Giản Thời Ngọ choáng váng. Cậu không ngờ bà lại đối xử tốt với cậu như vậy, thậm chí còn nói ra những lời mà cậu chưa từng nghe ai nói trước đó. Nhưng nếu nhớ không lầm… bọn họ rõ ràng không thân thiết lắm mà!
Câu nói “vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” chợt lóe lên trong đầu, khiến cậu có chút sợ hãi: “Bà ơi…”
*”Câu thành ngữ “vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” (无事献殷勤, 非奸即盗) Câu này ngụ ý rằng khi một người bỗng dưng tỏ ra ân cần, quan tâm mà không có lý do rõ ràng, thì có thể người đó đang có ý đồ xấu, như mưu đồ lợi ích cá nhân hoặc có mục đích không chính đáng.
Bà cụ: “Sao?”
“Cháu rất cảm kích tấm lòng của bà.” Giản Thời Ngọ cúi đầu, cung kính nói chuyện với bà: “Nhưng cháu nghĩ, tự mình cố gắng để đạt được điều mình muốn mới có ý nghĩa. Con đường đời có lẽ còn dài, bà nguyện ý giúp cháu một đoạn đường cháu thật sự rất cảm ơn, nhưng cháu vẫn phải học cách tự bước đi. Rốt cuộc, bà không thể đi thay cháu được.”
Cậu nói chuyện nhỏ nhẹ, ngay cả khi từ chối cũng vô cùng ôn hòa.
Trong nhà im ắng, bà cụ chăm chú nhìn Giản Thời Ngọ.
Bà là người rất tinh tường, khi đối diện với bà, cậu nhóc này không cố tình lấy lòng hay nịnh nọt, có chủ kiến, cũng biết gánh vác trách nhiệm, thật sự không tồi.
Bà cụ tiếp tục hỏi: “Nếu cháu thật sự không được chọn, có buồn không?”
Giản Thời Ngọ nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Đương nhiên, cháu nghĩ là có.”
“Vậy sao?”
“Nhưng cháu đã cố gắng hết sức.” Giản Thời Ngọ chớp chớp mắt, mỉm cười: “Lần sau tái chiến thôi.”
Bà cụ ngẩn người, rồi sau đó sảng khoái bật cười.
Giản Thời Ngọ ngồi cạnh bà, nhẹ nhàng bổ sung: “Tuy nhiên…”
Bà cụ hứng thú: “Tuy nhiên gì?”
“Tuy nhiên cháu vẫn rất cảm ơn ý tốt của bà. Theo cháu thấy, bà thật sự là người tốt. Cháu rất vui khi được bà quan tâm, nhưng cháu hy vọng bà có thể… dành thời gian nhiều hơn cho Thẩm Thành.”
Bà cụ sững sờ.
Giọng Giản Thời Ngọ nhẹ nhàng: “Vì Thẩm Thành ở trong nước chỉ còn bà là người thân duy nhất. Dù trước đây giữa hai người có những hiểu lầm, nhưng con người cuối cùng cũng phải hướng tới tương lai. Cháu biết Quý gia có lẽ không thiếu thứ gì, nhưng tình thân và sự yêu thương thì không thể mua bằng tiền.”
“Dù có đôi lúc, có thể Thẩm Thành nói chuyện không được tốt lắm…” Giản Thời Ngọ ngừng lại một chút, rồi cười nói: “Nhưng cháu đảm bảo với bà, cậu ấy thật sự là một người rất tốt, bà tiếp xúc nhiều sẽ hiểu thôi!”
Giản Thời Ngọ ngoan ngoãn ngồi cạnh bà cụ, đôi mắt đen sáng ngời, trong ánh mắt không hề có chút toan tính nào.
Bà cụ trầm ngâm một lúc, rồi khẽ cười: “Những điều này là cháu thật lòng sao?”
“Đương nhiên ạ.”
“Thẩm Thành bảo cháu nói?”
“Không phải đâu, tự cháu nghĩ ra mà.”
“Vậy sao?” Bà cụ trong lòng thật sự rất khen ngợi, nhưng trên mặt vẫn chau mày: “Cháu thương Thẩm Thành như vậy, vì sao?”
…
Giản Thời Ngọ không chút ngập ngừng, thẳng thắn trả lời: “Bởi vì chúng cháu là bạn thân nhất!”
Bà cụ sững sờ.
