Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ

Chương 223



Bởi vì Cừu Chỉ Thiến có mâu thuẫn trong tình cảm, cho nên Tống Ngọc Tịch chỉ có thể cùng nàng ấy tán gẫu một ít đề tài làm cho tâm tình nàng ấy tốt lên. Hai người ngươi một chén, ta một chén, cứ như vậy từ trời sáng tán gẫu đến đêm tối, rượu và thức ăn ăn xong, lại dâng lên trà và điểm tâm, trà và điểm tâm ăn xong, lại bày cờ ra, thật sự giống như bạn bè thân thiết nhất trong đời vậy. Cừu Chỉ Thiến thật sự cảm thấy tiếc nuối sao không gặp Tống Ngọc Tịch sớm hơn, hai người vừa nói vừa cười, trò chuyện không dứt.

Tống Ngọc Tịch cũng giống như trở về tình cảnh hai người nằm trong hậu viện Diệp Tu lúc trước, sân tuy nhỏ, nhưng hai người vẫn luôn có thể toát ra dáng vẻ tự tại này.

Hai gò má Cừu Chỉ Thiến đỏ bừng, tựa hồ có chút say. Sau khi hai người chơi cờ xong, thì mỗi người liền cầm một bầu rượu, ngồi bên lan can ngắm trăng. Gian nhã gian này của Tống Ngọc Tịch ở lầu hai, nơi ngắm trăng đẹp nhất là chỗ lan can này.

Cừu Chỉ Thiến uống một ngụm rượu, gối đầu lên một cánh tay, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời. Tống Ngọc Tịch dựa vào sau lưng nàng, cũng ngửa đầu, nước mắt Cừu Chỉ Thiến đột nhiên rơi xuống, hỏi Tống Ngọc Tịch:

“Muội có người mình thích không?”

Tống Ngọc Tịch quay đầu lại nhìn nàng ấy một cái, sau đó gật đầu, nói: “Có nha. Ta đã đính hôn rồi, chính là người ta thích kia.”

Cừu Chỉ Thiến “À” một tiếng, sau đó lại uống một ngụm rượu, nói: “Ta cũng vậy, đã có người mình thích, nhưng người ta thích lại là người ta không nên thích, ta và chàng nhất định không có kết quả. ”

Người này khẳng định chính là Diệp Tu.

Tống Ngọc Tịch trong lòng sáng tỏ, nhưng trong miệng lại không biết nên nói thế nào mới tốt, bởi vì nàng đã nghe ra trong giọng nói của Cừu Chỉ Thiến đang pha lẫn nghẹn ngào, sợ nàng ấy càng thêm thương tâm, vì thế liền dẫn đề tài đến trên người mình, nói:

“Người ta yêu, thân phận khác một trời một vực với ta. Lúc ta và chàng ở bên nhau, chưa từng nghĩ tới sẽ có tương lai, thế nhưng, tình huống của ta và chàng có chút đặc thù, chính là… Hai người quen nhau cực kỳ cực kỳ lâu, chúng ta đều biết lai lịch của đối phương, biết quá khứ của đối phương. Thế nhưng cho dù là như vậy, chàng vẫn nguyện ý ở bên ta, dưới sự nỗ lực không ngừng của chàng, ta mới có thể cùng chàng đính hôn. ”

Cừu Chỉ Thiến cẩn thận nghe Tống Ngọc Tịch nói, gật đầu, nói rõ: “À, thì ra muội và người trong lòng là thanh mai trúc mã.”

Tống Ngọc Tịch sửng sốt, do dự một hồi, mới chậm rãi gật đầu, nói: “Ách, đúng, nhưng cũng không đúng. Chính là quen biết rất lâu.”

Lâu đến nỗi nàng cũng đã đi địa phủ gặp Diêm Vương một lần. Chẳng qua lời này là không thể nói ra, nếu không Thiến Thiến khẳng định cho rằng nàng đang nói bậy nói bạ.

“Ta và chàng cũng coi như là quen biết từ lâu. Thế nhưng… Mối quan hệ không tốt. Cha chàng… Giết cha mẹ ta… Ta muốn báo thù, hao hết thiên tân vạn khổ đi đến bên cạnh chàng, chính là vì báo thù cho cha mẹ ta, nhưng mà, ta lại không làm được… Ta… Có phải là rất vô dụng hay không?”

