Nhật Bản, thành phố Nago của Okinawa.
Okinawa không có mùa đông, nhiệt độ ở đó không hề thấp, ngay cả đầu mùa xuân khi đông vừa qua thì nhiệt độ trung bình hàng ngày chỉ là 18 độ C. Cổ Kì chỉ cần mặc một chiếc áo khoác đã có thể chống lại cái lạnh.
Các con đường của thành phố Nago ở Okinawa tràn ngập hoa anh đào tuyệt đẹp. Cánh hoa Kanhizakura* có màu hồng tương đối đậm, khác hẳn với hoa anh đào Someiyoshino phổ biến trên đảo chính của Nhật Bản. Kanhizakura nở rộ bắt đầu từ phần phía bắc của Okinawa và trải dài đến tận phía nam, nhìn xung quanh, cả con phố tràn ngập bầu không khí lãng mạn màu hồng.
Cổ Kì chụp ảnh, hiếm khi đăng Weibo, Weibo đăng không lâu, vô số người mê sách đã bắt đầu like, trong đó có ba người nổi tiếng like cho cô là Lạc Thiên Dịch, Lục Nhạc Thánh, Ma Trạch.
Cổ Kì không xem Weibo, ngồi trong một quán cà phê cạnh quảng trường, lặng lẽ nhìn người Nhật đến rồi đi ngoài cửa sổ.
Ban đầu Cổ Kì muốn đến hiệu sách, mỗi khi đến một nơi nào đó cô đều thích đến hiệu sách, sau đó cô nhận ra rằng tất cả những cuốn sách được bán trong hiệu sách đều là sách tiếng Nhật, cô không giỏi tiếng Nhật nên không thể đọc trơn tru chút nào, vì vậy cuối cùng cô đã từ bỏ việc này.
Ngồi trong quán cà phê nghịch điện thoại di động, nhìn dòng người ở quảng trường, hai tiếng sau cô mới ra khỏi quán cà phê, sau đó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên đường.
Khuôn mặt của người đàn ông này giống Lạc Thiên Dịch, cậu ta đứng bên đường cầm máy ảnh, thỉnh thoảng chụp lại phong cảnh dọc đường.
Một lúc sau, người đàn ông nhìn sang, đặt máy ảnh xuống, ánh mắt chăm chú nhìn cô, lúc này Cổ Kì mới nhận ra đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ với mình.
Đó không phải Lạc Thiên Dịch, không biết vì sao cô hơi thất vọng.
“Cô Cổ Kì, thật tình cờ gặp được cô ở đây.” Người đàn ông mỉm cười.
Người đàn ông cao lớn, ngoại hình thanh tú tuấn tú, nụ cười ấm áp như nắng pha chút ngượng ngùng của tuổi trẻ tựa như gió xuân ấm áp.
Cổ Kì hơi sững sờ, cô đã từng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như vậy của một cậu bé khác.
Thấy ở đâu nhỉ? Đúng rồi, là ở thành phố Ô Thủy.
“Chị không nhớ em sao?” Thiếu niên mang vẻ mặt thất vọng đi tới, “Em là Ma Trạch, chúng ta có gặp qua vài lần.”
Cổ Kì bị mù mặt, đến giờ mới biết cậu là Ma Trạch.
“Thật trùng hợp, cậu cũng ở đây.”
“Ừ, em cũng rất ngạc nhiên.”
Hai người nhìn nhau, cậu khẽ mỉm cười.
“Hoa anh đào mùa này đẹp lắm.” Cậu nói.
Cổ Kì gật đầu: “Ừ.”
“Nếu không ngại thì em muốn lấy chị làm phong cảnh và chụp ảnh với hoa anh đào bằng máy ảnh của em.”
“Tôi ngại.”
“Ha ha ha……”
Trong chuyến đi tiếp theo, Cổ Kì không từ chối Ma Trạch đi theo mình, dù sao ở một đất nước xa lạ có người để nói chuyện cũng tốt.
