Tối hôm đó hai người ngủ sớm, giường khách sạn rộng rãi nhưng hai người vẫn quen với chiếc giường hẹp ở ký túc xá, vẫn nằm rất gần nhau, ôm nhau ngủ ở giữa giường lớn, chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ trên giường.
Sáng hôm sau, Chu Ải tỉnh lúc năm giờ sáng, trong phòng có hai chiếc đèn ngủ sáng mờ, ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra khắp phòng, vì vậy khi Chu Ải mở mắt ra, cậu đã nhìn thấy cằm Trần Tầm Phong, lúc ngủ, cậu vùi đầu vào vai Trần Tầm Phong, còn cánh tay của Trần Tầm Phong thì vòng qua eo cậu.
Chu Ải mở mắt nhìn Trần Tầm Phong một lúc, sau đó nhẹ nhàng nâng cánh tay của hắn lên để ngồi dậy, động tác của Chu Ải không lớn, nhưng vừa khi cậu cử động, Trần Tầm Phong rất nhạy cảm ôm chặt cánh tay của mình lại, đôi mắt buồn ngủ của Trần Tầm Phong vẫn chưa mở, đã ôm Chu Ải trở lại, hắn tì cằm lên trán Chu Ải, giọng nói mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Chu Ải ngẩng đầu để lộ khuôn mặt của mình, cậu vươn tay lấy điện thoại để trên đầu giường, một tay che mắt Trần Tầm Phong, đợi đến khi giảm độ sáng màn hình điện thoại, mới cho Trần Tầm Phong xem giờ.
Mắt Trần Tầm Phong hơi không mở ra được, mí mắt nhíu lại thành nếp nhăn, hắn cau mày nhìn một lúc mới nhận ra: “5 giờ 04 phút”, sau đó hắn nhìn Chu Ải: “Cậu muốn đi xuống dưới à?”
Chu Ải tỉnh dậy là tỉnh hẳn, cậu mở mắt, trên mặt không có chút buồn ngủ nào, nghe thấy câu hỏi của Trần Tầm Phong, cậu gật đầu.
Cuối cùng Trần Tầm Phong cũng buông tay để Chu Ải đứng dậy, Chu Ải xuống giường vào phòng tắm, Trần Tầm Phong ngồi dậy tỉnh táo lại, sau đó mới xuống giường, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Khi Chu Ải đi ra khỏi phòng tắm, Trần Tầm Phong đang khoanh tay dựa vào khung cửa chờ cậu, trên cánh tay hắn khoác một chiếc quần ngủ dài màu xám nhạt, là chiếc mà Chu Ải mặc vào tối hôm qua, sau đó khi ở trên giường, chiếc quần đó đã bị hai người làm bẩn, giặt xong treo bên ngoài phơi cả nửa đêm, bây giờ rõ ràng đã khô rồi.
Trần Tầm Phong rũ mắt nhìn Chu Ải, ra hiệu chiếc quần trên tay cho cậu: “Đổi không? Hay tôi cất giúp cậu?”
Chu Ải vươn tay lấy chiếc quần từ tay hắn, cậu nhìn Trần Tầm Phong, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại, cách một lớp kính mờ dày, Chu Ải thay chiếc quần trên người, nghe thấy Trần Tầm Phong khẽ cười bên ngoài cửa.
Trần Tầm Phong đưa Chu Ải xuống tầng, hai người chia tay nhau ở cửa lối thoát hiểm, Chu Ải xách đồ đi về phía cửa phòng mình, nhưng không ngờ lại đụng phải đàn anh vừa từ quán net trở về trên hành lang. Ủng hộ chính chủ 𝘃ào ngay ﹍ T𝗥𝙪MT𝗥U Y𝘌𝐍.𝘃n ﹍
Lúc rạng sáng hành lang khách sạn rất yên tĩnh, hai người gặp nhau không thể tránh, đàn anh mặt đầy mệt mỏi nhìn thấy Chu Ải, ngạc nhiên nhướng mày, vừa quẹt thẻ mở cửa vừa hỏi nhỏ: “Em đi đâu vậy? Sớm thế? Tầng dưới cũng không có đồ ăn sáng đâu.”
