Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương

Chương 75: Thăng trầm (11)



“Có thể vậy.” Cậu cúi đầu.

Nghĩ đến dáng vẻ của cậu tối hôm qua, Cổ Kì nhất thời cảm thấy đau lòng không sao hiểu được, vươn tay ôm lấy cậu.

“Đừng nghĩ nhiều, chị không ghét em đâu.”

Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn cô, mặt hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Lúc này, đôi mắt hạnh nhân của Lạc Thiên Dịch ngây thơ mờ mịt, cậu mặc đồng phục trung học, có phần mang lại cảm giác ngây thơ vô hại, Cổ Kì không thể không hôn lên miệng cậu.

“Thật đấy, tối nay chị ở trên xe chờ em đến khi em quay phim xong.” Cổ Kì nói.

Lạc Thiên Dịch cúi đầu tiến lại gần, dùng mũi cọ nhẹ vào đôi má trắng trẻo và thanh tú của Cổ Kì, sau đó quay mặt lại ngửi tóc cô.

“Không được, chị vẫn nên trở về ngủ đi, nếu không em sẽ đau lòng.”

“Ngày mai chị phải đi rồi, em không muốn thật à?”

Cậu nhìn vào mắt cô, trầm mặc một lúc rồi nói: “Chị về khách sạn ngủ đi, em không muốn chị thức khuya, xong việc ở đây em sẽ đi tìm chị.”

“Được rồi.”

Tiếp theo, hai người cùng nhau ăn hải sản, đầu tiên là ăn nhím biển, mỗi người hai con, sau đó ăn tôm và hàu lớn.

Lạc Thiên Dịch bóc tôm cho Cổ Kì, cũng tự mình ăn một ít, mãi cho đến khi tay họ dính đầy dầu, điện thoại di động của Lạc Thiên Dịch đổ chuông, phó đạo diễn gọi cậu quay lại.

Sau khi dùng khăn giấy lau miệng cho Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch dùng khăn giấy lau sạch tay và miệng, sau đó cầm một chai nước khoáng bước xuống xe.

“Gửi số phòng khách sạn cho em, em sẽ đến tìm chị.”

“Ừm.”

“Ban đêm lái xe cẩn thận.”

“Ừm.”

Sau khi cậu đi, Cổ Kì từ từ ăn hết con tôm cậu bóc cho cô, sau đó uống hết nửa chai nước, dọn rác rồi lái xe trở về khách sạn.

Thành phố Cam Giang là một thành phố nhỏ, trên đường ít xe chạy, Cổ Kì đi một đường không bị cản trở, về đến khách sạn chỉ mất mười lăm phút.

Sau khi tắm rửa trong phòng khách sạn, Cổ Kì chỉ việc thu dọn hành lý và đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, cô gửi cho Lạc Thiên Dịch số phòng của mình, đặt vé máy bay cho ngày mai lúc 11 giờ, chuyển điện thoại di động sang chế độ chuông trước khi chìm vào giấc ngủ yên bình.

Đêm đó, Cổ Kì có một giấc mơ, cô ấy mơ thấy Thành phố Ô Thủy, mơ thấy dòng sông Ô Thủy uốn lượn và huyền bí với những tòa tháp cổ đứng hai bên, cô ấy mơ thấy mình đang đứng trên một chiếc thuyền gỗ, Lạc Thiên Dịch cầm một chiếc ô đứng trên cây cầu vòm đá, ánh mắt hai người giao nhau, nhưng lại lướt qua nhau như những người xa lạ.

Cô đi qua gầm cầu mà không ngoảnh lại, còn cậu đứng tại chỗ không giữ lại.

Lúc Cổ Kì tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, cô kiểm tra điện thoại cũng không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc nào.

Chuyến bay lúc mười một giờ sáng nay, giờ đã chín giờ sáng, lát nữa cô còn phải trả xe cho cửa hàng cho thuê xe nên không có thời gian.

Có vẻ như hôm nay cô sẽ không thể nhìn thấy cục cưng của mình.

“Cục cưng, chị sắp đi rồi, em tìm chỗ nào ngủ cho ngon đi, đừng đến khách sạn.”

Sau khi gửi tin nhắn, Cổ Kì vào phòng tắm rửa mặt, nhanh chóng thay quần áo rồi xách hành lý ra ngoài.

Cổ Kì vừa mở cửa phòng khách sạn liền nhìn thấy một người vội vàng bước ra khỏi thang máy rồi vội vã đi qua hành lang, vừa chạy nhanh vừa nhìn số phòng của căn phòng ở tầng này, sau khi thấy được Cổ Kì cậu liền đi chậm lại.

Lúc này, khoảng cách giữa hai người là năm mươi mét.

Lạc Thiên Dịch vẫn mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng mà cậu đã mặc khi quay phim, dưới chân là một đôi giày vải màu trắng, trên lưng là một cái cặp màu đen, cậu trông giống như một học sinh cấp ba nhưng lại không hoàn toàn giống một học sinh cấp ba. So với một học sinh trung học, cậu ấy trưởng thành và cứng rắn hơn.

