Còn ở bên kia, Dạ Cô Tinh lái xe đi thẳng đến bệnh viện.
Vu Sâm đã đợi sẵn ở cửa, cả hai cùng đi về phía phòng bệnh của Tạ Chí Hoa.
“Thế nào rồi?”
Vu Sâm im lặng, rồi trầm giọng nói: “Không gặp.”
Dạ Cô Tinh cười lạnh, cô tin rằng trong lòng Tạ Chí Hoa đang tức giận.
Những người mà ông ta đã dày công nuôi dưỡng đều làm việc cho cô.
Nhưng bây giờ, bang Hải Long đã giải tán, Ám Dạ hình thành.
Mặc kệ ông ta có làm cái gì đều không thể xoay chuyển trời đất.
Đạo lý này cô hiểu, nhưng người như Tạ Chí Hoa sao lại không hiểu?
Lần này nhập viện lại không chịu gặp mặt, đơn giản chỉ để thử thái độ của cô, gặp cô một lần.
Một người khôn khéo, chăm chỉ, có chí tiến thủ như vậy, khó trách lúc trước Long Vương lại làm ra chuyện như vậy để giữ ông ta lại….
“Lấy được tài liệu chưa?”
Vu Sâm đưa một tập giấy A4, Dạ Cô Tinh lướt qua một lượt.
Ngay cả khi biết sự thật, khi chứng cứ đẫm máu hiện ra trước mắt, cô vẫn không khỏi giật mình.
Hồ Thế Hữu phải độc ác như thế nào mới làm ra được chuyện như vậy!
Khóe môi gợi lên vẻ giễu cợt.
May mà đã giải quyết lão ta ngay từ đầu!
Vu Sâm thấy biểu cảm của Dạ Cô Tinh, ánh mắt lóe lên, muốn nói lại thôi.
Dạ Cô Tinh dừng bước, quay đầu nhìn Vu Sâm, ánh mắt thâm thúy: “Chúng ta là đồng đội cùng nhau kề vai tác chiến, học được tín nhiệm là một bước quan trọng nhất.”
Vu Sâm chấn động, anh và cô là đồng đội? Không phải cấp dưới, không phải chủ tớ, mà là…!đồng đội?
Dạ Cô Tinh nhìn thẳng vào anh ta, không có một chút né tránh, trong mắt lộ ra sự chân thành và tin tưởng: “Ban đầu, giữa anh và Hắc Xà, khi tôi chọn chĩa mũi súng vào Hắc Xà, cũng đã lựa chọn tin tưởng anh.”
Vu Sâm như bị sét đánh.
Đúng vậy, lúc trước Long Vương bị giết, anh ta cùng Hắc Xà đều đang bị thiệt.
Dạ Cô Tinh nếu muốn nắm trọn bang Hải Long, cả anh ta và Hắc Xà đều có thể giúp cô đạt được mục đích.
Nhưng cuối cùng, cô lại lựa chọn anh ta.
Đây không phải là một loại tin tưởng sao?
Cho đến giờ phút này, Vu Sâm mới bừng tỉnh ngộ.
Điều cô cho anh ta là sự tín nhiệm giữa đồng đội, không phải là chỉ thị hay mệnh lệnh của cấp trên đối với cấp dưới! Sau khi cửa nát nhà tan, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sự ấm áp.
Dạ Cô Tinh nhướn mày, mỉm cười: “Cho nên, giữa đồng đội với nhau, anh cảm thấy có điều gì là không thể nói với tôi?”
Vu Sâm thở dài nhẹ nhõm: “Chú Hoa có ân với tôi, không đến lúc bất đắc dĩ, hy vọng tiểu thư có thể tha cho chú ấy một mạng.”
Lúc trước không nói, là bởi vì, làm cấp dưới, điều anh ta phải làm là phục tùng.
Mà nay, làm đồng đội, anh ta có thể nói ra hết suy nghĩ của mình.
Bởi vì, ngoài phục tùng, giữa bọn họ còn có tín nhiệm!
Dạ Cô Tinh ngẩn người, bất lực giải thích: “Tôi nói muốn giết ông ta khi nào?”
Ánh mắt Vu Sâm liếc qua tập tài liệu trong tay Dạ Cô Tinh, sắc mặt do dự.
Dạ Cô Tinh hiểu tâm trạng hiện giờ của Vu Sâm.
Sau khi Long Vương chết, Tạ Chí Hoa thu phục lòng người khắp nơi.
