Một bên khác, Cổ Kì và Ma Trạch đang bàn luận về tiểu thuyết, về khác biệt của tiểu thuyết trinh thám và tiểu thuyết huyền huyễn.
“Mặc dù đều là tiểu thuyết nhưng tiểu thuyết trinh thám rất khác với tiểu thuyết huyền huyền, tiểu thuyết huyền huyễn lấy văn học mạng làm chủ đạo, mục đích chính là mang đến cảm giác giải trí và cảm giác đọc sách, yêu cầu về văn phong và ý nghĩa bên trong của tác phẩm không quá cao.”
“Đối với nhà văn mạng thì tốc độ viết truyện phải nhanh và tình tiết phải chặt chẽ, nếu không rất dễ mất độc giả. Bọn em giống công nhân trong dây chuyền sản xuất, phải cập nhật một lượng từ nhất định vào thời điểm đã định, rất mất tự do về thời gian…”
Từ những lời của Ma Trạch không khó để Cổ Kì thấy cậu rất thích nghề viết truyện, cậu có hiểu biết sâu sắc về tiểu thuyết huyền huyễn, đó có thể là lý do tại sao cậu có thể đạt được thành tựu trong lĩnh vực này.
Cổ Kì chống cằm lặng lẽ nhìn Ma Trạch, âm thầm quan sát từng lời nói và hành động của cậu.
Hình dung Ma Trạch thế nào nhỉ?
Đơn thuần, nhút nhát, trầm lắng và hiền lành, nếu đánh giá của biên tập viên Đằng An Tường không sai thì cậu ấy rất am hiểu việc dùng Internet để marketing bản thân, như vậy có lẽ cậu đang che giấu một điều khác, đó là sự sắc sảo và tham vọng.
Bất kể như thế nào, giờ phút này ở trước mặt cô đều là khiêm tốn lễ độ.
Ma Trạch vẫn đang đưa ra quan điểm của mình, nhưng một chàng trai đột nhiên đi tới chỗ Cổ Kì, dáng người cao lớn của chàng trai vô hình gây ra rất nhiều áp lực.
Cổ Kì nhìn lên, đó thực sự là Lạc Thiên Dịch.
Trên mặt lộ ra nụ cười tỏa nắng, trong mắt hiện ra đường chân mi, cậu ngồi bên cạnh Cổ Kì, hôn lên mặt cô một cái, sau đó đem cánh tay dính dính đặt ở trên vai cô, cười hỏi: “Hai người bọn chị đang nói chuyện gì vậy?”
Ma Trạch ở phía đối diện đột nhiên im lặng, ngơ ngác nhìn Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch, cậu có thể đang đoán được mối quan hệ giữa hai người.
“Sao em lại ở đây?” Cổ Kì nhướng mày.
Cậu nhéo mũi cô, ghé sát vào người cô, giọng nói đầy sự cưng chiều: “Tâm linh tương thông với chị đó.”
Nói xong quay đầu nhìn về phía Ma Trạch, ý cười trong mắt nhạt đi vài phần.
“Xin chào, tôi là bạn trai của chị Cổ Kì.”
Ma Trạch không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
Lạc Thiên Dịch không quan tâm, ghé sát vào tai Cổ Kì và thì thầm: “Chị, bạn của chị thật kỳ lạ, vừa nãy em còn thấy cậu ấy nói không ngừng, em vừa đến cậu ấy đã thành câm.”
Nói người khác câm không dễ nghe, Cổ Kì liếc nhìn Lạc Thiên Dịch và ra hiệu cho cậu im lặng.
Nhưng mà nam vương nào đó thì không, như thể cậu không thể hiểu được ánh mắt của Cổ Kì.
“Em chào cậu ấy nhưng cậu ấy lại phớt lờ em, vừa rồi chị gái không nhìn thấy ư?” Lạc Thiên Dịch thất vọng nhìn Cổ Kì, phàn nàn: “Chị chỉ biết trừng em, chị thật bất công.”
Lời nói của đối phương sặc mùi giả trân âm dương quái khí, Ma Trạch ở bên kia hít một hơi, lễ phép cười nói: “Vừa nãy tôi gật đầu một cái xem như chào hỏi.”
Lạc Thiên Dịch đảo mắt hạnh nhân, cười nửa miệng: “Ồ, tôi không chú ý, xin lỗi.”
