Ở nơi Tạ Tiểu Chu có thể nhìn đến, tất cả đều bắt đầu sụp đổ.
Đầu tiên là màu sắc biến mất.
Trời xanh mây trắng, các kiến trúc đầy màu sắc và thảm cỏ xanh đều biến thành màu trắng.
Sau đó là không gian ba chiều biến thành một mặt phẳng.
Toàn bộ thành phố nói dối đều bị đè thành một tờ giấy mỏng manh, phía trên còn có từng vết nứt tựa như tơ nhện bắt đầu lan tràn.
[Tôi đệt, tất cả đều là nói dối của Kẻ Lừa Đảo sao?]
[Chúng ta bị lừa, tổ tiết mục cũng bị lừa, cho nên tổ tiết mục thật là phế vật!]
[Phế vật +1 cho nên hiện tại Chu Chu sắp đi vào nội thành sao?]
Tạ Tiểu Chu vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đẩy một chút.
Rầm ——
Ở nơi đầu ngón tay tiếp xúc liền xuất hiện một khe hở, chúng nhanh chóng sụp đổ thành vô số mảnh nhỏ hình thoi.
Thành phố nói dối không còn tồn tại, nó để lại bóng tối hư vô, chỉ có nơi Tạ Tiểu Chu đang đứng thẳng còn có thể coi là hoàn chỉnh.
Ở xung quanh cậu, từng mảnh nhỏ hình thoi quay cuồng lơ lửng, tản ra ánh sáng long lanh.
Trong quá trình mảnh nhỏ trôi nổi, Tạ Tiểu Chu thấy được nội dung phía trên.
Đó là chuyện đã từng xảy ra ở thành phố nói dối.
Kẻ Lừa Đảo mỉm cười khom lưng, vô số bồ câu trắng từ phía sau hắn bay lên; các khách mời vẻ mặt sợ hãi vuốt bộ phận động vật trên; một con mèo Ragdoll xù xù ghé vào bên cạnh suối phun, vươn móng vuốt tò mò mà vốc lên một đống bọt nước……
Tạ Tiểu Chu tiến lên muốn nhìn càng nhiều. Chỉ là còn chưa kịp đi đến phía trước, một chùm ánh sáng từ phía trước chiếu tới.
Sau khi thích ứng với bóng tối thì chùm ánh sáng này lại vô cùng chói mắt.
Tạ Tiểu Chu phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, nhưng cho dù là có một tầng mí mắt che đậy, tròng mắt vẫn bị ánh sáng kích thích, không kìm được mà chảy nước mắt.
Trong khoảng thời gian ban ngày này, các khái niệm về thời gian và không gian đều biến mất.
Làn gió lạnh mục nát thổi tới, Tạ Tiểu Chu cảm nhận được cơ thể mình đột nhiên mất trọng lực, không chịu khống chế rơi xuống.
Loại tình huống này không biết duy trì bao lâu, ánh sáng sáng mới dần biến mất.
Tạ Tiểu Chu còn không chưa kịp mở to mắt, đầu tiên là nghe được âm thanh chói tai vang lên.
Đây là tiếng chuông điện thoại của Tạ Tiểu Chu.
Nhưng ở trong tiết mục âm phủ này, tất cả sản phẩm điện tử đều là mất hiệu lực, có thể vào chỉ có trang web Tạp Kỹ Kinh Dị.
Ai sẽ cho cậu gọi điện thoại?
Tạ Tiểu Chu nâng mắt, ánh vào mắt đầu tiên là vách tường tuyết trắng cùng với ánh đèn nhu hòa màu cam.
Lọt vào trong tầm mắt là cách bài trí vô cùng quen mắt, khiến cho cậu liền ngây ngẩn cả người,
Không sai, nơi này là…… phòng của cậu.
Tạ Tiểu Chu xốc chăn lên, sau khi đứng dậy liền sờ trên đỉnh đầu, không thấy tai mèo, lại đưa tay sờ chỗ khác, đuôi cũng không có.
