Lữ Trung Nguyên tiếp tục: “Phía Nhật Bản không nói gì, trực tiếp nhận khoản bồi thường một nghìn nhân dân tệ. Trước khi rời đi, Thịnh Hổ đã chửi rủa và làm bị thương một vị chiến thần và hơn hai mươi tên binh lính.”
“Ta đã biết.” Hoàng Lương biết rõ tính tình của Thịnh Hổ.
“Bảo quân Nhật rút lui thêm hai trăm dặm hải lý, để các tàu khu trục của Lạc Phong tuần tra biên giới đảo Kim Ngư: mỗi ngày, nếu còn nhìn thấy thì trực tiếp tấn công bọn chúng, không cần báo cáo lại với ta”
Hoàng Lương vốn dĩ muốn mượn chuyện của Thịnh Hổ trực tiếp hủy diệt Nhật Bản, nhưng nếu đối phương có thể chịu đựng được chuyện này, vậy anh sẽ tiếp tục đẩy mạnh. Đến khi đối phương không chịu nổi nữa, mà phản công, anh sẽ diệt sạch chúng.
“Đã rõI” Lữ Trung Nguyên chắp tay nhận lệnh.
“Còn chuyện gì sao?” Thấy đối phương ngập ngừng mãi mà không nói, Hoàng Lương hỏi.
“Ờm, điện chủ, Thịnh Hổ sau khi được đưa về từ Nhật Bản không muốn về biên giới phía Tây, hắn vừa khóc vừa la hét muốn đến Kinh Hải gặp tiểu công chúa…” Lữ Trung Nguyên nở nụ cười gượng gạo. Tên kia quả thực là một tên lưu manh, anh ta nằm trên mặt đất lăn lộn, không hề có một chút hình tượng của thủ quốc sứ.
Hoàng Lương suy nghĩ một chút, nói: “Cứ để hẳn về”
Những người này mặc dù là thuộc hạ của anh, nhưng cũng là anh em đã ở bên anh nhiều năm, anh có được một cô con gái là chuyện vui, bọn họ vui mừng cũng không phải chuyện xấu. Nếu như không để anh ta đến, không chừng anh †a sẽ lại gây rắc rối cho anh.
Vừa dứt lời, Thịnh Hổ nhanh chóng lao vụt tới. “Công chúa, công chúa, công chúa nhỏ của tôi ở đâu…”
Hoàng Lương cũng cạn lời, tên này đã tới rồi, còn phải báo cáo với anh làm cái quái gì nữa?
“Con gái ta ra ngoài rồi. Lát nữa sẽ cho cậu gặp con bé.”
Nghe điện chủ nói tiểu công chúa không có ở đây, Thịnh Hổ lập tức thất vọng.
Đúng lúc này, di động của Hoàng Lương vang lên.
Cuộc gọi đến từ số máy lạ, Hoàng Lương khế cau mày. Trên thế giới chỉ có một số ít người biết số riêng của anh. Điện thoại vừa được kết nối, tiếng của Tô Giản Hề từ bên
trong truyền đến: “Là Hoàng Lương sao? Tôi, ông nội của tôi, ông ấy… hu hu..”
Hoàng Lương đột nhiên giật mình, anh cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nói: “Cô đừng khóc! Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Giản Hề cố gắng hết sức để kìm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ông nội tôi hình như bị đầu độc. Ông ấy giờ đang ở bệnh viện Kinh Hải, bác sĩ nói bây giờ ông ấy đang trong tình trạng nguy kịch.” Nói xong, trong điện thoại lại truyền đến tiếng khóc.
Ánh mắt Hoàng Lương lập tức lạnh như băng.
Tô Vạn Sơn mặc dù không phải là thân thích của Hoàng Lương, nhưng ông ấy so với đám họ hàng kia tốt hơn rất nhiều. Không nói đến chuyện năm đó ông ấy cứu anh, chỉ riêng chuyện ông ấy thay anh chôn cất cha mẹ, kiếp này anh có báo đáp ông ấy thế nào cũng không đủ.
Nếu ai dám động đến ông Tô, anh nhất định sẽ diệt sạch toàn bộ gia tộc chúng!
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Kinh Hải, Tô Vạn Sơn nằm trên giường, trên người cắm đầy các loại ống khác nhau, hơi thở ông ấy yếu ớt như sắp chết.
Một vị lão giả tóc bạc hơn sáu mươi tuổi sau khi kiểm tra cho ông ấy, cũng chỉ bất lực läc đầu.
“Ông Trương, xin ông nhất định phải cứu lấy ông nội tôi…”
Bên cạnh giường bệnh, đôi mắt Tô Giản Hề đỏ hoe vì khóc, trong ánh mắt tràn đầy sự van xin.
Sáng sớm nay, Tô Giản Hề thức dậy và phát hiện ra răng ông nội cô ấy, người đáng lẽ ra phải dậy từ sớm, vẫn còn đóng chặt cửa phòng. Sau khi mở cửa, cô ấy thấy ông mình nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, người sắp chết tới nơi.
Giữa tiếng la vô thố của cô, Tô Vạn Sơn khó khăn chỉ vào điện thoại và nói từ “Hoàng Lương”.
Trương Thanh Lan thở dài, nặng nề nói: “Giản Hề, ông nội của cô và tôi là bạn bè lâu năm, sao tôi lại không muốn cứu ông ấy chứ? Nhưng mà…”
“Loại thuốc độc này không có thuốc giải, chỉ một ngụm nhỏ thôi cũng có thể gây chết người rồi. Huống chỉ, ông nội cô đã uống hết một bình! Ngay cả Đại La Kim Tiên cũng cứu không được ông ấy!”
Trương Thanh Lan nhất thời cảm thấy hối hận cực kỳ, ông ta hành nghề y mấy chục năm, dĩ nhiên có nhận thức sâu sắc về sức mạnh của loại thuốc độc này.
Cho dù lý do có là gì đi nữa, một khi đã uống phải loại thuốc độc này, thì người đó chắc chản sẽ chết.
Ài, ông ta sẽ không bao giờ có thể chơi cờ với ông Tô được nữa.
Nhưng ông ta vẫn không hiểu, tại sao ông Tô lại tự sát khi ông ấy đang có một cuộc sống viên mãn?
Tô Giản Hề lập tức bật khóc, cô ấy cũng không phải một tiểu thư ngu dốt, cô ấy cũng từng nghe nói loại độc này không có thuốc chữa.
Hơn nữa, cô ấy còn nghe ông nội nhắc đến, ông Trương là một thần y nổi tiếng ở Kinh Hải, ông ta gần như đã dành cả cuộc đời để học y thuật, nếu như ông ta không cứu được thì không ai ở Kinh Hải có thể cứu được ông nội cô cả.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, hai người còn chưa. kịp nhìn rõ người tới, Hoàng Lương đã bước nhanh đến bên giường, đặt tay phải lên cổ tay Tô Vạn Sơn.
“Cậu, cậu là ai?” Trương Thanh Lan kinh hãi.