Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 57: Tình Này Chẳng Thể Khuây Nguôi



: Tình này chẳng thể khuây nguôi*
(Nguyên văn: 此情無計可消除.

Hán Việt: Tình này vô kế tiêu tan, là câu thơ trong bài Nhất Tiễn Mai, tác giả Lý Thanh Chiếu.)
Trước đây theo sư phụ xuống núi, Triệu Tĩnh Xu từng nhìn thấy sư phụ xử lý miệng vết thương cho người bệnh.

Nàng trấn định tinh thần, báo lại tình trạng cho lão tiên sinh, sau đó theo lời chỉ dẫn rửa sạch miệng vết thương.

Mới lạ, khẩn trương, làm tinh thần nàng căng chặt.

Bởi vì khống chế không tốt, thường nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của Đinh Thiệu Đức.

Vết thương do dao đâm vào thịt nhìn thấy ghê người, nhưng điều khiến nàng khiếp sợ chính là những vết thương cũ trên người Đinh Thiệu Đức.

Thân thể trắng nõn của nàng, bên trên ngoại trừ vết thương vừa xuất hiện, còn có vài vết sẹo chói mắt.

Nhớ đến lời Đinh Thiệu Đức nói trước đây, Triệu Tĩnh Xu lẩm bẩm: “Ánh mặt trời ư…”
Qua đêm dài lại đến hừng đông, Triệu Tĩnh Xu đã bận rộn một đêm, bận đến đầu đầy mồ hôi.

Lão tiên sinh bắt mạch, thở dài nhẹ nhõm một hơi: “May mà vết thương không trúng chỗ hiểm.

Ý chí sinh tồn của Tiểu Đức cũng thật khiến người khác ngạc nhiên.”
“Lão tiên sinh, ngài rất quen với nàng sao?”
“Ta và mẫu thân nàng là bà con.

Nàng là người mệnh khổ.” Lão tiên sinh cẩn thận quan sát Triệu Tĩnh Xu, hàng mi trắng hơi nhướng lên, không biết là vui hay buồn nói: “Ngài là công chúa, hiện giờ lại biết được bí mật của nàng.

Nàng sống hay chết, chỉ nằm trong một ý niệm của ngài.”
“Ta đã mời tiên sinh đến đây chữa trị, lại tự mình động tay, đương nhiên sẽ không hại nàng.” Nàng chưa từng có lòng hại người, mà Đinh Thiệu Đức lại có ơn cứu mạng, lấy oán trả ơn việc này sao nàng có thể làm được.

Tôn đại phu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Sống trong bóng đêm, thường xuyên sợ hãi và lo lắng làm Đinh Thiệu Đức cực kỳ mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh, nàng cưỡng ép bản thân tỉnh lại.

Đinh Thiệu Đức mệt mỏi nghiêng đầu, hơi mở mắt, nhìn thấy Triệu Tĩnh Xu ngây người, nàng còn chưa biết: “Công chúa?”
“Ngươi…” Triệu Tĩnh Xu cắn tự: “Tại sao phải dùng thân phận nam tử lừa gạt thế nhân…”
Ánh mắt của người đối diện hiện lên vẻ khó hiểu và ngây thơ: “Vì mạng sống.”
Triệu Tĩnh Xu chợt giật mình: “Đã là vì mạng sống, sao ngươi còn liều mình cứu ta…” Vừa rồi Đinh Thiệu Đức mở miệng nghi ngờ, chứng tỏ nàng không biết thân phận thật sự của mình.

“Dùng một tiện mệnh không biết lúc nào chết, đổi lấy một người sống tươi cười dưới ánh mặt trời, không tốt hơn sao?”
Triệu Tĩnh Xu sững sờ: “Nhưng ta, cũng sắp không được nhìn thấy ánh mặt trời.”
Hoàng đế phái thân vương Lý Thần Phúc đến đón Triệu Tĩnh Xu hồi cung, trách cứ Chiết gia, nhưng chưa giáng tội.

Người của Nội Tỉnh Thị đến đón Triệu Tĩnh Xu, bị nàng mắng trở về: “Người không biết không có tội?” Triệu Tĩnh Xu cười lạnh: “Nhất định phải chờ ta chết, mới có thể trị tội Chiết Duy Tín có đúng không?”
Trong tứ hợp viện, quan nội thị và cung nhân quỳ đầy sân, Triệu Tĩnh Xu hỏi Lý Thần Phúc mới biết quyết định nhân từ của Hoàng đế.