Bà chợt chậm rãi nhận ra, cháu trai yêu quý với tính cách kiêu ngạo của mình… có lẽ đã bị cậu nhóc này biến thành “người tốt” rồi!
___
Buổi tối
Trên Weibo rộn ràng bàn tán. Trên mạng, đủ loại bình luận, từ khen ngợi đến chỉ trích Giản Thời Ngọ xuất hiện khắp nơi. Nhưng trong khi dư luận đang dậy sóng, cậu lại đang cùng bạn bè chơi game vui vẻ.
Khi Chân Mỹ Lệ đến đón, cô nhéo cậu: “Về nhà thôi.”
Giản Thời Ngọ chào tạm biệt bạn bè, rồi bước đến bên cạnh mẹ trêu chọc: “Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá!”
Chân Mỹ Lệ hôm nay quả thật rất nổi bật, hay có thể nói cô luôn như vậy. Với lớp trang điểm tinh tế, ngũ quan sắc sảo của cô càng thêm phần quyến rũ. Chiếc sườn xám tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, khoác thêm chiếc áo lông chồn sang trọng, cô toát lên vẻ kiêu kì, quý phái.
Cô cười nhẹ: “Tiểu tử thối, ngày nào mà mẹ không đẹp chứ?”
Giản Thời Ngọ cười khẽ.
Chân Mỹ Lệ chú ý quan sát biểu cảm của con trai, thấy cậu không có vẻ gì đặc biệt lo lắng, cô mới yên tâm thở phào. Cả ngày hôm nay cô đã liên lạc với rất nhiều mối quan hệ cũ, biết rằng Vương Lệ Na chắc chắn sẽ gây khó dễ, nên cô đã chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng. Giờ chỉ còn một bước cuối cùng.
Rời khỏi nhà cũ của Quý gia, bên ngoài là khu vườn được Thẩm Ấu Đình thiết kế, giờ đây vẫn xanh tươi tốt, hòa mình giữa biển hoa ngát hương làm người ta cảm thấy thư thái.
Chân Mỹ Lệ cúi xuống nhìn cậu: “Con có biết hôm nay là ngày gì không?”
Giản Thời Ngọ lắc đầu.
“Nhiều năm trước, cũng vào một buổi tối như thế này, mẹ bước ra khỏi tòa nhà công ty.” Bà ngước nhìn ánh trăng, vẻ mặt dường như mang chút u buồn: “Đêm đó, trăng còn sáng hơn cả hôm nay.”
Giản Thời Ngọ chợt nhận ra, có lẽ đây là ngày mẹ cậu rời khỏi giới giải trí. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn muốn hỏi một câu hỏi này nhưng chưa bao giờ dám, vì sợ biết được câu trả lời.
Nhưng giờ đây, dường như là lúc thích hợp để nói ra.
Sau một lúc trầm ngâm, cậu nhẹ giọng: “Mẹ, có phải vì con mà mẹ rời khỏi giới giải trí không?”
Dưới ánh trăng, những đóa hoa nhẹ nhàng lay động, gió lạnh thổi qua.
“Con nghĩ lung tung cái gì thế, lúc đó mẹ chưa mang thai con đâu.”
“A… Vậy sao.”
“Nhưng đúng là có liên quan đến việc kết hôn. Trong giới nghệ sĩ, sự nghiệp bận rộn phải chạy đôn chạy đáo, khó mà lo được cho gia đình.”
“Thì ra là vậy…”
“Ừ.” Chân Mỹ Lệ nhìn cậu với ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng: “Nên nếu con thật sự muốn theo nghiệp diễn, phải biết rằng đó là con đường rất khó khăn, không phải chỉ thích mà có thể đi được.”
Giản Thời Ngọ tất nhiên biết điều đó. Cậu rất rõ ràng và hiểu rằng con đường này sẽ rất gian nan. Nhưng cậu không phải kiểu người không biết gì về thế sự.
Đời trước, cậu đã thử nhiều công việc nhưng chẳng việc nào thành công. Dù cậu không hiểu rõ, nhưng cậu biết làm minh tinh chắc chắn có thể kiếm được tiền, đời này cậu không ngại chịu khổ.
Có nỗi đau nào lớn hơn đêm mưa ấy không?
Có nỗi đau nào nặng nề hơn khi nhận được thông báo mẹ mất vì tai nạn xe, rồi ba nhảy lầu tự vẫn?
