Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 175



Đỗ gia hạ sính chính là Ngũ tiểu thư Tống Ngọc Mộng. Mấy ngày nay Tống Ngọc Mộng đều tránh tỷ muội trong nhà, nhưng ngày hạ sính, lại không thể không xuất hiện. Tống Ngọc Thiền nắm tay nàng ta, các tỷ muội ở trong Quan Ngư đình nói chuyện, Tống Ngọc Thiền nói:

“Không ngờ, người cuối cùng kết thân với Đỗ công tử này lại là Ngũ muội muội, chuyện thiên hạ thật sự là kỳ quái.”

Chuyện xảy ra ở phủ Tướng quân lần trước, tuy Tống Ngọc Thiền không có chứng kiến, nhưng cũng nghe người bên ngoài kể lại đại khái, biết được hôn sự giữa Tống Ngọc Hàn và Trương gia đàm phán không thành thì thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì.

Tống Ngọc Mộng ngồi trên ghế đá, vẻ mặt có chút xấu hổ, cũng không dám nhìn mặt Tống Ngọc Hàn đang ngồi một bên, do dự một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói:

“Đại tỷ tỷ, đừng chê cười ta nữa, chuyện hôn sự cho tới bây giờ đều là mệnh của cha mẹ, mẫu thân thay ta chọn, đương nhiên là tốt.”

Tống Ngọc Mộng nói chuyện, mang theo một chút hài lòng. Dù sao Đỗ công tử cũng chính là hội nguyên lần này, đợi sau khi điện thí, rất có thể chính là trạng nguyên, cho dù không phải trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, tùy tiện một cái cũng đều là tốt, chung quy tiền đồ xán lạn là được. Mấy ngày trước, Tống Ngọc Mộng luôn đi theo Kỷ Lan ra cửa giao thiệp, cũng ngẫu nhiên gặp qua Đỗ gia công tử kia, trời sinh tuấn mỹ văn nhã, Đỗ gia phu nhân nhìn qua cũng là một bà bà (mẹ chồng) vô cùng hiền lành. Hôn sự như vậy, đừng nói Tống Ngọc Hàn sẽ không cự tuyệt, nàng ta cũng sẽ không từ chối.

Huống chi, thời điểm nàng ta đáp ứng, Đỗ công tử đã trúng hội nguyên, tiền đồ so với thời điểm Tống Ngọc Hàn đáp ứng, lại không thể so sánh nổi, cho nên, Tống Ngọc Mộng đối với hôn sự này là vô cùng bằng lòng.

Mặc dù cũng cảm thấy có chút có lỗi với Tống Ngọc Hàn, nhưng nói cho cùng đây cũng không phải chuyện nàng ta có thể quyết định. Tống Ngọc Hàn muốn hận thì hãy đi hận Kỷ Lan, hoặc là hận Tống Ngọc Tịch, nếu không phải vì Tống Ngọc Hàn luôn rất thân thiết với Tống Ngọc Tịch, thì nói không chừng Kỷ Lan cũng sẽ không nghĩ cách động đến phần nhân duyên tốt này của nàng ấy, lúc này mới có cơ hội để nàng ta đạt được chuyện tốt này.

Tống Ngọc Mộng lo lắng Tống Ngọc Hàn vẫn còn ghen tị tức giận, nhưng Tống Ngọc Hàn ngược lại rất hào phóng. Sau khi trải qua sự kiện Trương gia, nàng thật sự đã nghĩ thông suốt. Đỗ gia cũng được, Trương gia cũng thế, một người nàng cũng không muốn gả. Trương gia là chướng khí mù mịt, nhưng Đỗ gia cũng chưa chắc đã là đất lành, từ chuyện nhà hắn ta năm lần bảy lượt thay đổi, không cầu con gái có nhân phẩm đức hạnh, mà chỉ cầu cùng một dòng họ, loại hành vi mù quáng bám vào quyền quý này, đã đánh mất hết cốt cách khí khái của Đỗ gia. Cho dù Đỗ công tử có trúng trạng nguyên, nhưng lại hồ đồ trên phương diện này, để mặc cho mẫu thân hắn ta tuyển chọn, từ đó suy ra hắn ta có lẽ cũng không phải là loại người có chủ kiến, ngoại trừ đọc sách ra, thì hoàn toàn vô dụng. Loại nam nhân này, nếu sau này trong cuộc sống không có mâu thuẫn gì thì không sao, có thể yên bình mà làm một phu nhân, nhưng một khi có mâu thuẫn, vậy thì không có gì kinh khủng hơn, bởi vì hắn ta nhất định sẽ đứng về phía mẫu thân hắn ta vô điều kiện. Đến lúc đó, thê tử của hắn ta phải lấy lòng hai đầu, bị ức h.i.ế.p ở cả hai đầu, tự bản thân thấy rất phiền muộn.

