Sau khi mọi việc rõ ràng, Địch Quốc Bảo ngay lập tức gọi Giang Châu là ân nhân.
Vốn ông định cho người đến bắt Giang Minh Phàm đến đây để đích thân Giang Châu xử lý, nhưng hắn lại ngăn ông lại rồi thì thầm gì đó vào tai ông.
Địch Quốc Bảo nghe xong liền gật đầu, sau đó ông quay đầu về phía Phương Chính Dương, nói.
“Việc con cậu bị xã hội đen đả thương, cậu cứ việc thẳng tay điều tra!”
Sau đó ông dừng lại một chút, rồi nhìn Phương Chính Dương một cái thật sau rồi nói.
“Việc nghiêm trị cũng nên sớm bắt đầu thôi!”
Phương Chính Dương cũng không phải kẻ ngốc, ngay lập tức nhận ra ý vị trong đó.
Ngay trong chiều, Phương Chính DƯơng lập tức mang lính đến tận sở cảnh sát nơi giam mấy tên côn đồ kia, khi đến nơi thì cũng gặp bố của Địch Thiến Thiến ở đó từ lâu.
Con gái mình bị mấy tên ất ở nào đó giở trò lưu manh, ai mà nhịn được chứ.
Tuy mấy tên kia đã bắt được rồi, con gái cũng không sao, nhưng bên cảnh sát cũng phải cho ông một cái công đạo.
Vừa hay Phương Chính Dương cũng tới, Phương Chính Dương vừa đến thì ngay lập tức truyền lời của thủ trưởng cho bố của Địch Thiến Thiến nghe.
Hay lắm.
Có thủ trưởng chống lưng rồi, giờ có gì mà không dám làm chứ.
Thế nên là cả hai ông bố mang theo quân đến thẳng nhà giam mấy tên côn đồ kia, dí súng vào thẳng đầu bọn chúng, bảo rằng hoặc là khai ra kẻ cầm đầu hoặc là ăn kẹo đồng.
Ba bốn tên côn đồ lập tức run như cầy sấy, ai mà bị ba bốn khẩu súng trường dí vào đầu mà không sợ?
Ngay lập tức khai ra cái tên Lý Cảnh Bình.
Có được tên kẻ cầm đầu rồi, nhưng hai người cũng không vội vã hành động, họ truyền lời của thủ trưởng đến cho cục cảnh sát.
Ngay sau đó nhân viên trong cục cảnh sát lập tức túa ra bên ngoài, dùng tất cả nhân lực cùng mối quan hệ để âm thầm điều tra Lý Cảnh Bình cùng với những người có liên quan đến cái tên này.
Bọn họ muốn một lần giăng lưới bắt trọn cả ổ.
Ngay trong đêm.
Cả quân đội lần cảnh sát Bắc Kinh đều xuất quân, trong đêm vô số tiếng bước chân, tiếng người quát tháo kêu khóc vang lên khắp nơi, thậm chí còn có nơi vang lên cả tiếng súng.
Tất cả những ngóc ngách đều bị đào bới lên dò xét qua một lượt, hộ dân nào cũng bị đập cửa gọi ra tra xét một hồi, ai có ý định chống cự hay bất tuân đều có nguy cơ bị ăn kẹo đồng trực tiếp mà không cần qua xét xử.
Qua một đêm gà bay chó chạy, Bắc Kinh tan hoang đi không ít.
Lý Cảnh Bình bị bắt ngay trong đêm, đám đàn em của y cũng không thoát khỏi, tất cả bị bắt giam vào phòng riêng, chờ ngày thẩm vấn.
…
Sáng hôm sau.
Giang Minh Phàm thức dậy với đôi mắt thâm quầng.
Cả đêm qua gã không phút nào ngủ yên.
Tiếng bước chân, tiếng người la hét, tiếng súng nổ… mọi việc diễn ra quá là bất ngờ, gã lại không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nên cả đêm cứ thấp thỏm không yên.
Nhà của Giang Minh Phàm cũng bị đập cửa tra hỏi vài lần trong đêm, lần đầu là bên cảnh sát, lần sau là của bên quân đội.
Đến sáng nay khi tỉnh dậy, gã mới vội vã đi tìm mấy người có chức quyền mà gã quen biết để dò la mọi chuyện.
Kết quả nhận được khiến Giang Minh Phàm chấn kinh!
Tất cả sự việc trong đêm qua chính là lần ra quân đầu tiên trong kế hoạch “nghiêm trị” của chính phủ, tất cả những kẻ lưu manh cùng những người liên quan đến xã hội đen sẽ bị truy bắt cùng xử lý một cách đích đáng nhằm trả lại sự yên bình cho bách tính.
Nhận được tin này xong Giang Minh Phàm liền vội vã chạy đi tìm Lý Cảnh Bình.
Nhưng khi đến chỗ ở của y thì nơi này chỉ còn lại sự đổ nát, cửa của mọi căn phòng đều bị đập tung, đến sàn nhà cùng mái nhà cũng bị đập thủng lỗ chỗ, không có chỗ nào là còn nguyên vẹn.
Hàng hóa điện tử gã cất trong căn nhà này cho Lý Cảnh Bình bán cũng không còn thấy đâu.
Chỉ trong tích tắc Giang Minh Phàm đã hiểu ra mọi thứ.
Lý Cảnh Bình bị bắt rồi!
Hàng hóa gã để bên trong đấy chắc hẳn cũng bị coi là vật chứng nên bị mang đi!
Giờ muốn lấy lại thì khó hơn cả lên trời!
Nhưng việc mất hàng không phải là việc gã lo lắng nhất!
