Hà Vũ hỏi: “Còn chưa tỉnh ngủ?”
Điền Thụy gật gật đầu.
Hà Vũ nói tiếp: “Vậy thì ngủ thêm một lúc.”
Hôm nay Điền Thụy bán miến chua cay mệt chết, tuy rằng lý trí bảo phải ra ngoài chuẩn bị đồ ăn, nhưng vừa nghe thấy Hà Vũ nói vậy thì thân thể lại bắt đầu nằm xuống.
Đây là lần đầu tiên Hà Vũ nhìn thấy bộ dáng chưa tỉnh ngủ của cậu, nhìn mềm vô cùng.
Hà Vũ dụ dỗ: “Em nằm dịch vào trong đi.” Hắn cũng muốn nằm một chút.
Điền Thụy có chút không tình nguyện, chỗ vừa này mới nằm xong nên rất ấm, cậu không nỡ rời khỏi chỗ vừa ngủ mà ra chỗ khác. Tuy nhiên, cậu cũng không thể để Hà Vũ đứng mãi ở đó được nên đành bất đắc dĩ dịch ra một chút, quả nhiên chỗ không có người nằm thật lạnh.
Hà Vũ nằm xuống bên cạnh Điền Thụy, giơ tay kéo người lại gần.
Điền Thụy vốn vẫn còn buồn ngủ nhưng sau khi thay đổi chỗ nằm đã tỉnh táo hơn đôi chút, sau khi bị Hà Vũ kéo lại, đôi mắt cậu trợn tròn, ban ngày ban mặt sao lại biệt nữu như vậy. Trong lòng cậu có chút ảo não, lúc nãy sao cậu lại không từ chối luôn chứ.
Dáng vẻ không biết làm sao cùng hơi chút hối hận của cậu đều rơi vào mắt Hà Vũ. Hắn rũ mắt xuống, ngăn cản vẻ tăm tối trong mắt, “Em chán ghét anh sao?”
Điền Thụy bị câu này dọa sợ, cậu nuốt nước miếng, “Không phải đâu.”
Hà Vũ nói, “Ngủ đi.” Ngữ khí bá đạo không cho phép cậu từ chối.
Điền Thụy kinh sợ nhắm mắt lại, rất nhanh liền mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Điền Thụy thích nằm trong chăn ấm, khi tỉnh táo còn giữ một chút khoảng cách nhưng đến khi ngủ thì không quản nhiều nữa, lập tức cọ lại gần Hà Vũ. Vị trí kia của Hà Vũ đã được cậu ủ ấm rất lâu, mà trên người Hà Vũ cũng nóng hơn người thường.
Có thể là do cơ địa của Điền Thụy cho nên một năm bốn mùa, tay chân cậu đều lạnh như bằng, nằm cạnh Hà Vũ khiến cậu thoải mái cực kỳ.
Hà Vũ nghiêng đầu nhìn Điền Thụy hô hấp đều đều, có chút bội phục cậu, nói ngủ là ngủ luôn.
Đầu Điền Thụy dựa vào một tay hắn, hơi thở mong manh không ngừng phả vào da thịt hắn, cảm giác đấy giống như là có dòng điện chạy qua người.
…
Điền Thụy ngủ một giấc ngon lành. Chờ lúc tỉnh lại thì thấy Hà Vũ đang ngồi dựa vào tường đọc sách. Thấy cậu tỉnh lại, Hà Vũ liền để quyển sách sang một bên hỏi: “Ngủ đủ chưa?”
Điền Thụy nghe giọng điệu như quen thuộc lắm của hắn, len lén liếc mắt nhìn một cái, vừa vặn rơi vào đôi mắt sâu thẳm không đáy của Hà Vũ. Điền Thụy vội vàng thu hồi ánh mắt, cũng không ngờ bản thân mình lại ngủ say như chết bên cạnh hắn. Cậu hỏi: “Mấy giờ rồi, em còn phải bán hàng.”
“Bảy giờ rưỡi.”
Điền Thụy nói: “Hả?” Cậu thực sự ngủ đã đời, quên mất luôn thời gian mở hàng rồi, “Sao anh không gọi em dậy?”
“Anh có gọi. Nhưng em không dậy.” Hà Vũ nói. Hắn thật sự gọi, nhưng ngữ khí lại rất nhẹ nhàng, khuôn mặt kề sát, chóp mũi hai người gần như chạm nhau, chỉ còn một chút nữa liền có thể hôn được đôi môi kia. Thế nhưng hắn lại kiềm chế được.
Lúc Điền Thụy chưa tỉnh ngủ nên rất biết cách làm nũng, âm thanh rì rầm mềm mại, Hà Vũ suýt chút nữa liền cứng.
Sau khi Điền Thụy tỉnh dậy, hai má hồng hào, đôi mắt cũng rất có thần. Tuy rằng không bán hàng buổi tối nhưng cậu cũng không thiếu việc cần phải làm. Hôm nay còn mua hai mươi cân chân gà, cậu định đem chúng làm hết.
Điền Thụy nói: “Anh tránh ra một chút, em muốn xuống giường.” Sau đó cậu nói tiếp: “Buổi tối anh muốn ăn cái gì?”
“Canh đậu phụ.”
Điền Thụy phản đối, “Buổi tối mua đậu phụ chỗ nào chứ, ăn canh trứng gà đi.” Lúc xế chiều cậu mua không ít, bây giờ muốn ăn gì cũng đủ.
Hà Vũ thầm cười “Được.”