Mặt Chu Ải lạnh nhạt, chỉ khẽ lắc đầu, đường nét khuôn mặt cậu lạnh lùng, lúc không biểu lộ cảm xúc, dễ dàng tạo thành dáng vẻ lạnh lùng, xa cách với mọi người.
Khóa cửa “tít tít” hai tiếng mở ra, đèn phòng tự động sáng lên, đàn anh nhìn thấy Chu Ải mặc đồ ngủ, cũng nhìn thấy vẻ mặt nhạt nhẽo của cậu, liền ngáp một cái, thu hồi tầm mắt không hỏi thêm gì nữa.
…
Kết quả vòng loại phụ được công bố rất nhanh, đúng như dự đoán, Chu Ải đã bị loại khỏi vòng loại phụ, nhưng đối với học sinh ở giai đoạn này của họ, giá trị tham khảo của kết quả lần này không lớn lắm, họ thậm chí còn chưa chính thức bắt đầu học nội dung trọng tâm của kỳ thi, mục đích chính của việc đưa học sinh lớp 11 đi thi là để tích lũy kinh nghiệm phòng thi.
Sau khi kỳ thi này kết thúc, họ hoàn toàn bình tĩnh lại, hòa mình vào việc học tập bận rộn và đều đặn từng ngày. Cuộc sống của họ ở trường ngày càng trở nên đơn điệu, mỗi ngày đều ổn định đi lại giữa ba địa điểm là lớp học, ký túc xá và căng tin, thời gian trôi qua vội vã, lá cây trong khuôn viên trường chuyển sang màu vàng rồi rụng, hai ngày trước, Chu Ải phát hiện những cành cây đã phủ một lớp sương trắng xóa.
Cuối tháng 11 là sinh nhật lần thứ 18 của Chu Ải, Trần Tầm Phong sinh vào mùa xuân, đầu năm nay hắn đã là người trưởng thành, còn Chu Ải sinh vào cuối năm, sinh nhật của cậu luôn vào mùa đông, tính ra, hai người chênh nhau đúng một tuổi.
Cả hai người đều đi học muộn, tuổi tác thường lớn hơn các bạn cùng lớp, Chu Ải là do ảnh hưởng của bệnh tật và thể chất, còn Trần Tầm Phong hoàn toàn là do bố mẹ hắn không đáng tin.
Sinh nhật năm nay của Chu Ải, Trần Tầm Phong đã lên kế hoạch thiết kế trước, hắn thuê địa điểm, thuê xe, lập kế hoạch lộ trình và quy trình cụ thể, hắn định đưa Chu Ải ra khỏi bầu không khí học tập căng thẳng để hít thở không khí trong lành.
Nhưng tất cả những kế hoạch và dự định đó đều không thành công, vì Chu Ải đã bị sốt cao vào đêm trước sinh nhật lần thứ 18 của mình.
Có lẽ là do trong thời gian mang thai Từ Lệ đã không chăm sóc tốt cho bản thân, nên khi sinh ra Chu Ải đã rất gầy, cộng thêm cả năm sống một mình với Từ Lệ sau khi sinh, Chu Ải chưa bao giờ là một đứa trẻ khỏe mạnh, thể chất của cậu yếu, so với em trai Chu Hữu Bảo thì Chu Hữu Bảo có thể được coi là khỏe mạnh và rắn chắc, còn Chu Ải thì thực sự rất yếu ớt và hay ốm đau. Mặc dù bây giờ sắp đến tuổi trưởng thành, Chu Ải vẫn luôn gầy, cậu ăn ít và cũng ít vận động, thực ra sức đề kháng của bản thân cậu rất kém.
Sau khi vào đông, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, gió trong không khí mang theo cảm giác cắt da cắt thịt, đường chạy trên sân vận động đóng băng trở nên trơn trượt, Trần Tầm Phong đương nhiên xót xa cho Chu Ải, vì vậy từ khi bước vào mùa đông, hắn không đưa Chu Ải đi chạy bộ ngoài trời sau giờ tự học buổi tối nữa.
