……Được rồi.
Thật ra cũng không phải là không đánh lại.
Vận khí Tạ Tiểu Chu vẫn luôn không tốt, thẻ thân phận trong kho đều là thẻ N phế đến không thể phế hơn, nhưng mà tìm qua tìm lại vẫn có thể tìm ra thẻ R có sức chiến đấu nhất định như “Y Tá”, “Genin”, “Sinh viên Học viện Cảnh sát” linh tinh.
Nhưng cậu cũng không cần phải làm như vậy.
Ở trong tiết mục của 《Tạp Kỹ Kinh Dị》, nơi nào cũng đều là mạo hiểm kích thích, ở trên mũi dao tử vong mà khiêu vũ.
Dưới hoàn cảnh này các khách mời rất dễ bị kích động mặt trái cảm xúc trong lòng. Ích kỷ, đê tiện, hẹp hòi…… Bị các loại ác ý chiếm cứ tinh thần, không từ thủ đoạn mới có thể sống sót.
Người như vậy, đã không còn được tính là “Người”.
Đối với Tạ Tiểu Chu mà nói, giết người có lẽ không phải là chuyện gì khó, nhưng xem xét tình huống trước mắt thì không cần phải làm như vậy.
Cũng không thể làm thánh mẫu, nếu thật sự nguy tới mạng cậu, thì cậu cũng sẽ không chút do dự mà ra tay. Mà hiện tại, cậu sẽ không làm loại hành vi vô nhân đạo này.
Nếu ra tay giết người —— cho dù chỉ là một NPC, cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Đến lúc đó, cho dù thoát khỏi sự khống chế của 《Tạp Kỹ Kinh Dị》, cũng không thể sống vô ưu như lúc ban đầu.
Tạ Tiểu Chu ngậm lá bài poker trong miệng, bước chậm ở trong mê cung này. Lúc đi lại lá bài poker nửa trong suốt chiết xạ ra ánh sáng trắng xinh đẹp.
Cậu không chút để ý mà nghĩ.
Thật ra còn có một nguyên nhân, đó chính là cái tên kia có quá nhiều tiền án.
Kẻ Lừa Đảo luôn không dấu vết mà đi gạt người, đem người khác hoà nhập vào tiết tấu của hắn, cuối cùng để cho người nọ hoàn toàn lạc lối ở bên trong giả dối.
Nếu Tạ Tiểu Chu hiện tại tham dự trò chơi này, liền đại biểu cho việc chủ động tiến vào trong cái bẫy của hắn.
Chứng cứ đều đã đặt hết ở trước mặt, chúng đang nói cho Tạ Tiểu Chu biết rằng cậu phải tham gia trò chơi này, nhưng cậu cứ ứ thèm chơi đấy.
Mèo Ragdoll ngừng lại, nhìn về phía đối diện, chi sau dùng sức nhún xuống, từ bên này nhảy đến trên vách tường một bên khác.
Dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng hạ xuống, cái đuôi ở giữa không trung để lại cái bóng trắng mềm mại.
Dọc theo đường đi, Tạ Tiểu Chu thấy được rất nhiều cảnh nói dối và giết chóc.
Ngươi gạt ta, ta lừa ngươi. Chân trước mới vừa giết người cướp bài poker, sau lưng lại bị người khác giết chết.
Ở trong khoảng thời gian hành quyết, mê cung quanh quẩn hơi thở tối tăm. Tất cả mọi người đang ở trong đó đều sẽ bị ảnh hưởng, dao động tâm trí.
Tạ Tiểu Chu cúi đầu nhìn lại.
Không biết từ khi nào, trên vách tường của mê cung đã giăng đèn kết hoa, treo đầy đèn trang trí bảy màu lấp lánh ánh sáng, chất chứa bầu không khí của ngày hội.
Tử vong cùng vui mừng đan chéo trong nhau, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Tạ Tiểu Chu lắc lắc đầu, tiếp tục đi tới chỗ lâu đài.
[Chu Chu muốn làm gì vậy?]
