Chỉ mấy hôm nữa là đến tết, trong thành phố bắt đầu treo đèn kết hoa.
Năm nay mùa màng không tồi, dân chúng trong thành phố đều kiếm được chút tiền nên cũng cam lòng bỏ tiền ra sắm sửa.
Nhưng thương nhân bán hàng tết lại không chuẩn bị đủ hàng, bọn họ không ngờ có thể bán tốt như vậy nên đành đóng cửa từ sớm.
Mấy người già sống lâu trong thành phố đều nói nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thấy ngày tháng nào tốt như này.
Điền Thụy cùng Hà Vũ ở nhà chơi bài với hai đứa nhỏ nhà mình, người nào thua sẽ bị dán giấy.
Lúc này trên mặt Hà Trung đều là giấy, mặt Hà Điềm bị dính một cái, Điền Thụy cũng bị dính lên mấy cái.
Cả nhà này, người sạch sẽ nhất cũng chỉ có một mình Hà Vũ.
Trình độ chơi bài của Hà Vũ thực sự rất lợi hại.
Mỗi ván Điền Thụy đều cẩn thận tra xét, chỉ sợ hắn ù, dù hắn lên bài nát thế nào cũng có thể thắng được.
Trong phòng vừa náo nhiệt vừa ấm áp, còn Meo Meo thì nằm trong ổ lười biếng.
Bởi vì ăn tết nên Điền Thụy chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, chỉ cần đói thì ăn, không đói thì liền chơi.
Hai đứa nhỏ là những người vui vẻ nhất trong nhà.
Đánh xong ván này, Điền Thụy chạy làng, “Không chơi nữa.” Chơi hai, ba tiếng đều không thắng nổi một ván.
Lúc trước cậu còn nghĩ bởi vì mình là anh nên không thể để cho hai đứa nhỏ thua quá khó coi, vẫn luôn kìm nén tâm tư muốn thắng, ngược lại thua càng ngày càng nhiều.
Nhìn thấy bộ dáng của Hà Vũ vẫn nhẹ nhàng như vậy, không hiểu sao lại có cảm giác khó chịu.
Hà Vũ cũng cưng chiều cậu: “Vậy được, đánh một hồi cũng mệt mỏi rồi, hai đứa nhanh đi luyện đàn đi.”
Vừa dứt lời, mặt của hai đứa liền cứng lại.
Không phải là đang ăn tết sao?
Hà Vũ thấy bọn nhỏ không hề nhúc nhích liền đếm: “3, 2…” Còn chưa đếm đến 1, hai đứa nhỏ liền ngoan ngoãn quay về phòng riêng của mình.
Hai đứa vẫn luôn kiên trì theo lớp học năng khiếu.
Tuy rằng Hà Trung không có tí tế bào nghệ thuật nào, nhưng học đã lâu nên miễn cưỡng có thể coi như lọt tai.
Hà Vũ nói không thể bỏ bê, mỗi ngày đều phải kiên trì luyện.
Học nghệ thuật rất khô khan, đặc biệt là mấy ca khúc dài, có khi còn phải học suốt một năm mới thành thạo.
Nhưng mà hai đứa nhỏ này ở điểm này vẫn làm rất tốt, luôn kiên trì luyện tập.
Đặc biệt là Hà Điềm rất lợi hại, cô giáo nói có thể theo học chuyên nghiệp.
Hai đứa nhỏ rời đi, Meo Meo đi theo Hà Điểm.
Cô nhóc này vô cùng yêu thích nhóc, bình thường cũng hay lấy một ít cá khô cho nhóc con này ăn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Điền Thụy còn muốni báo thù nên chỉ đạo: “Anh để cho em dán một miếng.”
Hà Vũ nói: “Tài không bằng người liền bắt đầu muốn ăn vạ sao.
Ông chủ Điền không thể như vậy được!”
Điền Thụy không nghe: “Em không phải là ông chủ Điền, em là người yêu của anh đó.” Cậu thề phải làm đến cùng.
Bị thái độ cây ngay không sợ chết đứng này của cậu ảnh hưởng, khóe miệng của Hà Vũ càng ngày càng rõ ràng.