Sau khi xác nhận xong thì cậu dạo quanh phòng mình một vòng, phát hiện cách bày biện giống y như trong trí nhớ.
Mặc chiếc áo khoác đã từng bị ném lên sô pha một lần, một nửa chai Coca trên bàn trà vẫn còn nguyên, cùng với trên máy tính vẫn hiển thị giao diện đang xem……
Tất cả những thứ này đều là trạng thái trước khi cậu quay chụp tiết mục mới.
Suy nghĩ của Tạ Tiểu Chu có chút loạn.
Cậu cho rằng sau khi phá được lời nói dối của Kẻ Lừa đảo thì cậu sẽ đến nội thành, nhận được điều kiện thông quan chân chính.
Chẳng qua cậu chẳng thể nghĩ tới, vừa mở mắt, trở lại thế nhưng là phòng của cậu.
Không phải chỗ ở tạm thời trong tổ tiết mục âm phủ kia.
Mà là…… Nhà cậu.
Ngón tay Tạ Tiểu Chu luồn vào tóc, gãi gãi mái tóc hỗn loạn. Cậu muốn tự hỏi, muốn phân tích, nhưng tiếng chuông di động giống như đang đòi mạng vậy, vẫn luôn vang không ngừng, đối phương rất có ý không nhận thì cứ tiếp tục gọi.
Tạ Tiểu Chu đành phải quay lại, từ trên tủ đầu giường cầm lấy di động. Cậu nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bắt máy.
Nói không chừng cái điện thoại này là do tổ tiết mục ném tới, hoặc là sẽ truyền ra giọng nói mang theo ý cười của Kẻ Lừa Đảo, nói cho cậu biết đây là trò chơi mới.
Nhưng sau khi điện thoại được nối máy, đầu bên kia vang lên giọng nói xa lạ: “A ây ây ây, anh Chu của tôi ơi! May mà cậu nhận điện thoại, nếu cậu không nhận thì tôi liền vội chết luôn.”
“Anh………” Hai khả năng mà Tạ Tiểu Chu nghĩ tới, nhưng đến lúc gặp phải lại là cái kết quả thứ ba, cậu châm chước một chút, mở miệng hỏi, “Anh là ai?”
“……” Sau một lát trầm mặc, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười gượng, “Ha ha, Chu ca, cậu đừng có chơi tôi, tôi là người đại diện Tiểu Trương của cậu á!”
Tạ Tiểu Chu đưa điện thoại di động đến trước mặt.
Trên màn hình đang hiển thị “Đang ở trong trò chuyện”, ghi chú trò chuyện là người đại diện Tiểu Trương.
Cậu khi nào có người đại diện?
Tạ Tiểu Chu có chút không hiểu ra sao, đành phải hàm hồ mà “Ừ” một tiếng.
Tiểu Trương cũng không nghĩ nhiều, hỏi tiếp: “Chu ca, cậu đang ở đâu ấy?”
Tạ Tiểu Chu không biết đây là tình huống gì, chần chờ một chút, vẫn là trả lời: “Ở trong nhà.”
Tiểu Trương lên tiếng: “Vậy cậu chờ tôi một chút nha, tôi lập tức tới đó đón cậu, đừng có chạy loạn nhá.”
Vừa dứt lời liền cúp điện thoại.
Tạ Tiểu Chu nhìn màn hình di động, có chút mờ mịt.
Cậu ở trong cái tiết mục địa ngục này cũng đủ lâu, quay chụp nhiều tiết mục như vậy còn chưa từng gặp qua loại chuyện này.
Đây xem như là đã kết thúc quay chụp sao?
Nhưng cũng không có âm thanh thông báo của tổ tiết mục.
Nghĩ đến đây, Tạ Tiểu Chu vươn ngón tay ra chạm màn hình, thuần thục ở trong trình duyệt bấm vào trang web Tạp Kỹ KInh Dị. Sau đó, cậu ấn xuống nút tìm kiếm.
