Từ cục dân chính đi ra, Lạc Thiên Dịch cầm theo hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đi phía sau Cổ Kì, cậu rất im lặng, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.
Cổ Kì quay lại, khó hiểu: “Sao vậy? Em trai.”
Lạc Thiên Dịch dừng lại tại chỗ, cậu mở giấy đăng ký kết hôn ra và cẩn thận xem ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn của hai người như thể anh đã phát hiện ra vấn đề lớn nào đó.
Cổ Kì bước lên phía trước, ánh mắt rơi vào tấm ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn, trai xinh gái đẹp, không phát hiện ra vấn đề gì.
“Chuyện gì vậy?”
Cậu ngước mắt lên, nghiêm túc nghiêm túc nói: “Tốt lắm.”
“Tốt cái gì?”
“Chúng ta rất có tướng vợ chồng.”
Cổ Kì cười khẽ: “Nghiên cứu giấy chứng nhận kết hôn lâu như vậy mới có kết luận này?”
Cậu lập tức ôm cô vào lòng, vùi mặt vào cổ cô, nhẹ giọng nói: “Vợ à ~”
Cổ Kì ôm eo cậu, vuốt v e bờ vai mạnh mẽ của anh: “Còn đá xe phát cáu nữa không?”
Cậu lắc đầu.
“Đừng khiến em ghen với người khác em sẽ ổn thôi.”
“Vậy bây giờ em còn ghen với người khác không? Chồng?”
“Cũng… hơi ghen tị.”
Cổ Kì tách khỏi cậu, kéo ra một khoảng cách nhỏ, sau đó nhón chân lên, hôn lên môi cậu.
“Trời đất chứng giám, chị yêu em trai Lạc, sẵn sàng bước xuống nấm mồ tình yêu vì em ấy, ngoại trừ em ấy ra không ai có thể khiến chị sẵn sàng bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân.”
Lạc Thiên Dịch gấp gáp sửa lời Cổ Kì, vội vàng nói: “Hôn nhân của chúng ta không phải nấm mồ tình yêu, chị không được nói như vậy.”
“Đúng đúng đúng, không phải nấm mộ, không nấm mộ.”
“Chuyện yêu đương này chúng ta có thể nói tới già.”
“Được chứ?”
“Có muốn thử không?”
Khi hai người trở lại xe không nhịn được mà hôn nhau, tờ giấy đăng ký kết hôn được đặt trên bảng điều khiển trung tâm của xe, xếp chồng lên nhau, lặng lẽ.
Ban đầu nụ hôn này rất dịu dàng và tình cảm, nhưng không biết ai đã cắn người kia trước, nụ hôn trở nên cuồng nhiệt.
Thật khó có thể tưởng tượng rằng một giờ trước hai người đã có một cuộc cãi nhau lớn trên bãi cỏ của sân vì ai đó vượt quá giới hạn về mặt tinh thần.
Sau khi hôn và sờ nhau trong nửa tiếng, hai người trở nên cuồng nhiệt, cơ thể trở nên nóng bỏng.
“Vợ, về nhà chúng ta.”
Cậu miễn cưỡng rời khỏi môi cô, vẫn dùng lòng bàn tay x0a nắn vòng eo thon thả mềm mại của cô, thanh âm mơ hồ mà dịu dàng.
Cổ Kì li3m môi nơi cậu vừa hôn, mềm mại ấm áp, rãnh môi bị cậu vuốt v e.
“Ừm.”
Trên đường trở về, Lạc Thiên Dịch lái xe.
Trên đường đi, cậu thỉnh thoảng đưa tay ra, nắm tay cô, dùng ngón tay cái cẩn thận chạm vào mu bàn tay cô giống như đang chạm vào bảo vật.
“Vợ?”
“Ừm?”
Cậu không nói, chỉ cười, ngốc nghếch.
Một lúc sau, cậu lại gọi cô.
“Vợ?”
“Ừm?”
Cậu lại ngừng nói, sau đó lén cười.
Một lúc sau.
“Vợ?”
Cổ Kì nhìn ngoài cửa sổ, cố nén cười: “Trẻ con.”
Lạc Thiên Dịch: “Đàn ông thường trẻ con trước người phụ nữ họ yêu. Họ chỉ muốn thu hút sự chú ý của người ấy thôi, có gì sai đâu?”
“Em hay ngụy biện quá nhỉ.”
Về đến nhà, cửa biệt thự vừa đóng lại, hai người liền bắt đầu c ởi quần áo.
Từ cửa vào phòng khách, đá văng giày lung tung, áo vứt loạn xạ,, quần ném trên ấm trà tử sa.
Lạc Thiên Dịch bế Cổ Kì vào phòng tắm, hai người làm những việc không nên làm muốn làm trong xe mà không được trong phòng tắm, vì vậy trong phòng tắm ở tầng một phát ra rất nhiều âm thanh kỳ lạ, mập mờ.
Sau đêm tân hôn trong phòng tân hôn, cả hai nằm trên chiếc giường lớn, tay cậu ôm cổ cô, ngón tay quấn lấy tóc cô, đùi cô quấn lấy eo cậu, ôm chặt lấy nhau như dây leo.