Lý Thần Phúc cũng như Chu Hoài Chính đều là sủng thần của Hoàng đế.

Chẳng qua ban đầu Lý Thần Phúc là nội thần của Thái Tông, theo Thái Tông xuất chinh vào ra chiến trường, rất được Thái Tông tín nhiệm.

Sau này khi Triệu Hằng đăng cơ lại càng được sủng ái, đặc biệt ban cho một toà phủ trong hoàng thành.

Hiện giờ Chu Hoài Chính làm việc bên cạnh Hoàng đế, Lý Thần Phúc thì nhậm chức ở Nội Tỉnh Thị.

Lý Thần Phúc cúi đầu đứng cạnh Triệu Tĩnh Xu: “Quan gia nói sắp tới Lễ Đại Triều, không nên phô trương thanh thế, biết công chúa ngài ủy khuất, nên bảo thần truyền lời, triều cống năm nay đều đưa đến Khâm Minh Điện.” Lý Thần Phúc đến gần một bước, khẽ nói: “Cô nương, việc này Quan gia rất tức giận, chỉ là…!Chiết gia Vân Trung, cho dù Quan gia là Hoàng đế, cũng phải xử trí cẩn thận.”
Chiết gia Vân Trung, chuyện này trước đây Ngàn Ngưng đã nói cho nàng biết.

“Thiếu chút nữa Đinh Thiệu Đức đã chết, vậy mà chỉ cắt công danh của Chiết Duy Tín?” Triệu Tĩnh Xu cực kỳ thất vọng với đại nội, trong lòng đau đớn nói: “Sớm biết vậy, ta đã một chưởng đánh chết hắn!” Tuy không sát sinh, nhưng phải trừ ác, diệt cỏ tận gốc.

Hoàng đế bác bỏ mọi đề nghị, đè ép việc này xuống, Chiết gia tuy có thể bình yên, nhưng cũng vì chuyện này mà đắc tội Đinh gia.

Cho dù Đinh Thiệu Đức không được Đinh Vị yêu thương thế nào đi nữa, nhưng cũng là con của hắn, phụ tử liền thân, chuyện này cũng giống như tát vào mặt Đinh Vị.

Cái tát này, người luôn luôn có thù tất báo như hắn sao có thể nhịn được.

Bình thường Tập Anh Điện rất ít người lui tới, hôm nay Chiết Duy Xương đặc biệt đến đây tạ ơn.

“Ngài buông tha Chiết Duy Tín dễ dàng vậy sao?” Trương Khánh cảm thấy như vậy không giống cách hành xử của Triệu Uyển Như, huống hồ người chịu nhục lại là muội muội nàng.

Triệu Uyển Như cười lạnh: “Ta giữ, chỉ có Chiết gia!”
“Cô nương, Chiết Thứ sử tới.” Thu Hoạ bước nhanh vào bẩm báo.

Trương Khánh, Yên Vân và Thu Hoạ hành lễ với Chiết Duy Xương liền lui ra xa đứng hầu.

“Chiết Tướng quân, nhiều ngày qua có mạnh khoẻ?”
Thịch một tiếng, Chiết Duy Xương quỳ xuống trước mặt Triệu Uyển Như: “Ơn cứu mạng của công chúa với toàn tộc Chiết gia, thần không có gì báo đáp.”
Thái Tổ có huấn, không giết sĩ phu, Ngự Sử Đài buộc tội, xưa nay rất được coi trọng, Chiết gia không nằm trong hàng ngũ sĩ phu, mấy huynh đệ Chiết gia đều là được ấm bổ làm quan, người duy nhất có công danh lại là đầu sỏ gây tội Chiết Duy Tín.

Hành động của Chiết Duy Tín đã rút dây động rừng, trong triều đảng phái tranh đấu từ lâu, người muốn đẩy ngã Chiết thị không ít, hiện giờ bọn họ chỉ đang tính kế, dùng việc của Chiết Duy Tín đốn ngã cây đại thụ là Chiết gia.

Trước khi đến cầu kiến Huệ Ninh công chúa, Vương Đán đã đến tìm Chiết Duy Xương, chỉ điểm hắn một hai.