Ngày hôm sau, hai người họ bắt đầu một chuyến đi trong ngày bằng xe buýt tham quan để xem Manzamo, Thủy cung, Đảo Kouri và hoàng hôn ở Làng Mỹ.
Ngày thứ ba, hai người ở đảo Ishigaki một ngày hai đêm.
Tuy rằng hai người cùng nhau đi nhưng mỗi lần Cổ Kì về phòng khách sạn đều ngủ mê say, không thèm để ý đến tâm tình của đối phương, lúc ngủ tùy tâm trạng của cô, khi nào đi khi nào về cũng tùy vào tâm trạng của cô.
Cổ Kì cảm thấy không ai trong số những người bạn đồng hành của cô có thể chịu được cách đi du lịch như một vị Phật của cô, ừm, ngoại trừ Lạc Thiên Dịch.
Nói cho cùng thì cậu sẽ ngủ trên giường của cô, lúc nào cô tỉnh dậy, chợt có ý muốn đi du lịch tiếp thì cậu cũng sẽ biết trước tiên, sau đó cực kỳ hào hứng thu dọn hành lý cùng cô lên đường.
Nhưng Ma Trạch thì khác, cậu không cách nào biết được trạng thái của cô mọi lúc, cô vừa đóng cửa lại, hai người liền biến mất trong thế giới của nhau.
Nhưng thật bất ngờ, mấy ngày tiếp theo Ma Trạch cũng không quăng cô lại, luôn đồng hành như hình với bóng.
Trong chuyến đi, Cổ Kì sẽ luôn nghĩ về chuyến đi đến Na Uy với Lạc Thiên Dịch.
Thật kỳ diệu, Na Uy là một đất nước tuyết phủ dày đặc, trời lạnh, tối đen, tuyết phủ mênh mông, nhưng mỗi khi Cổ Kì nhớ lại đều là nóng bỏng, ấm áp, lãng mạn và đẹp đẽ.
Nóng bỏng là cơ thể trằn trọc của cậu trên giường, ấm áp là ly cacao nóng trên tay khi cùng nhau ngồi trên núi đợi cực quang, lãng mạn là khi cậu mở áo khoác ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng hỏi vợ có lạnh không, đẹp đẽ là từng ly từng tí trong đó.
Vào ngày thứ bảy của chuyến đi, Ma Trạch tặng Cổ Kì một bó hoa hồng, đồng thời làm một album ảnh gồm những bức ảnh mà cậu đã bí mật chụp cô và tặng cô cùng với những đóa hồng.
Trông cậu lúc đó vô cùng xấu hổ, hai tai đỏ như miếng sắt nung, không nói được câu nào trọn vẹn trước mặt cô.
Nhịn hồi lâu, cậu đỏ mặt hỏi cô: “Cổ Kì, chị có bằng lòng làm bạn gái em không?”
——
Thành phố Giang.
Dạo gần đây thành phố Giang mưa liên tục, cả thành phố chìm trong mưa và sương mù.
Thương Chí Trạch, Kha Tào và những người khác xuống xe taxi, họ ngước nhìn tòa nhà sang trọng và to lớn của một câu lạc bộ giải trí nào đó, không khỏi thở dài: “Mẹ kiếp, người nghèo như chúng ta thật sự có thể đến nơi này à?”
Phía sau, Dương Khải Trình cùng bạn gái xuống xe taxi, cười nói: “Ai bảo mấy đứa nghèo này lại là bạn đại học của Lạc đại ca chứ?”
Thương Chí Trạch mỉm cười gật đầu: “Đúng thế.”
Hôm nay, Lạc Thiên Dịch mời những người trong lớp cùng nhau ăn tối, đó là một buổi họp mặt nhỏ giữa các bạn cùng lớp.
Tính ra mọi người đã lâu không gặp Lạc Thiên Dịch nhưng lại có thể thường xuyên nhìn thấy cậu trên điện thoại.