Toàn tâm toàn ý giúp cậu ngồi vững ngôi vị thủ lĩnh.
Lúc đó hai người vừa là thầy vừa là bạn, như cha con với nhau.
Mà Vu Sâm là người có ân phải báo, nếu không cũng sẽ không tùy ý Tạ Chí Hoa làm ầm ỹ mà không để ý tới.
Nhưng, phần tài liệu này phải giao đến tay Tạ Chí Hoa.
Ông ấy có quyền biết tất cả sự thật!
Cô tin rằng một người từ hội Tam Hợp đi đến Hải Long, chìm nổi trong giới hắc đạo vài chục năm vẫn sừng sững không ngã, thì sẽ có đủ can đảm và dũng khí để đối mặt với sự thật!
Nếu như, ông ta thật sự không chịu nổi đả kích, từ nay về sau không gượng dậy được, như vậy sẽ không xứng với tiếng “Chú Hoa” mà mọi người gọi ông ta nữa!
Hai người đi tới trước cửa phòng bệnh.
Trước cửa có hai người mặc đồ đen đứng canh, Dạ Cô Tinh không hề do dự, đẩy cửa vào.
“Ai cho cô vào đây?! Tôi đã nói không gặp! Cút!”
Dạ Cô Tinh cười nhạt, đi đến bên giường, rót một ly nước đưa cho Tạ Chí Hoa: “Cơn tức của chú Hoa lớn quá, không bằng uống chén nước hạ nhiệt?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái vang lên trong phòng bệnh.
Tạ Chí Hoa đang nhắm mắt dưỡng thần, cả người run rẩy.
Ông đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc.
Một luồng khí thế mạnh mẽ từ người ông phát ra, áp lực đánh về phía Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh vẫn không hề lay chuyển, chỉ đẩy ly nước gần hơn, giống như không nhìn thấy uy hiếp của Tạ Chí Hoa.
Tạ Chí Hoa lại âm thầm kinh ngạc, cô gái này có tố chất tâm lý vững vàng như vậy! Khí thế của ông ta ở trong hắc đạo chém giết, giơ đao máu chảy, trải qua nhiều năm tháng tôi luyện.
Vậy mà cô vẫn có thể mặt không đổi sắc, bất động như núi?!
Điều này làm cho Tạ Chí Hoa cảnh giác, không dám xem thường người này.
Đưa tay nhận ly nước, Tạ Chí Hoa nhàn nhạt cảm ơn.
Dưới ánh mắt lóe lên một tia sáng, sau đó ông đột nhiên nhắm mắt lại, phất tay với Dạ Cô Tinh: “Tôi mệt rồi, cô cứ tự nhiên.” Sau đó liền trực tiếp nằm xuống.
Trong mắt Dạ Cô Tinh nổi lên ánh sáng sâu thẳm, từ từ mở miệng, không nhanh không chậm: “Chú Hoa không phải muốn gặp tôi sao? Tại sao tôi đến rồi, chú lại tránh gặp tôi? Hay là…!chú đang tìm cái này?”
Cả người Tạ Chí Hoa chấn động, đột nhiên mở mắt, xoay người nhìn lại, con ngươi co rụt: “Cô! Sao cô có thể…”
Xoay khẩu súng bạc tinh xảo trên tay, cô gái không hề để ý, thản nhiên thoải mái nói: “Chú Hoa muốn hỏi, tại sao súng lục chú giấu dưới gối lại lọt vào tay tôi?”
Tạ Chí Hoa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: “Tài năng thấp kém!”
Nhưng trong lòng lại chấn động.
Động tác của cô gái này nhanh đến mức ông ta hoàn toàn không cảm giác được! Vừa rồi giả bộ buồn ngủ, nhưng mục đích thật sự của ông ta là rút súng.
Ai ngờ sờ s0ạng nửa ngày lại không tìm thấy, ông ta thầm nghĩ không xong rồi, quả nhiên…
Dạ Cô Tinh khoa tay múa chân với cây súng lục trong tay.
Thân súng màu bạc, chạm khắc rồng biển đang chơi đùa dưới nước.
Nhỏ nhắn và tinh xảo, thực sự rất hấp dẫn.
Như cố ý như vô tình chĩa súng vào Tạ Chí Hoa, rồi lại thản nhiên rời đi.
