường nán lại không chịu rời đi, cậu ta có cảm giác rằng ai đó đang xâm phạm lãnh thổ của mình và có khả năng thành công.
Nhưng nếu không nghe lời Cổ Kì thì dù thắng được thì cũng mất đi sự yêu thích của chị Cổ Kì, tính thế nào cũng không có lời.
Do dự một hồi, cậu xoay người trở về phòng, từ từ đóng sầm cửa lại.
Ngay khi mọi người rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch, Cổ Kì nhìn chằm chằm Lạc Thiên Dịch, Lạc Thiên Dịch nhìn chằm chằm vào cốc nước, vẻ mặt vô cảm, cậu không vui.
“Thằng bé không phải là bạn trai của chị.” Cổ Kì giải thích
Cô không biết tại sao mình lại làm như vậy, cô không muốn làm cậu không vui.
“Chị đưa cậu ta đến chỗ chị ở, dù là con trai bình thường cũng không được.” Trong mắt cậu nhướng lên một tia khó chịu.
Cổ Kì: “……”
Có phải cậu được nước lấn tới không? Còn dám lên mặt với cô.
“Chỉ hai đêm thôi, ngày mốt chị sẽ đuổi nó đi.” Cổ Kì nói.
Nhưng Lạc Thiên Dịch không hài lòng với câu trả lời này, cậu muốn cái tên tóc vàng kia cút ra ngoài ngay lập tức, trong giọng nói của cậu không che giấu sự châm chọc: “Đúng vậy, dù sao cậu ta cũng là cục cưng nhỏ bé của chị, đúng là có thể ở thêm vài ngày.”
Cổ Kì híp mắt, đứng lên, cũng không có ý định trả lời cậu. Hôm nay cô đã cho cậu quá nhiều mặt mũi rồi.
“Buổi tối có thể ngủ trên sô pha, chị buồn ngủ, đi ngủ.”
Lạc Thiên Dịch: “…”
Nghe thấy cửa phòng ngủ của Cổ Kì đóng sầm lại, trong lòng Lạc Thiên Dịch thở hổn hển, nằm trên sô pha nhìn chằm chằm trần nhà, sững sờ gần nửa giờ.
Một lúc sau, Cổ Kì lại đi ra, trùm chăn lên đầu cậu, xoay người trở về phòng.
Lạc Thiên Dịch: “…”
Nhưng mà……
Lạc Thiên Dịch cẩn thận ngửi chăn, mê mẩn.
Đây là cái đã được cô dùng qua, có mùi trên người cô, rất nồng, rất thơm…
Cậu cuộn chăn lên và đặt vào giữa mũi ngửi, thích quá, cậu rất thích.
Đương lúc Lạc Thiên Dịch lăn qua lăn lại ngửi chăn thì cửa phòng khách mở ra, Quách Vũ Đường cầm ly nước bước ra khỏi phòng, giả vờ đi lấy nước, giả vờ uống một ngụm rồi vờ đi đến phòng khách.
“Tôi cảnh cáo cậu, nửa thêm thành thật một chút, đừng có nhao nhao với chị Cổ Kì.” Quách Vũ Đường cảnh cáo.
Động tác ngửi chăn của Lạc Thiên Dịch dừng một chút, đôi mắt hạnh nhướng lên, cười nửa miệng, “Cảnh cáo tương tự.”
Hai người nhìn nhau chằm chằm, tia lửa b ắn ra khắp nơi.
Sau một hồi đối đầu, Quách Vũ Đường bưng một ly nước trở lại phòng, Lạc Thiên Dịch đắp chiếc chăn nhỏ thân yêu của chị gái mình, chuẩn bị ôm gối ngủ trên ghế sô pha.
Thấy đèn vẫn sáng, cậu đứng dậy, tắt đèn, nằm xuống sô pha, đắp một chiếc chăn nhỏ thơm phức.
Vào lúc này, màn đêm yên tĩnh, ánh đèn thành phố ngoài cửa sổ sát trần tỏa sáng như những con đom đóm. Hôm nay, bầu trời đêm không có những vì sao nhưng có một vầng trăng sáng lặng lẽ.