[Tch thật không thú vị, sao lại không đi cướp bài đi? Cứ chậm chạp như vậy thì sẽ không kịp! ]
[Vẫn là những khách mời khác thú vị, đi đây]
[Tôi dám chắc cậu ta nhất định sẽ bị đào thải]
Loanh quanh mê cung lòng vòng, con đường khúc chiết.
Nhưng may là Tạ Tiểu Chu sử dụng thẻ R mèo Ragdoll, trực tiếp nhảy lên bên trên nhìn đường, thông qua các lối tắt đã sắp tới trước lâu đài.
Cậu dừng lại mà nghỉ ngơi một lát.
Ngửa đầu nhìn lại, lâu đài đang đứng sừng sững ở cách đó không xa, trên vách tường bên ngoài đã có dấu vết của năm tháng, nhìn qua vừa cổ xưa đẹp đẽ lại quý giá.
Tạ Tiểu Chu bước chân đi tới.
Mãi khi đến gần cậu mới phát hiện, giữa lâu đài và mê cung có một con sông ngăn cách, cả hai bên đều cần một cây cầu mới có thể đi qua.
Mà cầu treo ở bên kia lâu đài, vẫn luôn không hạ xuống.
Tạ Tiểu Chu từ cửa mê cung đi ra ngoài, chần chờ mà đi tới chỗ bên cạnh.
Bùm ——
Chỗ bên cạnh không quá vững chắc, một ít hòn đất cuồn cuộn rơi xuống, một lát sau mới nghe được tiếng vọng truyền đến phía dưới.
Tạ Tiểu Chu dẫm lên mặt đất, thật cẩn thận mà ngó đầu thăm dò.
Cậu cùng con sông kia cách nhau khá xa, từ trên nhìn xuống dưới, mặt nước sâu thẳm đen ngòm, không biết là sâu đến bao nhiêu.
Tạ Tiểu Chu lùi lại phía sau hai bước, xa xa mà nhìn về phía cửa sổ của lâu đài.
Bên trong cửa sổ chỉ có âm u.
Động vật họ mèo có năng lực nhìn đêm, nhưng cho dù là như thế thì cũng không thể thấy rõ tình hình bên trong lâu đài.
Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu nghĩ, quyết định đi xung quanh xem có cách nào vào trong không. Chỉ là cậu đi quanh đấy một vòng lại không nhận được kết quả gì.
Lâu đài này giống như một hòn đảo biệt lập, tứ phía đều bị con sông bảo vệ, ngoại trừ cầu treo thì cũng không có bất kỳ phương pháp gì có thể đi qua.
Tạ Tiểu Chu dừng lại, ở trên mặt đất mài móng vuốt.
Chẳng lẽ thật sự phải gom đủ 13 lá bài mới có thể đi vào sao?
Hiện tại cậu chỉ có một lá 3 bích, nếu thật sự là như vậy thì phải giết 12 người để mà đổi lấy vé vào cửa.
“Đừng uổng phí sức lực……”
Ngay lúc Tạ Tiểu Chu đang trầm tư, một giọng nói thô lệ khàn khàn vang lên.
Lỗ tai Tạ Tiểu Chu “Bụp” một cái dựng lên, thiếu chút nữa đã bị dọa nhảy cao đến 3 mét. Cậu kiềm chế móng vuốt của mình, chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Bốn phía không một bóng người.
Cậu có chút nghi hoặc mà dạo qua một vòng.
“Đừng tìm, ta ở chỗ này.”
Tạ Tiểu Chu theo âm thanh đi tới hai bước, phát hiện trên con sông kia trôi nổi một cái đầu người. Có thể là do ở trong nước quá lâu mà da của nó rất trắng, lại còn trông rất già nua.
Tạ Tiểu Chu: “……”
Dưới đó còn có người à?
Người trong nước cũng nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của mèo con thì cười ha ha: “Bởi vì ta là nhân ngư đó.”
Nói xong, trên mặt nước nổi lên từng gợn sóng, tiếp theo là một cái đuôi cá từ giữa hiện ra, đập mạnh vào mặt nước tạo bọt khí.