Mạng có chút lag, giao diện ngừng một chút.
Không biết vì sao,ngón tay Tạ Tiểu Chu có chút run rẩy, cả hô hấp cũng ngừng lại.
Cậu đang chờ một kết quả.
Sau một lúc lâu, trình duyệt cũng không chuyển tới giao diện quen thuộc, mà xuất hiện một câu —— thực xin lỗi, trang web ngài tìm không tồn tại.
Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm một hàng chữ kia, sau một lúc lâu cũng không động đậy.
Cậu không biết nên hình dung tâm trạng hiện tại của mình.
Tiết mục địa ngục《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 không thấy, trong lòng cậu hẳn là phải hoan hô nhảy nhót, nhưng hiện tại, cậu chỉ có loại cảm giác không chân thật.
Giống như chân đạp lên bông, trống rỗng, tùy thời đều có thể rơi xuống vực sâu.
Tạ Tiểu Chu nhắm mắt lại, bước tới bên cửa sổ. Cậu đứng yên, duỗi tay đẩy tấm kính hai bên ra.
Cửa sổ bị đẩy ra, làn gió mang theo hơi lạnh thổi vào khuôn mặt cậu.
Tạ Tiểu Chu thoáng bình tĩnh một chút, cẩn thận ngẫm lại chuyện đã xảy ra lúc trước, hy vọng có thể tìm được sơ hở.
Nhưng lại không có sơ hở.
Những thứ trước mắt này quá mức chân thật.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên làn da, mang đến sự ấm áp dịu nhẹ; trên thảm cỏ cách đó không xa, đám nhóc con đang tập tễnh học đi nhếch miệng cười to; hộ gia đình trên lầu đang chuẩn bị cơm trưa, hơi thở khói dầu vẫn luôn thổi tới đây……
Tạ Tiểu Chu duỗi tay lại nắm chặt, cái gì cũng không bắt được.
Tất cả đều quá thật, thật đến mức làm cậu hoài nghi đây lại là lời nói dối của Kẻ Lừa Đảo.
Nhưng, theo như cậu biết lời nói dối của Kẻ Lừa Đảo cũng có quy tắc, chỉ có thể cấu tạo ra một thế giới tương phản với hiện thực.
Những thứ này đều là nói dối sao?
Tạ Tiểu Chu nâng tay lên xoa huyệt thái dương của mình, cảm thấy có chút bực bội.
Leng keng ——
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông.
Tạ Tiểu Chu lê dép lê đi qua.
Từ trong mắt mèo nhìn ra bên ngoài, trước cửa là một thanh niên mang theo mũ lưỡi trai, xét từ bộ dạng và ngũ quan, có vẻ rất thông minh lại có năng lực.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy thanh niên này có chút quen mắt, nhưng rồi một chốc cũng nghĩ không ra.
Thanh niên ngoài cửa lại ấn chuông cửa, tiếng kêu xuyên qua cánh cửa truyền tới: “Chu ca, mở cửa đi!”
Tạ Tiểu Chu đem giọng nói này cùng người đại diện Tiểu Trương đối chiếu, vặn khoá cửa, giữ cửa mở ra.
Tiểu Trương vừa tiến đến liền lôi kéo Tạ Tiểu Chu nói: “Chu ca, nhanh lên đi, chúng ta đi tạo hình, buổi chiều sẽ có thông báo!”
Tạ Tiểu Chu có chút dại ra.
Đây là thứ duy nhất khác biệt so với hiện thực.
Ở trong hiện thực, cậu không có người đại diện.
Ở trong giới diễn viên có cấp bậc rõ ràng, lấy cấp bậc của cậu, còn chẳng có quản lý công ty nào nhìn trúng cậu, càng không cần phải nói là sắp xếp người đại diện.
Loại người như cậu phiêu bạt giang hồ, đơn đả độc đấu, chỉ một mình ngồi canh ở các đoàn phim chờ đợi nhân vật có thể sắm vai.