Trong vòng chưa đầy một năm, người bạn cùng phòng từng chơi game với họ đột nhiên rẽ sang một con đường khác và sải bước đến đỉnh cao của cuộc sống, bỏ lại họ rất xa phía sau, cảm giác như một giấc mơ.
“Trước kia lớp trưởng Đường Đại đã đoán trước không ai trong chúng ta tốt hơn Lạc Thiên Dịch đúng không nhỉ? Chúng ta còn chưa tốt nghiệp mà dự đoán đã thành sự thật.” Thương Chí Trạch cười.
“Đừng nói nhảm nữa, khi nào đám người Đường Đại tới?” Kha Tào hỏi.
Dương Khải Trình: “Con gái rắc rối hơn. Họ còn phải trang điểm thật đẹp khi ra ngoài nên phải đến muộn ít nhất nửa tiếng.”
“Vậy chúng ta đi lên trước?”
“Ừm.”
Khi Thương Chí Trạch, Kha Tào và những người khác bước vào phòng bao, Lạc Thiên Dịch đang ngồi một mình trên ghế sofa, nhìn xuống điện thoại của mình như thể đang ngẩn người.
Trong phòng bao bày đủ loại cao lương mỹ vị, trên nóc những quả cầu ánh sáng nhiều màu sắc đang xoay tròn, những đốm sáng nhiều màu sắc đang tỏa sáng xoay tròn khắp cả căn phòng.
Lâu rồi không gặp, Lạc Thiên Dịch đẹp trai kinh khủng, khí chất không còn giống thư sinh nữa, cậu chót mắt, tuấn tú, thâm trầm như một con người khác.
Lạc Thiên Dịch phát hiện ra bọn họ rất nhanh, cậu đặt điện thoại xuống và khẽ mỉm cười: “Vào đi, mọi người đang nhìn gì vậy? Chưa từng thấy trai đẹp à?”
Với giọng điệu trêu chọc quen thuộc, Thương Chí Trạch và những người khác cuối cùng cũng bật cười.
Cho dù thế giới có thay đổi như thế nào, cậu ấy vẫn là Lạc Thiên Dịch, vẫn là Lạc đại ca đẹp trai nhất của bọn họ.
Không lâu sau Đường Đại và một đám nữ sinh cũng tới, có bạn trai thì mang theo bạn trai, không có bạn trai thì mang theo bạn thân, cả phòng bao trở nên náo nhiệt rất nhanh.
Mọi người uống rượu, ca hát, chơi bi-a, ném phi tiêu, dường như họ muốn trút bỏ hết những sự suồng sã bị kìm nén của một sinh viên ở nơi này.
Bây giờ Lạc Thiên Dịch là người nổi tiếng nên mọi người đều muốn chụp ảnh với cậu, Lạc Thiên Dịch đều phối hợp với mọi người mặc dù tối nay cậu luôn lơ đãng.
Thương Chí Trạch uống say, không ngừng bá vai Lạc Thiên Dịch hát bài “Người anh em ôm một cái” của Bàng Long, mỗi khi cậu cất giọng hát, mọi người trong phòng bao đều bật cười.
*Người anh em ôm một cái – Bàng Long Bản dịch bên dưới do LOVOTEVN – Tình Nhỏ Thanh Xuân dịch. Vừa nghe bài hát ở đầu chương vừa đọc truyện để chill chill nha mọi người <333
“Người anh em, cậu ốm đi rồi, nhìn cậu mệt nhọc quá
Con đường sóng gió cũng không che được vết hằn của năm tháng
Người anh em, cậu thay đổi rồi, trầm mặc hơn trước rồi
Hãy nói ra những điều chất chứa trong lòng của cậu bấy lâu đi
Người anh em, những năm tháng thanh xuân của chúng ta sẽ là những điều in sâu trong trái tim
Đi qua bao nhiêu giông bão rồi cũng sẽ tươi sáng hơn thôi
Người anh em, cậu từng nói qua sau này sẽ không liều mình như vậy nữa
Chỉ muốn là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm, có một mái nhà ấm êm…”
Mọi người đều cười, chỉ có Lạc Thiên Dịch xúc động trước lời bài hát.
