Sau khi hoàn tất bài thi cuối cùng, Dương Hy bước ra khỏi phòng thi.
Nắng trưa gay gắt làm cậu phải nhíu mày, cậu giương mắt, từ xa nhìn thấy chiếc xế hộp sang trọng cao quý.
Nó lại nổi bật vô cùng đậu trên đường làm cho bao nhiêu sinh viên cùng lứa với cậu đi qua đều phải quay lại ngắm nhìn thèm thuồng.
Lúc nãy sau khi thi xong môn thứ hai, Dương Hy có rời phòng thi một chút tìm gặp Vân Linh.
Quả như lời đồn, là một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, khí tức quanh cô nàng cũng không hề tầm thường.
Chỉ có điều, người này dù sao đi nữa cũng tránh không khỏi hồng nhan bạc phận.
Cậu chẹp miệng, tiếc thay cho số phận của một người tài hoa.
Cô có tấm lòng đơn thuần trong sáng như vậy, Dương Hy cứu không được cô cư nhiên cảm thấy tiếc nuối.
Chẳng qua, giữa một nữ nhân tài sắc và Lâm Nhất…!Dương Hy không thể chọn cả hai.
Nếu cứu cô ta, cậu phải đánh đổi mạng của người cậu yêu nhất.
Dương Hy không làm được.
Cậu sải bước đến trước cửa xế hộp sang trọng, một người đàn ông lịch lãm từ vị trí lái bước ra, vòng qua xe đến chỗ của cậu.
Thật cẩn thận mà mở cửa xe cho cậu vào.
Người đi đường nhìn cậu không dời mắt, có người quen biết cậu cũng có người chỉ mới nhìn lần đầu.
Chung quy, thái độ của họ đối với cậu đa phần là ngưỡng mộ.
“Tch!” Am Hiển chẹp miệng, không nhìn nổi nữa bèn quay đầu đi.
Vì y đi quá nhanh mà vô tình đụng phải một người đàn ông, y ngước mặt lên nhìn định rủa cho vài phát thì mới ngỡ ngàng: “Bạch tiên sinh?”
Bạch Nhĩ cũng nhìn y, hắn cũng có đôi chút ngạc nhiên.
Từ góc độ của hắn, Lam Trạch giống hệt như một động vật nhỏ đang ủy khuất.
“Cậu là học sinh ở đây à?”
“Phải, vốn dĩ hôm nay là ngày thi đại học.
Tôi định sau khi thi xong rủ tên Dương Hy kia đi uống một chuyến, không ngờ nó lại có mỹ nhân quên bạn!” Am Hiển oán giận đầy mình than thở.
Bạch Nhĩ bất giác mỉm cười, hắn quay lại từ chối với mấy người đang cùng nói chuyện, sau lại quay sang Am Hiển: “Tôi đi cùng cậu thế nào?”
“Hả?”
“Như cậu đã biết, tôi là Bạch Nhĩ.
Vậy, tôi nên gọi cậu là gì đây?”
Am Hiển ngơ ngác: “Gọi Am Hiển được rồi.”
“Vậy được! Chúng ta đi!” Hắn vừa dứt lời đã nhanh chóng kéo tay y đi.
Am Hiển lại ôm một bụng khó hiểu: “Đi?”
…
Bạch Nhĩ đưa Am Hiển đến một quán bar, tuy là nói Am Hiển vừa thi xong đại học.
Cũng coi như đã đủ 18 tuổi rồi đi?
“Đến đây?” Am Hiển vẫn chưa hoàn toàn định rõ được tình huống, ngu ngơ lặp lại.
“Phải.” Bạch Nhĩ vui vẻ, trả lời như sự đương nhiên.
Am Hiển bị Bạch Nhĩ lôi kéo nốc một bụng rượu.
Một tên học sinh vừa ra trường cách đây mười phút thì tửu lượng làm sao bằng một tên thương nhân?
Am Hiển ngả nghiêng đi vào phòng vệ sinh nôn mửa chừng mười lăm phút đồng hồ, định đẩy cửa bước ra bỗng nhiên lại nhìn thấy người đàn ông quen thuộc.
“Am Hiển, cậu say rồi.”
“Tôi…Tôi không say!” Y nấc lên một cái, lọt vào mắt Bạch Nhĩ thì chính là hình ảnh cục bông nhỏ đang khóc thút thít nha!
Bạch Nhĩ kéo tay y choàng lên cổ mình đưa y đến một căn phòng hắn đã thuê sẵn trước đó, hắn đặt cậu xuống chiếc giường mềm mại, chính mình lột sạch đi y phục cả hai người.
“Am Hiển.”