Không còn nữa.
Chịu khổ chẳng là gì, miễn là cậu có thể làm điều gì đó cho gia đình, bảo vệ những người thân yêu mới là điều quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Giản Thời Ngọ ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên định: “Con đã suy nghĩ kỹ rồi! Mẹ, đừng xem con như trẻ con nữa được không?”
Chân Mỹ Lệ hơi ngạc nhiên, rồi bật cười nhẹ: “Tiểu tử thối.”
Hương hoa thoang thoảng trong làn gió mát mẻ của mùa thu, Giản Thời Ngọ ngước nhìn ánh trăng, nhẹ nhàng hỏi: “Đêm đó, ánh trăng thật sự sáng và đẹp như vậy sao?”
Chân Mỹ Lệ nhẹ giọng trả lời: “Thật sự.”
Giản Thời Ngọ mím môi, nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Vậy mẹ có hối hận không?”
Hối hận ư?
Chân Mỹ Lệ nhìn con trai, cậu bé có gương mặt giống hệt cô, ánh trăng chiếu xuống phủ một lớp ánh sáng bạc lên người cậu. Dưới ánh trăng, Giản Thời Ngọ đứng đó, trong trẻo và tinh khiết, chưa hề bị những điều dơ bẩn của thế gian làm ô uế.
“Mẹ…” Chân Mỹ Lệ dịu dàng đáp, “Mẹ không hối hận.”
Ánh mắt cô tràn đầy tình cảm ấm áp, cô mỉm cười, giọng nói như làn gió nhẹ: “Bởi vì mẹ có một vầng trăng nhỏ thuộc về mẹ.”
Và cô nhất định sẽ bảo vệ vầng trăng ấy.
___
Đêm nay tại thành phố A định sẵn là một đêm không yên bình.
Trên mạng, dư luận đang bị thao túng, nhiều người tranh thủ cơ hội này để khen ngợi Vương Kiến An trong khi dìm Giản Thời Ngọ xuống. Các fan của Vương Kiến An mạnh tay quảng bá:
“Anh trai của chúng tôi thành tích xuất sắc, luôn đứng đầu lớp.”
“Hơn nữa, anh ấy còn rất tốt bụng, từng quyên góp hơn 100 triệu cho vùng núi nghèo khó.”
“Vương Kiến An rất tài năng, nhảy múa dân tộc rất giỏi.”
Nhân dịp đó, Vương Kiến An đã thành công nắm bắt đề tài, từ đó phiếu bầu của cậu ta tăng lên nhanh chóng.
Vương Kiến An đầy ngưỡng mộ nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ thật lợi hại.”
Vương Lệ Na khẽ hừ một tiếng: “Mẹ con nhiều năm như vậy trong giới giải trí đâu có uổng phí.”
___
Dù vậy, Vương Kiến An vẫn cảm thấy không yên: “Mẹ, mẹ có nghĩ Giản Thời Ngọ còn có chiêu gì không? Mẹ từng nói mẹ cậu ta cũng từng làm trong giới giải trí mà?”
Vương Lệ Na đáp: “Những chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi, còn ai nhớ đến bà ấy chứ? Dù có quay lại, cũng chẳng có ích gì. Có lẽ bà ấy đã xuống sắc từ lâu rồi, lui về lúc còn đang nổi cũng chỉ để giữ hình tượng đẹp cho fan thôi. Kiểu người như vậy mẹ gặp nhiều rồi…”
Khi bà đang nói, Vương Kiến An bất ngờ nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt đăm chiêu.
Vương Lệ Na thấy con lơ đãng, không hài lòng hỏi: “Con có đang nghe mẹ nói không?”
Vương Kiến An tỉnh lại, ngập ngừng hỏi: “Mẹ, mẹ Giản Thời Ngọ có phải là Chân Mỹ Lệ không?”
“Đúng vậy.”
“Bà ta thật sự gần 40 rồi sao?”
“Có ý gì?”
“Trông bà ấy… quá trẻ.”
Vương Lệ Na nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con trai, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Bà tiến đến trước màn hình máy tính, ngay lập tức nhìn thấy trên trang đầu Weibo một bức ảnh, trong đó là một người phụ nữ mặc chiếc sườn xám trắng đen, làn da trắng như tuyết. Năm tháng không những không làm giảm đi nhan sắc kiều diễm của cô, mà còn tăng thêm phần quyến rũ.