Hà Vũ bị dán giấy, người lòng dạ hẹp hòi như hắn làm sao cam tâm tình nguyện để nguyên như vậy, sau đó hắn liền ôm lấy Điền Thụy cù léc.
Điền Thụy sợ nhất là ngứa, cậu lập tức cầu xin tha thứ không ngừng.
Thể lực Điền Thụy kém xa Hà Vũ, mỗi lần đều là cậu khơi mào rồi đối phương trừng trị một hồi, nhiều lần như vậy mà không ghi nhớ.
Hà Vũ hôn Điền Thụy một chút: “Năm nay khả năng liền muốn chia phòng phúc lợi.” Đội xây dựng của bọn họ đã chuẩn bị xong.
Điền Thụy quả nhiên bị chuyện này hấp dẫn lực chú ý, “Thật sao?” Vừa dứt lời liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Điền Thụy vội vã cùng Hà Vũ đi ra ngoài, mở cửa phát hiện bên ngoài là Bạch Mãnh.
Bạch Mãnh nói luôn: “Dán thông báo, trong thành phố muốn chia nhà ở.” Chuyện này chính là tin tức lớn.
Tất cả người trong thành phố đều oanh động, nhiệt độ đều sắp vượt qua không khí đón tết.
Có rất nhiều người đều tập hợp bên ngoài bảng thông báo, nghe đâu mỗi đường đều dán, chỗ đại viện của bọn cũng được dán một tờ.
Điền Thụy vừa nghe lập tức muốn đi qua nhìn một chút.
Hà Vũ thảnh thơi đi theo Điền Thụy, hắn đã sớm biết chuyện này .
Đến lúc qua đó, trên đường phố đã đầy người.
“Tôi xem xem trên đó viết gì nào?”
“Thật sự chia nhà nha!”
“Chưa từng nghe nói trong thành phố còn có chuyện chia nhà này “
“Ai, khoảng cách này cũng quá xa.”
“Chia phòng thật sự là một tin tốt, nhưng mà không biết chúng ta phù hợp điều kiện không!”
“Nhưng mà nhà ở xa nơi làm việc như vậy, vào trung tâm kiểu gì chứ?”
“Sợ cái gì? Nhiều người như vậy, khẳng định có biện pháp.”
Đoàn người mồm năm miệng mười nói không ngừng.
Đột nhiên bọn họ nhìn thấy Điền Thụy cùng Hà Vũ đứng ở chỗ này, lập tức vây lại đây hỏi: “Chuyện này có thật hay không?”
Điền Thụy khẳng định: “Là thật sự!”
Trên mặt mọi người đều mang theo vẻ cao hứng.
Mặc dù đã nhìn đi nhìn lại tờ thông báo này, nhưng mà vẫn không nhịn được muốn nhìn lần nữa, xem kiểu gì cũng không thấy chán.
Nhà ở thành phố xây đều phải đăng ký trước, mỗi nhà chỉ được mua một cái, quyền hạn sử dụng là 70 năm, sau đó căn nhà này sẽ lại thuộc về thành phố.
Nhà ở phúc lợi chỉ được ở, không được cho thuê hoặc là bán cho người khác.
Giá mua căn nhà này chỉ bằng ⅓ giá mua ở những chỗ khác, quả thực là quá rẻ.
Bọn họ dùng chính là đội xây dựng tốt nhất cùng vật liệu tốt nhất.
Số tiền này khẳng định không thể hồi được, thành phố đã phải chi một khoản lớn để bù vào.
Đây là một tin tức tốt.
Mọi người trong thành phố đều biết chất lượng nhà ở Hà Vũ xây là tốt nhất, nghe đâu đây chính là do bọn họ xây.
Hiện nay người trẻ tuổi đều không có tiền, giá tiền trong thành phố đều tăng đến chóng mặt.
Bây giờ thành phố có chính sách này, ít nhất có thể đảm bảo những người không đủ tiền mua nhà cũng có nơi ở của chính mình.