Cậu đã từng như vậy, chỉ muốn làm một kẻ ngốc trong tình yêu, chỉ muốn có một mái nhà ổn định……
Sau khi Thương Chí Trạch hát xong, những tiếng vỗ tay nhiệt tình vang lên trong phòng bao, cậu ấy đặt micrô xuống, vờ hỏi Lạc Thiên Dịch về kế hoạch tương lai của cậu.
Lạc Thiên Dịch bất đắc dĩ nói: “Tiếp tục giả ngu trong tình yêu.”
“Cái gì?”
Lạc Thiên Dịch mỉm cười: “Đến Nhật Bản và tìm cô ấy.”
Thương Chí Trạch gật đầu hiểu ý, hét qua micrô: “Tớ muốn hát “Người anh em ôm một cái”, có đấng anh hào nào bấm bài giúp tớ không?”
Mọi người đều rất vui khi nhìn Thương Chí Trạch say khướt, thế là có người chọn bài này, cậu ấy lại bắt đầu kêu khóc om sòm.
Lạc Thiên Dịch không muốn bị Thương Chí Trạch ôm tới ôm lui, cậu bất đắc dĩ đến một góc phòng bao, lấy một gói thuốc lá từ túi quần của mình ra, lấy ra một điếu, châm lửa, hút.
Thật ra cậu đã biết hút thuốc rồi từ lâu rồi.
Đó là lần đầu tiên sau khi chia ly với cô, cô rời thành phố Ô Thủy, cậu bắt đầu hút Ngọc Khê, nhãn hiệu mà cô thường hút.
*Thuốc lá Ngọc Khê (Yuxi) là loại thuốc lá đầu lọc được sản xuất đặc biệt. Chất lượng ổn định. Các sợi thuốc lá có màu vàng và sáng; hương vị dễ chịu và thoải mái; tro có màu xám. So với các dòng thuốc lá slim bình thường Yuxi có vị đậm đà hơn đôi chút nhưng vẫn nhẹ hơn Yuxi truyền thống. (Nguồn:)
Cậu hút thuốc nhưng không thường xuyên, cậu hút nhiều là trong giai đoạn quay bộ phim truyền hình “Giấc mơ về những tòa nhà cổ”, đó là khoảng thời gian chán nản, họ luôn cãi vã, mà cậu cũng luôn lẻn vào phòng lén hút thuốc, khiến căn phòng thuê nho nhỏ ám khói.
Lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, Lạc Thiên Dịch mở Weibo, bỏ qua tất cả tin nhắn cá nhân và những thông tin khác từ người hâm mộ, trực tiếp mở Weibo của Cổ Kì, xem đi xem lại bức ảnh hoa đào mà cô chụp.
Cậu muốn tìm vị trí của Cổ Kì từ bức ảnh này, nhưng tiếc là cậu không rành Nhật Bản, cũng không có bạn bè ở đó nên không có cách nào biết được.
Thật sự sang Nhật tìm cô chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Mở phần bình luận trên Weibo, bình luận được nhiều lượt thích nhất thực ra là bình luận của Ma Trạch, được hàng chục nghìn người hâm mộ thích, nội dung bình luận là: Chỉ thấy hoa đào chứ không thấy người.
Nhìn thấy tên của Ma Trạch, Lạc Thiên Dịch khẽ cau mày, cậu nhấp vào ảnh đại diện của Ma Trạch và mở Weibo của cậu ta.
Giây tiếp theo, một sợi dây trong lòng anh đứt phựt.
Chị gái……
Chị gái của cậu ở trong ảnh trên Weibo của Ma Trạch, họ đều ở Nhật Bản, cùng nhau đi du lịch…
Có phải họ….quen nhau không..
——
Đêm đó, mọi người chơi đến sáng sớm ngày tiếp theo mới lần lượt rời khỏi phòng bao.
