Kiểm tra phòng thuê thêm lần thứ hai, cả tuần kế tiếp, Lưu Trưng và Tần Hải Tuấn tận dụng thời gian rảnh, lần lượt thu dọn nhà cửa. Dọn nhà đến ngày thứ bảy, xem như đã hoàn tất toàn bộ, có thể chính thức chuyển vào ở.
Trước đó có thuê một dì giúp việc đến quét dọn vệ sinh, nhưng sau khi dọn nhà xong căn phòng lại dơ như trước.
Tần Hải Tuấn tự mình ra tay, vắt khăn tắm trong chậu nước sau đó kỳ cọ lau dọn khắp.
Cậu làm việc rất nghiêm túc, thậm chí Lưu Trưng đứng bên cạnh mình từ lúc nào cũng không biết.
“Sắp đến tết rồi.” Lưu Trưng đứng tại chỗ đó nhàn nhã nói.
Động tác lau chùi vật dụng của Tần Hải Tuấn dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn anh. Chỉ thấy Lưu Trưng đang cười híp mắt, ngồi xổm xuống nhận lấy khăn lau trong tay mình, hỗ trợ lau dọn.
“Ừm.” Tần Hải Tuấn thấp giọng đáp lại, cậu chạy vào toilet lấy thêm một cái khăn lau, cùng Lưu Trưng làm việc.
Hai người nỗ lực cả buổi sáng, quét tước sạch sẽ một phòng ngủ và một phòng khách nho nhỏ.
Thả khăn lau xuống, Tần Hải Tuấn thở một hơi có cảm giác rất thành tựu. Cậu nhìn căn phòng nhỏ của mình và Lưu Trưng, cảm thấy rất xúc động.
Có lẽ lúc trước chỉ đi theo cảm xúc, bởi vì yêu nên đi theo anh.
Đối mặt với cảm xúc hiện tại, lại càng thêm thành thục hơn. Biết rằng chỉ yêu thôi là chưa đủ, để điều hành một mối quan hệ, cần phải bỏ ra, cũng cần phải phụ trách.
Đột nhiên những mảnh nhận thức này từ từ hiện lên trong lòng, tâm trạng Tần Hải Tuấn vui sướng, mỉm cười nhìn cửa kính sáng ngời.
Lưu Trưng rất quý trọng từng sắc thái của cậu, dùng đôi mắt pause toàn bộ hình ảnh lại, sau đó vẽ vào tác phẩm của mình, cất giấu mãi mãi.
“Anh đi đâu vậy?” Tần Hải Tuấn quay đầu nhìn anh, chuẩn bị cùng nhau làm việc.
“Anh xuống lấy ít đồ.” Lưu Trưng quay đầu cười nói: “Bức tranh vẽ em còn ở trên xe.”
Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Tần Hải Tuấn, anh càng nở nụ cười, mở cửa đi xuống xe lấy đồ.
Tần Hải Tuấn vội vàng đi theo, cậu rất sợ thật sự rất sợ bức tranh kia bị người khác nhìn thấy.
Nhưng mà cậu lo lắng dư thừa rồi, bởi vì Lưu Trưng đã sớm nghĩ đến vấn đề này. Anh làm sao hi vọng Tần Hải Tuấn loả thể bị người khác thưởng thức, vì vậy sớm đã tìm đồ bọc lại.
“Vội vội vàng vàng, em cho rằng anh sẽ để em trần truồng xuất cảnh à?” Lưu Trưng nhìn thấy người từ trên lầu đuổi xuống, tay cầm bức tranh nhếch môi nhìn cậu.
Dáng vẻ giễu cợt kia, khiến người ta chỉ biết xấu hổ, vì thế Tần Hải Tuấn vội vàng chạy lên.
Lưu Trưng chậm rãi đi tới, làm lơ chàng trai đang không tự nhiên, mà trực tiếp bước vào phòng.