Bên cạnh cô là một cậu bé có nét tương đồng với cô, hai người đứng giữa biển hoa, phía sau là một vầng trăng sáng, cùng nhau chụp ảnh.
Chân Mỹ Lệ v: “Đêm nay, ánh trăng sáng như ngọc.”
Đây là bài đăng đầu tiên trên Weibo mới được xác nhận chính chủ của cô.
Trong vòng chưa đầy mười phút, bài viết đã đạt được tương tác và bình luận cực cao. Ban đầu, không ai nhận ra người phụ nữ này là ai, chỉ bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô. Nhưng rồi dần dần có người nhận ra:
“Ôi, đó là chị ấy.”
“Chị ấy là người đóng vai nữ chính trong Đá Xanh năm đó!”
“Dù lúc đó tôi chưa ra đời, nhưng chị ấy đẹp quá!”
“Trời ơi, hơn mười năm rồi mà chị ấy vẫn đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn. Thanh xuân của tôi trở lại rồi.”
“Nhìn chị ấy, tôi bỗng thấy việc già đi không còn quá đáng sợ nữa!”
“Làm ơn quay lại đóng phim đi! Chúng tôi mong chị tái xuất!”
Giản Thời Ngọ vốn đã không còn xa lạ với cư dân mạng, sau một ngày bị bới móc bởi những bình luận không hay. Nhưng khi Chân Mỹ Lệ đăng bài, cùng với sự xuất hiện của cậu bên cạnh bà, tất cả đều tò mò về mối quan hệ của họ.
Chân Mỹ Lệ không để mọi người phải thắc mắc lâu, cô đã trả lời một bình luận ngay dưới bài viết: “Mẹ con.”
Chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng mang sức mạnh chấn động.
Người phụ nữ từng nổi tiếng trong làng điện ảnh hơn mười năm trước đã chính thức thông báo động thái mới, và còn cho thấy mình có một người con trai. Đứa trẻ này hôm nay đã bị các tài khoản lớn chia sẻ, chiều nay còn bị tung tin đồn tiêu cực.
“Thì ra là mẹ con, bảo sao hai người đều đẹp như vậy.”
“Nhưng bảo Giản Thời Ngọ phẫu thuật thẩm mỹ thì tôi không tin đâu.”
“Đây chắc chắn là vẻ đẹp tự nhiên!”
Đôi khi, trước sự thật tuyệt đối, những tin đồn thất thiệt sẽ tự sụp đổ. Dù vậy, vẫn có người không chịu buông tha:
“Thế còn vụ đánh nhau kia thì sao? Chẳng lẽ không tính toán gì hết?”
“Bắt nạt bạn học nữ nữa.”
“Loại người này thì có gì mà đáng yêu thích?”
“Chẳng lẽ là con của minh tinh thì có thể được tha thứ sao?”
Mọi người tiếp tục tranh luận, mỗi người một ý kiến khác nhau.
Lúc này, một đoạn phim tuyên truyền của đại hội thể thao trường đã được tung ra, trong đó bao gồm cả phần biểu diễn của Giản Thời Ngọ. Đoạn phim quay lại cảnh cậu chơi đàn piano và hát, giọng ca trong trẻo, âm thanh piano tinh tế, khiến người nghe cảm thấy thư thái, dễ chịu.
Trước đó, nhiều fan đã ca ngợi Vương Kiến An với màn múa dân tộc và ca hát, nhưng do cậu ta đã quá quen thuộc với môi trường giải trí, nên biểu diễn của cậu dường như luôn mang chút hơi hướng thương mại.
Trong khi đó, Giản Thời Ngọ lại khác biệt, cậu có một vẻ trong sáng, thuần khiết. Chỉ cần ngồi yên lặng, cậu đã tỏa ra khí chất của một thiếu niên tràn đầy sức sống, như ánh nắng ban mai.
“Cậu ấy hát hay thật.”
“Với sự so sánh này, vị trí đầu bảng chắc chắn xứng đáng rồi.”
“Cậu ấy thật sự rất đẹp, đúng là con của nữ thần.”
“Chắc chắn là “soái ca” của trường rồi.”
Một số người còn tinh mắt nhận ra rằng, trong đoạn cuối của đại hội thể thao, trên mặt Giản Thời Ngọ đã có vết thương. Mặc dù chỉ xuất hiện trong vài khung hình ngắn ngủi, nhưng vẫn đủ để người xem thấy rõ.