Chờ cậu từ từ đến gần, cậu hỏi: “Chị phải đi à?”

Cổ Kì: “Ừm.”

“Thật xin lỗi, 8 giờ rưỡi đoàn làm phim kết thúc công việc em đã vội vàng chạy tới.”

Không biết cậu đã làm việc bao lâu, chàng trai trước mặt cô có quầng thâm và đôi mắt đỏ ngầu, trông kiệt sức và phờ phạc.

“Không có việc gì, muốn ở khách sạn nghỉ ngơi sao? Chị giúp đặt phòng lại giúp em.”

Cậu tiến đến và ôm chặt lấy cô như kẻ say, toàn bộ sức nặng cơ thể cậu dồn lên người cô, Cổ Kì lùi lại cho đến khi lưng chạm vào cửa.

“Chị, chị ở lại với em thêm một tiếng được không?” Cậu nói một cách yếu đuối.

Cổ Kì nghi ngờ cậu đang làm nũng, diễn xuất một cách khéo léo đến nỗi lòng người gần như tan chảy.

“Nhưng chị sắp gặp một…”

“Lừa đảo, còn nói không ghét em.”

Cổ Kì: “……”

“Chị không ghét em mà lại đột ngột rời đi như vậy, ngay cả một tiếng cũng không cho em.”

“…”

Hắn chậm rãi đứng thẳng lên, cụp mắt hơi thất vọng: “Ừm, em đòi hỏi nhiều quá, xin lỗi chị.”

Cổ Kì không chịu nổi sự uất ức này của cậu, cả trái tim cô thắt lại vì cậu.

Dùng thẻ phòng quẹt khóa cửa, Cổ Kì kéo hành lý vào phòng, nói với Lạc Thiên Dịch: “Mời vào.”

Lạc Thiên Dịch mím môi, cởi bỏ chiếc ba lô trên vai, bước vài bước vào phòng.

“Đừng oán trách nữa được không? Bây giờ chị đổi vé đây, cho em hai tiếng nhé?”

Cổ Kì trừng mắt nhìn cậu, sau đó dựa vào bức tường trắng, cầm điện thoại di động đổi vé.

Một giây sau, điện thoại di động của cô bị lấy đi, rơi xuống ghế sô pha cách đó không xa.

Một tay Lạc Thiên Dịch ôm vai cô, một tay nhấc chân cô, cậu cõng cô qua đại sảnh, đi thẳng vào phòng.

“Em đang làm gì thế?”

“L@m tình với chị Cổ Kì.”

“??”

Cậu không cần nghỉ ngơi à? Quầng thâm mắt đến thế mà còn nghĩ đến chuyện này?

“Em……”

“Suỵt, em muốn.”

Cổ Kì: “……”

Đừng xem một số người bình thường đối với người và động vật vô hại, nhưng ở một số phương diện lại rất bá đạo, giống như giờ phút này.

Trong toàn bộ quá trình, quần áo hoàn toàn mặc trên người, nhưng “chơi” hết lần này đến lần khác bốn mươi phút, Cổ Kì cảm thấy như mình đang phạm tội, dù sao đi nữa người đàn ông này đã dùng toàn lực hé mở cánh hoa này đang mặc đồng phục cấp 3 (đồng phục học sinh dùng để quay phim, nam chính đã trưởng thành).

Sau đó, hai người ôm nhau, mặt đối mặt, cậu dựa vào đầu giường, cô dựa vào cậu, trên cổ hai người đều có một tầng mồ hôi mỏng.

“Bây giờ chị đến sân bay còn kịp.” Lạc Thiên Dịch nói.

Cổ Kì nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn còn một tiếng.

“Không kịp nữa đâu, chị còn phải trả xe nữa.”

“Em trả giúp chị.”

Cổ Kì suy nghĩ, cảm thấy đó là ý kiến hay.

“Ok, nếu em cần dùng xe thì cứ lái luôn, chị sẽ đưa biên lai đặt cọc cho em.”

“Ừm.”

Hai người hôn thêm một phút, Cổ Kì xuống khỏi người cậu, Lạc Thiên Dịch kéo quần học sinh lên sau đó xuống giường mang giày.

“Em tiễn chị.”

“Không cần đâu, em nghỉ ngơi đi.”

“Em lái xe chị, không mất nhiều thời gian đâu.”

“Được rồi.”

Cổ Kì vừa mặc xong quần áo chuẩn bị rời đi, giây tiếp theo, cô lại bị cậu đè lên giường.

“Em đang làm gì thế!”

“Lạc Thiên Dịch —— “

Hai mươi phút sau.

Lạc Thiên Dịch tiễn Cổ Kì đến sân bay, cậu giúp cô xách vali và nhìn cô đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Thời gian quá gấp, Cổ Kì cũng không có thời gian quay đầu nhìn cậu, vội vàng rời đi trên đôi giày cao gót.

Thấy bóng dáng vội vã của cô biến mất, Lạc Thiên Dịch trở lại bãi đậu xe, ngồi vào trong xe, thở dài một hơi.