Hiện tại nghe Tiểu Trương nói vậy, Tạ Tiểu Chu theo bản năng hỏi một câu: “Thông báo gì?”
Tiểu Trương có chút cạn lời: “Tuyên truyền bộ phim mới của cậu đó, quên rồi sao, bộ phim 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》cậu diễn không phải vừa mới đóng máy sao?”
《Cô Nhi Viện Phúc Âm 》 đúng thật là tiết mục Tạ Tiểu Chu mới vừa hoàn thành quay chụp.
Nhưng đây không phải là sản phẩm của đoàn phim địa ngục kia sao?
Tạ Tiểu Chu buột miệng thốt ra: “《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》?”
Tiểu Trương kỳ quái mà liếc mắt nhìn cậu: “Đúng vậy, đừng nói cậu ngủ đến hồ đồ rồi nhé? Đến cả chuyện này cũng quên.”
Tạ Tiểu Chu cảm thấy mấy thứ này đều quá mức vớ vẩn và ly kỳ, quyết định đi theo Tiểu Trương nhìn tình hình trước.
Còn chưa có đi ra ngoài, đã bị Tiểu Trương ngăn cản lại.
Trong mắt Tiểu Trương tràn đầy bất đắc dĩ: “Cậu cứ như vậy mà đi ra ngoài?”
Tạ Tiểu Chu cúi đầu nhìn thoáng qua.
Áo thun trắng và quần jean, không có gì đặc biệt.
Tiểu Trương từ bên cạnh đưa tới một cái khẩu trang và mũ, nhét vào trong ngực Tạ Tiểu Chu: “Mang lên, cậu cứ như vậy mà đi ra ngoài thì không biết paparazzi sẽ chụp cậu thành cái dạng gì đâu!”
Tạ Tiểu Chu: “……”
Cậu từ trước tới giờ đều chưa từng bị paparazzi chụp lén.
Nhưng nếu Tiểu Trương đã nói như vậy, cậu cũng chỉ có thể võ trang toàn thân mà đi ra ngoài.
Đi tới lầu một, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Trương, Tạ Tiểu Chu đi tới một chiếc xe bảo mẫu màu đen.
Lúc lên xe, cậu còn nhìn thoáng qua logo chiếc xe —— không biết, cũng tuyệt đối là thứ cậu mua không nổi.
Lên xe, Tạ Tiểu Chu nhịn không được mà nhìn về phía Tiểu Trương.
Biểu hiện giống với tướng mạo, Tiểu Trương xác thật là khôn khéo có năng lực, cho dù là ở trên xe, cũng thỉnh thoảng gọi điện thoại cùng câu thông tình huống khắp nơi, bố trí thời gian.
Nhìn một lát, một đoạn ký ức vụn vặt từ trong đầu hiện lên.
Đúng rồi, Tạ Tiểu Chu nhớ Tiểu Trương là ai. Cậu đã từng ở đoàn phim nào đó diễn vai quần chúng mà gặp được Tiểu Trương.
Khi đó Tiểu Trương là người đại diện của một diễn viên nổi tiếng, năng lực vừa mạnh lại thuận lợi về mọi mặt, cho nghệ sĩ chọn tài nguyên, chọn thông báo đều bố trí cực kỳ thoả đáng.
Lúc Tạ Tiểu Chu nhìn hắn, đã từng ngắn ngủi mà ảo tưởng, nếu cậu có thể có một người đại diện như vậy thì tốt rồi.
Kết quả, hiện tại thật sự thành người đại diện của cậu.
Đây là mơ, hay là…… Một lời nói dối khác?
Tạ Tiểu Chu thử thăm dò mở miệng: “Còn có ai cùng tôi tuyên truyền không?”
Tiểu Trương che điện thoại, nhỏ giọng mà nói: “Còn có ai? Còn không phải là giáo phụ sao?” Trên mặt hắn mang theo một loại ái muội mọi người đều hiểu, “Tôi đã cùng công ty kinh tế của đối phương thỏa thuận rồi, đến lúc đó cậu cùng giáo phụ xào CP một chút, kéo lên nhiệt độ tiết mục một chút. Hiểu chưa?”