“Tướng quân làm gì vậy?” Triệu Uyển Như vội vàng nâng hắn dậy, cười nói: “Ta đã nói, Quan gia không phải loại người không hiểu lý lẽ.

Chiết gia nhiều đời canh giữ biên cương, vì nước vì dân, thiên hạ Đại Tống không thể thiếu Chiết gia.”
Trong lời Triệu Uyển Như, dường như có gì đó, Chiết Duy Xương không dám chớp mắt, thử hỏi: “Còn xin công chúa, chỉ điểm.”
Triệu Uyển Như bước đến tường rào, nhìn xuống cây cổ thụ trong Tập Anh Điện nói: “Tướng quân ngài xem, cây cổ thụ kia đã bị hư một cành.

Nếu sợ nó lan ra toàn thân, chi bằng chặt bỏ cành cây kia chẳng phải là được rồi sao.

Có lẽ sau khi chặt cây cổ thụ kia sẽ sinh sôi tốt hơn cả trước đây, cần gì phải nhổ tận gốc, ngài nói có đúng không?”
Chiết Duy Xương bôn ba ngàn dặm trở về, chính là muốn cứu Chiết gia.

Hoàng đế bác bỏ toàn triều, Chiết gia mới có thể bình an vô sự, rút kinh nghiệm xương máu, Chiết Duy xương khom người ôm quyền, nhắm mắt nói: “Đa tạ công chúa chỉ điểm, Duy Xương cùng toàn bộ Chiết gia…” Chiết Duy Xương quỳ xuống lần nữa: “Khấu tạ đại ân của công chúa.”
Triệu Uyển Như không tiếp tục đỡ hắn, thở dài một hơi: “Đối với Tứ Lang nhà ngươi, ta cũng không còn cách nào khác.

Việc này không đơn giản liên quan đến Tĩnh Xu, mà còn liên lụy đến Tứ Lang nhà Đinh Tham chính.

Hiện giờ Đinh Quý Hoằng còn hôn mê ở Quốc Tử Giám.

Lễ Đại Triều cũng sắp tới, đều phải nhường một bước.”
Chiết Duy Xương ngẩng đầu nhìn Huệ Ninh công chúa, chợt có một loại cảm giác quân lâm thiên hạ, dập đầu mạnh mẽ nói: “Thần hiểu được!”
Chiết Duy Xương ngẩng đầu: “Sau này nếu công chúa có chỗ cần dùng đến Chiết gia, cứ việc phân phó.” Vì sức nặng của lời thề, cả sống lưng đều áp sát mặt đất.

“Cho dù phải vào núi đao biển lửa, Duy Xương nhất định liều chết che chở công chúa bình an!”
Cứu Chiết gia là nàng thật lòng, mượn sức Chiết gia, cũng là nàng tính toán.

Sau khi bái kiến Huệ Ninh công chúa, Chiết Duy Xương đột nhiên có chung quan điểm với Hoàng đế.

Nếu Triệu Uyển Như là Hoàng tử, vị trí trữ quân Đông Cung, không phải nàng không thể.

Chiết Duy Xương trở về, tập hợp tất cả trưởng bối có danh vọng ở Chiết gia, cũng mời Chiết lão phu nhân Chiết Tái Hoa trở về chủ trì.

Chiết Duy Tín kiêu căng đến bực này, bại hoại gia phong, suýt nữa hại toàn tộc, đã không xứng với hai chữ Duy Tín, loại tên Chiết Tứ khỏi gia phả, đưa đường đệ chết trận vào năm hai Hàm Bình lên kế vị.

Bị gia tộc xoá tên, cắt đường công danh, triều đình vĩnh viễn không ghi tên Chiết Tứ.

Chiết Duy Xương lại bắt giam hắn ở trang viên Kinh Giao.

Bởi vì việc này, Chiết gia bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Hoàng đế không còn tín nhiệm như xưa, triều thần kiêng kị.

Chiết gia làm việc phải càng thêm cẩn thận, mới có thể khôi phục lòng tin của Hoàng đế.

Chỉ vài ngày sau, trang viên truyền đến tin Chiết Tứ treo cổ tự sát.

Nguyên nhân chân chính không người biết.

