Hiện tại, trước mặt Giản Thời Ngọ chỉ có hai con đường.
Thừa nhận hoặc giả chết.
Nếu thừa nhận, cậu có thể sẽ bị phê bình, thậm chí bị mời phụ huynh. Không lâu trước đây, Chân Mỹ Lệ còn nói rằng nếu trong nửa học kỳ tới cậu không bị mời phụ huynh, mẹ sẽ mua cho cậu một cái máy tính. Nếu cậu thừa nhận là mình, chiếc máy tính đó sẽ tan thành mây khói. Nhưng nếu không thừa nhận…
Học bổng…
Giản Thời Ngọ nhớ lại lời Hầu Tử nói, cũng nhớ đến cảnh Thẩm Thành làm việc vất vả trong tiệm net. Có lẽ mất đi máy tính chỉ khiến cậu không có trò giải trí, nhưng Thẩm Thành mất học bổng thì sao? Cái giá đằng sau đó ai mà biết được.
Hơn nữa…
Giản Thời Ngọ cảm thấy đau đớn, một cơn đau đầu quen thuộc đang trở lại, nhịp thở gấp hơn, trái tim căng thẳng. Cậu muốn kiểm chứng một suy đoán trong lòng mình.
“Phanh!”
Trên bục giảng, cô Hoàng Giai đập mạnh cái ly xuống bàn, phát ra tiếng động lớn.
Hoàng Giai lớn tiếng quát: “Ai đi còn không thừa nhận?”
Phòng học bỗng ồn ào hẳn lên.
Giản Thời Ngọ mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Thành ngồi ở dãy bàn thứ hai. Cậu thấy Thẩm Thành vốn luôn cúi đầu nay ngẩng lên, dường như định đứng dậy.
Không còn thời gian do dự…
Giản Thời Ngọ đột ngột đứng lên: “Thưa cô, là em.”
Tiếng “thưa cô” vang lên dõng dạc, không chút do dự, khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Hoàng Giai gần như bật cười vì tức giận, ngực phập phồng, chỉ vào Giản Thời Ngọ: “Tốt, em cùng tôi đến văn phòng, các em khác tiếp tục học.”
Các bạn trong lớp vui mừng khi thấy cậu bị phạt, nhưng Giản Thời Ngọ lại bình tĩnh, thậm chí còn giơ tay làm dấu trấn an Hầu Tử ngồi sau. Cậu chỉnh lại ghế, sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi lớp.
Trên đường đi, cậu sẽ ngang qua chỗ Thẩm Thành.
Thẩm Thành ngồi ở bàn trước, vẻ ngoài thanh lãnh, an tĩnh. Cậu ta cúi đầu viết gì đó trên giấy, không ngẩng đầu lên.
Giản Thời Ngọ chậm rãi tiến lại gần, cơn đau đầu của cậu dần biến mất.
Phát hiện này khiến cậu hơi kinh hãi. Rõ ràng việc sống lại không phải miễn phí, cơn đau đầu của cậu và Thẩm Thành có mối liên hệ. Tại sao lại như vậy, nguyên nhân gì, chỉ có thể dần dần tìm hiểu thêm.
____
Văn phòng
Khi Giản Thời Ngọ bước vào, cậu phát hiện ngoài cậu ra còn có Quý Bắc Xuyên.
Nhìn thấy Giản Thời Ngọ, Quý Bắc Xuyên nở một nụ cười vui sướng khi thấy người gặp nạn, rồi đứng ngoan ngoãn bên cạnh chủ nhiệm lớp.
Hoàng Giai hỏi: “Giản Thời Ngọ, cậu thành thật nói cho tôi biết, có phải chỉ có một mình em không?”
Nhìn thấy Quý Bắc Xuyên, Giản Thời Ngọ biết chắc là có chuyện không hay.
Cậu đáp: “Thưa cô, chỉ có mình em.”
Hoàng Giai đập bàn, tức giận: “Em còn dám nói dối!”