Tạ Tiểu Chu tự nói: “Giáo phụ……”
Giáo phụ thật sự sẽ xuất hiện ở chỗ này sao?
Tiểu Trương lại vội vàng cùng đầu bên kia điện thoại nói chuyện.
Tạ Tiểu Chu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Phong cảnh bên ngoài nhanh chóng lùi về phía sau, cây xanh, đèn đường còn có biển .
Tạ Tiểu Chu ở trên biển thấy được hình bóng quen thuộc: “Đây là ——”
Con đường phía trước vừa lúc là đèn đỏ, xe ngừng lại.
Tiểu Trương cúp điện thoại, nghe được giọng nói kinh ngạc của Tạ Tiểu Chu thì không nhịn được theo tầm mắt của cậu nhìn qua.
Biển kia dựng cạnh trạm xe buýt.
Đó là một thiếu niên mặc đồng phục, khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc, đôi mắt xám xịt có thể nhìn thấu tất cả. Bên cạnh hắn còn có một cái có khẩu hiệu không hợp nhau —— muốn điểm cao, liền tới lớp học bổ túc ××.
Tiểu Trương: “Đây không phải Tần Nguyên sao, làm sao, cậu không biết?”
Tạ Tiểu Chu đương nhiên biết.
Nhưng Tần Nguyên cậu biết là lệ quỷ bị nhốt ở trong khu dạy học, tối tăm nặng nề, đến cả nói chuyện cũng không thông thuận.
Tiểu Trương tự lo việc của mình nói: “Cậu quên rồi, đây chính là thiếu niên thiên tài, mười tuổi đã vào Thanh Bắc, nghe nói hắn năm nay vừa mới cầm được giải thưởng khoa học quốc tế, rất lợi hại.” Nói tới đây, Tiểu Trương “Chậc” một tiếng, “Nhưng mà, thông minh thì thông minh, nghe nói hắn có chút khuyết tật, trước nay đều không cùng người khác nói chuyện.”
Đèn đỏ kết thúc, đèn xanh sáng lên.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, biển dần dần rời khỏi tầm mắt của Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu ngồi ở tại chỗ, trên mặt lộ vẻ suy tư.
Thế giới này là giả dối.
Nhưng từ chi tiết đến xem, lại quá mức chân thật. Mỗi một sự kiện, mỗi một chỗ nhỏ nhặt đều có thể tìm ra logic tương ứng để giải thích.
Tạ Tiểu Chu rũ mắt, ở trong lòng kiên định mà nói với chính mình: Đây là giả.
Két ——
Xe phanh mạnh lại một cái.
Dựa theo quán tính, Tạ Tiểu Chu ngã về phía trước. Cậu duỗi tay chống đỡ, mở to mắt vừa thấy, xuất hiện ở trước mặt vẫn là cảnh tượng này.
Tiểu Trương mở cửa xe, thúc giục nói: “Tới rồi tới rồi, Chu ca, nhanh vào đi, người tạo hình đang chờ ở bên trong.”
Tạ Tiểu Chu đi xuống xe, lại đi theo Tiểu Trương đi làm tạo hình.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, lấy vai phụ áo rồng của Tạ Tiểu Chu, đều là cùng những người khác cùng nhau xài chung phòng hóa trang, quần áo tạo hình gì đó đều là không khác nhau lắm.
Nhưng hiện tại, ở trong phòng hóa trang rộng lớn, ước chừng có bảy tám người vây quanh cậu.
Trong nhóm người này có hoá trang, làm tạo hình, chọn quần áo, thậm chí còn có cô gái nhỏ là chuyên môn bưng trà đổ nước cho cậu.
Tạ Tiểu Chu: “……”
Đãi ngộ này thật là tốt quá, là cảm giác cậu chưa bao giờ hưởng thụ qua.