Lúc trước Cừu Chỉ Thiến không muốn đề cập đến vấn đề này, nhưng lúc này vậy mà lại chủ động nhắc tới, Tống Ngọc Tịch trầm ngâm một lát, rồi nói: “Không phải vô dụng đâu. Chuyện tình cảm vốn là khó khống chế mà. Thích ai, không thích ai, cái này rất khó để nói được rõ ràng.”

Cừu Chỉ Thiến vùi đầu vào khuỷu tay, giọng rầu rĩ nói:

“Nói rõ hơn, là ta tự mình hồ đồ mà thôi. Ta nhầm lẫn giữa yêu và hận.”

Tống Ngọc Tịch có thể cảm nhận được sự bất lực và tuyệt vọng trong lời nói của nàng ấy, có lẽ kiếp trước mình chưa bao giờ thực sự hiểu được nội tâm của Thiến Thiến, nàng tự cho mình là bằng hữu của Thiến Thiến, nhưng là ngay cả chuyện của Thiến Thiến và Diệp Tu nàng cũng không hề biết đến. Mấy năm đó, hai người đó căn bản chưa từng gặp nhau, Diệp Tu nhìn thấy Thiến Thiến ở bất kỳ trường hợp nào, cũng làm như không thấy, nàng nào biết được, giữa hai người này vậy mà lại còn tồn tại một đoạn tình cảm như vậy.

Nàng không biết nên nói gì, bởi vì nàng không biết sau này giữa bọn họ rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nếu biết còn có thể giúp mở lối, nhưng nàng không biết, nên cũng không có cách nào để khuyên răn. Nàng thở dài, rồi nói:

“Yêu và hận sao có thể nhầm lẫn. Yêu chính là yêu, hận chính là hận nha! Điều đó nói rõ trong lòng tỷ có thể cũng không hận hắn nhiều như vậy.”

Tống Ngọc Tịch nói xong câu này, vốn cho rằng Cừu Chỉ Thiến còn sẽ trả lời nàng, nhưng đợi một lát, cũng không thấy được đáp lời. Tống Ngọc Tịch từ lan can đi xuống, đi tới trước mặt nàng ấy, thấy hai gò má nàng ấy đỏ ửng, mắt mê ly, liền lấy bầu rượu trong tay nàng ấy đi, đỡ nàng ấy vào chỗ, rồi nói:

“Tỷ uống say rồi.” Đôi mắt cũng híp cả lại, xem ra là đã khá say. Nhưng nếu nàng ấy không quá say, thì chưa chắc đã nói với nàng những lời kia.

Thiến Thiến từ trước đến nay vẫn là một cô nương tương đối nhẫn nhịn, dưới tình huống bình thường nàng ấy sẽ không nhắc đến chuyện cũ kia. Dù các nàng đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, mà nàng ấy cũng không hề nhắc tới chuyện này, cũng có lẽ là thật lòng muốn quên, cũng có lẽ là đã chịu tổn thương quá sâu. Hôm nay nàng ấy uống say, lại cảm thấy nói với Tống Ngọc Tịch những chuyện này cũng không sao. Dù sao con người chính là như vậy, rất khó nói ra với người quen thuộc bên người nhưng lại rất dễ dàng nói ra với người xa lạ.

Tửu lượng trước kia của Thiến Thiến rất tốt, hai người từng thử uống một ngày một đêm, nàng ấy vẫn còn tinh thần sáng láng, nhưng hôm nay nàng ấy thương tâm mà uống, khi người đang đau lòng, là lúc dễ say nhất.

Nàng để Cừu Chỉ Thiến khoác lên vai, đỡ dậy, rồi nói: “Ta đỡ tỷ đi vào bên trong nằm nhé.”

Hai người vừa mới từ bên cạnh lan can rời đi, cửa phòng nhã gian đã bị người đá mạnh vào. Tống Ngọc Tịch hoảng sợ, liền nhìn thấy Diệp Tu so với người trung niên trong trí nhớ của nàng thì trẻ hơn rất nhiều, còn mang theo nét ngây ngô, nhưng hiện đang đằng đằng sát khí đi tới.