“Anh muốn treo lên?” Tần Hải Tuấn cũng bước vào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bức tranh trong tay Lưu Trưng. Cậu sợ ngớ người, vội vàng chạy đến ngăn cản: “Không được, không được treo!”
Lưu Trưng dịu dàng đẩy cậu ra: “Tiểu Tuấn ngoan, ra chỗ khác chơi.”
Tần Hải Tuấn: “…” Nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục giành lại bức tranh vẽ bản thân loả thể: “Lưu Trưng, anh không được như vậy.”
“Anh sẽ không để người khác bước vào phòng của tụi mình đâu, em yên tâm, không có ai nhìn thấy đâu.” Lưu Trưng tiếp tục treo lên, kiệt tác mỹ lệ này của anh, làm sao có thể để nó đóng bụi được.
Nhưng Tần Hải Tuấn cứ làm khó dễ, vì vậy Lưu Trưng sử dụng đòn sát thủ, nhăn mặt nói: “Em mà còn quấy rầy anh nữa, thì tự gánh lấy hậu quả.”
“…” Tần Hải Tuấn theo phản xạ thu móng vuốt về, điều này có liên hệ trực tiếp đến việc cậu bị Lưu Trưng áp bức trường kỳ.
Lưu Trưng treo bức tranh lên đầu giường, sau đó đứng phía dưới thưởng thức, lời nói tiếp theo của anh giúp cậu dịu xuống: “Tiểu Tuấn em xem nè, trông có giống ảnh cưới không.”
Ảnh… cưới?
Tần Hải Tuấn ấp úng nói: “Anh từng gặp ảnh kết hôn nào mà chỉ có một người chưa?”
“Hả? Anh với em còn không phải là một người sao?” Lưu Trưng rất thích Tần Hải Tuấn trong tranh, anh sờ mặt mình nói: “Khuôn mặt trước kia của anh đẹp trai hơn, gương mặt hiện tại lẵng lơ quá, khiến anh hay bị người khác hiểu lầm.”
Trong lòng Tần Hải Tuấn thầm kinh bỉ, chuyện này đâu liên quan đến gương mặt, mà liên quan đến cái tính cách bất cần của anh.
Nhưng thế vẫn rất yêu, mặc kệ Lưu Trưng lẵng lơ thế nào, cậu đều không buông ra.
“Tiểu Tuấn, anh định ra ngoài mua thức ăn, em có muốn đi không?” Lưu Trưng đã hứa với Ôn Vũ và Úy Nam, trưa nay làm bữa tân gia, sẽ mời bọn họ ăn cơm.
“Đi.” Tần Hải Tuấn không chút do dự, mặc dù cậu cảm thấy bản thân quá dính người, nhưng không muốn thay đổi, cứ tùy hứng như thế.
Từ sau khi Ôn Vũ và Úy Nam đến đây ăn cơm, biết Lưu Trưng có thể nấu ăn, cách 2 -3 ngày bọn họ sẽ tới đây cọ cơm*.
*Cọ cơm: ăn chực.
Lúc đầu 1-2 lần còn ổn, đều là người quen không sao cả, thế nhưng số lần ngày càng nhiều, Tần Hải Tuấn bắt đầu có ý kiến.
Sáng hôm nay mọi người đều không có tiết, Lưu Trưng ở nhà nấu bữa trưa, Ôn Vũ và Úy Nam lại đến nữa.
Tần Hải Tuấn ở trên bàn cơm cau mày nói: “Hai người mấy anh là một cặp, nên ở nhà Ôn Vũ nấu cơm.”
Sau khi quen thân, Tần Hải Tuấn không gọi bọn họ là “anh*” nữa, trực tiếp gọi thẳng tên. Bị Lưu Trưng nhắc bao nhiêu lần cũng không chịu đổi.