Sau khi nghe Tống Ngọc Mộng nói, Tống Ngọc Hàn liền hào phóng trả lời một câu:

“Ngũ muội muội là người đầu tiên đính thân, nói không chừng cũng là người đầu tiên trong đám tỷ muội chúng ta gả đi, đến lúc đó, phải truyền thụ kinh nghiệm cho các tỷ muội chúng ta mới được.”

Tống Ngọc Tịch ngồi ở lan can cho cá ăn, nghe Tống Ngọc Hàn nói như vậy, liền biết nàng ấy đã nghĩ thông suốt, không lưu luyến Đỗ gia công tử nữa, đối với Tống Ngọc Mộng cũng không có hận ý. Quả nhiên nàng không nhìn sai Tống Ngọc Hàn, nàng ấy là một người tỏ tường, bỏ lỡ nàng ấy, đó là sự mất mát của Đỗ gia, loại tổn thất này, có thể không nhìn ra trong một thời gian ngắn, nhưng sau một thời gian dài, thì chính là biến hóa ngập trời.

Ở trong lòng Tống Ngọc Tịch từ đầu đến cuối đều cảm thấy, Tống Ngọc Hàn hẳn là nên xứng đôi với một người tốt hơn mới phải.

Chuyện của Tống Ngọc Hàn và Trương gia, quả thật Kỷ Lan đã làm không đúng, ngay cả Tống Dật cũng có lý do chính đáng để can thiệp, hơn nữa dưới sự kiệt lực tranh thủ của Tam di nương, Tống Dật thu hồi quyền lợi hôn phối của Tống Ngọc Hàn, mà Tống Ngọc Hàn cũng tỏ vẻ không nóng vội nhất thời. Hiện giờ thân thể tổ mẫu không khỏe, nàng nên chăm bệnh ở bên người, cho dù sau này bị chậm trễ, thì cũng không thẹn với lương tâm, an tâm thoải mái.

Ngược lại hôn sự giữa Tống Ngọc Mộng và Đỗ gia lại không trì hoãn, Đỗ gia tới hạ sính như đã ước hẹn, định vào tháng sáu năm sau đón dâu. Bởi vì Tống Ngọc Thiền và Định vương cũng đính thân vào tháng năm, cưới muộn vào tháng ba năm sau, cho nên hôn ước này của Tống Ngọc Mộng cũng không thể sớm hơn Tống Ngọc Thiền, bởi vậy liền định vào tháng sáu năm sau.

Sau khi Tống Ngọc Mộng đính thân, cũng không thể tùy tiện ra ngoài, bởi vì có được một cửa hôn sự tốt, cho nên gần đây Tứ di nương ở trong phủ bước đi nhẹ nhàng như mang gió, gặp ai cũng nói con rể tương lai tốt.

Năm nay thánh thượng khâm định, ngày 23 tháng 4 ngày là ngày Điện thí. Kể từ tháng tư, Tứ di nương liền cùng Tống Ngọc Mộng suốt ngày đi các loại chùa miếu xin thẻ cầu bùa, những người khác trong phủ đều cảm thấy quá khoa trương, nhất là Tống Ngọc Hàn. Hai người Tống Ngọc Hàn và Tống Ngọc Tịch đều ở trong Ninh Thọ viện, thay phiên nhau xoa bóp tay chân cho Tần thị, Tống Ngọc Hàn ấn tay, còn Tống Ngọc Tịch ấn chân. Tống Ngọc Hàn nói:

“Ta thấy Tứ di nương cũng quá khoa trương, muội cũng không biết, bà ta ngay cả cái miếu đất ở cửa thôn kia cũng đi cầu. Vương lão đầu nói, vừa vào tháng tư, Tứ di nương và Ngũ muội muội có đôi khi một ngày chạy hai cửa chùa miếu, cầu bùa không một trăm cũng có tám mươi, không biết bà ta định thế nào? Muốn đến trước cửa Chính Dương bán chắc?”

Tống Ngọc Tịch bị nàng chọc cười, nói: “Không khoa trương như vậy chứ.”

Tống Ngọc Hàn khoát khoát tay, nói: “Ta vốn không muốn để ý đến chuyện này, nhưng Tứ di nương thật sự rất khoa trương, chỉ sợ người khác không biết bà ta có một con rể tương lai muốn tham gia Điện thí, hận không thể lấy chuyện Đỗ Minh Thản trúng hội nguyên, biên thành thoại bản dài một trăm tám mươi chương đấy. Tiểu nha đầu trong Yên Vũ Các ta gần như có thể đọc làu làu những lời khen ngợi của Tứ di nương. Ta không muốn nghe cũng không được.”