Trong cơn mê man, y vẫn nhận thức được rõ ràng mọi chuyện.
Những tưởng hôm nay phải toi đời, muốn phản kháng thì hành động kế tiếp của hắn làm y phải sững người.
Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh…
Ở dưới a…
Am Hiển hết hồn, toan ngăn lại: “Bạch tiên sinh, anh đang…”
“Am Hiển.” Hắn cúi người đầy dụ hoặc hỏi cậu: “Không muốn sao?”
Am Hiển nhớ lại lời nói của Dương Hy, rằng người này chính là người đã tiếp tay đằng sau tai nạn của mẹ con Lâm tổng.
Hắn là một kẻ tâm cơ thủ đoạn khó lường, y phải cách xa hắn, nhưng mà…
Giờ đây dục vọng dâng trào, chiếm hết thảy não bộ của y.
Đến chân còn nhũn hết ra cả thì cách xa kiểu gì đây?
Lại nói, nhìn không ra Bạch Nhĩ nằm dưới đó.
Cả hai người trải qua một đêm hoan lạc, Am Hiển đương nhiên là người sướng nhất.
Sáng hôm sau khí lực tràn trề mà tỉnh dậy đầu tiên.
Y liếc nhìn người vẫn đang còn say giấc bên cạnh, cảm nhận được mặt hắn có chút hơi nóng.
Không phải chứ? Hắn vậy mà sốt rồi?
Mặc dù, xem nơi đó của vị tổng tài bá đạo này có chút khiếm nhã, không chừng còn gặp chuyện lớn thập phần nguy hiểm với bản thân nhưng Am Hiển vẫn là nhịn không được.
Hắn vẫn còn chưa mặc đồ, bỏ chăn sang một bên Am Hiển mới tá hỏa giật mình.
“Sao, sao lại chảy máu rồi?” Y nhanh nhẹn chạy xuống giường tắm rửa sạch sẽ sau đó mặc lại quần áo chỉnh tề chính mình đi tìm thuốc.
“Chuyện gì vậy?” Bạch Nhĩ tỉnh lại, hắn dụi mắt mơ mơ màng màng hỏi.
Hắn còn đang định ngồi dậy thì một cơn đau thấu trời ập đến khiến hắn cả người run rẩy.
Am Hiển lo lắng chạy đến trấn an: “Bạch tiên sinh, nằm im.
Đợi tôi đem thuốc đến.”
Bạch Nhĩ cố nặn ra một nụ cười, ôn nhu nói: “Không sao, cậu không cần lo.”
Không sao cái rắm!
Am Hiển lười tranh luận với hắn, chính mình đi tìm thuốc thoa lên.
…
“Am Hiển, tôi tự làm được.”
“Anh không cần ngại đâu.
Hôm qua là ai dâng bản thân lên tới miệng tôi thế?”
Bạch Nhĩ nghẹn họng, chỉ biết cười trừ.
Am Hiển nhẹ nhàng thoa thuốc lên phía sau của hắn, đột nhiên hạ giọng: “Anh vì sao?”
“Vì sao? Vì tôi thấy hứng thú với cậu.” Hắn nằm sấp, nghiêng mặt vô tư đáp.
“Hứng thú?” Am Hiển khó hiểu, nhìn bằng chân cũng biết Bạch tiên sinh đây là lần đầu…!Hứng thú này, nghi ngờ lắm.
Nhưng Am Hiển cũng không nói gì thêm, xác định hôm nay Bạch tiên sinh cửa phòng cũng đừng hòng bước ra khỏi, thấy vậy Am Hiển quan tâm hỏi han đôi câu: “Anh đói chưa? Tôi mua cho anh chút đồ ăn.”
“Được, giúp tôi.” Sau khi thoa thuốc, mắt Bạch Nhĩ mở cũng không mở nổi lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.
Am Hiển ngoan ngoãn ra ngoài mua đồ ăn, suy tư không rõ vì cái gì Bạch Nhĩ lại nhắm đến y.
Không lẽ, hắn lại muốn giở trò gì? Hay là muốn lợi dụng từ chỗ y để lừa gạt Dương Hy rồi hạ bệ Lâm Nhất?
Không thể!
Nếu hắn muốn, hắn có thể trực tiếp ra tay bắt y lại rồi uy hiếp Dương Hy mà? Cần gì phải tự mình chịu đau như thế? Vừa nghĩ tới khúc này, Am Hiển bỗng dưng rất muốn nhai đầu bản thân…!Vì cái gì hôm qua lại lả lơi không đề phòng như vậy chứ? Nếu không phải Bạch Nhĩ nằm dưới…
Cúc hoa sớm đã phai tàn rồi.
Am Hiển rùng mình một cái..