Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 63: Loạn Hồng Trần Phi Quá Thu Thiên Khứ



: Loạn hồng trần phi quá thu thiên khứ* (Hoa rụng tơi bời hơn mùa thu tới)
(Đây là câu thơ trong bài từ Điệp Luyến Hoa kỳ số 1 của Âu Dương Tu thời Tống.)
Mọi người chờ xem kịch vui.

Lý Thiếu Hoài cũng bị câu hỏi này của nàng làm ngây người, sững sờ ở tại chỗ, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm phía trước, cũng không biết là nhìn Hoàng đế hay Huệ Ninh công chúa.

“Đạo, là Đạo của thiên hạ, tự có trong lòng mỗi người, đại Đạo vô tư, dung vào thiên địa.

Tu đạo ở tâm không phải ở thân, người thành tâm tu đạo, dù thân không ở Đạo quan…” Lý Thiếu Hoài bỗng nhiên dừng lại: “Cho dù thân không ở Đạo quan, nhưng vẫn một lòng hướng Đạo, cũng sẽ soi sáng thiên hạ.

Tâm này sáng tỏ, cầu chính là đại Đạo, mang chính là, vô vi nhi vô sở bất vi*.”
(*Vô vi nhi vô sở bất vi: không làm gì nhưng không gì là không làm.)
Lý Thiếu Hoài nói chuyện thong dong đĩnh đạc, khiến không ít người tán thưởng bội phục, có người thì thầm nói: “Cao đồ Đạo môn quả nhiên không tầm thường.

Nếu công chúa vì vậy mà đánh mất hiền tài, chẳng phải rất đáng tiếc.”
Triệu Uyển Như mới không thèm để ý nàng nói cái gì đại đạo, cái gì vô vi.

Nàng chỉ để ý tại sao nói đến giữa chừng lại dừng lại: “Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá vui?”
“Tử cũng không phải ta, làm sao biết ta không biết cá vui?”
Hai câu này khiến mọi người nhớ lại điển tích xưa, phá vỡ bầu không khí khẩn trương trong đại điện.

Công chúa thoải mái cười cũng làm mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, yến tiệc có thể tiếp tục cử hành.

Lý Thiếu Hoài quay lại chỗ ngồi, tên Tiến Sĩ bị doạ xanh mặt vừa rồi cầm chén lại đây luôn miệng cảm ơn nàng.

Lý Địch chạm cốc uống cạn một ly: “Mấy ngày nay, ngươi đã đem lá gan ba mươi mấy năm này của ta doạ đến tan tành.”
Lý Thiếu Hoài nhấp môi, cười không nói.

Lý Địch cúi đầu, ghé vào tai Lý Thiếu Hoài nhỏ giọng nói: “Người khác có thể không nhìn ra, nhưng ta rất rõ ràng, Huệ Ninh công chúa yêu chết ngươi nên mới làm như vậy.”
Chợt Lý Địch ngồi thẳng dậy, chống đầu nhìn tiểu bạch kiểm trước mặt, chua ngoa nói: “Nhưng mà, nâng càng cao, té càng đau nha!”
Lý Thiếu Hoài vừa uống một ngụm trà, thiếu chút nữa bị sặc: “Yêu chết?” Con ngươi ôn hoà bình tĩnh đột nhiên ảm đạm thất sắc: “Ngươi là Huệ Ninh công chúa cháu đích tôn của Thái Tông, mà Lý Chính Ngôn cháu đích tôn của Nam Đường Hậu Chủ đã sớm chết rồi, còn ta lại là ai…”
Rượu quá ba tuần, không ít Tiến Sĩ đã bắt đầu đứng lên đi lại chúc mừng, vài người tụ tập cùng nhau trò chuyện.

Lý Thiếu Hoài phát ngốc nhìn chằm chằm mấy cái ghế trống bên trên: “Lý chân nhân!” Đột nhiên bị người chụp bả vai.

Lý Thiếu Hoài xoay người, đập vào mắt là khuôn mặt sạch sẽ của nội thị.

Nội thị cúi đầu khẽ nói: “Huệ Ninh công chúa ở Kim Minh Trì phía Bắc chờ ngài.”
Phía Bắc Kim Minh Trì chính là nơi ở của Lý Thiếu Hoài ở thành Tây Kinh Giao.

