Chỉ thấy ông ta tách đám người ra đi đến trước mặt Dạ Cô Tinh, vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng, vươn thẳng tay đặt trên mạch đập của cô gái, tập trung tinh thần bắt mạch.
Sắc mặt Dạ Thất lập tức thay đổi, anh đang định ra tay lại bị Dạ Cô Tinh bình tĩnh ngăn lại.
Trong mắt Dạ Cô Tinh lóe lên chút kinh ngạc.
Nếu như cô nhìn không lầm, trong khoảnh khắc ánh mắt ông lão chạm đến cô, cô lại nhìn thấy rõ ràng sắc mặt nôn nóng và hoảng loạn này của ông ta, tuy chỉ chợt thoáng qua mà thôi.
Cô chắc chắn rằng mình không quen biết ông lão có khuôn mặt lạnh lùng trước mắt này.
Ánh mắt của ông lão đó nhìn cô cũng không giống như quen biết cô.
Nhưng vì sao trên gương mặt ông ta lại xuất hiện vẻ lo lắng và hoảng loạn như vậy? Giống như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với người thân của ông ta…
Tiền Kỳ Bân thở phào nhẹ nhõm, ông ta lại xụ mặt xuống, ánh mắt sắc bén nhìn sang Dạ Thất đang ở một bên, trong giọng nói mang theo vẻ trách móc nặng nề: “Anh làm chồng, làm cha kiểu gì vậy?! Tùy tiện để phụ nữ mang thai hoảng sợ vậy sao?! Anh, thật không xứng.”
Dạ Thất sửng sốt đến choáng váng.
Vào lúc đó anh ta thậm chí hoài nghi người này có phải là kẻ lừa gạt hay không?
Nhìn tư thế bắt mạch này, hăng hái quát lớn, còn có vẻ mặt khinh thường trách cứ đó, từng thứ từng thứ một giống như thật sự có thai!
Dạ Cô Tinh kéo ống tay áo của anh ta, có chút nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Anh yêu, anh không định đưa em đi bệnh viện sao?”
Nhưng ông lão nghe vào tai lại hoàn toàn giống như là giọng nói cắn răng nhịn đau của người vợ vì sợ chồng lo lắng.
Ánh mắt ông già nhìn về phía Dạ Thất càng thêm không có thiện cảm.
Nhớ tới cảnh người vợ xuôi tay lìa đời, hốc mắt ông hơi nóng lên, gần như rống lên: “Còn không mau đưa vợ anh đi bệnh viện, thất thần ở đó làm cái gì?!”
“Hả? Ờ ờ… Vợ à đừng sợ! Chúng ta đi bệnh viện! Đến bệnh viện thôi!” Sau đó anh ta bế Dạ Cô Tinh lên rồi lập tức chạy ra bên ngoài.
Ánh mắt A Cương nhìn về phía Thôi Phong dò hỏi.
Thôi Phong mặt không biến sắc nhìn quét qua Dạ Thất cùng cô gái trong lòng ngực anh ta một lượt.
Rồi quay sang A Cương gật đầu nhẹ đến không thể phát hiện, ra hiệu cho đi.
Thẳng đến khi ra khỏi cửa Vọng Giang Lâu, Dạ Thất định buông người xuống.
Dạ Cô Tinh lại gắt gao níu lấy ống tay áo không thả, trầm giọng nói: “Tiếp tục đi, đừng quay đầu lại.
Tới phía trước quẹo trái có một chiếc xe.”
Cho đến khi bóng lưng người đàn ông ôm cô gái biến mất ở góc rẽ, Thôi Phong mới thu lại ánh mắt.
Ông ta khép cửa sổ lại, nói với những người còn lại: “Hiện tại tới lúc tính sổ rồi! Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, rốt cuộc là ai đã cài đặt máy nghe lén trong phòng của tôi…”
Dạ Thất bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả mọi chuyện xảy ra buổi tối hôm nay thật là kỳ lạ!
“Còn chưa thả tôi xuống?” Dạ Cô Tinh nặng nề nói.