Nếu mất hàng thì cùng lắm cũng chỉ mất tiền thôi, nhưng nếu Lý Cảnh Bình mà khai ra Giang Minh Phàm, thì sự việc thậm chí còn ảnh hưởng đến cả tính mạng gã.
Cứ nhìn cách phản ứng sợ hãi cùng né tránh của mấy tên quan chức cấp thấp khi gã hỏi việc này là biết.
Thậm chí bên cảnh sát khi thấy gã lân la đến dò hỏi còn làm mặt lạnh xua đuổi gã đi.
Cũng không ít người bên cục cảnh sát có thể suy đoán được việc Giang Minh Phàm có dính líu đến đám xã hội đen kia, giờ chỉ cần tên cầm đầu khai ra gã là gã chính thức bị bắt vào tù với tội danh là ông trùm xã hội đen!
Thế nên ai trong cục gặp gã cũng tránh như tránh tà, sợ chỉ cần nói chuyện thôi là cũng bị liên lụy.
Giang Minh Phàm cũng dần dần nhận thấy tính chất nghiêm trọng của việc này, rất có thể gã sẽ làm con dê tế thần đầu tiên trong công cuộc nghiêm trị này.
Gã mơ hồ cảm thấy có một chiếc thòng lòng vô hình đang từ từ siết chặt cổ mình lại, giờ việc bị treo cổ chỉ còn là vấn đề thời gian!
Nếu không làm gì đó ngay bây giờ, gã chắc chắn phải lên đoạn đầu đài!
……
Giang Minh Phàm ngay lập tức tìm đến Địch Thiến Thiến, nhờ cô xin xỏ thủ trưởng hộ mình.
Nhưng gã lại không ngờ tới, ngay khi gặp mặt Địch Thiến Thiến đã cho gã một cái tát.
Tối hôm qua khi cô trở về nhà, Địch Quốc Bảo đã kể lại mọi chuyện với cô, từ việc Giang Minh Phàm ăn trộm huân chương giả dạng làm ân nhân của ông, đến việc gã cấu kết với xã hội đen đặt bẫy định lừa gạt cô.
Địch Thiến Thiến ngay lập tức cảm thấy mình bị phản bội.
Nếu không phải ông ngoại dặn dò, thì không phải chỉ có mỗi cái tát kia đâu!
Tát xong, cô lập tức nói vài câu xé lòng rồi lạnh lùng quay người rời đi, bỏ mặc Giang Minh Phàm lại đằng sau, Phương Vân Lương vẫn còn đang nằm trong viện, cô phải nhanh chóng quay về chăm sóc cho anh ấy, không có thời gian rảnh đi đôi co với kẻ khốn khiếp này.
Phương Vân Lương bị người yêu bất ngờ tát cho một cái rồi nói câu chia tay thì ngay lập tức sững sờ.
Thế nhưng gã cũng không nghĩ nhiều, gã cảm thấy cái thòng lọng vô hình kia đang dần dần siết lại, càng ngày càng khó thở.
Nếu thông qua Địch Thiến Thiến không được, vậy thì gã trực tiếp đến gặp vị thủ trưởng kia!
Dù gì thì Địch Thiến Thiến cũng chỉ là cầu nối để gã chính thức đặt chân vào giới cao tầng, còn vị thủ trưởng Địch Quốc Bảo kia mới là chỗ dựa chính thức của gã.
Giang Minh Phàm nhanh chóng gọi một chiếc xe ba bánh người kéo, đi thẳng đến nhà của vị thủ trưởng kia.
Nhà của Địch Quốc Bảo là một căn tứ hợp viện rộng lớn nằm ở vùng trung tâm Bắc Kinh, tuy đã về hưu nhưng là một yếu nhân địa chỉ của căn tứ hợp viện này cũng chỉ có những người thân cùng lãnh đạo cấp cao biết, thậm chí trước cổng còn có cả cảnh vệ đứng gác.
Khi đến nơi, Giang Minh Phàm liền vội vã xuống xe, trả tiền cho phu xe rồi bước vào cổng. Khi bước đến cổng gã lập tức chào hỏi người gác cổng rồi mời anh một điếu thuốc.
Người gác cổng ngay lập tức hành lễ chào lại rồi mời gã vào bên trong, nhưng lấy lý do là đang trong giờ làm việc nên từ chối nhận điếu thuốc kia, trong lời nói có một sự lạnh lùng không thể che dấu.
Giang Minh Phàm thấy vậy cũng không để tâm lắm, người thanh niên gác cổng này từ trước đến này vẫn luôn từ chối thuốc của bất kỳ ai, gã cất điếu thuốc đi rồi rảo bước vào bên trong mà không nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói kia.
Giang Minh Phàm sau khi vào trong tứ hợp viện thì lập tức hỏi thăm người trong đó về phòng làm việc của vị thủ trưởng kia, sau đó có người dẫn gã đi qua khoảng sân phủ đầy lá ngô đồng, đến thẳng căn phòng làm việc của Địch Quốc Bảo nằm ở cuối hành lang.
Gã đến trước cửa gõ gõ hai tiếng, ngay lập tức bên trong truyền ra tiếng của Địch Quốc Bảo.
“Mời vào!”
Giang MInh Phàm đẩy cửa bước vào, ngay lập tức nhìn thấy Giang Quốc Bảo đang cầm một con dao găm, đẽo gọt một bức tượng gì đó, khi nhìn thấy Giang Minh Phàm, ông lập tức nở nụ cười.
“Ồ! Tiểu Phàm tới đây chơi sao!”