Gió tháng ba chưa hết lạnh, thổi qua làm người cảm nhận được chút lạnh lẽo từ trong xương.

Kim Minh Trì ở Kinh Giao còn lớn hơn trong cung vài lần.

Bình thường sẽ có cấm quân ở đây luyện tập bắn tên.

Hôm nay toàn bộ cấm quân đã bị thủ vệ ở Quỳnh Lâm Yến điều đi.

Gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá xanh vàng rơi vào hồ nước, tạo thành gợn sóng.

Tháng ba xuân về, vạn vật xanh tươi, vài nét chấm phá đỏ bên bờ hồ phá lệ chói mắt.

Từ sau những chấm đỏ một thiếu niên bạch y chậm rãi bước đến.

Hàng liễu bên bờ nảy mầm xanh biếc, soi bóng trên mặt hồ, bên cạnh phản chiếu hai chiếc bóng một hồng một trắng, đều mảnh khảnh xanh tươi.

Đã qua giờ Ngọ, mặt trời bắt đầu lặn về Tây, Lý Thiếu Hoài dường như đang vì người con gái nhu nhược váy đỏ che lại ánh mặt trời chói mắt.

Nàng không cao lớn, nhưng lại có thể vững vàng chắn gió.

Gió vòng qua người nàng, chiếc bóng đứng lặng dưới chân nàng.

Nàng dẫm lên bóng Lý Thiếu Hoài, Lý Thiếu Hoài thay nàng chắn phong sương.

Theo thiếu niên bạch y tới gần, bóng người trong mắt nữ tử váy đỏ càng lúc càng phóng đại, mắt nàng cũng theo đó sáng lên.

Đã vài tháng không gặp, đứng yên rồi lại nhìn nhau không nói một lời.

Bốn mắt sáng ngời, phản chiếu hình bóng đối phương.

Từng ảo tưởng vô số lần được vén mây đen, nhưng nàng không biết phía sau mây đen là ánh trăng hay đêm dài vô tận.

“Đã biết thân phận…” Trong lòng muốn hỏi, nhưng không biết vì sao luôn sợ hãi: “Nàng còn nguyện ý cưới ta sao?”
Lý Thiếu Hoài chỉ lẳng lặng đứng yên, không cử động cũng không nói lời nào.

Trong mắt nàng không có ngạc nhiên, cũng không có vui mừng.

Triệu Uyển Như dường như đã hiểu, có lẽ lời vừa rồi nàng không nên hỏi: “Nàng là…!khi nào biết?”
Lý Thiếu Hoài đứng thẳng, chớp chớp mắt: “Đại khái là lúc ta được cứu khỏi phủ Khai Phong.”
Kỳ thật lòng nàng đã sớm hoài nghi.

Lúc trước đến tìm ân sư xin thư tiến cử, Khấu Chuẩn đã hỏi nàng có quan hệ gì với Huệ Ninh công chúa.

Lúc đó cũng không để ý, nhưng không để ý cũng không có nghĩa là quên.

Sau này xảy ra rất nhiều chuyện mới khiến nàng nảy sinh nghi ngờ.

Chỉ là Lý Thiếu Hoài vẫn luôn ghi nhớ những gì mình đã nói.

“Nếu nàng…” Triệu Uyển Như nhéo chặt lòng bàn tay tiến lên một bước, Lý Thiếu Hoài lại lui về sau một bước: “Nếu nàng đã biết, vì sao…” Nàng không ngừng ép sát, tăng nhanh tốc độ đến gần: “Vì sao còn muốn nhập sĩ?”
Tốc độ lùi lại của nàng không kịp Triệu Uyển Như, đành phải dừng lại không lui nữa: “Ta muốn gặp nàng.”
Nàng không lùi, Triệu Uyển Như cũng không tiếp tục đuổi.

Bốn chữ này nàng nghe không ra bất kỳ giọng điệu nào có thể khiến mình vui mừng.

Đúng như dự đoán của nàng, vẫn chưa hết, Lý Thiếu Hoài đã đỏ mắt nói tiếp: “Bởi vì chỉ có như thế, ta mới có thể gặp được nàng, mới có thể hỏi nàng.