Thật vất vả đong đưa, người tạo hình khống chế Tạ Tiểu Chu đi tới trước mặt gương.
Trong gương xuất hiện một bóng người.
Tạ Tiểu Chu vốn chính là diện mạo của con trai nhà người ta, đôi mắt trắng đen rõ ràng đơn thuần ngây thơ, lúc bị cậu nhìn chăm chú, không ai sẽ nghi ngờ lời cậu nói.
Mà hiện tại người tạo hình phóng đại cái này ưu điểm, tóc mái màu đen dừng ở trên trán, lớp trang điểm nhàn nhạt phụ trợ ngũ quan, chỉ chớp mắt một cái đã lóng lánh ánh nước.
Người tạo hình vén tóc mái, nói một câu: “Được rồi.” Liền đẩy Tạ Tiểu Chu đi ra ngoài.
Tạ Tiểu Chu không hề chuẩn bị mà bước vào một cái hành lang.
Trong hành lang tối đen, chỉ có ở đằng trước nhất tỏa ra một chút ánh sáng, từ giữa còn truyền đến tiếng người mơ hồ.
Tạ Tiểu Chu đi tới chỗ kia.
Chỗ sâu trong hành lang có một cánh cửa, nó đang khép hờ lại, chỉ có một chút ánh sáng.
Tạ Tiểu Chu ở cửa, từ khe hở kia trông được thấy, bên ngoài là một sân khấu hình nửa vòng tròn, phía trên là đèn pha chói mắt, chiếu xuống phía dưới.
Dưới sân khấu, một đám chỗ ngồi ngồi đầy người, có nam có nữ, vẻ mặt đều là hưng phấn và vui sướng.
Từ nơi Tạ Tiểu Chu có thể nhìn đến, có thể thấy trong tay bọn họ giơ các loại đèn hiệu, còn có nhân vật Q bản, thậm chí cả câu lạc bộ hỗ trợ của cậu.
Trong lòng Tạ Tiểu Chu dâng trào một loại cảm xúc vô danh.
Kỳ thật…… Đây đều là những thứ cậu muốn.
Cậu muốn đứng ở dưới ánh đèn, muốn diễn cái gì thì diễn cái đó, muốn có thật nhiều fans, muốn được nhiều người thích.
Càng đơn giản mà nói chính là —— cậu muốn nổi tiếng.
Tạ Tiểu Chu như là bị mê hoặc, vươn tay ra. Cậu rõ ràng biết, chỉ cần đẩy ra cánh cửa này, là cậu sẽ có được những thứ này.
Ngay lúc cậu chuẩn bị đẩy cánh cửa kia ra, Tạ Tiểu Chu lại dừng lại.
Tất cả đều là giả.
Cũng không phải là thật.
Nếu mở ra cánh cửa này, không biết sẽ xảy ra cái gì.
Tạ Tiểu Chu là một người lý trí. Cậu ở trong những tiết mục đó chịu nhiều dụ hoặc như vậy, chỉ cần ở lại trong một tiết mục, cậu có thể không cần trải qua nguy hiểm và tử vong ở phía sau. Nhưng cậu cũng không làm vậy, mục tiêu của cậu rõ ràng, chính là rời khỏi tiết mục âm phủ này.
Hiện tại, thứ này cũng sẽ không thay đổi.
Ngón tay cậu run rẩy một chút, lúc đang muốn thu lại thì cửa lại tự nhiên mà bị đẩy ra.
Tiểu Trương đứng ngược sáng ở phía sau cửa, thấy không rõ biểu tình trên mặt: “Nhanh đi, mọi người đều đang đợi cậu.”
Tạ Tiểu Chu dùng khóe mắt thoáng nhìn, phía sau chỉ có bóng tối, không thể phân rõ đây là đường ra.
Nếu biết tất cả đều là giả dối, vậy đi vào cũng không sao. Vừa lúc có thể nhìn xem thế giới này rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Cậu ổn định tinh thần, cất bước đi lên sân khấu.