*Anh ở đây là 哥 (ca), bên tiếng TQ cũng giống tiếng Anh (I/ you) chỉ có 2 cách gọi là (你 nị /我 ngộ)
“Phụt, anh với anh ấy là một cặp, em đùa gì thế?” Úy Nam xuýt phun hết ra ngoài, tuy anh không phủ nhận Ôn Vũ rất đẹp trai, nhưng người ta thẳng tắp thẳng tắp.
“Nếu thật sự yêu đương, cho dù anh có tìm bạn trai cũng sẽ không tìm anh ấy.” Ôn Vũ buồn cười mở miệng, anh nói: “Trọng điểm không phải là một đôi, Tiểu Úy à em nghe không hiểu hả, em ấy đang trách tụi mình quấy rầy thế giới của hai đứa, có hiểu không?”
“Ra là vậy?” Úy Nam bỗng nhiên được khai sáng.
Chậc, bọn họ chỉ lo ăn uống, mà quên mất việc này.
“Không sao, không cần để ý em ấy.” Lưu Trưng liếc mắt, sau đó độc đoán nói: “Nấu cơm chính là anh, người chờ ăn thì không có quyền lên tiếng.”
Tần Hải Tuấn trừng anh một lúc, không nói lời nào.
Cậu biết mình hẹp hòi, nhưng hẹp hòi đến trắng trợn như vậy thì thế nào?
“Mặc kệ em.” Lưu Trưng tiếp tục ăn.
“Anh đi mà dọn.” Tần Hải Tuấn ăn no xong, ngồi xuống ghế sô pha xem ti vi.
“Khà khà khà, Tiểu Tuấn giận rồi.” Úy Nam đê tiện cười hề hề, nhưng không tỏ ý kiến, dù sao anh vẫn muốn đến.
“Đúng là tụi anh sơ suất quá, gần hay tới quấy rầy.” Ôn Vũ cười cười nói với Lưu Trưng: “Đứa nhỏ nhà cậu tức giận cũng không trách được, còn rất đáng yêu.” Thẳng thắn táo bạo như vậy.
“Đáng yêu lắm?” Lưu Trưng đắc ý, cười như chưa từng được cười.
“Không đáng yêu.” Úy Nam bĩu môi thầm thì nói: “Ăn vài bữa cơm thôi mà em ấy giận rồi, đứa nhóc hung hãn, đáng yêu chỗ nào?”
Ba người ngồi rầm rì, không ngừng thảo luận trước mặt Tần Hải Tuấn.
Người xem ti vi không có tâm trạng xem ti vi, sắc mặt cậu đổi tới đổi lui dựa theo cuộc thảo luận này.
“Ai da, tới giờ này rồi à, buổi chiều có tiết.” Ăn xong vừa nhìn thời gian, sắp phải đi học rồi.
Ba cậu sinh viên mỹ thuật này đều phải lên trường, tàn cục trên bàn tạm thời không có thời gian dọn dẹp.
Lưu Trưng đi đến bên ghế sô pha, giữ gương mặt Tần Hải Tuấn lại hôn một lúc: “Anh đi học, bàn không cần em dọn, chờ anh chiều nay sẽ về.”
“…” Tần Hải Tuấn nhìn bọn họ đi ra ngoài.
Sau chốc lát cậu đứng dậy, đi ra ngoài ban công nhìn xuống, ba người Lưu Trưng và bọn Ôn Vũ, chậm rãi đi ra từ trong hành lang.
Trong lòng Lưu Trưng nãy sinh dự cảm, anh quay đầu lại nhìn về phía ban công nhỏ của nhà mình, thời điểm nhìn thấy Tần Hải Tuấn, lập tức nở một nụ cười xán lạn.
Vẫy vẫy tay, nháy mắt quyến rũ, sau đó tặng một nụ hôn gió, một loạt động tác nối tiếp nhau kéo đến.
“…” Tần Hải Tuấn đứng trên ban công mỉm cười, không vui lúc nãy cũng tan thành mây khói.