Nàng tiếp cận ta, đến cùng là có mục đích gì?”
Thiên đạo luân hồi, lời này kiếp trước nàng là người hỏi Lý Thiếu Hoài, kiếp này, vẫn là câu hỏi đó, vẫn là hai người, nhưng vị trí đã trái ngược hoàn toàn.

Các nàng chỉ cách nhau một bước, đôi con ngươi thâm thúy của Triệu Uyển Như run lên: “A Hoài cảm thấy, ta đối với nàng, là có mục đích gì?”
Vừa rồi trên Quỳnh Lâm Yến vì muốn một câu trả lời của nàng mà buông ngạo cốt lăng nhiên, ở trước mặt bao người hỏi tâm ý.

Đạo sĩ nhập sĩ tâm ý ra sao, Lý Thiếu Hoài dùng vô vi mà đáp.

Vô vi nhi vô sở bất vi, đến tột cùng là ý gì!
Triệu Uyển Như cảm thấy, Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá vui, câu này nói quá đúng.

Lý Thiếu Hoài rút tay ra, lui về sau một bước, chắp tay khom người nói: “Điện hạ là quân, thần là thần.

Điện hạ là cành vàng lá ngọc, thần không dám nghịch.

Trong cung quy củ sâm nghiêm, nếu vượt quy củ, tội không trách quân nhưng tru hạ thần, còn thỉnh điện hạ tha cho thần một con đường sống.

Thần không muốn…!trở thành Biện Cơ.”
Triệu Uyển Như nghe xong lời này lạnh đến run người.

Chẳng sợ sau khi trọng sinh nàng gặp biến bất kinh thế nào, chẳng sợ hai đời nàng đều yêu Lý Thiếu Hoài, thậm chí chỉ cần một câu của Lý Thiếu Hoài, nàng có thể từ bỏ tất cả.

Nhưng giờ phút này trái tim vì nàng mà nhảy lên này vì nàng mà đau đớn này dường như đang chết lặng: “Nàng hối hận vì đã quen biết ta sao?”
“Hối hận hay không, đã không còn quan trọng.”
“Không quan trọng?” Triệu Uyển Như cau mày: “Nàng…” Thở dài một hơi, đau đớn cũng tốt, chết lặng cũng đã không là gì: “Cũng tốt, triều đình như đầm rồng hang hổ, cấm cung là vạn trượng vực sâu.” Bởi vì người đó là Lý Thiếu Hoài, dù thế nào nàng cũng không thể hận, càng không muốn ép buộc nàng.

Nàng biến tình yêu khắc cốt này, hoá thành một bước lui.

Lý Thiếu Hoài chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện thế này của Triệu Uyển Như.

Vẻ mặt ấy khiến nàng hô hấp trầm trọng, không khỏi tự mình lẩm bẩm hỏi một câu: “Công chúa biết rõ thần là hạng người gì, vì sao không đoán được tâm tư thần chứ?”
Triệu Uyển Như cười lạnh một tiếng, hai hàng lệ theo khoé mắt rung động mà trào ra: “A, tâm tư?” Nàng xoay người đưa lưng về phía Lý Thiếu Hoài, không muốn nhìn nàng nữa, cũng sợ hãi nhìn nàng: “Nguyên Trinh bất quá chỉ là một nữ tử tầm thường, làm sao có thể biết tâm tư của Lý chân nhân.”.

Ngôn Tình Sắc
Lý Thiếu Hoài rũ mi, nhìn bóng lưng yêu kiều trước mắt, mấp máy môi đỏ: “Vậy nàng, không có gì muốn hỏi ta sao?”

Hỏi, Triệu Uyển Như có muôn ngàn điều muốn hỏi, nhưng nàng chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Vừa rồi không phải đã nói rồi sao!”
Còn nguyện ý cưới ta?
Nàng họ Triệu, là trưởng nữ của Hoàng đế, cũng là Huệ Ninh công chúa kiệt ngạo của Đại Tống.

Lung lạc thế gia, nhúng tay triều chính, trăm quan lên án, hành tẩu bên cạnh vực sâu, cũng đã rơi vào vực sâu vạn trượng, là chân chính cô phong siêu quần xuất chúng.

Thiên hạ này người muốn cưới nàng rất nhiều, nhưng người không dám cưới nàng lại càng nhiều.

