Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 216



Tống Ngọc Hàn cũng thập phần đồng ý:

“Không sai, đúng là lý lẽ này. Tại sao phải coi trọng dòng dõi, cũng không phải là thành thân với dòng dõi. Cho nên, lúc tổ mẫu nói với ta, ta thoáng cái đã nghĩ thông.”

Tống Ngọc Tịch thích nhất chính là một Tống Ngọc Hàn thẳng thắn, không làm bộ, trong lòng nghĩ thế nào thì ngoài miệng liền nói thế ấy, chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình. Tính tình như vậy, trước đây kỳ thật Tống Ngọc Tịch đã muốn nói, nàng ấy không thích hợp với nhà văn thần cổ hủ nặng quy củ, chẳng qua, lúc đó thấy nàng ấy thích Đỗ công tử, cảm thấy chỉ cần nàng ấy thích là được. Tống Ngọc Hàn hôm nay sau khi trải qua chuyện Đỗ gia, xem như đã suy nghĩ thấu đáo, thấy rõ suy nghĩ trong lòng mình, không rối rắm nhất định phải tìm một công tử nhà văn thần mới được, công tử nhà Đại Lý tự khanh, dường như cũng có vẻ khá tốt.

Chuyện Lâm thị phù chính [1] đã được làm xong rất nhanh, cũng không làm gì phô trương, chỉ tụ tập mọi người trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

[1] phù chính: nâng lên làm vợ cả

Tần thị cũng có mặt, mượn thời gian mọi người ăn cơm, giao lại việc bếp núc trong phủ cho Lâm thị.

Ngày thứ ba sau chuyện này, trong cung liền có thánh chỉ tới, là thánh chỉ tứ hôn, lệnh cho Thất tiểu thư phủ Trấn Quốc công Tống Ngọc Tịch hôn phối với Thái tử điện hạ, thành thân vào ngày hai mươi ba tháng tám năm sau.

Tất cả người trong phủ lại lần nữa kinh ngạc trước sự việc này. Thái tử vậy mà lại muốn cưới Thất tiểu thư làm chính thê! Có một số người không hiểu vì sao Lâm thị lại đột nhiên được phù chính, thì lần này mọi người đều có thể hiểu rõ, đây là Thái tử điện hạ vì Thất tiểu thư dọn đường.

Tống Ngọc Tịch lập tức thay Lâm thị gánh vác không ít lời đồn đãi, vì vậy Tống Ngọc Tịch cảm thấy mình có chút thiệt thòi. Sau khi ở trong Vũ Đồng viện nhẫn nhịn mấy ngày, nàng mới nói với Lâm thị:

“Nương, con lúc này coi như là chắn cho người không ít sóng gió nhỉ.”

Lâm thị đang dạy An ca nhi nói chuyện, sau khi bà làm chủ mẫu, cuộc sống cũng không có thay đổi gì to tát. Mỗi ngày vẫn sống cuộc sống của mình như thường lệ, bởi vì mọi chuyện trong phủ đều dựa theo điều lệ mà Tần thị đã định ra trước kia, căn bản không cần bà hao tổn nhiều sức lực. Cho dù thật sự có chỗ không ra được quyết định, thì bà sẽ trực tiếp tìm đến Ninh Thọ viện, cũng không cần Tần thị xuất mã, Quế ma ma có thể thay bà xử lý êm thấm mọi việc.