Thời gian trước, lớp học sinh giỏi khối 12 đã thi xong, những em đỗ đã vào trại huấn luyện mùa đông và giành được suất vào thẳng trường danh tiếng, những em không đỗ thì được phân vào lớp thường để tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, vì vậy thời gian của Chu Ải và những người khác càng trở nên eo hẹp, áp lực ngày càng lớn, thời gian sắp xếp các khóa học ngày càng dài, và họ không chỉ phải học tốt môn Vật Lý mà còn phải dành thời gian để theo kịp các khóa học bình thường, theo kịp tiến độ của lớp thường.
Do mệt mỏi và bận rộn nhiều ngày, cơ thể Chu Ải không chịu được áp lực, nên đêm trước sinh nhật lần thứ 18, cậu đã ngã bệnh.
Khi bị Trần Tầm Phong vỗ mặt gọi dậy, Chu Ải có lúc không biết mình đang ở đâu, cậu mở mắt nhìn tấm rèm đen trên đầu, tưởng mình vẫn ngồi trong chiếc tủ quần áo tối tăm và kín mít đó.
Ngạt thở, chóng mặt và tối đen là tất cả cảm giác của Chu Ải, cậu ngây người nhìn trần nhà một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động, giọng nói đó như vọng đến từ rất xa, xuyên qua một luồng khí dày đặc đập vào tai cậu, giọng nói đó vẫn luôn gọi tên cậu: “Chu Ải.”
“Chu Ải?”
“Chu Ải?”
Chu Ải từ từ đảo mắt, nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai treo lơ lửng trước mắt mình, nhờ ánh đèn pin của chiếc điện thoại bên cạnh, cậu nhận ra ngay đó là Trần Tầm Phong.
Nhìn thấy Trần Tầm Phong, cậu mới nhớ ra mình là Chu Ải, nhớ ra mình hiện đang học phổ thông tại trường Số Sáu, nhớ ra mình đang ngủ ở ký túc xá 403, nhớ ra những ngày này mình liên tục bị chóng mặt và sốt.
Trần Tầm Phong cau mày, vẻ mặt không tốt, hắn lấy nhiệt kế từ trong áo của Chu Ải ra, rồi đưa ra trước ánh sáng để xem nhiệt độ: “39,6 độ.”
Hơi thở của Chu Ải toàn là hơi nóng pha lẫn mùi máu, cậu nghe thấy giọng nói xa xa gần gần của người bạn cùng phòng Tạ Trình Trì: “Tôi có thuốc hạ sốt và thuốc cảm ở đây.”
Trần Tầm Phong nâng mặt Chu Ải lên, bắt Chu Ải nhìn mình, bây giờ là rạng sáng, ký túc xá đã tắt đèn từ lâu, bên đầu giường chỉ có hai chiếc đèn pin điện thoại phát ra ánh sáng trắng, dưới ánh sáng và bóng tối, vẻ mặt của Trần Tầm Phong khá dịu dàng, hắn nói với Chu Ải: “Đừng ngủ, ở đây đợi tôi hai phút, tôi xuống lấy ít nước rồi lên.”
Trần Tầm Phong vừa mới nhảy xuống giường, cửa ký túc xá đã bị người bên ngoài đẩy ra, Tô Trịnh Nguyên mặc áo bông khoác, cầm bình nước nóng đi nhanh vào, cậu ta khẽ ra hiệu với Trần Tầm Phong: “Nước sôi.”
Chu Ải đang sốt cao, sắc mặt Trần Tầm Phong cũng không được tốt lắm, hắn nhận lấy bình nước từ tay Tô Trịnh Nguyên, không kìm được nói: “Cảm ơn.”
Tô Trịnh Nguyên chỉ vào giường của Chu Ải, khôi phục lại âm lượng bình thường: “Đã đánh thức được chưa?”
