Bên ngoài Thiên lao, Thái tử đang xuống ngựa, ta đứng tại chỗ đợi hắn.
Vừa rồi nói dối Từ Ý rằng Thái tử đưa nàng ta vào ngục là để giúp ta, chẳng qua chỉ là lời nói dối ta bịa ra để kích động nàng ta, làm sao một người phụ nữ như ta có thể quan trọng hơn triều chính được.
Nhưng nhìn bóng dáng hắn ta đi về phía ta, trong lòng ta bỗng có một tia kỳ vọng.
Lúc xử lý Từ Ý, liệu hắn từng có một chút nào là vì ta không.
“Thần nữ tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Tam tiểu thư sao lại đến đây?”
Ta cố gắng nhìn ra mục đích chuyến đi này từ gương mặt Cố Minh Phàn nhưng chỉ thấy hắn giống như một tiểu tử ngốc chỉ biết cười ngây ngô.
“Đến thăm Từ Ý một chút, dù sao cũng là tỷ muội một nhà.”
Nói xong ta sờ lên mái tóc, giả vờ kinh ngạc.
“Ơ? Trâm của ta không thấy nữa, có lẽ rơi trong Thiên lao rồi.”
“Vậy để ta sai người vào tìm.”
Lúc này, cai ngục đúng lúc đến báo, khóa phòng giam của Từ Ý đã bị mở, người đã biến mất.
Cố Minh Phàn lập tức dẫn người vào tìm kiếm, còn ta đứng ở cổng Thiên lao, nghe động tĩnh tìm người bên trong, như thể ta vì Từ Ý tấu lên một khúc nhạc đòi mạng.
Giữa tiếng đuổi bắt của cai ngục, Từ Ý tìm được cổng Thiên lao nhưng đã bị đuổi kịp.
Từ Ý cầm cây trâm vàng trong tay vung vẩy điên cuồng nhưng không thoát ra được.
Ta không nghe rõ nàng ta đang nói gì nhưng cũng thấy rõ nàng ta đang chửi ta là tiện nhân, muốn g.i.ế.c ta.
Cai ngục cầm giáo dài đ.â.m xuyên qua thân thể nàng ta, nàng ta trong mắt ta dần dần trở thành một vũng máu.
Phải rồi, c.h.ế.t như vậy mới xứng đáng với ngươi!