Triệu Uyển Như cười run trước câu hỏi vô nghĩa này: “Nàng không cần trả…”
Lý Thiếu Hoài đột nhiên vòng đến trước mặt nàng, dùng một chiếc khăn thêu hoa mai bao lấy chiếc hộp nhỏ đặt vào tay nàng: “Thần, thất lễ.”
Bàn tay thon dài trắng nõn vừa chạm vào tay Lý Thiếu Hoài liền run rẩy lợi hại, truyền đến tận tim nàng.

Lý Thiếu Hoài lui về sau một bước, chắp tay khom người nói: “Đã không còn sớm, vi thần cáo lui.”
“Nàng có ý gì?” Nhìn Lý Thiếu Hoài xoay người rời đi, Triệu Uyển Như lạnh lùng hỏi.

Chân phải đã bước lên đột nhiên dừng lại, chân trái bước ngang hàng: “Công chúa…”
“Thật ngốc.” Hai chữ cuối cùng nàng chỉ nói cho đủ mình nghe.

Đạo sĩ đi rồi, không còn nhìn thấy bóng dáng.

Thể xác và tinh thần Triệu Uyển Như đều đang run rẩy, gần như gục ngã, ngay cả hô hấp cũng vô cùng trầm trọng, giống như không còn thở nổi.

Chỉ còn lại vô tình, chỉ còn lại chiếc hộp gỗ đàn hương nho nhỏ trong tay.

Phía sau là Kim Minh Trì, có trong khoảnh khắc nàng chỉ muốn ném vật này đi, nhưng cuối cùng vẫn là bị không đành lòng đánh bại.

Phần không đành lòng này lại biến thành hy vọng, giống như hy vọng xa vời của kiếp trước, buộc nàng phải mở vật ký thác cuối cùng này ra.

Hộp vừa mở, mùi dược hương thoang thoảng từ mảnh giấy công văn bay ra, bị gió xuân thổi qua tan biến giữa Kim Minh Trì.

Khoảnh khắc mùi dược hương thoang thoảng bay ra nàng liền biết đây là vật trên người Lý Thiếu Hoài.

Quen đến tận xương, yêu khắc vào tủy.

Con người lúc cực hỉ hoặc cực bi đều sẽ rơi lệ.

Một khi hồng thủy dồn về, lúc nó phun trào cũng là lúc vỡ đê.

Trong khoảnh khắc, lệ nóng tràn mi, từ gương mặt trắng nõn của nàng, rơi vào lòng bàn tay thon dài tinh tế.

Trên công văn cái tên Lý Thiếu Hoài được viết rõ ràng, dấu ấn của phủ Khai Phong cũng được đóng lên rành mạch, đỏ tươi như mới.

Hai chữ hoàn tục cực kỳ bắt mắt, bên cạnh còn có Độ Điệp.

Giờ phút này Triệu Uyển Như mới hiểu được, hôm đó vì sao Lý Thiếu Hoài muốn kéo thân thể bệnh tật đi tìm sư thúc nàng, hoá ra chỉ vì nàng muốn hoàn tục.

Bên dưới Độ Điệp đè lên một phong thư được gấp lại chỉnh tề.

Trong lòng nôn nóng đánh bại lý trí.

Đặt mình giữa trời đất bao la, dường như thế gian này không còn ai có thể cản bước, nàng gấp không chờ được mở thư ra.

Ngô thê thân khải (Thê tử của ta):
Thấy chữ như thấy người, xuân qua thu tới, Thái Bạch có thơ rằng vào rừng thấy lộc, nhưng ta đã chờ hoa nở rồi tàn nhưng vẫn chưa gặp được người mình yêu, không gặp nàng, tương tư này như thác đổ suối tuôn.

Nàng nói tương tư là ngọt, ta chỉ nếm được vị đắng cay, chỉ vì, ta muốn gặp nàng mà lại chẳng thể được tin.

Thế gian nhiều kẻ bạc tình, riêng ta lại cứ khăng khăng thích nàng, riêng ta lại cứ được nàng tình chung.

Núi sông xa tận chân trời, chỉ nguyện phàn cô phong tranh siêu quần xuất chúng.