Cho nên, Lâm thị làm chủ mẫu thực sự rất vui vẻ. Mà so với lúc Kỷ Lan làm chủ mẫu không thấy vui vẻ, mà nay Lâm thị lại vui vẻ thì phần lớn cũng là do tính cách của bản thân. Bởi vì bà cũng giống với Tống Ngọc Tịch, không nghĩ đến việc muốn xây dựng một bộ quy tắc của riêng mình, mà là nghĩ cách kéo dài con đường mà Tần thị sớm đã mầy mò lập nên. Làm theo cách này, thì bản thân bà vừa được thoải mái, mà trong phủ cũng sẽ không bởi vì đổi người chưởng quản mà sinh ra rối loạn. Nhưng Kỷ Lan thì khác, dã tâm của Kỷ Lan tương đối lớn, bà ta luôn muốn khống chế tất cả mọi thứ trong phủ ở trong tay mình, dùng người của mình, làm việc của mình, những người khác tất cả đều phải dựa vào hơi thở của bà ta mà sống qua ngày… Ý nghĩ như vậy được mang theo từ Kỷ gia, bởi vì chủ mẫu Kỷ gia chính là làm như vậy, Kỷ Lan chỉ là dựa theo hình mẫu mà phác họa, hy vọng biến Tống gia thành một Kỷ gia khác, đừng nói bà ta không có năng lực này, cho dù bà ta có năng lực này đi chăng nữa, thì kinh nghiệm bỏ ra là không thể đong đếm được.

Tần thị vẫn luôn nói, Lâm thị và Tống Ngọc Tịch đều là người thông minh, bọn họ xử lý việc theo kiểu người thông minh, bởi vì chỉ có người ngu ngốc mới có thể không biết tự lượng sức mình phá vỡ tất cả mọi thứ.

Lâm thị cười cười, nói:

“Sao lại là con thay ta ngăn cản chứ! Ta không biết là đang thay ai ngăn cản đây. Cha con đã nói rồi, nếu không phải vì chuyện của con và Thái tử điện hạ, thì ta nhiều nhất cũng chỉ làm bình thê, một bình thê thì làm sao mà kéo theo được những phong ba này chứ!”

Tống Ngọc Tịch bĩu môi, nói: “Nương, người đúng là qua cầu rút ván, nói mà chả nghĩ cho con gì cả. Thay vì nhớ tới chỗ tốt của con, người lại ngồi đây nói những lời châm chọc.”

Lâm thị nghe nàng nói vậy, thì bật cười, liếc nhìn nàng một cái, rồi ôm An ca nhi đi trong vườn. Gần đây thằng nhóc này thích ngồi xích đu, cho nên Lâm thị thường xuyên dẫn cu cậu đi ngồi xích đu, vì thế mà Tống Dật còn đặc biệt sai người nới rộng xích đu trong vườn thêm một thước để cho hai mẹ con có thể ngồi thoải mái hơn một chút. Đây cũng là thực để ý quan tâm.

Tống Ngọc Tịch đi theo ra ngoài, nhưng lại thấy Chử Phong đột nhiên đi tới. Tống Ngọc Tịch nghênh đón hỏi:

“Có chuyện gì, sao ngươi lại quay về rồi?”

Chử Phong hành lễ, truyền đạt lời Tống Dật: “Thất tiểu thư, Quốc công bảo thuộc hạ trở về nói với người và phu nhân một tiếng. Đêm nay, Thái tử điện hạ muốn đến phủ làm khách, ở ngay trong Vũ Đồng viện, không kinh động người khác, hai người có thể chuẩn bị trước một chút.”

Tống Ngọc Tịch có chút bối rối.

Còn Lâm thị ngược lại nghe được rõ ràng, vội vàng quay về, giao An ca nhi cho Từ ma ma đang hầu ở một bên, rồi hỏi Chử Phong:

“Ngươi nói cái gì, Thái tử điện hạ muốn đến phủ làm khách? Ngay trong Vũ Đồng viện của chúng ta?”

Chử Phong gật đầu, tận chức hồi bẩm: “Đúng vậy, hôm nay sau khi Quốc công hạ triều đã bị gọi đến Đông cung, chỉ chốc lát sau đó, Quốc công liền để cho thuộc hạ trở về truyền lời. Còn nói trong phủ không cần chuẩn bị rượu, ngài ấy sẽ trực tiếp lấy từ trong hầm rượu Đông cung. trong hầm rượu Đông Cung, đều là cống tửu [2], so với rượu trong phủ chúng ta thì tốt hơn nhiều.”

[2] rượu được tiến cống

Tống Ngọc Tịch: …


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.