“Chị, chị dịch lên trên một tí, bên trái…Đúng đúng, chính là chỗ đó.”
Lê Húc Sanh đứng cách cửa chính không xa chỉ huy, thỉnh thoảng chính vị trí dán câu đối lại cho đúng.
Lê Húc Sanh giẫm lên ghế tự mình ra tay.
Má cô bị gió lạnh mùa đông thổi đỏ ửng, lại mang theo ý cười vui sướng.
Lê Khinh Chu ngồi trên xe lăn chụp ảnh kỷ niệm.
Không lâu sau, Lê Húc Sanh dán câu đối xong, còn treo cả đèn lồng màu đỏ của Lê Húc Sanh dưới mái hiên.
——Đèn lồng đỏ rực cùng câu đối, lại thêm gạch ngói của ngôi nhà, cùng với tuyết còn đọng lại, phảng phất hương vị tết ngày xưa.
Khiến cho người ngắm nó, cũng vô thức trở nên thoải mái hơn.
Lê Khinh Chu để em trai em gái đứng song song ở cửa nhà, chụp cho hai đứa một bức ảnh năm mới.
Máy ảnh “tách” một tiếng.
Hình ảnh của hai người được lưu lại—— Lê Hạm Ngữ ngồi xổm dưới đất ôm Lê Húc Sanh, hai gương mặt tương tự cùng nở nụ cười xán lạn.
Lê Húc Sanh muốn chạy tới chụp giúp anh mình một bức ảnh.
Nhưng cô vừa di chuyển, vẻ mặt liền biến thành ngạc nhiên, cùng lúc đó, vẻ mặt Lê Húc Sanh cũng đột nhiên vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Khi Lê Khinh Chu đang khó hiểu hết sức, cùng với âm thanh Lê Húc Sanh gọi “Chú Liễu”, một đôi tay quen thuộc khẽ vuốt gương mặt cậu, vừa ấm áp vừa khô ráo, hơi thở khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Lê Khinh Chu đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui vẻ quay đầu: “A Hoài!”
Phía sau cậu không phải Liễu Bạc Hoài thì là ai.
Khuôn mặt Liễu Bạc Hoài nhu hòa, tiếp tục dùng lòng bàn tay sưởi ấm hai má mát lạnh của cậu.
Hắn mặc áo khoác màu đen, đi giày da, bên cạnh là rương hành lý, hiển nhiên là vừa bay tới Tây Thành.
Lê Khinh Chu nhịn không được cọ cọ lòng bàn tay ấm áp của hắn, đợi Lê Hạm Ngữ dắt Lê Húc Sanh đến, cậu hỏi: “Hôm nay là tết, sao anh từ nước ngoài về rồi?”
[Chẳng lẽ gia đình A Hoài về ăn tết trong nước?]
Sau khi đáp lại lời chúc của Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh, Liễu Bạc Hoài nói: “Năm mới đầu tiên muốn trở về trải qua cùng em.”
Năm mới đầu tiên?
——Là năm mới đầu tiên từ khi họ ở bên nhau sao?
Lê Khinh Chu hơi mím môi, ý cười tràn ngập trong nháy mắt.
Cậu nắm lấy bàn tay đang phủ trên má mình, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đến trái tim cậu.
Mùa đông năm nay không hề lạnh chút nào.
Lê Khinh Chu nhẹ giọng nói: “A Hoài, anh muốn về nhà ăn tết cùng em không?”
[Anh ở bên cạnh em, chúng ta chính thức báo với ông, nói ngay hôm nay.]
…
Nước ngoài, nhà họ Liễu.
Thời tiết ở vùng ngoại ô sáng sủa, hôm nay không có gió to, Hạ Thành Uyển sai người chuyển ghế ra sân, nằm dưới ánh mặt trời phơi nắng một lát.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Hạ Huy từ trong phòng đi ra, ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Thanh Uyển, gọi: “Bà nội.”
Hạ Thanh Uyển mở to mắt, nghiêng đầu cười nói: “Sao vậy?”
Tóc bà được cuộn lên, nhiều sợi tóc bạc xen lẫn, khuôn mặt hòa ái.
Bà đắp một tấm chăn lông nhiều màu, vươn đôi tay nhăn nheo vỗ vỗ cánh tay đang đặt trên ghế của Liễu Hạ Huy.
Liễu Hạ Huy kéo tấm chăn bị tuột xuống của bà lên, khó hiểu hỏi: “Bà nội, sao chú ba không ăn cơm tất niên đã đi rồi?”
“Công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Sáng nay vừa dậy đã không thấy chú ba.
Liễu Hạ Huy lười phản ứng một nhà Liễu Cảnh Nguyên, liền chạy tới tìm Hạ Thanh Uyển.
Hạ Thanh Uyển nghe vậy cười cười: “Công ty không có việc gì, là bà bảo chú ba con trở về…”
——Đang ở nước ngoài mà đầu óc đã bay về trong nước, nhung nhớ trong mắt cũng không giấu nổi.
Đây vẫn là lần đầu tiên bà nhìn thấy dáng vẻ này của con trai mình.