“Quý Bắc Xuyên đã quay video rồi, rõ ràng không chỉ có mình cậu.” Cô ném chiếc điện thoại lên bàn, trong đó có một đoạn video mờ mờ. Hoàng Giai nói: “Đến giờ em còn không nói thật sao?”
Giản Thời Ngọ nhìn Quý Bắc Xuyên với ánh mắt sắc bén.
Quý Bắc Xuyên thấy ánh mắt đó có chút khó chịu, nhưng nhanh chóng đứng thẳng lưng: “Tôi là thành viên hội học sinh, giám sát học sinh tuân thủ kỷ luật là trách nhiệm của tôi. Các cậu đi đến những nơi như vậy, tôi báo cho cô cũng là vì tốt cho các cậu thôi.”
Giản Thời Ngọ cười lạnh: “Vậy sao tôi lại gặp được cậu ở đó? Chính cậu cũng đi tiệm net à?”
Cậu biết rõ tại sao Quý Bắc Xuyên lại làm vậy. Vì hắn thích hoa khôi của trường, mà theo Giản Thời Ngọ biết, hoa khôi đó lại thích Thẩm Thành và là một trong những người gửi thư tình cho Thẩm Thành.
Quý Bắc Xuyên kiêu ngạo không thể chịu đựng nổi. Hắn không chỉ ghét Thẩm Thành, mà còn ghét tất cả những ai thích Thẩm Thành. Nếu có cơ hội, hắn muốn đạp hết những người đó dưới chân. Hôm nay hắn đã nắm được cơ hội.
“Giản Thời Ngọ, cậu nói rõ ràng đi.” Quý Bắc Xuyên thẳng lưng, ánh mắt miệt thị, cười nhạt: “Nhà tôi có tiền, tôi có máy tính, tại sao tôi phải đi tiệm net? Tôi không cần đến những nơi như vậy. Không phải ai cũng giống cậu, hiểu không?”
Giản Thời Ngọ tức giận đến mức nắm chặt tay.
“Thịch thịch thịch.”
Ngay lúc căng thẳng, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Mọi người đều nhìn ra, thấy Thẩm Thành đứng ở cửa. Hắn nói: “Thưa cô, em có thể vào không?”
Chủ nhiệm lớp ngây ra một lúc, rồi gật đầu: “Vào đi.”
Giản Thời Ngọ đang tức giận, nhưng nhìn thấy Thẩm Thành, cơn giận dường như giảm xuống. Cậu không hiểu tại sao Thẩm Thành lại đến vào lúc này.
Thẩm Thành bước vào, đứng cạnh Giản Thời Ngọ, lưng thẳng tắp. Ai nhìn cảm thấy hắn là một học sinh gương mẫu. Nhưng lúc này, hắn thản nhiên nói: “Thưa cô, tối qua ở tiệm net, em cũng có mặt.”
!!??
Giản Thời Ngọ không dám tin nhìn Thẩm Thành.
Bỏ học bổng sao?
Cậu ta đã làm thế vì sao chứ?
Giản Thời Ngọ và Thẩm Thành nhìn nhau. Đôi mắt đen của Thẩm Thành trầm lắng, dường như không hề thấy sự nôn nóng của Giản Thời Ngọ, tiếp tục nói: “Hôm qua em đi tiệm net để đưa cơm cho chú.”
Giản Thời Ngọ vốn đang hoảng hốt, nghe Thẩm Thành nói vậy thì ngây người.
Chủ nhiệm lớp cũng sửng sốt: “Cái gì?”
Thẩm Thành giải thích ngắn gọn: “Tiệm net đó là nơi chú của em làm việc. Hôm qua chú trực ca đêm, nên em đến mang cơm cho chú.”
Mọi người trong phòng đều tỏ ra ngạc nhiên.
Thẩm Thành tiến thêm một bước, đặt một tờ giấy gấp ngay ngắn lên bàn làm việc của cô Hoàng, thái độ không kiêu ngạo, không xu nịnh: “Nhưng dù sao thì em cũng đã vào tiệm net, đây là bản kiểm điểm của em, mong cô tha thứ.”