Điều này khiến họ liên hệ đến tin đồn trước đó về việc cậu tham gia đánh nhau, và bắt đầu có chút nghi ngờ.
Tuy nhiên, ngay sau đó, đoạn phim chuyển sang cảnh ở nhà ăn, nơi một nhóm người đang ăn uống vui vẻ. Chân Mỹ Lệ ngồi bên cạnh Anne, cả hai hòa thuận như người một nhà.
Bức ảnh chung của họ đẹp đến mức trường học quyết định dành riêng một khung lớn để treo.
“Cô bé này có phải là người từng bị bắt nạt trong con hẻm không?”
“Họ có quan hệ gì nhỉ?”
“Tôi càng ngày càng không hiểu.”
“Nhưng cậu bé ngồi đối diện nhìn ngầu và đẹp trai thật.”
Giữa lúc mọi người còn đang bối rối, bất ngờ có người phát hiện một tài khoản X mới được đăng ký, nặc danh đăng tải một đoạn video giám sát.
Đó là đoạn video từ một camera an ninh của một cửa hàng gần con hẻm. Dù quay từ xa, nhưng vẫn đủ rõ để thấy những gì đã xảy ra.
Cô bé bị kéo mạnh vào hẻm, một nhóm người chuẩn bị làm điều gì đó xấu xa, nhưng Giản Thời Ngọ đã dũng cảm lao vào, dù bị thương nhiều chỗ, nhưng việc đầu tiên cậu làm sau đó là trấn an cô bé và đưa cô về nhà. Mọi cảnh quay này đều phản bác mạnh mẽ những tin đồn ác ý trước đó trên mạng.
Cư dân mạng choáng váng.
Ngay cả Vương Kiến An và Vương Lệ Na cũng choáng váng.
Vương Kiến An hỏi: “Mẹ, mẹ không phải đã điều tra rồi sao? Chẳng phải con hẻm đó không có camera giám sát? Không phải cửa hàng đối diện mẹ đã mua hết rồi sao, sao họ lại có được đoạn video này?”
Ban đầu, kế hoạch của họ là nếu không có đoạn video giám sát nào, thì dù nạn nhân có đứng ra, họ cũng có thể nói rằng người đó đã bị Giản Thời Ngọ mua chuộc để làm bằng chứng giả.
Tính toán kỹ lưỡng là vậy, nhưng cuối cùng, họ lại không ngờ đoạn video giám sát đó lại bị phát hiện và công khai.
Vương Lệ Na vừa gọi điện thoại cho người phụ trách: “Họ nói rằng đoạn video này không phải do họ cung cấp.”
Vương Kiến An chợt nghĩ: “Nếu không phải họ, thì là ai? Chẳng lẽ có người thần thông quảng đại tự lấy được đoạn video đó?”
…
Căn phòng trở nên im lặng.
Hai mẹ con liếc nhau, cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Có lẽ Giản Thời Ngọ không đáng sợ, Chân Mỹ Lệ cũng không đáng sợ, nhưng thế lực đứng sau họ mới là điều đáng sợ.
Đó là một thế lực khổng lồ, dù từ đầu đến cuối không hề lộ diện, nhưng vẫn khiến người ta phải kiêng dè. Giống như một con chim ác điểu khổng lồ đang che chở cho đứa con non nớt của mình, áp lực của nó khiến mọi người xung quanh phải rụt rè, e ngại.
___
Tại nhà họ Quý.
Kiều An và Hầu Tử vỗ tay ăn mừng khi thấy đoạn video giám sát được công khai thành công trên mạng, không tiếc lời khen ngợi:
“Thẩm ca thật lợi hại.”
“Đúng là thần luôn!”
“Quá đỉnh!”
Có những người khiến bạn hiểu rõ rằng mọi thứ đều có thể xảy ra. Nếu bạn nghĩ điều đó không thể, thì có lẽ bạn chưa gặp đúng người.
Thẩm Thành ngồi trên ghế sofa với dáng vẻ lười biếng. Hắn cử động cổ mình một chút, khuôn mặt thanh lãnh của hắn hiện rõ dưới ánh sáng từ màn hình máy tính, khiến các đường nét trên khuôn mặt càng trở nên sắc sảo. Những con số phức tạp mà người bình thường khó có thể hiểu, trong mắt hắn, chỉ là chuyện nhỏ.