Trần Tầm Phong gật đầu, sau đó mở tủ của mình ra tìm thuốc, Tạ Trình Trì từ phía sau đưa cho hắn hai hộp: “Tôi bị cảm sốt uống cái này rất hiệu quả, hạ sốt rất nhanh, anh… có thể để Chu Ải thử xem sao.”
Trần Tầm Phong giơ tay nhận lấy, hắn nhìn tên thuốc, rồi nói: “Ừ, cảm ơn nhé, hai người lên ngủ đi.”
Tô Trịnh Nguyên ngáp một cái, vừa trèo lên giường trên của mình vừa nói: “Có chuyện gì thì gọi chúng tôi.”
Trần Tầm Phong cúi đầu bốc thuốc và khăn giấy, nghe vậy thì khẽ ừ một tiếng.
Hắn hành động rất nhanh, chưa đầy hai phút đã lấy đồ và lên giường trở lại, Chu Ải vẫn nằm im ở vị trí cũ, tai và cổ cậu đỏ ửng, nhưng mặt lại tái nhợt không chút máu, sốt cao gần 40 độ, nóng đến nỗi môi cậu bắt đầu nứt nẻ, hẳn là cậu rất khó chịu, nhưng cậu thậm chí còn không nhíu mày, biểu cảm trên khuôn mặt không khác gì ngày thường, chỉ là phản ứng chậm hơn nhiều.
Trần Tầm Phong đỡ Chu Ải dậy, để cậu dựa vào mình, hắn rót nửa cốc nước sôi rồi thổi, sau đó bóp hai viên thuốc đưa đến bên môi Chu Ải, giọng hắn có chút dỗ dành, hắn nói với Chu Ải: “Uống thuốc trước đi.”
Chu Ải ngước mắt nhìn khuôn mặt của Trần Tầm Phong, lông mi cậu ướt đẫm, như thể bị chính mồ hôi của mình làm ướt, nghe thấy giọng nói, cậu vẫn không có phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Tầm Phong.
Ánh mắt của cậu quá trong trẻo, trái ngược với khuôn mặt tái nhợt của cậu, Trần Tầm Phong muốn dùng sức nhét Chu Ải vào người mình, nhưng bây giờ hắn đang ôm cậu, thậm chí không dám dùng nhiều sức.
Hắn hạ giọng hơn, đưa viên thuốc trên tay ra trước mặt Chu Ải cho cậu xem, nhưng hắn chưa kịp nói gì thêm, Chu Ải đã giơ tay lấy viên thuốc từ lòng bàn tay hắn rồi bỏ vào miệng.
Trần Tầm Phong đưa cốc nước đến bên môi cậu: “Uống nước.”
Chu Ải vừa cầm cốc uống nước vừa nhìn hắn, Trần Tầm Phong không né tránh mà nhìn thẳng vào cậu, đồng thời nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, an ủi nói: “Uống thuốc trước rồi xem tình hình, bây giờ là hai giờ, nếu hai tiếng nữa vẫn chưa hạ sốt, chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Trần Tầm Phong không đắp chăn cho Chu Ải nữa, ký túc xá rất ấm, còn Chu Ải thì nóng người, vì vậy hắn cứ ôm Chu Ải như vậy, để nửa người trên của cậu dựa vào lòng mình, vỗ về để cậu ngủ.
Chu Ải không nói được, khi bị bệnh, cậu không thể nói ra được sự khó chịu của mình, càng không thể kêu đau kêu đớn, vì vậy Trần Tầm Phong bật đèn điện thoại đặt bên cạnh, mượn ánh sáng để nhìn mặt Chu Ải, nhìn đôi mắt thể hiện cảm xúc của cậu, nhìn khuôn mặt tái nhợt hốc hác của cậu, cũng nhìn xem cậu có biểu hiện khó chịu nào không.
Hai người nhìn nhau trong ánh sáng trắng nhợt nhạt.
Nhưng hiệu quả của thuốc phát huy rất nhanh, chỉ vài phút sau, tần suất chớp mắt của Chu Ải chậm lại, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại trước.