Buổi tối hôm trước, hai người nói chuyện với nhau đến tận nửa đêm, chuyện nên nói đều đã nói hết một lần.
Mặc dù Hạ Thanh Uyển đã lớn tuổi, nhưng đầu óc và thủ đoạn vẫn còn, do đó sau khi thay Liễu Bạc Hoài xử lý công việc của hắn ở nước ngoài, liền đuổi hắn về nước.
Đi yêu đương đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt bà.
Liễu Hạ Huy khó hiểu, nếu công ty không có chuyện gì thì sao chú ba phải về?
Nhưng mà Hạ Thanh Uyển chỉ vỗ vỗ cánh tay anh ta, không nói gì.
Liễu Hạ Huy cùng bà ở ngoài phơi nắng một lát, sau đó cùng nhau về phòng.
…
Tây Thành, nhà họ Lê.
Nhiệt độ máy sưởi trong phòng vừa đủ, quản gia, bảo mẫu và những người không liên quan tạm thời đi ra ngoài.
Ngay cả Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh cũng bị ông cụ đuổi lên lầu.
Lê Khinh Chu ở một bên, trên sô pha chỉ có ông cụ Lê và Liễu Bạc Hoài.
À không, bên cạnh ông cụ Lê còn có Phục Vụ Số 1.
Phục Vụ Số 1 cầm chiếc quạt nhỏ bằng bàn tay, quạt cho ông cụ, giống như giúp ông giảm cơn giận, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, khuyên: “Ông, bây giờ là mùa đông, mùa hè mới dùng quạt, không sẽ bị trúng gió.”
Phục Vụ Số 1 nghe theo mệnh lệnh, không thể không quạt, nhưng nên khuyên thì vẫn phải khuyên.
Ông cụ Lê không nói chuyện, lòng ông nóng, tin vừa được biết khiến người ta quá khó tin.
Khó trách, hôm qua cháu trai muốn nói lại thôi, thì ra…
Lúc này Lê Khinh Chu cho Phục Vụ Số 1 dừng quạt.
Cậu nói: “Ông, cháu xin lỗi vì không nói chuyện mình đã có người thích với ông trước.”
“Người cháu thích là A Hoài.”
Một người ngồi trên ghế sô pha, một người ngồi trên xe lăn, tay hai người vẫn nắm lấy nhau, thân mật không thôi.
Mặt ông cụ Lê giật giật, một phần là cách xưng hô của Lê Khinh Chu với Liễu tam gia, một phần vì tư thế của hai người họ.
Ai có thể nghĩ đến chuyện này…
Liễu tam gia lớn hơn cháu trai ông rất nhiều.
Từ trước tới giờ ông cụ Lê đánh giá rất cao năng lực phi phàm, cùng thủ đoạn của Liễu Bạc Hoài.
Mặc dù hắn nhỏ tuổi hơn ông nhiều, nhưng ông đã đặt người này ở vị trí ngang hàng với mình, vô cùng thưởng thức hắn.
Hôm nay nhìn lại, thật không vừa mắt chút nào.
[Vốn định qua Tết Âm Lịch mới báo cho ông nội chuyện này, nhưng bây giờ A Hoài tới, phải giới thiệu thôi.]
——Người tí hon trong bong bóng nắm chặt tay, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Liễu Bạc Hoài nói: ” Lê lão tiên sinh, phiền ông rồi.”
Trên bàn trà chất đống quà tăng, có quà Liễu Bạc Hoài chuẩn bị cho ông cụ Lê, hai chị em và Lê Khinh Chu, cũng có quà do Hạ Thanh Uyển chuẩn bị cho nhà họ Lê.
Trong đó, quà tặng Hạ Thanh Uyển chuẩn bị cho Lê Khinh Chu bị vứt bên ngoài.
Trước đó Liễu Bạc Hoài đã cố ý âm thầm ám chỉ, để ông Lê kịp phản ứng lại—— hắn đã giải thích quan hệ của hai người với mẹ mình, Hạ Thanh Uyển không phản đối.
Ông cụ Lê che ngực, sau đó chậm rãi mở miệng hỏi: “Hai đứa…Ở bên nhau từ khi nào?”
Cháu trai ông bị Liễu tam gia bắt cóc từ khi nào?
Lê Khinh Chu trả lời: “Trước đó không lâu ạ.”
“Cháu vốn định sau tết âm lịch sẽ nói với ông, nhưng A Hoài về nước…Anh ấy có một mình…Cháu muốn mời anh ấy tới nhà mình ăn tết.”
Nhìn bộ dạng này của ông nội, giống như đã bị dọa.
Chỉ là Phục Vụ Số 1 quạt gió vẫn có tác dụng, sắc mặt ông cụ Lê tốt hơn vừa nãy nhiều.
Nếu ông cụ Lê chấp nhận được việc cháu trai mình thích đàn ông, vậy việc chấp nhận người mà cháu trai thích là Liễu tam gia chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vì thế ông đồng ý để Liễu Bạc Hoài ở lại nhà họ Lê ăn tết.