[……]
[Thứ này là nhân ngư?]
[Thế giới quan của tôi lại sụp đổ]
[Không, nhân ngư không phải cái dạng này!]
Tạ Tiểu Chu cùng người phía dưới nhìn nhau một cái.
Người nọ vung vẩy mặt nước trước mặt: “Đừng nhìn ta như vậy, ta là dựa vào cái đuôi này mới sống được sau khi lễ mừng diễn ra đó.”
Lỗ tai Tạ Tiểu Chu động đậy một chút, chuẩn xác mà từ ngữ mấu chốt ‘sống sót’ này: “Meo?”
Cậu muốn hỏi một vài chuyện nhưng lại phát hiện mình chỉ đang phát ra tiếng mèo kêu. Lập tức hủy bỏ trạng thái của thẻ thân phận, Tạ Tiểu Chu đứng dậy nhìn người trên mặt nước kia.
Cậu mở miệng dò hỏi: “Ngươi đã trải qua lễ mừng một lần?”
Người kia không trả lời vấn đề của Tạ Tiểu Chu, xoay người chìm vào trong mặt nước.
Tạ Tiểu Chu ở phía trên đợi một lát lại thấy nó chui ra, trong tay còn đang cầm một con cá vẫn đang tươi sống khác.
Người nọ dùng sức mà ném về phía trước.
Con cá kia ở trên không trung bị ném thành một đường parabol, cuối cùng dừng ở bên chân Tạ Tiểu Chu, kịch liệt mà nảy lên.
Người kia cầm một con cá từ tay khác, không chút cố kỵ nào mà đưa đến bên miệng, dùng sức mà cắn một cái.
“Đúng vậy.” Nó một bên ăn một bên nói, “Người tham gia lễ mừng lần trước cũng chỉ có ta còn sống.”
Người kia dính vây cá trong suốt đầy miệng, nhìn về phía Tạ Tiểu Chu đứng ở phía trên: “Sao ngươi lại không ăn?”
Con cá trên bờ còn đang không ngừng dãy dụa.
Tạ Tiểu Chu nuốt nuốt nước miếng, bản năng loài mèo lại mách bảo cậu ăn đi. Cậu vừa mới bước ra một bước lại ngừng lại: “Chờ chút nữa đi.”
Người kia cũng chỉ hỏi như vậy liền không thúc giục. Chờ nó ăn xong con cá trong tay rồi lại ợ một cái mới nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi chuyện gì, ta có thể nói cho ngươi. Nhưng…… Ta có một yêu cầu.”
“Chờ sau khi ngươi gom đủ 13 lá bài rồi đi vào trong lâu đài, nhất định phải nghĩ cách giết chết Kẻ Lừa Đảo!”
Giọng điệu của nó chứa đầy vẻ phẫn hận, thật lâu không tiêu tan.
Tạ Tiểu Chu do dự một chút.
Người kia cũng không thèm để ý, âm trầm mà toét miệng: “Ngươi không đáp ứng ta cũng không sao, đến lúc đó, ngươi cũng chỉ có một lựa chọn như vậy.”
Tạ Tiểu Chu tựa như ngộ ra được gì đó, đang muốn mở miệng lại bị người kia chen ngang.
Nó lại đang tự lo cho lời thoại của mình: “Trò chơi ngươi đang tham dự là Lễ mừng trước cuồng hoan, ở trong mê cung sinh ra giết chóc và giả dối, đều sẽ làm tăng nhiệt độ của lễ mừng.”
“Chờ đến khi lễ mừng bắt đầu…… Có lẽ là sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó cửa vào lâu đài sẽ mở ra, mà chỉ có người nắm giữ 13 lá bài mới có thể đi vào trong đó.”
“Chỉ cần có người ngồi lên trên ngai vàng trong lâu đài, thì hắn sẽ trở thành chủ nhân mới của thành phố nói dối!”