Tống Ngọc Tịch ở trên giường nâng chân Tần thị lên hơn mười lần, sau đó mới nói: “Được rồi, tỷ cũng đừng chấp nhặt cùng bà ta. Đỗ Minh Thản có tiền đồ, bà ta cao hứng cũng là bình thường, chờ sau ngày 23 tháng 4, bà ta sẽ yên tĩnh lại thôi.”

Tống Ngọc Hàn quỳ xuống đi đến đối diện Tống Ngọc Tịch, giúp đỡ nàng nâng chân Tần thị, nở nụ cười: “Làm sao có thể yên tĩnh. Nếu Đỗ Minh Thản có thể trúng hội nguyên, vậy thì chứng minh hắn ta có chút bản lĩnh, nói không chừng hắn ta thật sự sẽ trúng trạng nguyên. Mặc dù không phải trạng nguyên, trong vòng tam giáp, bảng nhãn, thám hoa đều có thể. Tứ di nương khẳng định lại phải đổi thoại bản rồi, lần này sẽ là thoại bản (sách truyện) về Trạng Nguyên Lang, thay phiên nhau phát ra… Ôi, ngẫm lại thì không thể chịu nổi.”

Động tác trong tay Tống Ngọc Tịch dừng một chút, lập tức tiếp nhận suy đoán của Tống Ngọc Hàn, nói:

“Ừm, không nói chứ, thật sự rất có khả năng nha.”

Dựa theo tính tình của Tứ di nương, con rể tương lai trúng hội nguyên, bà ta đã cao giọng như vậy, nếu thật sự trúng Trạng Nguyên, còn không biết sẽ khoe khoang thành cái dạng gì đây.

Tống Ngọc Hàn một mực khẳng định: “Cái gì mà có khả năng chứ, chắc chắn như vậy luôn!”

Hai cô nương cứ như vậy ta một câu ngươi một lời nói chuyện phiếm. Bởi vì Tần thị bất động, thái y nói, nếu Tần thị nằm lâu không cử động trong một thời gian dài, thì cơ thể nhất định sẽ bị teo lại, cho nên, Quế ma ma hầu hạ Tần thị ăn uống, còn Tống Ngọc Tịch và Tống Ngọc Hàn phụ trách xoay người xoa bóp cho Tần thị. Hai người chỉ cần có thời gian thì tụ lại ở đây, vừa nói chuyện nhà, vừa cử động tay, thời gian trôi qua rất nhanh.

Chỉ có điều, mỗi ngày các nàng đều đến quan sát tình huống của Tần thị, nhưng Tần thị lại không hề có dấu hiệu tỉnh lại, người càng ngày càng tiều tụy. Tống Ngọc Tịch nhìn bà như vậy, mặc dù vô cùng thống khổ ở trong lòng, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất.

Bởi vì Tiêu Tề Dự đã phái thánh thủ y khoa tốt nhất của Tiêu quốc đến chẩn đoán mạch cho Tần thị, đều nói vấn đề nằm ở trong đầu, không có cách nào khác, chỉ có thể nhìn Tần thị tự mình khôi phục, dược và châm cứu nhiều nhất cũng chỉ hỗ trợ và giúp duy trì sinh mệnh, có thể tỉnh lại hay không, phải xem chính bản thân Tần thị.

Dù là như vậy, nhưng Tống Ngọc Tịch vẫn không muốn từ bỏ quá sớm, làm theo suy nghĩ tận nhân lực, tri thiên mệnh [1], mỗi ngày nàng đều tới nơi này chiếu cố Tần thị.

[1] Tận nhân lực, tri thiên mệnh: Câu nói này có hàm ý là người ta khi làm việc đều cần phải hết trách nhiệm, hết sức lực, hết bổn phận, hết lương tâm. Còn về phần làm được đến mức độ nào, có thành công hay không thì không nên cưỡng cầu. Chỉ cần tận sức làm thì cho dù sự tình không thành công hay không được như ý người khác, chúng ta cũng không phải hổ thẹn với lương tâm mình. (nguồn trithucvn.org)

Rất nhanh đã đến ngày 23 tháng 4, kết quả sẽ quyết định mấy tháng kế tiếp Tứ di nương sẽ nói cho các nàng phiên bản gì. Nghe nói Đỗ công tử được người Đỗ gia tự mình đưa đến trước cửa Chính Dương, mà Tứ di nương mang theo Tống Ngọc Mộng cũng đi tới trước cửa Chính Dương. Tuy rằng Tống Ngọc Mộng không xuống xe ngựa, nhưng lại nói rõ sẽ cùng người Đỗ gia chờ Đỗ công tử mang tin tức tốt đi ra từ cửa Chính Dương. Hành động này lại làm cho người Đỗ gia cảm động muốn chết, ai nấy đều nói Tống Ngọc Mộng là một cô nương tốt có đốt đèn lồng cũng khó cầu được.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.