Đây là phúc lợi rất lớn, những nơi khác căn bản không có chuyện tốt như vậy đâu, lãnh đạo trong thành phố thật quyết đóa.
Nghe đâu những công nhân từ nơi khác đến cũng có thể nộp đơn, nhưng mà do với người địa phương thì cần phải thêm hai thủ tục.
Sau khi có loại nhà ở phúc lợi này, thị trường nhà ở sẽ không còn tăng nhanh như bây giờ nữa.
Tất cả mọi người đều muốn đăng ký, phòng ở rất đầy đủ, trên căn bản có ba loại hình.
Một loại là hai phòng ngủ rộng 60m², một loại là ba phòng ngủ rộng 70m², còn một loại là một ngủ một khách rộng 40 m², tích hợp với các cặp vợ chồng son ngủ.
Tất cả mọi người đều muốn đăng ký loại hai phòng ngủ, dù là cặp vợ chồng mới cưới thì sau này cũng sẽ có con cái, cũng là vì tính toán cho tương lai.
Nhà ở bây giờ thật sự quá chật chội, nếu như có thể cải thiện ở nhà lầu, đây là chuyện mà bọn họ không thể nào nghĩ đến.
Chỉ trong một ngày, hòm thư của thành phố như bị nhét đầy, tất cả mọi người đều đang theo dõi chuyện này.
Trong thành phố đã làm xong hết công tác chuẩn bị, đầu tiên là để người ở phòng địa chính tiến hàng sàng lọc, sau đó cán bộ ở thành phố sẽ tiến hàng sàng lọc lần thứ hai rồi công bố ra bên ngoài.
Người nào không được chia thì chỉ đành chờ đến lần sau.
Những nhân viên làm việc đều tăng ca thêm giờ, năm ngày sau liền công bố danh sách.
Lần này khá dễ xin, sau khi loại bỏ những người không phù hợp điều kiện thì phần lớn đều được phân nhà.
Chỉ là nhà ở kiểu này không thể lựa chọn, được phân đến tầng nào thì đành phải ở tầng đấy.
Vừa vặn có thể đuổi tới thời điểm ăn tết vui vẻ, trong thành phố đều tràn ngập không khí sung sướng vui tươi.
Thậm chí còn có người được vào danh sách hẹn nhau thuê xe qua chỗ kia xem một chút, đến khi về đều khen ngợi bên kia quả thực vô cùng khí thế!
Chỗ bên kia đất rộng nên lúc xây nhà không có cảm giác chen chúc chút nào.
Hơn nữa trong tiểu khu còn làm một số công trình xanh hóa.
Điền Thụy còn chưa mở lời mà lãnh đạo trong thành phố đã nói với cậu sẽ để lại ba cửa hàng lớn nhất cho cậu, để cho cậu mở cửa hàng mới ở đó.
Tin tức này vừa đến, Điền Thụy liền cao hứng.
Bởi vì bên cậu có rất nhiều nhận viên được chọn vào danh sách chia nhà, có cửa hàng ở đấy cũng thuận tiện cho các công nhân làm việc hơn.
Nghe nói thành phố còn có một số mảnh đất định cho đấu thầu vào năm sau.
Hiện nay Lưu bí thư xây nhà xây đến nghiện rồi.
Nhiều nơi trong thành phố đều biến hóa từng ngày, rất nhiều người ra bên ngoài học tập hoặc kiếm sống khi trở về đều kinh hãi.
Không ngờ bọn họ mới đi một thời gian ngắn mà quê nhà kiến thiết khiến người nhìn thấy đều không muốn đi.
Sau khi thành phố phát triển ngày càng tốt lên đã hấp dẫn không ít người tài quay về.
Những người mới này cũng như thổi vào một luồng sức sống cho thành phố.
Đảo mắt đã tới đêm 30, Điền Thụy đến các cửa hàng còn mở nhìn một chút rồi phát cho nhân viên mỗi người một bao lì xì đỏ, sau khi trở về tay đều đông đến đỏ bừng.
Hà Vũ bỏ pháo đã mua từ trước vào trong sân, nhìn Điền Thụy trở về liền nói: “Này, để lại cho em.”