Vừa nói, khuôn mặt người kia lại vặn vẹo: “Mau đi, trở thành chủ nhân mới của thành phố nói dối, giết chết Kẻ Lừa Đảo, như vậy…… Chúng ta có thể tự do!”
Giọng nói vang vọng trong tĩnh mịch.
Người kia dường như đã điên rồi, cả người run rẩy, sau đó trực tiếp chui vào trong mặt nước, không thấy bóng dáng.
Tạ Tiểu Chu ở bên trên chờ trong chốc lát thì không thấy nó chui ra ngoài.
Chủ nhân mới của thành phố nói dối.
Giết chết Kẻ Lừa Đảo……
Cho dù là lựa chọn nào thì nhìn qua đều không tốt lành gì lắm.
Tạ Tiểu Chu cũng không muốn làm người phải chọn hai cái lựa chọn này làm gì.
Nhưng hiện tại đã rõ ràng, chỉ có thể lấy được 13 lá bài mới có thể tiến vào lâu đài.
Cậu vò loạn mái tóc đen của mình, đôi tai mèo phía trên chán nản mà gục xuống.
Hình như không còn phương pháp khác.
Tạ Tiểu Chu đứng ở tại chỗ suy tư một chút lại tìm đến kho thẻ bài của mình, cậu muốn nhìn xem có lá nào có thể giúp cậu tiến qua bên kia hay không.
Nhưng thật là đáng tiếc, trong kho bài cũng không có lá nào như vậy.
Ánh mắt Tạ Tiểu Chu ngược lại lại rơi xuống chiếc nhẫn trên tay, hồng thạch lập loè ánh sáng mê người.
Thật ra có thể để cho quạ đen đi tra xét tình huống một chút.
Cậu dùng lòng bàn tay vuốt ve viên hồng thạch trên chiếc nhẫn, ánh sáng chợt lóe, một bóng đen chui ra ngoài.
Quạ đen vẫn có chút uể oải không mấy phấn chấn, ngay cả tiếng kêu cũng hữu khí vô lực.
Tạ Tiểu Chu vươn một ngón tay, vuốt ve cái đầu nhỏ xíu của quạ đen: “Ngài Quạ đen, có thể làm phiền nhóc nhìn bên kia giúp tôi một chút được không?”
Quạ đen: “Cạc……”
Tạ Tiểu Chu chắp tay trước ngực, mặt mang nụ cười: “Nếu có thể giúp tôi tháo cầu treo xuống thì càng tốt!” Cậu lại bỏ thêm một câu, đôi mắt trắng đen long lanh nhìn chăm chú vào quạ đen, chân thành mà nói, “Ngài Quạ đen, nhóc nhất định phải giúp tôi nha?”
Quạ đen nghe được lời này tinh thần tỉnh táo: “Cạc!” Nó vỗ cánh, bay qua bên kia sông.
[Lão công cụ mang tên quạ đen]
[Mỗi lần tôi đều cảm thấy quạ đen xuất hiện đều đại hiển thần uy, nhưng lúc nào cũng bị người khác bắt nạt, cũng quá thảm]
[Quạ đen ném hết mặt mũi của Bác sĩ đi rồi]
[Chỉ có tôi cảm thấy quạ đen thật đáng thương sao?]
Quạ đen bay tới cạnh cầu treo, nhẹ nhàng mà dừng ở trên dây xích. Đôi mắt đậu đen kia nhìn chằm chằm sợi xích đang giữ lấy cầu treo, dùng sức mổ một cái, cứ như muốn mổ đứt nó.
Tạ Tiểu Chu đứng ở đối diện thấy một màn này: “……”
***
Bên trong lâu đài.
Kẻ Lừa Đảo mở mắt.
Sau khi trợn mắt trong chốc lát, lâu đài giống như đang thức tỉnh.
Trong đại sảnh giắt đèn treo thủy tinh bị thắp sáng, ánh sáng lộng lẫy tản ra xung quanh, chiếu sáng tranh sơn dầu trên vách tường.