Hoàng Giai không khỏi bất ngờ.
Quý Bắc Xuyên lập tức chen vào: “Thẩm Thành, đừng có bịa đặt. Vậy Giản Thời Ngọ giải thích sao đây? Cậu ta cũng ở đó, chẳng lẽ cũng đi đưa cơm?”
Thẩm Thành quay sang nhìn Quý Bắc Xuyên. Ban đầu hắn còn tỏ vẻ tự tin, nhưng khi gặp ánh mắt của Thẩm Thành, hắn cảm thấy sợ hãi, như bị rắn độc nhìn chằm chằm.
Thẩm Thành bình thản: “Cậu ấy có bài tập không hiểu, đợi tôi đưa cơm xong thì giúp cậu ấy giảng bài.”
Quý Bắc Xuyên trừng mắt: “Cậu lừa ai chứ! Ai mà chẳng biết cậu không ưa Giản Thời Ngọ, cậu lại đi giảng bài cho cậu ta? Bài tập gì cơ chứ?”
Giản Thời Ngọ hơi cười, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự thật. Cậu quay sang nhìn Thẩm Thành, phát hiện hắn thật sự không hổ danh là nam chính, nói dối mà mặt không đổi sắc.
Thẩm Thành nói: “Bài tập hôm qua, cậu biết không?”
Giản Thời Ngọ theo phản xạ đáp: “Bài nào?… À, biết biết, nhờ cậu giảng mà tôi hiểu liền.”
Hoàng Giai nhìn mấy đứa học sinh, ho nhẹ một tiếng: “Vậy, không ai lên mạng, tất cả chỉ là hiểu lầm?”
Giản Thời Ngọ vội nói: “Thưa cô, em thề là không lên mạng.”
Chủ nhiệm lớp thở phào, nói: “Vậy thì tốt.”
Thấy sự việc sắp qua đi, Quý Bắc Xuyên cãi: “Cô ơi, cô không thể chỉ nghe Thẩm Thành nói. Bọn họ đã thông đồng với nhau, cậu ta không đi đưa cơm mà là đi làm thêm, cô cứ hỏi tiệm net sẽ rõ.”
Hoàng Giai nhíu mày, nhìn Thẩm Thành.
Thẩm Thành vẫn bình tĩnh, nhìn Quý Bắc Xuyên: “Cậu không phải chỉ đi ngang qua sao, làm sao biết tôi làm thêm?”
“…Tôi…”
Quý Bắc Xuyên ngập ngừng, không thể nói là mình đã theo dõi. Sau một hồi do dự, hắn nói: “Tôi nghe người khác nói, cậu làm việc ở quầy.”
Thẩm Thành không chút biến sắc: “Chú tôi là nhân viên ở đó, tôi giúp dọn dẹp một chút, có vấn đề gì sao?”
Quý Bắc Xuyên tức giận nhưng không nói được gì thêm, chỉ biết lắp bắp: “Ai biết cậu có chú thật không.”
Chủ nhiệm lớp híp mắt, đã dạy học nhiều năm nên cô hiểu rõ tình hình. Cô biết hoàn cảnh của Thẩm Thành, và với tư cách là một người mẹ, cô cũng rất thương cậu bé này. Nếu nói cô thiên vị, thì cứ thiên vị đi.
Cô Hoàng nói: “Hẳn là hiểu lầm thôi. Các em nhớ kỹ, tuyệt đối không được đi tiệm net. Thẩm Thành, em đưa cơm cho người nhà, lần này tạm bỏ qua. Còn Giản Thời Ngọ…”
Giản Thời Ngọ vội đáp: “Dạ có em đây.”
Cô Hoàng bóp trán, có vẻ hơi mệt mỏi: “Dù em không chơi game, nhưng cũng phạm sai lầm. Các em sẽ phải chịu phạt, ba người quét dọn hành lang trường học.”
Quý Bắc Xuyên không tin nổi: “Ba người là sao cô?”