Điền Thụy lấy hương châm một cái pháo kép, sau khi đốt xong liền nhanh chóng chạy lại, rất nhanh liền nghe thấy một tiếng “bang”, cây pháo trúc bay lên bầu trời rồi nổ tung hai lần.
Sau đó cậu liếc mắt nhìn Hà Vũ: “Có lợi hại hay không?”
Hà Vũ ôm lấy eo cậu: “Lợi hại.”
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, người một nhà bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên.
Cơm nước xong xuôi bọn họ liền bắt đầu đốt pháo hoa! Lần này Điền Thụy mua một bao pháo hoa rất lớn, cậu còn cố ý nói trước với Lưu bí thư, muốn đến nhà lầu ở trung tâm thành phố để thả.
Cậu còn đặc biệt mời nhân viên nhà máy sản xuất pháo hoa đến trông chừng.
Chỉ cần đốt ở chỗ này thì gần như cả thành phố đều nhìn thấy.
Lưu bí thư đồng ý, còn nói cũng sẽ đi ngắm pháo hoa của bọn họ.
Trong nhà có bốn người, làm mười món ăn, có gà có cá vô cùng phong phú.
Cơm nước xong, mấy đứa nhỏ hàng xóm liền đến gõ cửa, muốn đi chơi cùng Hà Điềm Hà Trung.
Hai nhóc con này có chút động lòng, Điền Thụy cười nói, “Đi thôi, xem xong liền trở về.
Chú ý an toàn!” Sau đó còn cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một đồng.
Có tiền, trên đường có thể mua mấy xiên kẹo hồ lô cùng ăn.
Điền Thụy cùng Hà Vũ ăn xong cũng ra phố.
Người trong thành phố chỉ nghe nói hai người Điền Thụy cùng Hà Vũ muốn bắn pháo hoa, rất nhiều người ăn cơm xong đều không ngốc ở trong nhà nữa mà chạy lên phố xem!
Điền Thụy cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều người đến xem như vậy, có chút sốt sắng nói thầm với Hà Vũ, “Liệu pháo hoa mua có ít không?”
Hà Vũ nói, “Yên tâm, anh đã nói với nhà máy sản xuất mua thêm một ít nữa rồi.”
Đúng tám giờ tối, mọi người bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn, pháo hoa nổ tung trên đầu rồi rơi xuống tạo thành những bông hoa màu đỏ vô cùng xinh đẹp.
Ngay sau đó lại có tiếng xé gió, sau đó trên không trung tỏa ra những bông hoa đủ sắc màu, nhìn qua vô cùng đồ sộ.
Cảm giác như chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào những bông hoa đó vậy.
Hơn nữa bọn họ còn mua rất nhiều pháo hoa kiểu mới.
Một cái pháo hoa nổ tung trong nháy mắt, sau đó nổ thêm lần nữa biến thành một bầu trời đầy sao, quá đẹp.
Còn có pháo hoa sau khi nổ tung liền biến thành một cái đèn lồng màu đỏ, ngụ ý như ý cát tường.
Điền Thụy xem mê li, pháo hoa hết cái này lại đến cái khác, người trên đường cũng càng ngày càng nhiều.
Đám người này lần đầu xem, nghe đâu năm nay nhà máy pháo hoa bỏ ra rất nhiều tiền mời thầy có tay nghề về, nghe đâu đã học ở bên nước ngoài về, những lão bách tính nhìn thấy bên trên có rất nhiều chữ, liền cảm nhận được trong thành phố biến hóa từng ngày, từ một huyện thành nhỏ bé phát triển thành bây giờ, nhìn thấy mấy chữ này liền khó giải thích được có cảm giác lệ nóng doanh tròng.
Ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt.
Người trên đường phố rất nhiều, tất cả mọi người đều nhìn lên trời, chỉ có Hà Vũ nhìn Điền Thụy, thừa dịp Điền Thụy không chú ý liền lén hôn miệng cậu một cái.
Điền Thụy phục hồi tinh thần kéo lấy tay Hà Vũ, trên mặt đầy ý cười, “Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới!” Hà Vũ đáp lại..