Tạ Chí Hoa nhìn thấy hết động tác của cô, nhíu mày: “Không cần khoa tay múa chân! Muốn chém muốn giết thì tùy!” Bây giờ súng trong tay đối phương, còn mình là cá, ông ta không có gì để nói.
Dạ Cô Tinh thu súng lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Chú Hoa, chú nặng lời rồi.” Thong thả bước đến trước mặt Tạ Chí Hoa, ánh mắt chân thành: “Bang Hải Long đã tan rã.
Ám Dạ cần chú, mong chú cân nhắc cẩn thận….”
Tạ Chí Hoa lạnh lùng vung tay lên ngắt lời cô: “Không cần nhiều lời! Tạ Chí Hoa tôi đây tuy rằng tay nhuốm đầy máu, không phải người lương thiện.
Nhưng nghĩa khí huynh đệ, đạo nghĩa giang hồ vẫn phải có! Bây giờ, tôi thừa nhận kỹ thuật không bằng cô.
Nhưng muốn tôi làm kẻ phản bội sao.
Xin lỗi, khó mà làm được!”
Dạ Cô Tinh lại cười lạnh lùng, mắt lộ vẻ châm biếm: “Nghĩa khí huynh đệ? Đạo nghĩa giang hồ? Chú trung thành và tận tâm với Hồ Thế Hữu, đi theo làm tùy tùng 20 năm.
Theo lão ta từ Hong Kong lên phía bắc, giúp lão đánh hạ nửa giang sơn.
Kết quả lão lại c**ng bức vợ chú, gi3t chết con trai chú.
Người như vậy, chú cảm thấy cần nói cái gì đến nghĩa khí huynh đệ, đạo nghĩa giang hồ nữa? Ngu ngốc! Bảo thủ!”
Tạ Chí Hoa hoảng sợ trừng lớn mắt, toàn thân run rẩy: “Cô…!cô nói gì?”
Kết quả là lão lại c**ng bức vợ chú, gi3t chết con trai chú….
C**ng bức vợ chú, gi3t chết con trai chú….
Cưỡng vợ giết con….
Dạ Cô Tinh đặt tài liệu vào tay Tạ Chí Hoa.
Trong mắt xẹt qua vẻ không đành lòng.
Cuối cùng điều chỉnh lại biểu cảm.
Sự thật đến muộn 20 năm, hy vọng có thể trả lại công đạo cho vợ con chú….
Nhìn về phía xa xăm, Dạ Cô Tinh thở dài.
Bản chất của con người, vốn là tham lam ích kỷ.
Năm đó Hồ Thế Hữu và Tạ Chí Hoa trốn từ Hong Kong về phía Bắc, mang theo một số lượng lớn tài sản của hội Tam Hợp.
Cuối cùng bám rễ ở thành phố, thành lập nên bang Hải Long.
Khi đó bang Hải Long không bị hội Tam Hợp ở Hong Kong bức ép đến tuyệt sinh, toàn bộ là công sức của Tạ Chí Hoa ở giữa một tay xoay chuyển.
Mà trong lúc ấy Long Vương – Hồ Thế Hữu đang tập trung, muốn nhanh chóng mở rộng địa bàn, tranh thủ thâu tóm một số lực lượng trong thủ đô.
Hai anh em một người ứng phó bên ngoài, một người lo việc nội bộ, hợp tác chặt chẽ, gắn bó như tay chân.
Sau đó, bang Hải Long đã dần có chỗ đứng trong thủ đô.
Nhưng khi ấy Tạ Chí Hoa lại yêu một người phụ nữ, hai người cùng nhau lui về ở ẩn.
Hơn nữa giao lại hết tất cả mọi chuyện cho người anh em tốt Hồ Thế Hữu.
Lại không nghĩ tới, chính hành động lần này của ông đã khiến vợ con mình gặp họa chết người!
Hồ Thế Hữu đã nhiều lần cố gắng thuyết phục ông ở lại.
Nhưng tâm ý Tạ Chí Hoa đã quyết, không thể lay chuyển.
Mất đi sự trợ giúp đắc lực từ Tạ Chí Hoa, bang Hải Long lập tức trở nên hỗn loạn.
Hơn nữa hội Tam Hợp ở bên kia như hổ đói rình mồi.
Đây tất nhiên không phải là cục diện mà Hồ Thế Hữu muốn thấy.
Ông ta biết rằng ảnh hưởng của Tạ Chí Hoa đối với bang Hải Long thực sự quá lớn.