Kẻ Lừa Đảo ngồi ở trên ngai vàng, một tay chống cằm vẫn còn đang buồn ngủ, mang theo ý vị không chút để ý.
Sau một lúc lâu, hắn ngáp một cái, đùa giỡn mấy sợi tóc đỏ của mình.
“Để ta nhìn xem nào, mèo con của ta……” Hắn nhìn qua.
Tựa hồ toàn bộ thành phố nói dối đều đang bị hắn khống chế, chỉ cần hắn muốn liền có thể nhìn thấy hình ảnh cần nhìn.
Đồng tử vàng kim hơi phóng đại một chút rồi lại khôi phục thành bộ dáng nguyên bản.
“Mèo con lại thông minh nữa rồi.” Kẻ Lừa Đảo thay đổi dáng ngồi, lòng bàn tay vuốt ve cánh môi, “Có đôi khi tự cho là thông minh nhưng lại không khiến người khác thích đâu.”
***
Ngài Quạ đen còn đang nỗ lực mà Tạ Tiểu Chu thì đã muốn bỏ cuộc.
Nếu còn như vậy, sợ là mổ cả một trăm năm cũng không thể tháo xích cho cầu treo.
Tạ Tiểu Chu đem hai tay đặt ở bên miệng, hô một tiếng: “Ngài Quạ đen ——”
Còn không kịp nói ra lời kế tiếp liền có một giọng nói khác vang vọng xung quanh.
“Sửa đổi quy tắc.”
Đó là loại giọng điệu ngả ngớn, có chút tùy ý, nhưng lại như là ý chỉ của thần, không cho phép người khác từ chối, “Cần phải bắt được lá 3 bích đen mới có thể tiến vào lâu đài.”
Tạ Tiểu Chu sửng sốt một chút, vẫn duy trì động tác kia mà chưa thay đổi. Chờ đến khi âm cuối tiêu tán thì cậu mới vừa rồi phản ứng lại, lật nhìn lá bài của mình.
Đúng là lá 3 bích.
Phía sau, người trong mê cung cũng nghe thấy lời Kẻ Lừa Đảo nói, lại bắt đầu sôi nổi kích động.
“Ba bích, ba bích ở đâu?”
“Tôi từng nhìn thấy nó trên tay một tên, trắng trắng mềm mềm, trên đầu có tai mèo.”
“Không đúng, lúc sau cậu ta còn biến thành một con mèo!”
“Nhanh đi tìm thằng nhãi kia đi!”
Nghe được âm thanh từ trong mê cung truyền đến, Tạ Tiểu Chu hít sâu một hơi, đè nén ý muốn chửi bậy.
Bởi vì cậu không chịu gia nhập trò chơi nên cái tên chết tiệt đấy liền cưỡng ép đem cậu trở thành mục tiêu cho mọi người, muốn không tham gia cũng khó.
Tuy nhiên, chỉ cần cậu trốn đi rồi chờ đến khi cánh cửa lâu đài mở ra……..
Ý tưởng này mới vừa xuất hiện, Tạ Tiểu Chu liền cảm thấy lá bài trên cổ đột nhiên nóng lên, sau đó tỏa ra một chùm ánh sáng.
Ở trong mê cung mang vẻ tối tăm, thứ này giống như biến thành một ngọn đèn hướng dẫn, chỉ dẫn những người khác tiến tới.
Tạ Tiểu Chu muốn lấy đồ che lại nhưng vô dụng, thứ ánh sáng kia vẫn từ giữa chui ra ngoài nên cứ sáng ngời như cũ.
“Ánh sáng kia………..”
“Từ bên kia truyền đến!”
“Nhanh chạy qua đó!”
Tạ Tiểu Chu nhịn không được mà mắng một tiếng, quay đầu chạy đi.
Nếu cứ tiếp tục ở chỗ này rồi bị những người khác bao vây thì vốn dĩ không có cách nào rời đi.
Còn không bằng trở lại trong mê cung, dựa vào địa hình đan xen ngang dọc của mê cung mà dùng để ẩn nấp.