“Ai da, Tiểu Tuấn cười vui chưa kìa, không tức giận hả?” Úy Nam hướng theo tầm mắt Lưu Trưng nhìn lên trên, vừa lúc nhìn thấy gương mặt tươi cười của chàng trai.
“Tức giận gì chứ, Tiểu Tuấn nhà tao chỉ là bé tôm nhỏ thôi.”
Ôn Vũ đứng bên cạnh nở nụ cười, bé tôm nhỏ à, trong suốt, thẳng tính, ha ha ha.
Đúng rồi, thêm nữa một khi luộc chín lên cả người liền đỏ bừng, màu sắc rất đẹp…
Tần Hải Tuấn quay về phòng, dọn dẹp bãi chiến trường lúc trưa của bọn họ. Cậu mang tạp dề ngày thường Lưu Trưng hay mặc vào, đứng trước bồn rửa chén chậm rãi rửa trôi đồ ăn trên chén đĩa, sau đó bỏ từng cái vào trong máy rửa chén.
“…” Nhìn căn nhà nhỏ trống trải, cậu trở lại phòng ngủ đánh một giấc.
Ngẩng đầu nhìn lên bức tranh sơn dầu xấu hổ kia, Tần Hải Tuấn nhanh chóng dời mở mắt đi, lên giường ngủ.
Cậu ngủ một giấc đến chiều tối, ngay cả khi Lưu Trưng trở về cũng không biết.
Bật đèn ngủ kế đầu giường, Lưu Trưng khom lưng hôn lên mi mắt của người đang ngủ say.
Cảm nhận được, mi mắt chàng trai hơi giật giật, anh mỉm cười nhìn xuống, quả nhiên trông thấy một đôi mắt mơ màng dần mở ra.
“Công chúa nhỏ Tuấn Tuấn của anh ơi, cuối cùng bé cũng tỉnh rồi.” Lưu Trưng lập tức thay đổi phong cách, bật chế độ rạp hát.
“…” Tần Hải Tuấn cười cợt, duỗi tay ôm lấy cổ Lưu Trưng kéo anh lên giường: “Bớt nói nhảm, em đang bực bội anh có hiểu không?” Cậu muốn đè lên người Lưu Trưng, thế nhưng bất thành.
“Không giận không giận, chờ anh tới thương bé.” Lưu Trưng duỗi tay cởi cúc quần, động tác này sao trông lại đáng khinh như vậy nhỉ.
Nhưng sau khi Tần Hải Tuấn nhìn thấy, trong lòng mơ hồ nổi lên tâm tư, đúng là rất muốn thân mật.
Cậu chủ động hôn lên đôi môi Lưu Trưng, rơi vào trạng thái chỉ trong một giây.
“Bảo bối, ăn anh trước hay là ăn cơm trước?” Lưu Trưng vừa hôn vừa hỏi Tần Hải Tuấn, đôi tay nhanh chóng cởi quần áo cậu.
“Ăn anh.” Tần Hải Tuấn phối hợp để anh cởi quần áo mình.
“Được rồi, trước tiên cho đút cho bé ăn cái này…” Lưu Trưng nắm chặt tay chàng trai, kéo đến nơi riêng tư của mình.
Bầu không khí nóng bỏng kéo đến không thể dừng lại, cả căn phòng tràn ngập cảnh xuân.
…
Trôi qua rất lâu, những cảm xúc kích động cũng từng chút từng chút lắng xuống, hơi thở rối loạn cũng dần yên ắng lại.
Bầu không khí trong nhà bình yên thoải mái.
Một lát sau, Tần Hải Tuấn mở đôi mắt ửng hồng, cậu bị Lưu Trưng bế lên từ trên giường.
“Em đói quá…” Người trên bả vai bất lực nói, rước lấy một trận cười nhạo từ Lưu Trưng, nhân tiện nhéo một cái vào mông cậu, xúc cảm rất mềm mại.