Vừa đi đến chỗ ánh đèn tụ lại, giọng người chủ trì liền to lên: “Chào mừng diễn viên siêu nổi tiếng của chúng ta —— Tạ Tiểu Chu!”
Giọng nói còn chưa dứt, phía dưới sân khấu liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Chu Chu! Chu Chu!”
Cùng với tiếng gọi ầm ĩ, gậy huỳnh quang và đèn tiếp ứng cùng lay động, nhìn từ trên xuống dưới, lộng lẫy như sao trời.
Tạ Tiểu Chu vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tự nhủ đây chỉ là ảo ảnh, nhưng dưới không khí nồng nhiệt này thì vẫn là không tự giác mà mỉm cười, phất tay với phía dưới.
Sau đó trong tiếng hoan hô kích động, cậu ngồi xuống sô pha giữa sân khấu.
MC ngồi ở bên cạnh cậu, cầm một thẻ nhắc nhở tạp nói: “Đầu tiên thật đáng tiếc tuyên bố, giáo phụ bởi vì có chuyện gấp nên tạm thời không tới đây được. Nhưng, giáo phụ cố ý quay một video ngắn, mời mọi người nhìn về phía màn hình lớn ——”
MC vừa nói, một bên chỉ về màn hình phía sau sân khấu.
Trên màn hình xuất hiện một gương mặt lạnh lùng cấm dục.
Hắn có lẽ đã 30 tuổi, toàn thân tản ra khí chất trưởng thành, mắt trái đeo một chiếc kính độc nhãn che khuất ánh mắt sắc bén.
Đôi môi mỏng mở ra khép lại, giọng nói trầm thấp của giáo phụ vang lên: “Xin chào mọi người…”
Tạ Tiểu Chu nhìn chằm chằm màn hình không động đậy.
Bởi vì giáo phụ không rặng tín vật cho cậu, cho nên cậu cũng không nghĩ là sẽ gặp lại giáo phụ —— mặc kệ là chân nhân hay là hình ảnh.
Mãi cho đến khi video phát xong rồi, microphone của MC đưa tới trước mặt cậu, mới như sực tỉnh lại: “Xin lỗi, có thể lặp lại vấn đề vừa rồi không?”
Nét mặt MC mang theo nụ cười tiêu chuẩn, lại hỏi một lần nữa: “Nghe nói ở trong 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》, Chu Chu cùng giáo phụ có rất nhiều gút mắt về tình cảm, vậy ở chỗ này, Chu Chu có cái gì muốn nói với giáo phụ không?”
Tạ Tiểu Chu như cảm nhận được gì đó, cầm microphone, thong thả mà nói: “Thực xin lỗi, tôi không thể mang anh rời khỏi thế giới kia.”
***
Hoàn thành phỏng vấn, Tạ Tiểu Chu trở về hậu trường.
Rời khỏi ánh đèn sân khấu, cậu cảm thấy có chút mỏi mệt mà dựa vào ghế thả lỏng tâm trí.
Rất nhiều phỏng đoán cậu nghĩ đều không có chỗ dùng.
Cho dù tự nói với chính mình rằng tất cả chỉ là giả dối hay dựng lại một lời nói dối khác để giải quyết nó thì cũng chẳng có gì xảy ra.
Tất cả những thứ trước mắt đều nói cho cậu biết, đây là thế giới chân thật.
“Anh Chu!” Tiểu Trương ôm một túi đồ ăn đi đến, đặt ở trước mặt Tạ Tiểu Chu, “Cậu ăn lót dạ trước một chút đi.”
Tạ Tiểu Chu vừa mở túi giấy ra, chỉ thấy bên trong là một hộp salad cùng hamburger và một ít khoai tây chiên. Cậu đang muốn duỗi tay lấy hamburger thì lại bị Tiểu Trương ngăn lại.