Kiều An và Hầu Tử bắt đầu thì thầm sau lưng hắn.
Hầu Tử nói: “Trước đây, tớ đâu biết lớp trưởng lại lợi hại như vậy, tớ còn tưởng cậu ấy chỉ giỏi học thôi!”
Kiều An chia đôi chiếc bánh mì trong tay, đưa cho Hầu Tử một nửa: “Cậu nghĩ thế đã là lợi hại à? Đó chỉ là chút tài mọn thôi, cái thực sự lợi hại, cậu còn chưa thấy đâu. Thẩm ca thực ra là một chuyên gia giải mã…”
Hầu Tử tò mò: “Gì cơ?”
“Khụ…”
Kiều An nhận ra mình nói quá nhiều, liền nhanh chóng chuyển chủ đề. Dù sao, hắn vẫn tốt bụng nhắc nhở Hầu Tử: “Mặc dù tớ không thể nói hết, nhưng có một điều cậu nên nhớ.”
Hầu Tử: “Điều gì?”
“Cậu có thấy đối đầu với Vương Kiến An là đáng sợ không?” Kiều An nghiêm túc, hạ giọng nói: “Tớ thà đối đầu với 100 tên Vương Kiến An còn hơn là bị Thẩm Thành để ý.”
Hầu Tử mở to mắt.
Kiều An gật đầu đầy tâm đắc, thì thầm: “Nhớ kỹ điều này.”
…
Trong nhà bỗng nhiên im lặng.
Một lát sau, giọng nói chậm rãi vang lên từ phía sau: “Nhớ kỹ điều gì cơ?”
Kiều An theo phản xạ định đáp: “Tất nhiên là…”
Nhưng giọng hắn đột ngột dừng lại. Khi quay đầu, hắn thấy Thẩm Thành đang đứng ngay sau mình, vẻ mặt lạnh lùng của hắn nở một nụ cười nhẹ, tuy lịch sự nhưng lại khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
Kiều An run rẩy ngồi xuống đất, trong lòng chỉ có một suy nghĩ—
Tiểu Nguyệt a, chu mi nga, cứu mạng!
…
Cùng với đoạn video làm sáng tỏ sự việc, ngày càng nhiều người nhận ra rằng đây là một âm mưu cố ý bôi nhọ Giản Thời Ngọ.
Cư dân mạng bắt đầu lý trí hơn, không dễ bị lừa. Nhiều người bắt đầu điều tra và phát hiện rằng những người tích cực nhất trong việc bôi nhọ Giản Thời Ngọ đều là fan của Vương Kiến An.
Dần dần, mọi người bắt đầu đặt câu hỏi:
“Trước đây, có người nói thành tích của Giản Thời Ngọ kém, nhưng thành tích đứng đầu lần đó thì sao?”
“Chẳng phải việc cậu ấy đỗ vào trường Nhất Trung là may mắn sao?”
“Vấn đề là ở số tiền quyên góp, dù mọi người nói Vương Kiến An quyên góp cho vùng núi nghèo khó, nhưng tôi vừa kiểm tra và phát hiện rằng số tiền được công bố là 1 triệu, nhưng thực tế chỉ có 100 nghìn đến tay người nhận?”
“Nếu so sánh, nhà họ Giản còn ấn tượng hơn. Họ đã quyên 500 nghìn để mua bàn ghế cho Nhất Trung.”
Ban đầu, phần lớn các tin đồn trên mạng đều là bịa đặt và phán đoán tiêu cực về Giản Thời Ngọ, nhưng cuối cùng, mọi chuyện lại biến thành một màn chỉ trích lớn nhắm vào Vương Kiến An.
Ngay cả những fan trung thành của cậu ta cũng dần rời bỏ sau khi biết sự thật.
Vương Kiến An hoàn toàn choáng váng.
Khi cuộc bỏ phiếu kết thúc vào cuối tuần, kết quả là: Giản Thời Ngọ đứng đầu với 178,700 phiếu, trong khi Vương Kiến An chỉ có 81,000 phiếu, cách biệt hơn gấp đôi.
“Phanh!”
Chiếc điện thoại bị ném mạnh xuống bàn pha lê sang trọng, màn hình vỡ tan tành.