Người này vào thời điểm then chốt lại như xe bị tuột xích.
Nếu không phải cô mở miệng nhắc nhở, anh ta còn định thất thần đến bao giờ? Vừa rồi cũng như vậy…
“Ha…! tôi không thả đấy!” Hai mắt anh ta vừa chuyển, giữa mày lóe lên một chút giảo hoạt, vừa lúc trêu chọc cô một chút, miễn cho việc suốt ngày giả bộ thâm trầm như bà cụ non!
“Nhanh lên, thả tôi xuống!” Dạ Cô Tinh nhíu mày, có chút gấp gáp.
Thấy thế Dạ Thất lại càng hăng hái, khoe khoang ném người lên không trung, sau đó vững vàng tiếp được.
Dạ Cô Tinh bỗng nhiên giật mình, vô thức duỗi tay bảo vệ bụng dưới, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Cô gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt-cuộc-anh-có-bỏ-xuống-hay-không?”
“Ha ha… Không bỏ! Không bỏ! Không bỏ đấy!” Dạ Thất gật gù đắc ý.
Dạ Cô Tinh đột nhiên cười quỷ dị: “Vậy sau anh cũng đừng có…!ọe…”
Dạ Thất lập tức hóa đá, nụ cười đắc ý cứng đờ nơi khóe môi, vẫn duy trì động tác ôm người đứng bất động.
Dạ Cô Tinh vội vàng thoát khỏi lồ ng ngực anh ta, tiếp đất vững vàng.
Một đợt buồn nôn khác lại đến, cô vội vàng chạy đến ven đường: “Ọe… ọe…”
Tiếp theo đó, tiếng người đàn ông rú lên như heo bị chọc tiết: “Á á á á…!ghê chết mất…”
Người đàn ông giống như bị điện giật vội vàng cởi áo ra ném thật xa, giống như đó là độc trùng mãnh thú gì, đầu ngón tay run rẩy: “Cô…!cô…! cô…!cô!”
Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng ngừng lại cơn buồn nôn đó.
Cô nhướng mày nhìn về phía anh ta, phun ra hai chữ: “Đáng đời!”
Sau đó cô cất bước đi đến đường cái ở đối diện, bóng dáng sảng khoái, bước đi thong thả.
“Cô! Cô bắt nạt kẻ yếu!” Gió đêm lạnh run, anh ta vứt áo khoác chỉ còn mỗi một cái áo sơ mi nam.
Anh ta rùng mình một cái, bước nhanh đuổi theo cô.
“Đáng đời!”
“Cô nói xem, ông lão đó có phải là người của chúng ta hay không?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao ông ta lại nói dối giúp chúng ta?”
“Nói dối giúp?” Dạ Cô Tinh nhướng mày.
“Đúng vậy! Rõ ràng cô không mang thai… Chẳng qua kỹ năng diễn xuất của ông lão này đúng là tốt đến không còn lời gì để nói! Thật không chê vào đâu được…”
“Ai nói tôi không mang thai?”
“Chẳng lẽ cô lại có… Cái gì?! Có thai?!” Dạ Thất như bị sét đánh, bị bổ một cái đến đần độn, lại lần nữa hóa thành pho tượng.
“… Chuyện bé xé ra to.” Dạ Cô Tinh trợn trắng mắt, lười để ý đến anh ta, lập tức kéo cửa xe ra ngồi vào.
“Này! Cô nói rõ ràng cho tôi! Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?! Mang thai cái gì? Của ai?”
Vương Trực và Đàm Hào đang định nói, lại bị một câu thần lai chi bút* của Dạ Thất đánh gãy, hai người nhìn nhau.
*Thần lai chi bút: giây phút thăng hoa tới bất ngờ trong khi sáng tác văn chương, thường để chỉ một đoạn văn tuyệt vời, ý nghĩ tuyệt diệu bất ngờ.
“Anh Thất, anh…”
“Câm miệng! Nhất Nhất, cô nói đi, là con của ai?!” Anh ta hiểu rõ Nhất Nhất tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa.
Nhớ đến phản ứng của ông lão kia, anh ta càng nghĩ càng thấy sợ.