Sau đó lặng lẽ gọi điện cho nhà họ Dương——hủy bữa cơm mùng ba, trả lại toàn bộ quà tặng, hơn nữa cũng bồi thường.
Nhưng ông cụ Lê không biết, việc này đã gợi lên hứng thú của nhị thiếu gia nhà họ Dương.
Anh ta luôn thích khó khăn thử thách, dù biết Lê thiếu không có hứng thú với mình, nhưng vẫn muốn đến gặp cậu một lần.
Huống chi, anh ta đã xem video cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo kia, vẻ ngoài của Lê Khinh Chu vừa đúng gu của anh ta.
Liễu Bạc Hoài kéo vali vào phòng dành cho khách, Lê Khinh Chu vốn định đi theo, nhưng Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh từ trên lầu xuống, gọi cậu lại.
Lê Húc Sanh còn ngây thơ mờ mịt, Lê Hạm Ngữ lại hiểu rõ.
Cô cho em trai đi ăn nhẹ rồi đến bên cạnh Lê Khinh Chu hỏi: “Anh, ông nội…Ông nội không phản đối sao?”
Cô lo lắng đề phòng trên lầu, dán tai vào cạnh cửa, sợ nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh đồ đạc bị quăng và tiếng cãi vã.
Nhưng ngoài dự đoán, toàn bộ quá trình dưới lầu đều yên tĩnh.
Mà sau khi xuống, Liễu tiên sinh còn ở lại cùng ăn tết với nhà họ Lê.
Lê Khinh Chu nói: “Trước đây anh đã từng đề cập với ông nội…” cậu giải thích một chút.
Lê Hạm Ngữ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Lê Khinh Chu nhìn cô, đôi mắt trắng đen rõ ràng, không nói chuyện, lẳng lặng, lại khiến Lê Hạm Ngữ cảm thấy dường như có loại chờ mong.
Cô không khỏi nói: “Anh ở bên Liễu tam gia có hạnh phúc không? Nếu anh như hạnh phúc, vậy thì tốt rồi.”
Lê Khinh Chu thả lỏng gương mặt, khẽ nói: “Không thể hạnh phúc hơn.”
Đám người quản gia và bảo mẫu lần nữa vào nhà làm việc.
Mấy món ăn ngày tết đều khó nấu, cần phải chuẩn bị sớm, tuy tò mò người mới xuất hiện trong nhà, nhưng sẽ không dò hỏi quá nhiều.
Hơn nữa, Liễu tiên sinh đã từng tới vài lần, không tính là người xa lạ gì.
Lão quản gia quan sát sắc mặt ông cụ Lê, sau đó đưa ra phỏng đoán nhưng lại không dám xác nhận.
Chờ khi ông ta nhìn thấy hành động thân mật của đại thiếu gia và Liễu tiên sinh ở hành lang, tâm trạng cũng giống như ông cụ Lê, biến đổi lên xuống thất thường.
Máy sưởi trong nhà họ Lê rất ấm áp.
Liễu Bạc Hoài thu dọn hành lý xong đi ra, trong tay cầm một hộp quà muốn tặng cậu, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.
Lê Khinh Chu mặc áo lông cao cổ màu đỏ, càng tôn lên làn da trắng, lông mày đen, môi đỏ mọng…Đan xen lẫn nhau, khiến người ta không thể dời mắt.
Lê Khinh Chu thấy hắn ăn mặc như vậy liền hỏi: “Anh không lạnh à?”
Mặc dù trong phòng có máy sưởi, nhưng chẳng ai chỉ mặc áo sơ mi ra ngoài, cậu duỗi tay muốn kéo Liễu Bạc Hoài lại gần.
Liễu Bạc Hoài đi tới, cúi người.
Lê Khinh Chu sờ mặt hắn, trên mu bàn tay có mạch máu màu xanh nhạt, lòng bàn tay ấm áp, ngửa đầu, lông mi dài cong vút, dường như xẹt qua đầu trái tim Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài thấp giọng đáp: “Không lạnh.”
Sao có thể lạnh được, hắn đang nóng vô cùng.
[Da A Hoài tốt thật.]
——Người tí hon trong bong bóng nheo mắt, hai má hồng hồng.
Sờ tới sờ lui.
Liễu Bạc Hoài ngoan ngoãn đứng im.
Lê Khinh Chu không kìm lòng được, tiến lên chuẩn xác hôn môi hắn, bên kia hành lang phát ra tiếng động, khi cậu quay đầu lại không phát hiện ra cái gì.
[Vừa rồi có người đi qua đúng không nhỉ?]
——Người tí hon trong bong bóng khó hiểu vò đầu.
Lê Khinh Chu chợt nhớ ra, ở nhà cậu tốt xấu gì cũng nên rụt rè chút.
Đang muống buông ra, Liễu Bạc Hoài lại đè lại, thấp giọng gọi: “Khinh Chu.”
“Ừ?”
Lê Khinh Chu quay đầu lại.
Một nụ hôn sâu rơi xuống…
Hộp quà ngăn giữa hai người, nhưng vẫn không ngăn được chút xuân sắc lan tràn.