Lạc Thiên Dịch đang nằm trên ghế sô pha, toàn thân được bao bọc trong hơi thở của chị gái, mùi hương đó xoa dịu tâm trạng u ám của cậu.
Cậu không biết mối quan hệ giữa Cổ Kì và Quách Vũ Đường là gì, mặc dù không phải là bạn trai nhưng cô ấy đã đưa cậu ta về nhà…
Cậu cảm thấy không được yêu thương.
——
Hai giờ sáng, có tiếng gõ cửa phòng Cổ Kì, cô từ trong giấc ngủ chập chờn thức giấc, chậm rãi ngồi dậy.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và giòn giã, phảng phất chút bí ẩn không rõ trong đêm đen.
Lúc này thành phố ngoài cửa sổ vẫn lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ như một ngôi sao sáng.
Cổ Kì tỉnh lại, cô chăm chú lắng nghe, hỏi: “Ai?”
“chị gái……”
Đó là giọng của Lạc Thiên Dịch.
Nghĩ đến việc hôm nay cô chỉ ném cho cậu một tấm chăn, trong nhà hơi lạnh, có lẽ cậu phải đắp thêm chăn mới ngủ được.
Cổ Kì không nghĩ nhiều, đi dép lê, bước tới mở cửa dưới ánh đèn xám trắng của căn phòng.
Cánh cửa mở ra, bóng dáng người con trai hiện ra trước mặt, anh ta bị cô quấn trong chăn, vòng từ đầu gối xuống mặt, nửa khuôn mặt cũng bị quấn lại, lộ ra một đôi mắt và một mái tóc đen rối bời.
“Lạnh?”
Cổ Kì cau mày, giơ tay sờ lên mặt, da thịt cậu nóng lên, nóng đến mức bất thường.
Cậu im lặng không nói gì, lặng lẽ, Cổ Kì biết cậu luôn nhìn cô.
“Có chuyện gì sao?” Cổ Kì ngạc nhiên, nghĩ rằng cậu bị mộng du.
Sau đó, cậu lắc đầu.
Được rồi, cậu ấy tỉnh táo chứ không phải mộng du.
“Có chuyện gì thì nói mau, sức kiên nhẫn của chị có hạn.”
Vẫn yên lặng như cũ, cậu vẫn nhìn cô chằm chằm trong bóng tối.
Hỏi ba câu nhưng không đáp câu nào, Cổ Kì không muốn để ý đến cậu nữa, cầm lấy tay nắm cửa chuẩn bị đóng lại.
“Chị gái……”
Khi cửa chuẩn bị đóng lại, cậu lại gọi cô, giọng nói trầm khàn khàn khàn.
Cổ Kì hít một hơi thật sâu, vừa định nói thì cậu từ từ nới lỏng tấm chăn trên người cho đến khi tấm chăn rơi khỏi người.
Cổ Kì: “……”
Cậu không mặc gì đứng trước mặt cô.
Màn đêm thật sâu, ánh trăng tràn qua cửa sổ sát trần, hắt một lớp màu sáng vào nhà, Cổ Kì có thể nhìn rõ đồ đạc trong phòng và cậu.
Một thân hình trẻ đẹp hơn cô tưởng.
Cổ Kì quay lưng lại, thầm hít sâu: “Em…”
Cảm nhận được người phía sau đang đến gần, không lâu sau, cậu nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau không lên tiếng, Cổ Kì có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể cậu rất rõ ràng.
“Này? Lạc Thiên Dịch.”
Cậu hít một hơi thật sâu và khẽ thì thầm vào đầu vai cô, “Chị có muốn em không?”
Cổ Kì không nói nên lời, đây là lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp như vậy.
“Em trao cho chị trái tim, thể xác và linh hồn của em. Đừng đưa cậu ta về nhà, được không?”
“…”
Nụ hôn của anh rơi trên cổ cô, mịn như mưa.
Hơi thở của cậu ngày càng nặng nề, sức lực của hai cánh tay càng ngày càng mạnh.
“Đi ra ngoài.”
Cậu dừng lại nhưng không để cô đi.