Vậy nên ông ta đã âm thầm lên một âm mưu thâm độc, bí mật sai người bắt cóc vợ của Tạ Chí Hoa lúc đó đã có thai ba tháng – Sầm Phương.
Khi Hồ Thế Hữu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Sầm Phương, ông ta không nghĩ tới việc bà đang có thai mà ngang nhiên cưỡng hi3p bà ấy.
Cuối cùng bà bị chết do mất máu quá nhiều, tính cả đứa trẻ trong bụng, chính là một xác hai mạng người!
Năm đó những người tham gia vụ bắt cóc đều bị Hồ Thế Hữu giết để diệt khẩu.
Chỉ có một người có thể giữ được mạng sống, chạy trốn sang nước ngoài nhập cư trái phép.Cưới vợ, sinh con, an ổn sống một đời nơi đất khách quê người.
Nhưng cái chết bi thảm của Sầm Phương và cảnh tượng mặt đất tràn đầy máu tươi đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng người đó.
Trước khi chết, ông này đã nói rõ ràng mọi chuyện năm đó cho con trai mình, dặn dò cậu ta mấy trăm lần rằng nhất định phải trở về Hoa Hạ, nói rõ sự thật trước mặt tất cả mọi người.
Phải đến gặp Tạ Chí Hoa chân thành sám hối, bù đắp lại tội nghiệp trầm trọng ngày trước của ông.
Ba này trước, người này đã tìm tới Ám Dạ.
Vu Sâm thông báo ngay lập tức cho Dạ Cô Tinh.
Vậy nên hôm nay mới xảy ra tình cảnh như thế này.
Những năm gần đây, Tạ Chí Hoa vẫn luôn lầm tưởng rằng vợ mình Sầm Phương đã bỏ trốn chạy theo người khác.
Ông đã căm ghét người phụ nữ tội nghiệp ấy suốt mười lăm năm nay.
Còn có đứa con chưa chào đời của ông bị ông coi như đứa con hoang!
Không nghĩ tới, người kia đã qua đời.
Đáng giận nhất là ông vẫn chẳng hay biết gì.
Oán hận mười lăm năm…!đã oán hận mười lăm năm.
Bây giờ sự thật được tiết lộ, từ trong ra ngoài, từng thớ thịt trên người đều có cảm giác đau đớn.
Nhìn tới người trên giường bệnh, ánh mắt ông như dại ra, giống như đã bị người ta rút mất linh hồn, Dạ Cô Tinh khẽ thở dài một tiếng, quay người đóng cửa phòng lại.
Ngay lúc cánh cửa khép lại, trong phòng vang lên tiếng khóc thảm thiết của một ông lão…
“A a a…!Phương… xin lỗi em… thật sự xin lỗi em… con chúng ta…”
Trái tim như bị bóp nghẹt, trong lúc vô thức Dạ Cô Tinh duỗi tay xoa nhẹ bụng mình.
Con à, không cần sợ, mẹ sẽ luôn bảo vệ con…
…
Lại nói, từ sau hôm vây xem quay phim ở cửa sau của đài truyền hình thủ đô, số lượng người theo dõi đột nhiên tăng vọt.
Chỉ vì một lần tình cờ gặp mặt đám học sinh ấy, Áo Tím đã hoàn toàn lộ diện!
Sau khi những bức ảnh chụp gương mặt chính diện được đăng lên từ weibo của năm người, chỉ trong vài giây, số lượng truy cập đã tăng lên hàng triệu.
Nhóm fan Áo Tím tinh thần sục sôi, toàn bộ công chúng đều kinh ngạc!
Fan Áo Tím:
Dưa hấu anh tuấn: “Ô ô ô… nữ thần đúng là không làm chúng ta thất vọng! Bất luận là đằng trước hay bên cạnh, chính diện hay toàn thân, nữ thần đều nắm giữ tất cả!”
Cậu nhóc xấu xa: “Vẻ xinh đẹp trước sau như một, còn cao quý thanh nhã, ôn hòa thân thiện.
Mãi mãi ủng hộ chị.”
Ông lão mơ hồ: “Một cái cúi đầu kia thật dịu dàng, giống như đóa sen còn e ấp, thẹn thùng đón gió mát.”
Hãy gọi tôi là bé đáng yêu: “Thật sự ganh tị với mấy người có thể chụp ảnh với nữ thần, ôi trời ơi! Xin hãy cho con một cơ hội ngẫu nhiên gặp được đi mà…”