Một cái bóng trắng chợt lóe rồi biến mất ở trên tường vây của mê cung.
Quạ đen vẫn cứ đang máy móc nỗ lực, quay đầu lại thì không thấy thân ảnh Tạ Tiểu Chu đâu: “Các?”
**
Tạ Tiểu Chu chạy xuyên qua mê cung, phía sau là một đám người theo sát không tha. Cho dù cậu chạy trốn nhanh thế nào thì vẫn luôn có người đi theo sau cậu.
Không có cách nào, lá 3 bích này cứ mãi tỏa sáng không cách nào dừng lại. Chỉ khi cậu từ bỏ lá bài này thì mới có thể thoát khỏi vòng vây.
Nhưng này lá 3 bích này lại là chìa khóa tiến vào lâu đài, cậu không thể vứt nó đi.
Bây giờ lại lâm vào tình cảnh khó chọn lựa thế này.
Tạ Tiểu Chu phanh gấp lại, chỉ thấy phía trước chợt lóe ánh sáng, một con dao ghim vào trong mặt đất trước mặt.
Lưỡi dao sắc bén kinh người, một nhúm chậm rãi chậm rãi bay xuống.
Trong bất tri bất giác, Tạ Tiểu Chu đã bị đuổi đến tử lộ.
Phía trước là vách tường, phía sau là tiếng bước chân dồn dập.
Tạ Tiểu Chu lùi về phía sau vài bước.
Mấy người đuổi theo lộ ra nụ cười dữ tợn, từng bước tới gần.
Mèo con nhu nhược co ro thành một nhúm, ở dưới bóng đen mà run bần bật.
[Ai bảo cậu ta không dám giết người, đáng đời]
[Ở trong tiết mục này mà không đi giết người thì sẽ bị giết]
Người nọ đứng ở trước mặt Tạ Tiểu Chu, nhìn chằm chằm vào lá 3 bích mà mèo con ôm trong ngực, lộ ra vẻ tham lam: “Giao ra đây!”
Tạ Tiểu Chu giả vờ thả lỏng bài poker liền rơi xuống mặt đất tản ra thứ ánh sáng mê hoặc.
Tên đấy kích động mà đi lên trước, đang muốn khom lưng nhặt lên thì Tạ Tiểu Chu đột nhiên vươn tới, móng vuốt sắc bén từ đệm thịt duỗi ra, xẹt qua đôi mắt người nọ.
“A ——”
Người nọ che lại đôi mắt mà kêu thảm, hai hàng huyết lệ chậm rãi chảy ra.
Tạ Tiểu Chu nhân cơ hội này mà ngậm lấy lá bài poker rồi từ bên cạnh chạy ra ngoài. Cậu dùng tên kia làm bàn đạp nhảy lên vách tường, đi tới một con đường khác.
Cứ như vậy mày đuổi tao chạy, thời gian từng chút một mà trôi qua.
Tạ Tiểu Chu bắt đầu kiệt lực, nhưng cậu cần phải ở dưới sự bao vây của đoàn người mà kiên trì đến lúc tiến vào lâu đài mới thôi.
Dựa theo người ở đáy nước kia nói lâu đài có lẽ là phải mở ra từ lâu rồi.
Nhưng cậu tính nhẩm thời gian thì thấy ít nhất cũng đã qua nửa ngày rồi mà lâu đài bên kia vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
Nếu cứ tiếp tục như vậy……
Tay chân Tạ Tiểu Chu rụng rời, cậu ở trên mặt đất lăn một vòng, hủy bỏ thẻ R mèo Ragdoll, biến thành hình người.
Chiến thần thẻ R mèo Ragdoll có thể khiến người dùng chống lại được một ít đau đớn, chờ đến khi biến trở về hình người thì trên người đã xuất hiện nhiều vết trầy da.
Tạ Tiểu Chu dùng tay phủi đi lớp tro bụi dính trên người, đau đến mức hít cả khí lạnh. Nhưng cậu cũng không dám ở chỗ này lâu, lập tức đỡ mặt tường đứng dậy mà tiếp tục về phía trước.