Tống Ngọc Tịch ngẩn cả người. Cừu Chỉ Thiến đang khoác lên vai nàng cũng giống như nghe thấy cái gì đó, mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Diệp Tu đã đi qua, vừa vặn để Cừu Chỉ Thiến nhìn thấy hắn, ai ngờ Cừu Chỉ Thiến lại giống như né tránh, hai cánh tay đều ôm quanh cổ Tống Ngọc Tịch, cả người đều dựa vào trên người Tống Ngọc Tịch.

Tống Ngọc Tịch chỉ cảm thấy có hơi xấu hổ, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị “bắt gian ở trên giường”. Biểu tình muốn g.i.ế.c người của Diệp Tu, giống như đang nhìn thê tử ra ngoài vụng trộm, mà gian phu kia chính là Tống Ngọc Tịch, ví von rất xấu hổ, nhưng Tống Ngọc Tịch thấy thực sự quá thích hợp, nhất là khi Diệp Tu lạnh lùng nói với nàng một câu:

“Buông nàng ấy ra.”

Tống Ngọc Tịch liền cảm giác mình giống như đăng đồ tử [1] lừa gạt nữ hài tử trở về uống rượu, sau đó cố ý chuốc say người, muốn làm chuyện bất chính… Liếm l.i.ế.m môi, định giao Cừu Chỉ Thiến cho hắn, nhưng Cừu Chỉ Thiến lại giống như ỷ lại Tống Ngọc Tịch, hai cánh tay ôm chặt lấy, Tống Ngọc Tịch không kéo xuống được, bất đắc dĩ nói với Diệp Tu:

“Nàng ấy say rượu, không thể để nàng ấy nằm sao?”

Dáng vẻ của Diệp Tu không khác gì trước kia, lạnh lùng, hung dữ, nói chuyện không bao giờ uyển chuyển, chỉ thấy hắn nắm lấy cánh tay Cừu Chỉ Thiến kéo nàng ấy về phía mình. Cừu Chỉ Thiến bị lôi kéo mở mắt ra, thấy là hắn, thì bắt đầu giãy giụa, nắm lấy cánh tay Tống Ngọc Tịch nhất quyết không chịu buông ra. Diệp Tu không có cách nào kéo nàng ấy đến bên người, nên lại nói với Tống Ngọc Tịch:

“Có nghe thấy hay không, buông nàng ấy ra.”

Tống Ngọc Tịch khóc không ra nước mắt: “Đại thiếu gia, ngươi cũng thấy rồi, là nàng ấy nắm lấy ta, ta không phải không buông nàng ấy. Ngươi cũng đừng kéo nàng ấy nữa, không thấy nàng ấy không muốn để ngươi kéo, không muốn đi cùng với ngươi sao? Hôm nay nàng ấy say rượu, để nàng ấy ngủ một đêm với ta thì sao?”

Diệp Tu liếc nhìn Tống Ngọc Tịch một cái, sau đó động tác trong tay dần dần lớn hơn, nặng hơn, thật giống như Tống Ngọc Tịch là tình địch đang tranh giành tình yêu với hắn vậy. Trong lúc hai người giằng co, Tống Ngọc Tịch giống như con quay bị ném ra ngoài. Khi nàng cho rằng mình sẽ đụng phải cửa, thì lại rơi vào một vòng tay ấm áp mạnh mẽ.

Tống Ngọc Tịch vội vàng muốn rời đi, nhưng lại bị người phía sau ôm chặt, mùi hương thanh trúc quen thuộc len vào trong mũi. Tống Ngọc Tịch liền biết người tới là ai, quay đầu lại nhìn, quả nhiên bắt gặp vẻ mặt ngưng trọng của Tiêu Tề Dự.

Diệp Tu và Cừu Chỉ Thiến dây dưa một lát, cuối cùng Diệp Tu ôm Cừu Chỉ Thiến lên, xoay người, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Tề Dự, mi tâm hơi nhíu lại, đành phải thả Cừu Chỉ Thiến xuống, hành lễ với Tiêu Tề Dự:

“Tham kiến Thái tử điện hạ.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.