“Anh Chu, đây mới là phần của cậu.” Tiểu Trương rút hamburger trong tay Tạ Tiểu Chu ra, đưa cho cậu hộp salad kia.
Tạ Tiểu Chu: “?”
Nói thứ này là salad cũng không đúng, nó chỉ là bông cải xanh và một chút cà chua, còn ít đến đáng thương.
Tiểu Trương cắn hamburger một cái, hàm hồ mà nói: “Đừng có nhìn tôi như vậy nha, cậu sắp phải vào đoàn làm phim mới rồi, giữ dáng một chút, yêu cầu của đạo diễn 《 Thành Phố Nói Dối》 rất cao, càng đừng phải nói đến……”
Tạ Tiểu Chu mở hộp salad ra, đột nhiên nghe thấy lời Tiểu Trương nói thì nắm cái hộp plastic kêu ra tiếng: “Bộ phim tiếp theo của tôi là 《 Thành Phố Nói Dối 》?”
Tiểu Trương gật gật đầu: “Đúng vậy, làm sao? Anh Chu, sao lại bối rối như vậy?”
Tạ Tiểu Chu buông salad xuống: “Đưa kịch bản cho tôi xem.”
Tiểu Trương chớp mắt một cái: “Kịch bản…… Còn chưa viết xong.”
Tạ Tiểu Chu: “Vì sao còn chưa viết xong?”
Tiểu Trương đè thấp giọng: “Ai không biết đoàn phim của đạo diễn đó chứ—— là vị đạo diễn được xưng là Kẻ Lừa Đảo, ở trong giới rất có tiếng, hắn thường xuyên làm kịch bản phi trang ①, vừa chụp vừa sửa, ai cũng không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì.”
Tạ Tiểu Chu lẩm bẩm nói: “Hắn chính là một kẻ điên.”
Tiểu Trương vỗ tay một cái: “Đúng vậy, hắn chính là người điên!” Sau khi nói xong hắn còn thần bí cười cười, “Cậu nói ở chỗ này là được rồi, đừng có ra ngoài nói tầm bậy tầm bạ cái gì hết nhé.”
Tạ Tiểu Chu không đem lời này đặt ở trong lòng, đứng lên: “Tôi muốn gặp Kẻ Lừa Đảo.”
Tiểu Trương: “Ấy? Nhưng mà một tuần sau mới vào đoàn phim mà, hiện tại hình như hơi gấp đó?”
Tạ Tiểu Chu cảm thấy đây là chỗ mấu chốt của thế giới này: “Tôi muốn gặp mặt hắn ngay bây giờ.”
Tiểu Trương khuyên không được, đành phải nói: “Được được, để tôi hẹn trước với bên kia. Anh Chu, ngồi đợi một chút.”
Còn tạm được, lấy danh tiếng và địa vị của Tạ Tiểu Chu hiện tại vẫn là có thể đi gặp mặt với tên đạo diễn được gọi là Kẻ Lừa Đảo này.
Tiểu Trương gọi điện thoại xong thì quay lại nói với Tạ Tiểu Chu: “Hẹn được rồi, 8 giờ tối nay ở hoa viên trên không trung.”
***
Buổi tối 8 giờ.
Tạ Tiểu Chu đúng hẹn tới.
Chỗ hẹn là hoa viên ở không trung, đây là công trình tốt nhất của thành phố này. Cách lớp cửa sổ sát đất có thể nhìn xuống từng ánh đèn nê ông ở phía dưới.
Dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ, Tạ Tiểu Chu đi vào trong.
Sau khi đi vào hoa viên trên không trung, ánh mắt của cậu liền thấy một thanh niên ngồi ở bên cửa sổ.
Thanh niên có mái tóc đỏ rực, ấm áp và quyến rũ, hắn nâng ly với Tạ Tiểu Chu.
Tác giả có lời muốn nói:
① Trang bay: Khi quay phim truyền hình hay điện ảnh, không có kịch bản cụ thể, thay vào đó, kịch bản được viết trong quá trình quay phim.