Đi ra ngoài còn chưa tới hai bước liền nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng bước chân.
Tạ Tiểu Chu cảnh giác, phân biệt rõ hướng đi của người nọ, muốn từ nơi khác mà chạy đi.
Chỉ là bước chân còn chưa kịp di chuyển liền nghe thấy đối phương mở miệng: “Cậu không cần chạy, tôi không có ý xấu.”
Tạ Tiểu Chu: Tôi có lẽ không nên tin lời anh nói nhỉ.
Đối phương có lẽ cũng cảm thấy lời này có chút không thuyết phục lại bỏ thêm một câu: “Chúng ta đều là khách mời không thể giết nhau nên tôi sẽ không làm hại cậu.”
Giữa khách mời với nhau tuy rằng có 《Quy Tắc Khách 》khống chế nhưng cũng chỉ là vẻ bên ngoài.
Chỉ bảo rằng không thể trực tiếp xuống tay nhưng vẫn có thể dựa vào đạo cụ, NPC đem những khách mời khác hại chết, tổ tiết mục cũng không quan tâm mấy hành vi như vậy. Hay là nói, tổ tiết mục còn rất vui khi thấy hình ảnh xuất sắc như vậy.
Tạ Tiểu Chu vẫn không tin anh ta nỗi, cậu muốn từ chỗ này mà chạy đi.
Đối phương sốt ruột mà nói: “Bên ngoài đều là người, bọn họ có cùng chung mục tiêu là cậu, cậu đem lá bài kia cho tôi, sau khi tôi đi vào thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ quay chụp. Nếu như vậy thì chúng ta đều có thể rời khỏi cái chỗ quỷ quái này!”
Tạ Tiểu Chu chần chờ một chút: “Nhưng, nếu tôi đem lá 3 bích này cho anh thì không phải anh cũng sẽ bị đuổi giết sao?”
Đối phương: “…… Không, không sao, tôi nguyện ý giúp cậu gánh đi mọi áp lực.”
Tạ Tiểu Chu: “Thật cảm động.”
Đối phương lập tức bỏ thêm một câu: “Vậy cậu mau đưa bài cho tôi.”
Tạ Tiểu Chu đáp trả: “Bởi vì quá cảm động, cho nên loại đau khổ như vậy vẫn là nên để tôi gánh vác thì hơn.”
Đối phương: “……”
Thấy không thể khuyên bảo, anh ta liền xé đi ngụy trang lộ ra gương mặt thật, “Mau đi giết cậu ta, cướp lấy bài poker!”
Tạ Tiểu Chu dựng ngón giữa với phía sau rồi lập tức chạy đi.
Chỉ là mới chạy được một bước liền ngừng lại.
Bởi vì bốn phía đều là người. Có khách mời, cũng có cư dân thành phố nói dối, nhưng nhìn qua thì bọn họ cũng chẳng khác nhau là mấy, trên mặt đều hiện rõ vẻ tham lam mà nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu không còn đường nào để mà lui.
Không, có lẽ vẫn còn một con đường, con đường duy nhất.
***
Kẻ Lừa Đảo thú vị mà nhìn một màn này.
Mèo con sẽ lựa chọn như thế nào đây.
Dấn thân vào giả dối, hay là lựa chọn chết đi?
Nhìn bộ dáng mèo con rối rắm giãy giụa, thật đúng là thú vị.
Kẻ Lừa Đảo cảm thấy mình đã sinh ra hứng thú chưa bao giờ có đối với mèo con rồi.
Thật là một cảm xúc kỳ lạ.
Đây là tồn tại mà ngoại trừ giả dối ra có thể làm hắn hứng thú.
Kẻ Lừa Đảo duỗi tay sờ cổ, nơi đó có một miệng vết thương hẹp dài còn chưa khép miệng, nhưng hắn lại không có ý muốn nó lành lại.
Đây là…… Ấn ký mà mèo con để lại cho hắn.
***
[Hiện tại nên làm sao bây giờ?]