“Nhạt nhẽo.” Bọn họ tổng cộng đã làm hai lần, đến lần thứ hai Tần Hải Tuấn chỉ biết nằm đơ người, Lưu Trưng hối hận nói: “Hic, sớm biết vậy nên đút em ăn cơm trước, em là đồ ngốc.”
“Anh mới là đồ ngốc.” Đôi chân Tần Hải Tuấn quấn lấy eo anh, mềm nhũn phản bác.
Âm điệu nũng nịu tương phản với lời nói, khiến bụng dưới Lưu Trưng tê rần, anh lập tức nói: “Làm nũng đáng xấu hổ, không được làm nũng.”
Mông Tần Hải Tuấn bị nhéo thêm lần nữa, cậu trừng mắt kháng nghị.
“Lưu Trưng thối tha.” Cậu cắn Lưu Trưng một cái.
“Sao anh cứ có cảm giác, em gần đây ngày càng làm kiêu.” Lưu Trưng nắm lấy cằm Tần Hải Tuấn, tỉ mỉ quan sát, sắc thái này biểu cảm này, hệt như đứa ngốc đang chìm trong tình yêu.
“…” Tần Hải Tuấn không biết đáp lời thế nào, cậu không thể làm gì hơn ngoại trừ trầm mặc, dù sao đối mặt với Lưu Trưng, cậu cũng không thắng nổi.
“Nói em, em còn không chịu nhận, bày đặt đen mặt, đen cho ai xem?” Lưu Trưng thả cậu xuống bồn tắm, xả nước tắm rửa.
“…” Tần Hải Tuấn im lặng tắm, thật ra cũng không phải vì tức giận, cậu chỉ từ bỏ giãy dụa mà thôi.
“Tại sao không nói chuyện?” Lưu Trưng đi tới tắm dưới vòi hoa sen, đồng thời tán gẫu cùng người trong bồn tắm.
“Nói cái gì?” Tần Hải Tuấn nhìn anh trần truồng, bọt nước chảy lên cơ thể thon dài rắn chắc, đôi chân dài thẳng tắp đặc biệt hấp dẫn mắt nhìn.
“Nói chuyện với em chán quá.” Lưu Trưng rút ra một kết luận, tán gẫu với bản thân lúc còn trẻ, quá chán.
“…” Tần Hải Tuấn giật giật khóe miệng, lẩm bẩm nói: “Vậy anh thấy cái gì mới thú vị, làm tình với em anh cũng nói chán.”
Lưu Trưng vừa nói lúc nãy, khi bọn họ trên giường.
“Bởi vì ôm em, cứ như ôm một khúc gỗ phát ra tiếng động.” Lưu Trưng quay đầu lại nhìn cậu, bên môi câu lấy một nụ cười nham hiểm: “Dương nhiên, cũng không phải hoàn toàn là em sai, cuối cùng người chủ chốt vẫn là anh.”
Cho nên: “Lần sau tụi mình thử kiểu khác đi, anh sẽ dạy em làm một cái cây như thế nào.”
“…”
Thành thật mà nói, Tần Hải Tuấn khá tổn thương, bị nói giống khúc gỗ phát ra tiếng rồi vân vân… cho dù biết Lưu Trưng rất hay độc miệng, nhưng cũng khó tránh khỏi buồn phiền.
Bởi vì khổ sở nên cậu không muốn đáp lời, mãi đến lúc tắm xong trong yên lặng, đi ra ngoài ăn cơm.
“Tức giận rồi?” Lưu Trưng chú ý đến trạng thái của cậu, có vẻ rất kinh ngạc. Nghĩ lại đây cũng không phải lần đầu nói kiểu ghét bỏ này với em ấy, hơn nữa đều nói với giọng điệu đùa giỡn.
Tần Hải Tuấn cúi đầu ăn trái cây, ăn xong ngẩng đầu xem TV.
Lưu Trưng sát lại gần, yên lặng ôm cậu: “Anh chỉ nói giỡn thôi, không có ghét em đâu.”