Thương Chí Trạch bị Kha Tào và những người khác kéo đi, cậu say đến mức bất tỉnh, Lạc Thiên Dịch tiễn người cuối cùng ra về trước khi trở về phòng bao, cậu ngồi trên ghế sô pha, nhìn đống hỗn độn trên bàn, đầu óc rối bời.
Đêm nay cậu uống rất nhiều rượu nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, cậu biết ai khiến lòng mình rung động, ai khiến lòng mình đau đớn, nhưng có đôi khi lại không tìm ra nguyên nhân.
Trước đó có mấy lần cậu bị ảo giác, nhìn thấy Cổ Kì xuất hiện trước mặt mình, cô nhìn cậu, nói thương cậu, bảo cậu đừng làm việc quá sức, bảo cậu nghỉ ngơi thật tốt, nhưng cô lại biến mất trong nháy mắt.
Nhưng ảo cảnh đó quá chân thật, cậu hỏi trợ lý xem vừa rồi có phải có một chị rất xinh đẹp ở đây không, trợ lý nói không có.
Cho nên có phải vì không việc quá mệt mỏi nên cậu bắt đầu ảo giác không?
Lạc Thiên Dịch nhìn xuống điện thoại, cậu mở WeChat của Cổ Kì, muốn hỏi cô về mối quan hệ của cô với Ma Trạch, rồi nước mắt bất ngờ rơi xuống.
Lạc Thiên Dịch hai mươi tuổi.
Nhưng cậu vẫn khóc vì cô hết lần này đến lần khác…
Chà, lần đó cô nói cậu là con ruồi, cậu buồn mấy ngày mấy đêm.
Đột nhiên, cửa phòng bao mở ra.
Lạc Thiên Dịch nhìn lên và thấy Cổ Kì.
Cô đứng ở cửa phòng, mặc một chiếc áo phông đơn giản và một chiếc váy xếp ly xinh đẹp.
Cô sững sờ đứng trước cửa, dùng một đôi mắt kinh ngạc cùng với mờ mịt nhìn cậu, Lạc Thiên Dịch đứng dậy, lảo đảo tiến lên nói: “Cổ Kì, sao chị lại tới đây?”
Thấy tóc cô lấm tấm những giọt nước mưa nhỏ, cậu đưa tay giúp cô lau tóc, đau lòng nói: “Chị không mang ô sao? Sao lại bất cẩn như vậy?”
Người phụ nữ không nhúc nhích, vẫn nhìn cậu với đôi mắt mở to.
Lạc Thiên Dịch: “Tại sao chị không nói chuyện? Em còn chưa giận chuyện chị ở với người khác đấy.”
“…”
“Đừng như vậy nữa, chị vốn luôn như vậy.”
Cậu liên tục lùi lại va vào chiếc bàn phía sau, chai rượu rỗng trên bàn rơi xuống đất kêu leng keng.
“Đừng có hở chút lại bạo lực lạnh với em.” Cậu nói.
Sợ cậu sẽ ngã, người phụ nữ đến gần cậu, nắm lấy cánh tay cậu, giọng nói tràn đầy đau khổ: “Cậu say rồi Lạc Thiên Dịch, tớ không phải Cổ Kì, tớ là Đường Đại.”
___________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tại sao tôi là người duy nhất nghĩ rằng cuốn tiểu thuyết tôi viết này rất cảm động? Hay là chỉ mình tôi tự cảm động? Tôi khóc khi viết nhưng tôi lại cảm thấy thoải mái sau khi khóc? Chẳng lẽ nào ý định ban đầu của tôi khi viết truyện là để mình khóc?
Mỗi chương tiếp theo viết rất thoải mái, hẳn là sẽ không xuất hiện chuyện xui xẻo như bí văn.
Đây có lẽ là câu chuyện về một chàng trai đã cố gắng hết sức để yêu thương dù bị thương tích đầy người, ai bảo trong đầu cậu ấy chỉ toàn chuyện yêu đương?
Cảnh báo spoiler, cái kết HE