Bởi vì mang tội trong người, Chiết gia không dám làm tang sự, chỉ qua loa đào đất an táng.

Lúc hạ táng, huynh đệ Chiết Duy Xương mặt mày vô cảm, cuối cùng ngay cả bia cũng không dám lập.

So với tang lễ Hoàng đế làm cho Chiết Duy Chính bệnh chết và Chiết Hải Siêu chết trận sa trường, tang lễ đơn sơ của Chiết Tứ làm bọn hạ nhân trong Chiết phủ thổn thức không thôi.

Chỉ có đương gia chủ mẫu hiện giờ của Chiết gia, vợ kế Lương thị trốn ở trong phòng khóc thầm.

Chiết Tứ là do nàng sinh, trước nàng, mấy huynh đệ Chiết Duy Xương đều là do ba người vợ khác của Chiết Ngự Khanh sinh.

Trước Lễ Đại Triều một ngày, Lý Thần Phúc mang theo thánh chỉ đến, thỉnh Triệu Tĩnh Xu hồi cung lần thứ hai.

“Chiết Tứ đã chết…!Úc không đúng, hiện giờ Chiết Duy Tín là anh hùng hy sinh vì nước.

Kẻ cắp kia đã chết, mặc dù thắt cổ tự sát xem như tiện cho nghi hắn.”
Nếu Đinh Thiệu Đức nhớ không lầm, Tam công chúa Triệu Tĩnh Xu xuất gia, từ nhỏ sống ở Đạo quan, Phật Đạo hai nhà đều kỵ sát sinh, mà vị công chúa trước mặt này…!
“Ta phải về cung.”
“Ừm.”
Đinh Thiệu Đức chắp tay, giữ khoảng cách với nàng nói: “Cung tiễn điện hạ.”
Quá xa lạ, đây là cảm giác trong lòng Triệu Tĩnh Xu.

Quả nhiên thân phận này sẽ ép đến người ta thở không nổi.

“Bởi vì chuyện này, về sau ta sẽ không thể tùy ý xuất cung.”
Triệu Tĩnh Xu liếc nàng: “Nhưng mà ngươi, vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói với ta.”
“Công chúa và vi thần, là hai loại người, chuyện của thần, thần sẽ tự mình giải quyết.

Sau khi công chúa hồi cung, hãy quên chuyện ở Quốc Tử Giám đi.” Các nàng là người ở hai thế giới khác nhau.

Hoàn cảnh Đinh Thiệu Đức phức tạp, nàng không hy vọng Triệu Tĩnh Xu bị liên lụy vào.

Lúc trước đại nội muốn lấy tranh của các lang quân gia đình quan lớn, tìm ứng cử viên thích hợp cho vị trí phò mã Tam của công chúa, Đinh gia đã giao bức hoạ của Đinh Thiệu Đức.

Hoàng đế không biết tình huống trong Đinh phủ, tiến cử nàng vào Quốc Tử Giám đọc sách, chỉ sợ là có dụng ý khác.

Nghĩ đến đây, Đinh Thiệu Đức đột nhiên sợ hãi.

Triệu Tĩnh Xu có hoàng đế phù hộ, lại có thân phận đế cơ, dù tương lai thế nào, cũng sẽ tốt hơn so với ở cạnh nàng.

Thái độ cung kính của Đinh Thiệu Đức và biểu hiện cự người ngàn dặm làm Triệu Tĩnh Xu rất là không vui: “Đinh Quý Hoằng, mạng của ngươi là do ta cứu…”
“Thần khấu tạ ân cứu mạng của công chúa.” Đinh Thiệu Đức chống thân mình ốm yếu quỳ xuống.

Nàng dán sát mặt đất, không thấy được gương mặt trắng bệch của Triệu Tĩnh Xu: “Ngươi…!Ngươi đừng quên nhược điểm của ngươi còn nằm trong tay ta.”
Đinh Thiệu Đức khẽ nhúc nhích lỗ tai: “Muốn chém muốn giết, thần không có gì oán hận.”
Lời nói của khúc gỗ trên mặt đất này, đã dập tắt toàn bộ vui mừng của nàng ngày hôm nay khi biết tin Chiết Tứ chết.