Cậu cảm thấy mình sắp chết bất đắc kỳ tử, từ sáng hôm qua đến giờ chưa nhắm mắt, đã hai mươi tám tiếng đồng hồ không được nghỉ ngơi.

Có lẽ đại não của cậu hưng phấn quá độ, cậu còn chưa muốn ngủ, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác trống rỗng lan tràn, cậu biết nguyên nhân của loại cảm giác trống rỗng đó.

Tất cả bệnh tật trong lòng cậu đều là do chị ấy.

Cô đi rồi, thật cô đơn.

Rõ ràng mấy chục phút trước bọn họ đã l@m tình nhưng cậu không muốn tách ra, càng muốn trói chặt cô ở bên cạnh.

Nhưng không phải lúc nào cô ở bên cạnh cậu cũng cảm thấy vui vẻ, đôi khi cậu rất buồn, nhất là khi nhìn thấy cô đi cùng người đàn ông khác.

Nghĩ tới điều gì, Lạc Thiên Dịch lấy từ trong túi quần ra một vật hình tam giác, màu xanh nhạt, vải mềm sờ vào rất dễ chịu.

Anh đưa nó vào giữa mũi và ngửi, cảm giác trống rỗng trong lòng anh được giải tỏa.

Đây là đồ bị lột ra khỏi cơ thể chị gái, nó chứa đầy mùi hương của chị gái, mùi hương nồng nàn, mùi hương đó khóa lại trong khoang mũi khiến người ta vừa hưng phấn vừa mê đắm.

——

Cổ Kì trở lại thành phố Giang lúc 3 giờ chiều, sau đó bắt xe trực tiếp đến nhà xuất bản, nơi cô đã hẹn gặp đạo diễn Giang Nguyên Đông.

Đạo diễn Giang Nguyên Đông là một người đàn ông trung niên mập mạp, trên mặt đeo kính gọng vàng trông sang trọng và tinh tế, Cổ Kì từ cái miệng luyên thuyên của ông biết ông đã từng quay “Gió Đông Tây Nam Bắc”, “Tạm biệt, Mạnh Giang “, “Những bông hoa rơi trong giấc mơ”, “Bước chân của Thương Nhĩ Tử”.

Hai bộ phim đầu đoạt giải điện ảnh trong nước, hai bộ phim sau mặc dù không có tiếng tăm gì nhưng rating ở đài nào cũng rất cao.

“Sáng nay tôi đến nhà xuất bản nhìn thấy bản thảo cuốn “Trực giác của Maddy” từ tay người biên tập, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, bây giờ được tận mắt nhìn thấy cô Cổ Kì đây còn ngạc nhiên hơn.. Cô còn xinh đẹp, còn trẻ trung hơn tôi tưởng nhiều.” đạo diễn Giang Nguyên Đông mỉm cười chân thành.

“Cám ơn.” Cổ Kì lễ phép cười: “Đạo diễn Giang xem hợp đồng, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký.”

Lần trước ký hợp đồng ủy quyền bản quyền điện ảnh cho “Giấc mộng tòa nhà cổ” Cổ Kì cũng đã sử dụng hợp đồng này, cô rất quen thuộc với tất cả các hiệp ước nên không cần phải xem lại.

Đạo diễn Giang Nguyên Đông và luật sư của ông đã xem xét cẩn thận hợp đồng, đưa ra hai câu hỏi nhỏ rồi ký hợp đồng.

Cuối cùng, ông cầm hợp đồng ủy quyền lên đứng dậy, vươn tay về phía Cổ Kì: “Hợp tác vui vẻ.”

Cổ Kì bắt tay với ông: “Cám ơn hợp tác.”

Sau khi tiễn đạo diễn Giang Nguyên Đông, Cổ Kì đến văn phòng của biên tập viên Đằng An Tường, muốn biết về tiến độ xuất bản cuốn sách “Trực giác của Maddy” nhưng lại vô tình gặp một cậu bé có một bên mặt trông giống hệt Lạc Thiên Dịch.

Chàng trai còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi, trên tay cầm vài cuốn sách, ngồi cùng biên tập viên Đằng An Tường trên chiếc bàn kính cạnh cửa sổ kiểu Pháp, không biết họ đang nói chuyện gì mà trông rất nghiêm túc.

Khi Cổ Kì đến gần, cậu bé và Đằng An Tường đều quay đầu lại.

Cậu bé nhìn nghiêng giống hệt với nhìn nghiêng của Lạc Thiên Dịch nhưng khuôn mặt thì không, cậu hầu như không liên quan gì đến ngoại hình của Lạc Thiên Dịch nhưng vẫn khá đẹp trai.

Thấy Cổ Kì đi tới, Đằng An Tường vội cười chào hỏi: “Cổ Kì đến rồi, giới thiệu với em đây là Ma Trạch, là đồng nghiệp của em, đồng thời cũng là một tiểu thuyết gia thiên tài, cậu ấy am hiểu viết tiểu thuyết huyền huyễn. “Thanh kiếm của Lạc Thần” rất nổi tiếng vào năm ngoái là tác phẩm của cậu ấy.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.