13.
Thế là bọn tôi lẽo đẽo theo ba Long về địa bàn của họ.
Tiểu Thiên trở thành thiếu chủ, được cha nó dẫn đi làm quen khắp nơi.
Còn tôi với Tề Kha thì không hiểu sao bắt đầu thấy là lạ, lúc chỉ có hai đứa còn thấy ngượng ngùng nữa.
Một hôm nào đó lúc đang tám chuyện linh tinh, Đào vân Nhi bỗng nói với tôi: “Thực ra mấy năm rồi ở chung, chị cũng biết chú thím chỉ là vợ chồng hờ, nhưng nếu hai đứa đều thương người kia, thì sao không thử tiến thêm một bước?”
Tôi im lặng.
Tình bạn mười mấy năm trời, tiến thêm một bước, thực ra không dễ như vậy.
Vết thương của Tề Kha chẳng bao lâu đã khỏi, rảnh rỗi hắn sẽ dạo thao trường cùng ba Long.
Thế là tôi càng chán, không có việc gì làm, ngày nào cũng lăn lóc trong thư phòng đọc truyện hài Ổ Ẩm Ương.
Hôm nay tôi đang lần mò trên giá sách thì bỗng có một quyển sách trên trời rơi xuống nện cái “cộp” lên đầu tôi.
Tôi ng.u luôn, vì quyển sách này tên là “Đoạt thiên lục”, chính là quyển sách bọn tôi xuyên vào!
Nếu như biết luôn kịch bản về sau, chẳng phải tôi vô địch thiên hạ luôn rồi à!
Cảm xúc dâng trào, tôi mở sách ra xem ngay lập tức, nhưng không ngờ sách này chỉ viết đến đoạn Tiểu Thiên lên bốn, cũng chính là lúc này.
Câu cuối cùng viết: “Mẹ nuôi của Long Kình Thiên là Khương Nhan Thanh c.hết, gieo hạt mầm th.ù hậ.n vào lòng nó, nó thề lớn lên sẽ trở thành người mạnh nhất thiên hạ, như vậy mới có thể bảo vệ người mình yêu thương.”
Như sét đánh ngang tai.
Sách rơi xuống đất.
Tôi sắp ch.ết sao?
Vậy còn chơi cục k.ít á!
Tôi không nói lời nào lao ra ngoài, ôm lấy Tiểu Thiên đang chơi ngoài sân vào lòng, sau đó nghiêm nghị nói với nó: “Kể từ giờ, mẹ không mẹ nuôi của con, mà là chị gái nhé.”
Sau đó tôi mở sách ra coi lại.
Nội dung đã thay đổi thành: “Chị gái Long Kình Thiên là Khương Nhan Thanh ch.ết…”
Tôi vội vàng gấp sách lại: “Nãy nói lộn, dì là là ruột của con.”
Mở sách ra: “Dì ruột Long Kình Thiên là Khương Nhan Thanh ch.ết…”
Tôi tức tối ném sách xuống đất chà đạp: “Tao là ông nội mày!”
Gió thổi sách lật lật đến trang cuối: “Ông nội Long Kình Thiên là Khương Nhan Thanh ch.ết…”
Tôi: “…”
Quá mệt mỏi, hủy diệt đi.