Ma Trạch lén nhìn Cổ Kì, muốn biết thái độ của cô đối với người bạn trai kiêu ngạo và vô lý trước mặt cậu là gì, thế mà cậu nhìn thấy Cổ Kì lật sách, làm ngơ trước hành vi vô lễ của Lạc Thiên Dịch.
“Vừa rồi hai người đang bàn luận về tiểu thuyết à.” Lạc Thiên Dịch hỏi.
Ma Trạch gật đầu, hình như cậu ấy rất không muốn nói chuyện với Lạc Thiên Dịch.
“Cậu không biết chị ấy là Cổ Kì à? Cậu cảm thấy nói chuyện tiểu thuyết trước mặt chị ấy không phải là múa rìu qua mắt thợ sao”
Sau khi Lạc Thiên Dịch nói xong, Cổ Kì lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Lạc Thiên Dịch nhẹ nhàng giải thích: “Em không biết bọn chị đang nói về cái gì nhưng em thấy cậu ấy không ngừng nói chuyện như thể rất hiểu biết làm em không phục, rõ ràng chị mới là người giỏi nhất.”
Cổ Kì: “…”
Ma Trạch hít một hơi thật sâu và nói, “Tôi không muốn chị dạy chị Cổ Kì cái gì cả, tôi chỉ đang nói về những điểm tương đồng và khác biệt giữa các thể loại tiểu thuyết.”
“Các thể loại tiểu thuyết có gì giống hay khác còn cần cậu nói à? Chẳng lẽ chị của tôi lại không biết?”
Ma Trạch: “…”
Cổ Kì: “…”
Cổ Kì đã nhìn ra Lạc Thiên Dịch đến đây để cãi lộn, không quan tâm lý lẽ gì cả.
“Hôm nay đến đây thôi, tôi đi trước.”
Cổ Kì nhặt những cuốn sách trên bàn rồi đứng dậy, nắm lấy cổ tay của Lạc Thiên Dịch, sẵn sàng mang “người điên” này đi.
Ma Trạch cũng đứng dậy, hơi thất vọng nhìn hai người đang nắm tay nhau: “Ừm, có duyên gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Cổ Kì nói hai chữ xong liền dẫn Lạc Thiên Dịch đi.
Dáng hai người một cao một thấp, một người cao lớn tuấn mỹ, một người phong thái xuất chúng, ai nhìn cũng cho là xứng đôi vừa lứa.
Ma Trạch đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa định thần lại.
——
Cổ Kì đưa Lạc Thiên Dịch lên xe, cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của cậu, nheo mắt lại: “Tại sao trước đây chị không nhận ra nam vương họ Lạc là người đàn bà chanh chua, tùy tiện quấy rối vậy nhỉ?”
Lạc Thiên Dịch mím môi và hỏi: “Chị gái ghét em rồi?”
Cổ Kì: “…”
Khi cậu hỏi câu này, Cổ Kì đột nhiên mất bình tĩnh.
“Không tới mức chán ghét, nhưng chị chỉ không thích em như thế này thôi.”
“Ồ, sau này chị tránh xa cậu ta ra thì em sẽ không như thế này đâu.”
Hai người nhìn nhau, lặng lẽ đối mặt nhau.
Mười giây sau, Cổ Kì nhìn đi chỗ khác, bắt đầu thắt dây an toàn và nói: “Bây giờ về với chị chứ?”
Đã hai ngày không gặp, Lạc Thiên Dịch cũng muốn đi cùng Cổ Kì.
Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, nói: “Chờ một chút, em gọi điện thoại.”
Lạc Thiên Dịch gọi điện cho Thương Chí Trạch, nói có việc phải về trước, sau khi đối phương đáp lại, cả hai bên đều cúp điện thoại.
“Đi nào.”
“Ừm.”
Khi cả hai trở về nhà, Lạc Thiên Dịch ôm Cổ Kì, cậu lấy một chiếc bao cao su từ ngăn kéo trong phòng khách một cách quen thuộc, sau đó họ l@m tình trên ghế sô pha.
Cái gì mà Ma Trạch, cái gì mà học hành, cái gì mà hiệu sách đều bị lãng quên.
Cổ Kì và Lạc Thiên Dịch đều là những bậc thầy tận hưởng lạc thú trước mắt, về điểm này cả hai đều ăn ý với nhau.