Mặt Vương Lệ Na vặn vẹo vì tức giận. Bà vốn không phải là người dễ nổi giận, nhưng lần này lại là một người mà bà đã ghen tị suốt mười mấy năm, và con trai bà – người bà đã nuôi dưỡng suốt mười mấy năm – lại bị một đứa trẻ vô danh như Giản Thời Ngọ dễ dàng vượt mặt.
“Đồ tiện nhân!”
Vương Lệ Na tức giận mắng: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!”
Vương Kiến An nhìn mẹ mình với chút sợ hãi: “Mẹ… thôi đi, chỉ là một cơ hội tham gia một chiến dịch từ thiện thôi mà, mẹ đừng giận quá được không?”
Vương Lệ Na căm hận nhìn hắn: “Con biết gì chứ, một lần thua nghĩa là sau này hắn sẽ luôn đè bẹp con. Về sau, con nghĩ ai trong giới này sẽ còn xem trọng con nữa?”
Vương Kiến An không ngờ rằng sẽ bị mẹ mình mắng như vậy.
Vốn dĩ hắn không hề muốn tham gia vào cuộc tuyển chọn này, bây giờ sau khi bị mắng, hắn cảm thấy càng thêm tủi thân.
Nam sinh hít một hơi sâu, mắt đỏ lên, nhưng Vương Lệ Na còn đang chìm trong cơn giận, hoàn toàn không để ý đến.
Bà chỉ lầm bầm tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình: “Phải gọi điện cho đạo diễn, tìm cách lo lót mối quan hệ cho con. Ít nhất cũng phải chen chân vào được, không thể để người ta cười nhạo.”
Vương Kiến An mím chặt môi.
“Còn không phải vì con vô dụng, không biết cố gắng, làm mẹ bây giờ phải chạy đôn chạy đáo tìm quan hệ.” Vương Lệ Na bực bội nói: “Sau này con sẽ hiểu mẹ đã hy sinh cho con nhiều đến thế nào.”
___
Ngày hôm sau
Nhờ sự chia sẻ của các tiểu hoa đán nổi tiếng và sự quảng bá trên các nền tảng lớn, Giản Thời Ngọ đã trở nên nổi tiếng ngay cả trước khi bộ phim công ích được phát sóng.
Thậm chí, nhiều học sinh từ các trường khác cũng đến cổng trường chỉ để xem cậu. Trường học buộc phải tăng cường an ninh để đề phòng sự cố.
Dù vậy, họ chỉ có thể ngăn chặn người ngoài, còn với những người trong trường, việc ngăn chặn hoàn toàn là không thể.
Rất nhiều người vẫn không dám trực tiếp tìm gặp Giản Thời Ngọ, chỉ có thể tiếp cận những người xung quanh cậu.
Vào buổi sáng, khi Thẩm Thành đến trường, Kiều An vẫn không ngừng lải nhải bên tai hắn. Khi cả hai đang đi, phía trước xuất hiện hai nữ sinh chặn đường.
Kiểu tình huống này khá quen thuộc, vì trước đây ở trường cũ, thường xuyên có nữ sinh đến tỏ tình với Thẩm Thành.
Nhưng lần này…
Một cô bé nhút nhát cầm một hộp quà nhỏ: “Chào hai bạn, làm ơn nhận giúp mình món quà này.”
Thẩm Thành phớt lờ và đi thẳng qua, không thèm nhìn.
Nhưng cô bé lại rất kiên trì, chạy tới trước mặt hắn: “Làm ơn, cậu có thể giúp mình một việc, giao món quà này cho Giản Thời Ngọ được không?”
…
Thẩm Thành dừng bước.
Cô bé nghĩ rằng hắn đã bị thuyết phục, liền mỉm cười và đưa món quà qua: “Cảm ơn cậu nhé.”
Thẩm Thành nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng của hắn có chút thay đổi, giọng nói trầm thấp: “Đây là cái gì?”
Cô bé đỏ mặt: “Chỉ là món quà nhỏ và tấm lòng của mình.”
Kiều An không nhịn được nữa mà hỏi: “Tại sao cô lại tìm đến chúng tôi?”
“Bởi vì nghe nói hai cậu học cùng lớp với Giản Thời Ngọ.” Cô gái thẹn thùng nói: “Với lại, hai người trông rất đáng tin.”
Khóe miệng Thẩm Thành nhếch lên, tạo ra một nụ cười lạnh.