Với tư thế thân mật này, họ đã nói rất nhiều điều từ trong sâu thẳm cõi lòng.
“Chị đã nghĩ mãi nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng.”
“Lẽ ra em nên lấy điện thoại quay lại.”
“Chị gọi tên người khác thật sao?”
Cậu hôn lên trán cô, trả lời ấp úng: “Ừm.”
“Tên của ai?”
“Hạ Nghĩa.”
Cổ Kì chống người ngồi dậy, trợn mắt ngoác mồm hỏi: “Chị nói chị thích Hạ Nghĩa?”
Vuốt mái tóc đen dài, Lạc Thiên Dịch nằm sấp trên giường với bộ ng ực trần, một chân dài uốn éo dưới chăn, lười biếng gật đầu, dường như cậu không muốn thảo luận sâu về chủ đề này, chống cự theo bản năng.
“Hạ Nghĩa… Hạ Nghĩa…”
Cổ Kì lặp lại hai lần, đột nhiên cười phá lên.
Lạc Thiên Dịch nhìn cô gái nhỏ của mình cười tới lui, kiêu căng phách lối, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa vào miệng và cắn ngón tay của cô, đôi mắt hạnh nhân dần dần tràn ngập ý cười, cậu bị tiếng cười của cô lây nhiễm.
“Là Hạc Dực.” Cổ Kì nói.
Lạc Thiên Dịch: “Hừ, tên của gã đàn ông kia sao?”
Cổ Kì cười nhìn cậu, đưa tay nhéo mặt em trai: “Cái gì cũng có thể ghen thế? Đồ khốn hay ghen.”
“Em thích ghen đó, cũng đâu phải ngày đầu tiên chị biết em đâu.”
“Hạc Dực là một loại rượu chị mê gần đây.”
Lạc Thiên Dịch sửng sốt một lúc: “Rượu?”
Lại véo cậu thật mạnh cho đến khi một vết đỏ xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai của cậu, Cổ Kì cảm thấy nhẹ nhõm.
“Không tin sao? Ngày mai chị dẫn em đi xem.”
Cậu chớp mắt, không nói gì.
“Nếu thật sự có loại rượu tên là Hạc Dực em có muốn quỳ sầu riêng không hả?”
Cậu kéo chăn lên che mặt, một giọng nói yếu ớt từ trong chăn truyền ra: “Không phải chị nói yêu em sao? Sao lại nỡ để em quỳ vỏ sầu riêng?”
“Từ lúc em vu khống chị ngoại tình chị đã không còn yêu em nữa.”
Cậu kéo chăn xuống, nhìn Cổ Kì bằng ánh mắt ngây thơ đáng thương, sau đó kéo Cổ Kì xuống, lật người đè cô xuống dưới.
“Chị dám nói không yêu em? Vừa rồi em biểu hiện không tốt sao?”
Cổ Kì: “…Em lạc đề rồi.”
“Em mặc kệ, chị không được phép nói không yêu em.”
“Ha ha, không có nhân quyền gì cả.”
“Hừ, chị phải yêu em, chỉ có thể yêu em.”
Cậu dung mũi ủi lỗ tai cô như heo ủi cải trắng, Cổ Kì cảm thấy ngứa, cười khúc khích.
Sau đó, hai người tr@n truồng lăn lộn trên giường giống như hai đứa trẻ năm tuổi, ngây thơ đến đáng sợ…
——
Sáng sớm hôm sau, Cổ Kì lái xe đưa chồng mới đi chơi, nói sẽ đưa cậu đi thấy sự đời, tránh việc cậu nhầm rượu với đàn ông mà ghen.
Cổ Kì lái một chiếc xe hơi mui trần, nghe nhạc suốt dọc đường, đón gió, mang một cặp kính râm, cảm nhận ánh nắng mùa thu ấm áp.
Lạc Thiên Dịch ngồi ở ghế phụ, một tay thoải mái đặt trên mép cửa sổ xe, cậu cũng đeo kính râm, mái tóc đen ngắn tung bay trong gió.
Cậu nhếch khóe môi cười rạng rỡ, rõ ràng đang tận hưởng từng giây phút bên vợ.
“Vợ à, chờ em tốt nghiệp tiến sĩ, em muốn ôm con của chúng ta để chụp ảnh tốt nghiệp, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đẹp mê hồn. ” Cậu nói.
Cổ Kì liếc nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy nam vương họ Lạc không có dã tâm.
Khi những người khác tốt nghiệp với tấm bằng tiến sĩ, tất cả những gì họ nghĩ đến là làm thế nào để nhận được offer mức lương một triệu nhân dân tệ một năm hoặc làm thế nào để thực hiện tham vọng của mình, còn cậu thì hay rồi, chỉ nghĩ đến việc chụp ảnh tốt nghiệp với con như thể có con là mục tiêu của cậu trong giai đoạn này.
“Đây có phải là mục tiêu đầu tiên của em không?” Cổ Kì hỏi.
Nam vương họ Lạc cười: “Ừm, hi vọng chị gái hợp tác.”