Lúc này Điền Thụy mới bước xuống giường. Cậu đi ra ngoài, hai đứa nhóc con vẫn còn đang chơi trong sân, dựa vào ánh đèn đường bên ngoài mà chơi nhảy ô.
“Anh Thụy ơi.” Hai nhóc con thấy cậu thì ngoan ngoãn chào hỏi.
Điền Thụy có chút áy náy nói: “Các em đói bụng lắm đúng không!” Thường ngày năm giờ đã có cơm ăn rồi. Người lớn có thể chịu được nhưng mà trẻ con đói bụng rất nhanh.
“Em không đói bụng đâu.” Tiểu Trung chột dạ ôm bụng, chạy qua một bên.
Điền Thụy tiến vào nhà bếp bắt đầu làm cơm. Cậu mở nồi ra xem, cơm tẻ đã chín. Điền Thụy nhìn quanh phòng một chút liền biết được đây là Hà Vũ làm, trong lòng cậu hơi thở phào, cơm đã chín thì nấu ăn cũng nhanh hơn. Điền Thụy xào một đĩa khoai tây xào ớt rồi làm một bát canh trứng gà. Hai món này làm rất nhanh, cậu vừa xào xong liền gọi người bên ngoài dọn bàn ăn.
Đồ ăn nhanh chóng được bày ra bàn, mọi người đều đã đói, ăn mấy bát cơm liền, đến khi cái bụng tròn xoe không ăn được nữa mới lưu luyến buông bát cơm.
Điền Thụy luộc chân gà trước rồi bắt đầu chiên dầu. Bởi vì không cần trông thường xuyên nên cậu để đấy rồi vào trong nhà. Gần đây cậu cũng kiếm được không ít tiền, đã có hơn năm trăm đồng, cũng có không ít khách quen. Mặc dù mệt mỏi nhưng mỗi ngày đều cảm thấy thành công.
Hà Vũ nói: “Mấy hôm sau sẽ mưa, anh muốn ra ngoài một chuyến.”
Điền Thụy nói: “Vậy thì vừa hay, em cũng muốn nghỉ một chút.” Cậu cũng chỉ làm quán ăn nhỏ, trời tốt còn có thể kiếm được mấy đồng, nhưng trời không tốt thì cũng đành chịu. Cậu muốn mua một cái cửa hàng nhỏ, thế nhưng giá nhà quá đắt, không phải bán hàng mấy ngày liền có thể mua được. Nhưng mà trong lòng cậu vẫn muốn mua một cửa hàng của mình, dù sao có một cửa hàng thì cũng đỡ phải chịu nắng chịu gió hàng ngày.
Hà Vũ kiếm tiền dựa vào hạn chế về thông tin cùng tài nguyên. Mỗi chuyến đi của hắn đều mang đến lợi nhuận không nhỏ. Hơn nữa có thêm chuyện đời trước, tốc độ kiếm tiền của hắn cũng rất nhanh, mặc dù âm thầm nhưng thật sự kiếm được rất nhiều tiền.
Điền Thụy cũng không biết chuyện này, mà Hà Vũ cũng không biểu hiện ra ngoài, nghe nói Hà Vũ muốn ra ngoài làm việc tiếp liền hỏi “Anh có thiếu tiền không?”
Hà Vũ nhìn cậu hỏi lại: “Làm sao?”
Điền Thụy trả lời: “Nếu như anh thiếu tiền, em có thể đưa anh một ít coi như nhập cổ phần, kiếm được tiền thì phân một ít cho em là được.” Năm trăm đồng của cậu cũng chỉ để đấy, không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa, hơn nữa nhân vật phản diện sau này còn kiếm được nhiều tiền hơn cậu cực khổ bán hàng, đưa hắn ít nhất cũng có lợi hơn gửi ngân hàng.
Hà Vũ hiểu rõ bản tính tham tài của cậu, hỏi: “Nêu như anh lỗ thì sao?”
Điền Thụy nói: “Ặc…” Vậy thì có chút đau lòng đó. Thế nhưng nguy hiểm càng cao thì lợi nhuận càng lớn, cậu vẫn rất tin vào con người Hà Vũ, “Lỗ thì lỗ, không sao cả.” Dù sao cũng chỉ là bắt đầu lại từ đầu, từ từ làm sẽ kiếm lại được.
Hà Vũ nhìn chằm chằm cậu, “Nếu như em tin anh, vậy anh sẽ không khiến em bị lỗ.”
Điền Thụy lặng lẽ chạy về gian nhà, lấy số tiền đã được bọc kĩ đưa cho Hà Vũ, “Đây là số tiền để cưới vợ của em đấy. Giao cho anh hết.” Năm trăm đồng cũng đủ để cưới vợ đó.
Điền Thụy còn không ngừng cường điệu sự quan trọng của số tiền này, nào ngờ Hà Vũ vừa nghe nói vậy thì nhíu mày: “Chuyện làm ăn không nói trước được, cũng có khả năng sẽ lỗ!”
Điền Thụy ngừng một chút nói: “Vậy thì trả lại em.” Đầu cơ trục lợi quả nhiên không phù hợp với mình mà. Cậu nói xong liền muốn giơ tay lấy lại. Hà Vũ giơ bọc tiền lên cao. Cậu không những không giành lại được mà còn mấy lần suýt chút nữa là nhào vào ngực hắn.
Hà Vũ cười nói: “Không thích đùa như vậy sao?”
“…” Điền Thụy tức giận.
~Hết chương 16~