Ánh mắt lướt qua cái bụng còn bằng phẳng của cô gái, mặt Dạ Thất đầy u ám.
Đây là lần đầu tiên Vương Trực nhìn thấy vẻ mặt Dạ Thất nghiêm túc trầm trọng như vậy.
Ánh mắt lướt qua giữa hai người họ, sau đó liếc Đàm Hào, thông minh chọn cách im lặng.
Vẫn nên lặng lẽ theo dõi tình thế phát triển thì tốt hơn.
Thật ra, Dạ Cô Tinh không nghĩ sẽ che giấu chuyện cô mang thai.
Chỉ là do anh ta không hỏi, cô cũng không nói.
Nếu tối nay bị phát hiện, cô cũng không có ý định nói dối.
Cô mang thai cũng không phải chuyện đáng xấu hổ, bí mật làm cái gì?!
“Nhất Nhất, cô nói thật cho tôi biết, có phải có người… bắt nạt cô hay không…” Giọng nói Dạ Thất nhẹ nhàng hơn, trong ánh mắt xuất hiện đầy vẻ đau lòng.
Nhưng khi ánh mắt anh quét qua Vương Trực và Đàm Hào lại đầy hung ác: “Có phải là các người hay không?!”
Vương Trực và Đàm Hào vội vàng lắc đầu.
Hóa ra, người thường ngày hay bày trò cười cho mọi người, tới lúc nổi giận mới là người đáng sợ nhất!
Làm sao bọn họ có thể bắt nạt Dạ Cô Tinh chứ? Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?
Dạ Cô Tinh thấy anh ta càng đoán càng không biết chừng mực.
Cô bất lực đỡ trán, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp.
Cô biết, như này là anh ta đang quan tâm cô.
Yêu càng sâu, trách càng nặng.
Cô hiểu.
“Không phải như anh tưởng tượng, không ai bắt nạt tôi cả.
Chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này tôi sẽ từ từ kể cho anh nghe…” Sau đó cô nhìn sang Vương Trực và Đàm Hào đang kinh ngạc ở một bên.
Chắc hẳn từ cuộc nói chuyện giữa cô và Dạ Thất bọn họ cũng nên rõ ràng.
Cô gật đầu tỏ vẻ xác nhận, ánh mắt sáng lên: “Tôi hy vọng trước khi sinh đứa nhỏ ra, có thể nắm được nửa giới hắc đạo ở phía nam.
Các người, có thể làm được không?”
“Nhất định không phụ lòng mong đợi!” Hai người trăm miệng một lời.
Con… Thì ra lão đại/ tiểu thư có con…
Tuy rằng không biết cha đứa bé là ai, nhưng bất luận thế nào thì đây cũng là con ruột của tiểu thư, là tiểu chủ nhân mà tương lai bọn họ phải bảo vệ…
“Đi ra rồi…” Ánh mắt Dạ Cô Tinh thâm thúy, ra hiệu Vương Trực lái xe đuổi theo.
Vương Trực vội vàng khởi động xe.
Dạ Cô Tinh khoát tay với cậu ta: “Không cần phải bám theo quá sát.” Người này không cần bất kỳ máy dò nào cũng có thể phát hiện ra máy nghe trộm được giấu ở bàn.
Điều đó chứng minh người này có tính cảnh giác cao độ.
Nếu lại bị ông ta phát hiện, đánh rắn động cỏ coi như không ổn.
Bám theo một đoạn đường, cuối cùng chiếc xe đó dừng lại tại cổng một tiểu khu lân cận ngoại thành.
Dạ Cô Tinh ngẩng đầu nhìn tên tiểu khu – “Thiên Thủy Nhất Các”
“Đi.”
Trên đường, chiếc xe thương vụ màu đen biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
…….
Nắng sớm mờ mờ, mang theo chút se se lạnh đặc trưng của mùa thu, không khí hỗn loạn trộn lẫn cả khí lạnh nhè nhẹ.
Phía chân trời, mặt trời đỏ ửng đang dần ló dạng.