“Nếu chị là nữ thì chị rất sẵn sàng hợp tác.”
“Nếu em là nữ em sẽ sinh cho chị một đám.”
Đến một nơi hẻo lánh ở vùng ngoại ô, Cổ Kì đậu xe ở gần một nhà máy rượu, nhà máy rượu bị một bức tường ngăn cách, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm của rượu.
Bên cạnh mảnh cổ khô bên tường ngoài có hai con chó vàng uể oải nằm trên mặt đất, hai mắt khép hờ, tựa hồ cũng bị rượu làm cho say khướt.
“Em ngửi thử đi, đây là rượu Hạc Dực.”
Lạc Thiên Dịch ngửi, quả thực ngửi thấy một mùi thơm khác thường của rượu.
“Chị muốn mua nhà máy rượu này.”
“?”
“Nguyên liệu cơ bản của loại rượu này là gạo và đậu xanh, được lên men trong hầm rượu trăm năm. Môi trường cơ bản của men chưng cất là lúa mạch, đậu hà lan và một lượng nhỏ cám gạo. Rượu thu được sau khi chưng cất có màu xanh nhạt đẹp mắt, hương thơm nồng nàn, dư vị bất tận.”
Cổ Kì đánh giá cao loại rượu Hạc Dực này, Lạc Thiên Dịch sững sờ: “Vì mê rượu này mà chị muốn mua nhà máy rượu?”
“Không thể à?”
Lạc Thiên Dịch lắc đầu: “Không có gì, chị vui là được.”
“Nếu không phải bạn cùng lớp giới thiệu chị cũng sẽ không biết đến cái nhà máy rượu này, càng không biết rượu Hạc Dực”
“Ồ.”
Ngay khi Cổ Kì nhắc đến bạn cùng lớp của cô Lạc Thiên Dịch đã không muốn nói chuyện.
“Chúng ta cần chờ một chút, chờ bạn học của chị.”
“Anh ta cũng tới?”
“Ừm, cậu ấy biết chủ nhà máy rượu, muốn mua lại nhà máy rượu cần phải có cậu ấy làm cầu nối ở giữa.”
Lạc Thiên Dịch điều chỉnh chỗ ngồi, ngả người ra sau, thản nhiên nói: “Ừm.”
Một lúc sau, một chiếc Audi khiêm tốn đến nhà máy rượu, tiếp cận chiếc thể thao mui trần của Cổ Kì.
Sau đó, một người đàn ông trưởng thành và anh tuấn mở cửa bước xuống xe, người đàn ông mặc vest thắt cà vạt, đi giày da mới tinh, phong thái xuất chúng.
Cổ Kì cũng ra khỏi xe và mỉm cười với người đàn ông.
“Nhanh hơn dự kiến. Tôi nghĩ tôi phải đợi mười hoặc hai mươi phút.” Cô nói.
Người đàn ông khẽ cười, dịu dàng mà cao quý: “Nào có gan để người đẹp Cổ chờ lâu được?”
Người đàn ông liếc nhìn Lạc Thiên Dịch, nụ cười trên môi dừng lại một giây.
Lạc Thiên Dịch mở cửa bước xuống xe, hai tay đút túi quần bước đi, so với người đàn ông mặc vest và đi giày da trước mặt, trông cậu có vẻ bất cần đời, cà lơ phất phơ.
“Vợ à, anh ta là ai vậy?”
Lạc Thiên Dịch nghiêng người và áp vào vai Cổ Kì.
Cổ Kì nghĩ rằng hai người chưa từng gặp nhau nên đã giới thiệu ngắn gọn.
Sau khi Cổ Kì giới thiệu, Lạc Thiên Dịch đưa tay phải ra, định bắt tay một cách lịch sự.
Nhưng khi cậu rút tay ra khỏi túi quần, một cuốn sổ màu đỏ cũng rơi ra khỏi túi quần và rơi xuống nền bê tông bụi bặm dưới chân.
Chỉ thấy mấy chữ “giấy chứng nhận kết hôn” to rõ trên quyển sổ màu đỏ.
“À, xin lỗi, không cẩn thận làm rơi một thứ quan trọng như vậy.”
Lạc Thiên Dịch cúi xuống nhặt tờ giấy chứng nhận kết hôn, phủi lớp bụi vô hình trên cuốn sổ, nhét nó vào túi quần bên phải và cười xin lỗi.
Tâm tình của tiến sĩ về rượu nào đó trở nên vặn vẹo khi nhìn thấy động tác khoe khoang của Lạc Thiên Dịch.
“…”
Cổ Kì bên kia nhìn thấy em trai Lạc thực sự mang theo giấy đăng ký kết hôn cũng không biết phải nói gì với cậu.
Cậu hay mang hộ khẩu theo, nói để tiện cho việc kết hôn.
Bây giờ cậu mang theo giấy đăng ký kết hôn là muốn làm gì?
________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Các bạn thân mến, đây là chương cuối, quyển truyện này đã hoàn thành, hãy nhớ bình luận ở bên trái, cảm ơn các bạn.