Bây giờ đã là bốn giờ chiều nhưng vẫn không ảnh hưởng đến chuyện tận hưởng lạc thú của họ, họ đã quen với việc vào trạng thái mọi lúc mọi nơi, truyền cho nhau cảm giác vui sướng này..
Trong những ngày yêu đương nồng nhiệt có mấy lần chỉ ăn được một nửa đã trực tiếp lăn lộn trên đất như thể không phải là người.
Không biết đã qua lâu.
Hai người rúc vào nhau trên sô pha, cậu ôm lấy cơ thể cô, cô gối đầu trong lòng cậu, môi hai người còn áp vào nhau hôn một cái.
“Hôm nay cũng trở về trường học à?” Cổ Kì hỏi.
Lạc Thiên Dịch hất tung mái tóc dài của cô, đưa lên mũi ngửi ngửi, nói: “Lát nữa em làm bò bít tết cho chị, ăn xong sẽ về.”
“Trước đây cũng không thấy em bận rộn như thế.”
“Trước kia lúc nào cũng quanh quẩn bên chị mỗi ngày chắc chị rất khó chịu phải không?”
“Ai nói với em?”
“Em cảm thấy vậy.”
“Em nghĩ sai rồi.”
“Không đúng à?”
“Chị chưa bao giờ ghét.”
“Vậy trí nhớ chị kém.”
“Nói trí nhớ ai kém?”
“Nói em.”
“Vậy còn tạm được.”
Tối hôm đó, Lạc Thiên Dịch chiên bít tết cho Cổ Kì và ăn tối với cô trước khi đi tắm, thay quần áo sạch sẽ và trở lại trường học.
——
Trong tháng tiếp theo, Cổ Kì hiếm khi gặp Lạc Thiên Dịch.
Trước đây hai ba ngày cậu sẽ tự mình đến tìm cô một lần, hiện tại thì không, Cổ Kì rủ cậu đi ăn tối nhưng cậu lại từ chối.
Nhưng tin nhắn và lời hỏi thăm của cậu ngày càng nhiều hơn, như thể cậu sẽ gửi tin nhắn cho cô bất cứ khi nào rảnh rỗi, sợ cô sẽ vô tình quên mất cậu.
Đã sáu ngày kể từ lần cuối Cổ Kì gặp nam vương họ Lạc.
Sáu ngày không gặp, rất nhớ.
Cổ Kì quyết định lái xe đến trường đại học A, cô đỗ xe ở tầng dưới ký túc xá nam, sau đó gọi cho Lạc Thiên Dịch, bên kia tắt máy.
Điện thoại không liên lạc được, vì vậy cô chỉ có thể gửi cho cậu một tin nhắn WeChat, nói với cậu cô đang ở dưới lầu.
Nhưng cô đợi hơn một tiếng cũng chưa thấy Lạc Thiên Dịch xuống.
Trùng hợp Dương Khải Trình hẹn hò với bạn gái về, hai người đứng ở tầng dưới ký túc xá nam nắm tay nhau nói lời tạm biệt. Sau khi hai người lưu luyến bịn rịn xong, Cổ Kì đến vỗ vai Dương Khải Trình.
Thật ra Cổ Kì không nhớ rõ diện mạo của Dương Khải Trình, nhưng dựa vào một chút trí nhớ để thử vận may, cuối cùng mèo mù vớ cá rán.
“Tôi tới tìm Lạc Thiên Dịch, cậu ấy ở trong ký túc xá à?” Cổ Kì hỏi.
Gió chiều thổi qua, mái tóc dài của Cổ Kì tung bay, làn da trắng nõn và trong veo, vì quá xinh đẹp nên Dương Khải Trình thậm chí còn ngại ngùng khi nhìn thẳng vào mắt cô.
Lạc Thiên Dịch có lẽ là người duy nhất dám đến gần một mỹ nhân như vậy, dưới một đôi mắt đẹp đẽ dường này, người bình thường nhất định sẽ cảm thấy thấp kém đến mức muốn đội quần để che đi sự quê mùa của mình.
“Đã ba ngày rồi cậu ấy không quay lại trường. Mỗi lần giảng viên điểm danh đều không có, bọn em đều sợ nếu tiếp tục như vậy cậu ấy sẽ rớt môn mất.” Dương Khải Trình nói.
“Cậu ấy đã đi đâu?”
“Không biết, chị gái không biết sao?”
Cổ Kì: “…không biết.”