Nhưng thứ ánh sáng màu đỏ cam ấm áp đó vẫn không thể xua đi cái buồn tẻ cuối thu đầu đông.
“Mùa đông lại đến rồi …” Người đàn ông thì thầm, trầm tĩnh, êm tai, tựa như gió thoảng qua cửa sổ, thuần khiết và ẩm ướt.
Không buồn hay vui, không chút gợn sóng.
Nắng sớm chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của anh ta.
Hàng mi dày của anh tạo thành một hàng bóng nho nhỏ dưới mí mắt, lông mày như núi xa, thanh tú tuấn mỹ.
“Dục, sao con lại ra hóng gió?” Tiền Kỳ Bân thấy thế, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn trương, lập tức cầm lấy chăn lông, che lại hai chân của anh ta.
Lúc này, mới giật mình hiểu ra, hoá ra con trai vẫn luôn ngồi yên ở trên xe lăn.
“Cha.” Người con trai nhẹ nhàng gật đầu.
Vẻ quạnh quẽ trong mắt chợt xuất hiện sắc màu ấm áp, tươi cười nhẹ nhàng.
Anh ta cứ ngồi ở chỗ đó như vậy, lại nhẹ nhàng phảng phất như một trang giấy trắng trong suốt, như thể gió cũng có thể thổi bay.
“Hôm nay cha có việc, chắc buổi tối mới có thể trở về, con phải tự chăm sóc mình cho tốt, biết chưa?”
“Vâng.”
“Còn nữa, đồ ăn đều ở trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng hâm lại một chút là sẽ ăn được.”
“Vâng.”
“Cha sắc thuốc rồi, đặt trên bếp.
Con nhớ uống đúng giờ.”
“Vâng.”
“Nếu có chuyện gì thì phải gọi cho cha.
Cha đã đặt thêm hai chiếc điện thoại di động trong phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp và phòng tắm.”
“Vâng.”
Bất kể Tiền Kỳ Bân dặn dò cái gì, chàng trai đều đáp lại.
Ánh mắt nhẹ nhàng, bình thản, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
……
Tới buổi trưa, ánh mặt trời lúc này mới nhè nhẹ ấm áp.
Trong không khí vẫn tràn ngập hơi thở mùa thu cô đơn, vương vấn.
Dạ Cô Tinh mặc một chiếc hoodie màu trắng, trước ngực có một hình chuột Micky rất to.
Quần jean bó sát người, chân đi một đôi giày đế bằng, tóc đuôi ngựa buộc cao.
Vai đeo một chiếc túi nhỏ màu đen, mặt không trang điểm, nhìn chỉ như học sinh trung học.
Tránh được bảo vệ gác cổng tiểu khu, cô đi tới phía trước một dãy biệt thự.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một bãi cỏ nhân tạo xanh tươi rộng lớn, hàng rào gỗ sơn màu trắng ngăn cách với bên ngoài.
Bên cạnh bãi cỏ kê một chiếc ghế tinh xảo.
Một dây leo thường xuân xanh bám trên bức tường gạch đỏ cũ kỹ.
Ánh mặt trời chiếu sáng, vương đầy mặt đất.
Dạ Cô Tinh lại cảm nhận được một loại không khí yên bình.
Tựa như khi đã đi qua quá nhiều đường, nhìn thấy quá nhiều phong cảnh, chỉ muốn dừng chân lại đây nghỉ ngơi một chút, uống một chén trà thơm, đọc một cuốn sách hay.
Dưới ánh mặt trời, tháng năm êm đềm, tất cả đều bình yên như thế.
Nếu như cô dạo chơi ngoại thành mà đi ngang qua đây, có lẽ cô sẽ dừng lại, ăn bớt nửa ngày nhàn rỗi.
Nhưng lại không phải, cô đang mang theo mục đích và tâm cơ mà tới.
Tiền Kỳ Bân và Tề Dục là cha con?
Trong một thành phố nho nhỏ, thế nhưng lại ẩn giấu hai tay súng tài ba, thật là thú vị!