“Đúng vậy, cả em cũng bị phạt.” Cô Hoàng nhìn Quý Bắc Xuyên: “Dù vì lý do gì, Giản Thời Ngọ nói đúng, em không nên xuất hiện ở đó.”
Quý Bắc Xuyên tức giận cứng họng.
Hắn định vạch trần Thẩm Thành để hắn mất học bổng, không ngờ mình cũng bị phạt.
Cô Hoàng nhìn điện thoại trên tay Quý Bắc Xuyên: “Điện thoại cũng bị tịch thu. Trường học không cho phép mang điện thoại vào lớp, em không biết sao?”
Quý Bắc Xuyên mở to mắt, đau lòng: “Cô ơi, nhưng đây là điện thoại mới mua, loại mới nhất, rất đắt. Hơn nữa em chỉ dùng để liên lạc với gia đình thôi.”
Giản Thời Ngọ bật cười: “Liên lạc đâu không thấy, chỉ thấy cậu suốt ngày ôm điện thoại quay phim chụp hình bạn bè.”
Quý Bắc Xuyên tức tối: “Cậu!”
Cô Hoàng thu điện thoại, rồi xua tay: “Dụng cụ quét dọn ở trong kho. Các em tranh thủ giờ ra chơi làm đi.”
Ba người rời khỏi văn phòng.
Hành lang trường học rất dài, trồng nhiều cây tử đằng, gần đó có hương hoa thoang thoảng.
Giản Thời Ngọ đang quét rác, nhớ lại lúc Thẩm Thành rời văn phòng có làm rơi một vật gì đó. Cậu định nhắc nhở nhưng Thẩm Thành đã ra hiệu im lặng.
“Giản Thời Ngọ!” Quý Bắc Xuyên hét lên: “Sao cậu quét lá vào chỗ tôi, cố ý à?”
Giản Thời Ngọ đứng xa xa, nói vô tội: “A, tôi không biết. Có thể là gió thổi. Cậu cứ quét kỹ vào, tránh rảnh rỗi không có việc gì làm.”
Thẩm Thành đứng không xa, sửa lại: “Là vừa mất vợ lại thiệt quân.”*
*có nghĩa là một người đã phải chịu tổn thất lớn trên cả hai mặt trận, cả trong cuộc sống cá nhân và trong công việc hoặc sự nghiệp. “Mất vợ” ám chỉ việc mất mát lớn về mặt tình cảm hoặc gia đình, còn “thiệt quân” ngụ ý mất mát hoặc thiệt hại về nguồn lực, nhân sự trong công việc hoặc trong cuộc chiến (nghĩa bóng).
Giản Thời Ngọ gãi đầu: “À đúng rồi, là như thế. Dù sao ý cũng là vậy mà.”
Hai người này kẻ tung người hứng, chọc tức Quý Bắc Xuyên.
Quý Bắc Xuyên mặt đỏ bừng, chợt nghĩ ra gì đó, cười đắc ý: “Cậu nghĩ tôi tiếc cái điện thoại sao?”
Giản Thời Ngọ: “Gì?”
Ngay trước mặt cậu, Quý Bắc Xuyên lấy ra một điện thoại khác, cười hả hê: “Nhà tôi chiều tôi, mua cho tôi hai cái điện thoại. Bị tịch thu một cái cũng không sao.”
Hắn khoe điện thoại mới, rất đắc ý.
Giản Thời Ngọ nhìn thoáng qua phía xa, ho nhẹ: “Vậy sao, lợi hại quá. Cậu không sợ cô tịch thu à?”
“Tôi sợ gì chứ?” Quý Bắc Xuyên hả hê: “Cô ấy làm sao biết tôi còn cái khác.”
Không khí im lặng trong chốc lát.
Cô Hoàng vừa từ lầu trên xuống, cầm bình giữ nhiệt, chuẩn bị trả lại đồ Thẩm Thành làm rơi. Cô đứng ở hành lang, mỉm cười không vui: “Tôi thật không nghĩ tới đấy.”
Quý Bắc Xuyên cứng họng.