Hồi lâu, Đinh Thiệu Đức mới ngẩng đầu nhìn theo bóng đoàn người vội vã rời đi, thầm nói: “Rốt cuộc thì thần chỉ hy vọng, công chúa có thể luôn luôn vui vẻ.” Bởi vì nàng quá hiểu, bản thân mình đã là một loại áp lực.

Sinh tồn trong kẻ hở, nàng không thể trao yên vui cho bất kỳ ai.

Triệu Tĩnh Xu đi rồi Đinh gia cũng phái người đến đón Đinh Thiệu Đức về phủ.

Nhìn người đi kẻ lại nhộn nhịp trên đường phố Đông Kinh, giống như chuyện của Chiết gia chưa từng xảy ra: “Ghé vào Phong Nhạc Lâu một chút đi.”
“Vâng.”
Mà lúc này, trong cung đang bận rộn chuẩn bị cho đêm trừ tịch, đêm trừ tịch nghĩa là đón giao thừa.

Ai lại còn để ý đến chuyện xảy ra vài ngày trước ở Quốc Tử Giám, Đinh Thiệu Đức suýt chút nữa bỏ mình.

Đi về phía Bắc của Quốc Tử Giám, sau khi vào cổng Chu Tước, bên cạnh chính là Phong Nhạc Lâu.

Tối nay là đêm giao thừa, Phong Nhạc Lâu đóng cửa không kinh doanh.

“Vết thương của ngươi…!có nặng không?” Cố thị nhéo chiếc khăn trong tay, ngay cả giọng nói cũng lộ rõ lo lắng.

Ngược lại người bị thương như Đinh Thiệu Đức lại không có việc gì, khẽ cười nói: “Tam Nương đã quên rồi sao, ta một chút võ công cũng không biết, cho dù có cầm dao đâm thì cũng như gãi ngứa.

Ta lại mặc áo dày, đâm không sâu, chỉ là chảy máu hơi nhiều.” Nàng gãi đầu, ngây ngô cười.

Trên đời sao lại có người nói mình như vậy, ngoài lo lắng, Cố thị cũng chỉ còn oán trách: “Ngươi cũng biết ngươi vốn đã ốm yếu hơn người bình thường, ngươi…” Chợt dừng lại, chôn nghi vấn vào lòng.

Đinh Thiệu Đức biết nàng muốn hỏi gì, ngập ngừng nói: “Ta và Tam công chúa…” Nàng lại cười nói: “Ta cũng không biết nàng là công chúa, nàng…” Ánh sáng lập loè trong mắt dần biến mất: “Chiết Tứ là ngươi…”
“Hắn chết là đúng tội!” Cố thị xoay người đặt tay lên lan can.

Đinh Thiệu Đức ngây người tại chỗ.

“Người cứu Chiết gia bề ngoài là Vương Thừa Tướng, nhưng thật ra Huệ Ninh công chúa Triệu Uyển Như mới là người cầu xin Quan gia, khiến Quan gia tha cho bọn họ.

Cái chết của Chiết Tứ chỉ sợ là do công chúa hoặc Quan gia bày mưu đặt kế ở phía sau.” Trong cung phong toả tin tức, Cố thị thuật lại tất cả tin tức nàng muốn biết: “Thù này của cha ngươi và Nhị ca ta, sợ là gỡ không được.”
Đinh Thiệu Đức chắp tay sau lưng, hút một ngụm khí lạnh: “Huệ Ninh công chúa, thật thông minh.”
Sau lưng Phong Nhạc Lâu quay mặt về phía ngoại thành thành Nam, còn trước mặt đối diện với cổng sau điện Tuyên Đức.

Hôm nay là đêm giao thừa, trong cung cử hành lễ Nou, cũng là lễ diễn trừ tà lớn nhất năm, được các quan lo về việc hôn lễ và cấm quân điện tiền chủ trì.

Họ sẽ đeo mặt nạ đóng vai tiểu quỷ nhảy múa quanh hoàng cung.

Các nhân vật như: Môn thần, Phán quan, Chung Quỳ, Tiểu muội, Thổ địa,…!sẽ được hơn một ngàn cấm quân đóng giả toả ra khắp cung đuổi tà ma ám khí.

Cảnh tượng náo nhiệt này cũng không làm Triệu Tĩnh Xu lần đầu bắt gặp dừng lại nửa bước.

Ồn ào này cũng không làm Triệu Uyển Như cảm thấy hứng thú.