[Chẳng lẽ phải thật sự giết người sao?]
[Nhưng bên trong còn có khách mời…..]
[Chu Chu sẽ làm như thế nào đây?]
Tựa như đặt ở trước mặt Tạ Tiểu Chu cũng chỉ có thể là một con đường chảy đầy huyết lệ.
Cậu nhìn đám người trước mặt, cánh tay rũ tại bên người lặng yên không một tiếng động mà nắm chặt lại.
“Lên!”
“Lấy lá bài trong tay cậu ta đi!”
Không khí đạt tới đỉnh điểm, chỉ cần một mồi lửa cũng có thể lập tức bốc cháy.
Càng là lúc này, Tạ Tiểu Chu lại càng bình tĩnh.
Từng manh mối hiện lên trong đầu cậu, thêu dệt thành một trò chơi xếp hình.
Tạ Tiểu Chu đứng ở tại chỗ, cái đuôi phía sau dựng thẳng lên, làm ra tư thái phòng bị. Nhưng trên mặt cậu lại vô cùng bình tĩnh: “Thưa ngài Kẻ Lừa Đảo, anh đang xem nhỉ?”
Cậu ngửa đầu, nhìn về phía không trung.
Phía trên vẫn là bầu trời xanh thẳm.
Bởi vì Kẻ Lừa Đảo không thích đêm tối, cho nên chỗ này không có ban đêm, chỉ có ban ngày.
Không có người trả lời câu hỏi của Tạ Tiểu Chu.
Chỉ có tiếng cười nhạo từ trong đám người truyền đến.
Tạ Tiểu Chu không chút hoang mang mà nói: “Kẻ Lừa Đảo, hiện tại chắc anh đang cảm thấy chơi rất vui nhỉ? Cứ mãi ở trên đấy xem kịch vui còn tất cả diễn biến đều bị anh an bài từ lâu, chúng tôi đều là quân cờ cứ tùy ý anh điều khiển.”
“Cho dù là giả dối hay chết đi, đều ở trong dự kiến của anh.”
Đôi mắt cậu ngập nước, lúc nhìn người lại có vẻ cực kỳ thâm tình, nhưng giọng điệu lại chỉ có mỉa mai: “Tôi cũng cảm thấy rất thú vị.”
Tạ Tiểu Chu biết, tính cách của tên kia cực kỳ tự tin. Hắn từ chỗ cao nhìn xuống tất cả, cho dù là thứ gì cũng đều chỉ là công cụ để hắn tìm niềm vui.
Vốn dĩ, cậu còn muốn bắt lấy điểm này mà làm điểm yếu của Kẻ Lừa Đảo.
Nhưng hiện tại xem ra, vốn dĩ cũng không quan trọng.
Cậu đã ghét mấy cái trò chơi cứ thay nhau kéo đến này rồi.
Như vậy, chỉ còn một lựa chọn đơn giản nhất —— đánh bại sự tự tin của tên đấy.
Tạ Tiểu Chu làm lơ đám người kia, mà đùa nghịch lá bài nửa trong suốt.
Lật ngược lại, ngai vàng huyền ảo cứ như đang ở trong tay cậu.
“Nhưng anh có từng nghĩ tới hay không……” Tạ Tiểu Chu tựa như đang thương hại lại trào phúng, “Thật ra anh cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác, huh?”
“Anh tự cho là bày mưu lập kế, tự cho là cao cao tại thượng, nhưng cũng chỉ là một thứ rẻ rách ở trong tay người khác mà thôi.”
Tạ Tiểu Chu dừng lại, bài poker từ giữa ngón tay cậu rơi xuống trên mặt đất.
Rắc ——
Bài poker rơi xuống dưới rồi nứt toạc ra một khe hở, mảnh vỡ nửa trong suốt nhỏ bé bay ra bốn hướng xung quanh.
Vô số người hướng tới lá bài poker này mà nhào tới.
Chỉ có Tạ Tiểu Chu, còn đang đứng ở nơi đó.