Cổ Kì bẻ tay cậu quay lại nhìn thẳng vào cậu, nếu cậu quyến rũ cô như vậy thì cô cũng không có gì phải xấu hổ cả.
Cúi đầu nhìn xuống một cái, ánh mắt chậm rãi hướng lên trên, Cổ Kì nở nụ cười.
Cô ngồi trên giường, lười biếng đưa hai tay ra sau, khoanh chân trái lên chân phải, nói đùa, “Đáng tiếc thật, chị không muốn ăn em trai Lạc.”
Lạc Thiên Dịch sững sờ, ánh sáng quá mờ, Cổ Kì không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ta.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cậu xoay người, nhặt tấm chăn trên đất quấn quanh người rồi để chân trần rời đi.
Ngày hôm sau, Cổ Kì thức dậy lúc 9 giờ sáng, Lạc Thiên Dịch đã rời đi.
Nhìn cửa phòng cho khách còn đóng chặt, không cần suy nghĩ cũng biết Quách Vũ Đường còn đang ngủ nướng.
Cổ Kì lấy điện thoại đặt đồ ăn, sau đó lấy một cuốn sách trên giá sách, bước đến cửa sổ sát trần, ngồi trên ghế lồ ng chim vừa đọc sách vừa đắm mình trong ánh nắng ban mai.
*Ghế lồ ng chim:
Sau một lúc, suy nghĩ của cô vẩn vơ, sự chú ý của cô rời khỏi cuốn sách.
Trước kia Cổ Kì đọc sách rất nhập tâm, những tưởng cô sẽ hoàn toàn nhập tâm vào một cuốn sách, nhưng hôm nay cô lại luôn phân tâm.
Cô nghĩ đến Lạc Thiên Dịch đêm qua…
Chàng trai có dáng người thật chuẩn, vai rộng eo hẹp, khí chất ngời ngời, chân thon dài cân đối do thường xuyên chơi các môn thể thao, không quần áo che thân nên càng bộc lộ rõ lợi thế về hình thể.
Còn có cái kia…
Tươi tốt, rậm rạp, mạnh mẽ, hoang dã.
Phải nói thể chất cậu ấy phát triển không chê vào đâu được, cậu ấy không có cơ bắp cuồn cuộn của đàn ông trưởng thành, không có cơ ngực đầy đặn, cánh tay cường tráng nhưng dù sao cậu ấy cũng đã mười tám tuổi rồi, tương lai đầy hứa hẹn.
Haizz, cậu ấy không cảm thấy xấu hổ sao? Nửa đêm ở nhà người khác mà lại làm chuyện như vậy…
Nghĩ đến điều đó, Cổ Kì không thể nhịn được cười.
Cô nghĩ đến lần đó ở thành phố Ô Thủy, khi cậu nói với cô cậu đã mười tám tuổi, nói cô có thể nắm tay, ôm và l@m tình với cậu, lúc đó cô đã bật cười, rồi cậu mất bình tĩnh bỏ đi.
Lần này cũng tương tự như thế? Cậu ấy có vẻ cũng tức giận?
Nhưng cô thật sự rất muốn cười cậu, cũng mất thể diện quá đi, cô còn thấy xấu hổ giùm cậu nữa.
——
Sau đó vài ngày, cả hai không liên lạc lại với nhau.
Một lần, Cổ Kì đến nhà hàng Viên Mộng một lần nữa và hỏi quản lý nhà hàng sao không nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai đâu nữa.
Người quản lý nói: “Người trẻ tuổi ngày nay không chịu nổi vất vả, đi làm chưa đến ba ngày liền chạy trốn không tung tích, đến cả tiền lương ba ngày cũng không cần.”
“Ồ.”
Cổ Kì gật đầu, nhìn xuống menu và cẩn thận gọi món.
Cô cảm thấy có lẽ người nào đó cảm thấy mình rất mất mặt, chắc là lúc này lại đang trốn ở một góc nào đó ảo não…
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Có thể ngày mai sẽ có cảnh hôn và cảnh giường chiếu vào ngày kia (không chắc chắn), nhưng mà toi biết mọi người đều thích xem cái này.
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Khế edit