Hà Loan Loan vừa nói xong, Trần Thúy Hoa như bị sét đấnh, ngẩng đầu nhìn về phía Hà Loan Loan!
Sao có thể? Sao Hà Loan Loan lại biết được chân tướng!
Bà ta vẫn luôn cẩn thận mà!
Trong lòng Hà Thủ Phúc đã sớm nghi ngờ, lúc này mới run rẩy hỏi: “Loan Loan, con đang nói cái gì?”
Hà Linh Linh lập tức lớn tiếng nói: “Hà Loan Loan cô đánh rắm gì đó! Tôi chỉ sống nhờ ở nhà họ Hà! Tôi là con gái của Hà Tú Uyển và Lý Quốc Chấn! Tôi phải đến Kinh thị gả vào nhà họ Cố! Nhà họ Cố và nhà họ Lý có hôn ước từ nhỏ! Tôi sẽ không gả cho Lý Thiên Long! Lý Thiên Long, anh nhìn cái gì nữa? Không mau mang vợ anh đi đi?”
Lý Thiên Long cũng lười nói lời vô nghĩa, cầm dây thừng hô to: “Vợ tôi tất nhiên tôi phải trói đi rồi! Tôi đã đưa lễ hỏi, cho dù thiên vương có đến đây thì ông cũng phải rước vợ đi!”
Gã vừa nói vừa tiến về phía trước nhưng không biết từ khi nào Hà Thủ Phúc đã âm trầm cầm một con d.a.o to chém tới: “Tao xem ai dám! Loan Loan! Con mau nói rõ ràng! Chuyện này cuối cùng là sao?”
Hà Loan Loan nhanh chóng nói: “Con vẫn luôn không hiểu tại sao mẹ luôn đối xử với Hà Linh Linh tốt hơn con? Cho dù là mợ có tốt như thế nào thì làm sao có thể thương cháu hơn cả con ruột chứ? Mãi tới khi con tới bệnh viện vô tình nhìn thấy nhóm máu của Hà Linh Linh và cha mẹ! Cả hai người đều là nhóm máu B, con là nhóm máu A, Hà Linh Linh là nhóm máu AB! Cho nên cha à, con không phải là con của cha và mẹ, nhưng Hà Linh Linh có thể là mẹ sinh, nhưng chắc chắn không phải con của cha!”
Hà Thủ Phúc không hiểu vấn đề nhóm máu này, thôn trưởng nghe xong thở dài một hơi, giải thích ngắn gọn một hồi, thân thể Hà Thủ Phúc lắc lư, thiếu chút nữa đã té ngã!
Trần Thúy Hoa cả người phát run, bà ta nhanh chóng biện giải: “Mày nói bậy bạ! Bệnh viện nào có nhóm máu? Cho dù có thì có thể chứng minh được điều gì? Tao không tin nhóm máu có thể chứng minh!”
Hà Thủ Phúc cười khổ một tiếng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, ông ấy nhìn Hà Linh Linh, lại nhìn Trần Thúy Hoa, Hà Linh Linh quả thật có nét giống Trần Thúy Hoa!
Mà Hà Loan Loan, mặt mày vẫn có điểm giống ông, bởi vì ông chính là cậu ruột của Hà Loan Loan!
Trần Thúy Hoa còn lớn tiếng biện giải: “Hà Loan Loan! Tao là mẹ ruột của mày! Tao kiếm đàn ông tốt cho mày, mày không muốn gả lại còn làm khó tao, hiện tại còn không muốn nhận tao! Mày có còn là người không? Còn không bằng súc sinh đâu! Một khi đã như vậy, từ giờ trở đi tao cũng không nhận mày! Mày không phải con cháu nhà họ Hà! Mày đi cùng Lý Thiên Long đi!”
Thôn trưởng Ngô quát: “Trần Thúy Hoa! Lần đầu tiên tôi thấy người không biết xấu hổ như bà! Nếu bà không nhận thì bây giờ chúng ta lên bệnh viện trấn trên tra rõ! Chuyện nên như thế nào thì phải là như thế ấy! Bà đối xử với Hà Loan Loan không tốt, đây là chuyện ai nấy đều biết, nếu bà thật sự tráo đổi thân phận của Hà Loan Loan và Hà Linh Linh thì bà quả thật quá ác độc! Thôn Đông Phong này không thể chấp nhận một người thâm độc như bà!”
Hà Đại Cương vừa bị Lý Thiên Long đánh một quyền, miệng đau đến mức nói không nên lời, Dương Ngọc Phương lại khiếp sợ lên tiếng: “Cha, thôn trưởng, ban nãy Loan Loan nói nhóm máu của con bé và Linh Linh đều cho thấy cả hai người đều không phải là con của cha. Bất luận ai là con gái của cô thì người còn lại cũng không phải con của cha? Đó chính là…”
Chính là Trần Thúy Hoa không chỉ tráo đổi hai đứa nhỏ mà còn thông dâm với người khác!
Hà Thủ Phúc gầm rú tiến lên bóp cổ Trần Thúy Hoa!
“Tiện nhân! Tao giết mày!”
Ông ấy đã sớm biết Hà Đại Cương không phải con trai của mình, trước khi Trần Thúy Hoa kết hôn đã mang thai rồi, nhưng ông ấy cũng không so đo.
Nhưng đã đổi được kết quả gì đây? Trần Thúy Hoa sau khi kết hôn lại dám cắm sừng ông ấy, mang thai con của người đàn ông khác!
Trần Thúy Hoa lại còn dám đổi con của em gái ông ấy, nhiều năm như vậy, cuộc sống của Linh Linh và Loan Loan, ông ấy đều nhìn thấy hết!
Hà Thủ Phúc chưa bao giờ thấy thống khổ như vậy, gắt gao bóp chặt cổ Trần Thúy Hoa, nổi hết cả gân xanh, vô cùng giận dữ: “Gã đàn ông đó là ai? Tên khốn nạn đó là ai!”
Trần Thúy Hoa bị bóp cổ đến mức mặt chuyển thành màu tím, đám người thôn trưởng vội vàng tới can ngăn!