Hằng năm đều thế, hằng năm đều thấy.

Khôn Ninh Điện, trong phòng ấm áp khắp chốn tràn ngập không khí vui mừng.

Nước trà nóng bốc khói nhẹ.

“Ta đã hỏi cha, cha nói là do A tỷ giúp Chiết gia cầu tình.”
“Chiết Tứ đã chết, việc này không nên liên lụy đến những người khác ở Chiết gia.”
“Nhưng suýt chút nữa Đinh Quý Hoằng đã chết.

Hình Bộ, Đại Lý Tự đều không lập án hành vi phạm tội của hắn.

Hắn vẫn là người trong sạch, người như vậy…” Triệu Tĩnh Xu nhíu chặt mày.

“Ta biết ngươi không vui, nhưng có một số việc, không đơn giản như ngươi nhìn bên ngoài như vậy.” Việc của Chiết Tứ chỉ có thể lén giải quyết, Triệu Tĩnh Xu không hiểu đạo lý bên trong, Triệu Uyển Như bình đạm nhìn nàng: “Tính tình Tam Nương vẫn đơn thuần như vậy.”
“Chỉ là ta không hiểu…”
“Yên tâm ở lại đại nội đi.

Ta biết ngươi rất ghét nơi này, nhưng ít nhất hiện giờ đây là nơi an toàn nhất.” Triệu Uyển Như sợ, Tam Nương đơn thuần như vậy khó có thể sinh tồn ở nơi thế đạo hiểm ác này.

Người đi trà ấm.

Trà trong ly sứ trắng từ nóng đến ấm, chưa từng được chạm vào.

Trong phòng, than hồng tàn đã được thêm mới, bùng lên lửa nhỏ.

Triệu Uyển Như nhấp một ngụm trà: “Thu Hoạ, ngươi cảm thấy Đinh Thiệu Đức thế nào?”
“Người này giả vờ ăn chơi trác táng.

Lúc ở Quốc Tử Giám không biết thân phận Tam công chúa đối với nàng đặc biệt tốt.

Trong chuyện của Chiết Tứ lại cam tâm bỏ mình…!Nhưng khi biết thân phận thật sự của Tam công chúa lại trở nên xa cách.” Thu Hoạ có thể nhìn ra Đinh Thiệu Đức cực kỳ thông minh.

“Tuổi như thế đã biết tiến biết thối, lòng dạ thâm sâu, là một người thông minh.”
Triệu Uyển Như chống đầu: “Đời này, lại vì Tam Nương chết một lần sao!” Nàng thở dài, hơi cười nói: “Tình đã đến, chạy cũng không thoát rồi.”
“Ý cô nương là, Đinh Thiệu Đức thích Tam công chúa?”
Triệu Uyển Như nghiêng đầu nhìn Thu Hoạ: “Ta lại hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Tam nương thế nào?”
“Tam công chúa tính tình đơn thuần, nhưng đại nội lòng người lại quá sâu.

Bên ngoài đại nội các thế gia cấu kết lẫn nhau, cho dù là hoàng gia hay nhà sĩ hoạn, đều dùng liên hôn để củng cố thế lực.

Tam công chúa không biết đối phó, rất dễ bị người khác lợi dụng tính kế.”
Đột nhiên Thu Hoạ hiểu ra cái gì: “Nếu Đinh Thiệu Đức thật lòng thích Tam cô nương, thật lòng che chở nàng.

Nhưng nếu nàng tự thân khó bảo toàn, huống hồ con cháu thế gia thật lòng…” Thu Họa lo lắng: “Có lẽ Đinh Thiệu Đức chỉ thích dung mạo của Tam công chúa.”
Triệu Uyển Như lấy miếng ngọc vẫn luôn mang bên người ra: “Trên đời này, có thể vì người khác mà vứt bỏ tất cả thậm chí đi tìm chết, không nhiều lắm nha.”
Cúi đầu nhìn miếng ngọc hình dáng đặc biệt kia, mắt sáng như đuốc: “Nguyên nhân cái chết của kiếp trước ta đại khái có thể đoán ra.

Nhưng rất xin lỗi, lúc trước trong lòng ta nôn nóng, chỉ đặt tâm trí trên người tên ngốc này.”
– Hết chương 57 -.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.