Quen nàng chỉ mới một năm, lại hơn ngàn năm trần kiếp, kiếp trước nợ, kiếp này đền, vội vàng cởi đạo bào, chỉ vì sợ lỡ mất nàng mà thôi.

Nếu phía trước là vực sâu vạn trượng, ta cam nguyện vì nàng mà nhảy, nếu phía trước là chân trời góc bể, ta cam nguyện vì nàng mà đuổi theo, nếu phía trước là đường xuống cửu tuyền, ta không hối hận, cũng không sợ chết, chỉ sợ để nàng phải cô độc nơi xa, lòng này khó có thể yên.

Hoa đã nở, kết thành hạt đậu đỏ, bỏ tương tư vào, nàng trong mắt ta, ta trong mắt nàng, chỉ nguyện vì nàng mà sống, vì nàng mà vong.

Chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng, lại nắm tay nàng trồng một cành mai, rồi một may xuân về hoa nở, năm dài tháng rộng nguyện cùng nàng thưởng nguyệt ngắm hoa.

Mùa xuân ngày 7 tháng 3 năm hai Cảnh Đức.

Lý Nhược Quân.

Tương tư như thác đổ suối tuôn, vui mừng cũng như dòng thác tuôn trào, không ngăn được nước mắt nhỏ lên phong thư, làm nhoè đi mấy chữ cuối cùng, nét mực tan trong nước trở nên mơ hồ.

Nàng lau khô nước mắt, nhoẻn miệng cười thật tươi, nụ cười từ tận đáy lòng: “Giỏi gạt người nhất, chính là tâm A Hoài.”
Tiểu Nhu từ xa vội vàng chạy đến: “Cô nương cô nương, vừa rồi chân nhân…!tiện thể nhắn lại với ngài.”
Triệu Uyển Như vội lau khô nước mắt còn sót lại, Tiểu Nhu thấy nàng như vậy kinh hô: “Cô nương ngài làm sao vậy?” Nàng đến gần, đau lòng nhíu chặt mày, chưa từng thấy Triệu Uyển Như khóc lóc như vậy, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.

“Không có gì.” Triệu Uyển Như cẩn thận gấp thư lại, hỏi: “Nàng nhờ ngươi nhắn lại gì?”
Vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không sao lại làm công chúa rơi lệ.

Nàng hầu hạ công chúa nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp công chúa rơi lệ lần nào.

Nhưng thấy chủ tử nôn nóng, Tiểu Nhu đành phải đem nghi vấn trong lòng để qua một bên, chuyển đạt lời Lý Thiếu Hoài nói: “Hắn nói, trong những câu đó chỉ có “Ta muốn gặp nàng” là thật, ý nghĩa thật sự chính là…” Tiểu Nhu hắng giọng, học giọng điệu thâm tình của Lý Thiếu Hoài, ôn nhu nói: “Ta muốn gặp nàng, là những lúc muốn gặp ta có thể lập tức thấy được nàng.”
Phảng phất như Lý Thiếu Hoài chính miệng nói với nàng.

Lý Thiếu Hoài tâm tư tỉ mỉ, Quỳnh Lâm Uyển ngư long hỗn tạp, mấy tháng không gặp khó đảm bảo vị công chúa to gan này không vì nhớ thương mà xúc động.

Vừa rồi trong Quỳnh Lâm Yến chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Khá khen cho câu nếu vượt quy củ, tội không trách quân nhưng tru hạ thần!
“Chân nhân cái gì cũng tốt, chỉ là lá gan quá nhỏ, vừa rồi còn cười xấu xa như vậy…” Tiểu Nhu tiếp tục kể lại chuyện vừa nhìn thấy.

“Nàng nha, vốn dĩ chính là người xấu!” Nàng rưng rưng mắt, gương mặt tái nhợt vừa rồi đã hồng hào như thổi gió xuân.

Là không át được vui mừng, là xuân tâm nảy mầm, dường như đã nhiễm sắc xuân trong vườn, dào dạt.

Triệu Uyển Như ở Kim Minh Trì mừng thầm, lúc này Trương Khánh lại gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

“Cô nương, ngài mau trở lại đi, Đinh Thiệu Văn đang thỉnh Quan gia ban chiếu, muốn cưới người làm vợ.”
– Hết chương 63 -.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.