Những việc đó, thẹn thùng ở trong lòng Lưu Trưng chính là tình thú, có thể có cảm nhận được, anh hi vọng Tần Hải Tuấn sẽ vĩnh viễn duy trì cảm giác rụt rè nhỏ bé này.
“…” Tần Hải Tuấn cố gắng nhìn ti vi, không nhìn nổi thì rũ mắt, chính vì không muốn nhìn Lưu Trưng.
“Bảo bối, cái miệng này của anh, em cũng biết mà, em thật sự đang nghiêm túc với anh á hả…” Lưu Trưng cũng biết bản thân đùa giỡn hơi quá trớn, vội vàng ôm cậu vừa hôn vừa dỗ dành, cùng với xin lỗi: “Xin lỗi, về sau không nói với em như vậy nữa. Được không, đừng giận mà, nói với anh một câu đi.”
Tần Hải Tuấn ngồi trên đùi anh, nói bằng giọng nghèn nghẹt: “Đừng có giỡn kiểu này với em nữa, em sẽ nghiêm túc đó.”
Một khi nghiêm túc thật, trong lòng sẽ rất khó chịu.
“Được, sau này không làm vậy nữa, anh đảm bảo.” Lưu Trưng thấy cậu cuối cùng cũng chịu nói chuyện, trong lòng thầm tạ ơn trời đất, sau đó hôn nhẹ lên môi cậu: “Nhưng anh thích âu yếm với em, anh nhiệt tình đến cỡ nào chẳng lẽ em không rõ sao?”
Trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay của Lưu Trưng xoa nắn eo Tần Hải Tuấn, ý tứ rõ ràng không cần nói cũng biết.
“Lắm lời.” Tần Hải Tuấn trợn tròn mắt, rốt cuộc thả lỏng cơ thể, để bản thân dựa vào người Lưu Trưng.
“Vâng vâng vâng, là anh lắm lời.” Lưu Trưng nở nụ cười, sau đó nhích khuôn mặt mình lại gần: “Hôn anh một cái đi, để anh biết em không còn giận nữa, nếu không anh không yên tâm.”
Tần Hải Tuấn bĩu môi, cuối cùng vẫn hôn anh.
“Cảm ơn Tiểu Tuấn, anh yêu em.” Lưu Trưng theo thói quen hôn đáp lại, tiện thể thổ lộ.
Thật ra trong lòng anh cảm thấy rất may mắn, bởi vì Tần Hải Tuấn rất dễ dỗ. Cho dù là xù lông, cũng không cần tốn quá nhiều tâm tư, đôi ba lời thêm một nụ hôn là có thể dỗ dành trở về.
Đây là dưới tình huống Lưu Trưng bằng lòng dỗ dành, nếu Lưu Trưng không muốn dỗ thì Tần Hải Tuấn có thể gì. Dù cho Lưu Trưng thật sự tìm đường chết, Tần Hải Tuấn cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
May mà từ trước đến nay Lưu Trưng đối với cậu đều là thật tâm thật lòng, sẽ không chà đạp tình cảm của cậu, bằng không cậu chính là một tấm bi kịch.
Cho nên thỉnh thoảng Lưu Trưng sẽ cảm thấy Tần Hải Tuấn khá ngờ nghệch, bị mình ăn sạch sẽ.
Nhưng mà dáng vẻ này là tốt nhất, đối với bản thân Lưu Trưng mà nói.
“Tỏ tình tùy tiện như này, không có thành ý.” Tần Hải Tuấn không hài lòng nói.
“Cũng đúng.” Lưu Trưng nắm lấy tay cậu lên kế hoạch: “Cuối tuần sau dẫn em ra miền bắc trượt tuyết, tỏ tình với em trên nền trời tuyết thì thế nào nhỉ?”
Tần Hải Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ về cảnh tượng đó, khóe miệng nhếch lên, bất giác cuộn tròn: “Được…”
…
– ——— END ———-