Không sai, chính là hai người! Từ mười năm trước Tiền Kỳ Bân định cư ở thành phố A, vẫn luôn hợp tác cùng Thôi Phong – bang chủ bang Lão Hằng.
Thôi Phong trả tiền, ông ấy giúp Thôi Phong cải tiến súng ống đạn dược.
Có thể nói, mấy năm gần đây bang Lão Hằng phát triển mạnh mẽ, không thể không nhắc đến công lao của Tiền Kỳ Bân!
Thử nghĩ mà xem, nếu hai bang sống mái với nhau, số lượng người tham gia không hơn kém bao nhiêu.
Mỗi người đều có một loại súng, thế nhưng súng trong tay uy lực lại gấp hai lần đối phương, như vậy ưu thế sẽ tính là áp đảo.
Ai thắng ai thua, ngay lập tức sáng tỏ.
Chính là nhờ vào kỹ thuật cải tiến súng ống xuất thần của Tiền Kỳ Bân, Thôi Phong mới có thể làm ăn thuận buồm xuôi gió tại giới hắc đạo thành phố A.
Giờ đây lại làm cho tổ chức Dạ chịu thiệt lớn.
Vốn nghĩ rằng Tiền Kỳ Bân đã rất tài giỏi, nhưng người con trai ông ta dường như còn xuất sắc hơn.
Dù đã xóa hết dấu vết có liên quan đến Tề Dục, nhưng vẫn bị Dạ Thất tra ra được.
Tổ Dạ vốn chuyên về công việc tình báo, muốn biết về thứ gì thì chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tề Dục là một thiên tài!
Nhưng trời thường thử thách người tài.
Đúng thời điểm người mẹ mang thai thì bị kẻ thù bắn chết.
Tề Dục còn chưa đủ tám tháng bị bắt phải cất tiếng khóc chào đời, vừa sinh ra đã mất mẹ.
Tiền Kỳ Bân đau lòng vì mất vợ, để kỷ niệm người vợ Tề Nhạc, ông ta đã để con trai theo họ mẹ.
Vất vả lưu lạc hơn phân nửa Hoa Hạ, cuối cùng mới yên ổn định cư tại thành phố A.
Nhưng bởi vì sinh thiếu tháng, từ nhỏ cơ thể Tề Dục mắc nhiều bệnh.
Hơn nữa trước đây còn đi theo cha lang thang khắp nơi, thân thể ngày càng sa sút.
Tới năm bảy tuổi chỉ có thể nằm trên giường, không thể đi lại được nữa, đôi chân teo lại nghiêm trọng.
Từ đó về sau, anh ta không thể tự do đi lại, chỉ còn có thể suốt ngày làm bạn với xe lăn.
Có thể nói Tiền Kỳ Bân đối với đứa trẻ này là đau tới khắc cốt ghi tâm.
Một phần là xuất phát từ tình cha con, phần còn lại là sự áy náy.
Người vợ vì ông ta mà chết, đứa nhỏ còn chưa đủ tháng bị bắt phải sinh non, hiện giờ lại tàn tật cả người.
Hơn nữa, ông ta gần bốn mươi tuổi mới có con, làm sao có thể không đau? Làm sao không hổ thẹn?
“Xin chào!” Âm thanh một cô gái trong veo, linh động vang lên.
Trong nháy mắt anh ta thấy hoảng hốt.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời gắt gao thực sự khiến anh hơi nheo mắt.
Không, nụ cười nơi khóe miệng của cô gái còn chói mắt hơn ánh nắng, giống như một quả cầu ánh sáng đột ngột đánh úp xuống, làm anh ta hoa mắt.
Chàng trai ngồi phía trước cửa sổ, ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu lên phía trên sườn mặt anh ta.
Gương mặt tái nhợt mơ hồ có thể thấy mạch máu xanh dưới da đang đập.
Lông mày như núi xa, ánh mắt mơ màng.
Dường như anh ta đã thoát ly thế giới bên ngoài, một giây sau có thể sẽ mọc cánh biến thành thiên thần bay đi mất.
Cô gái đứng ngoài hàng rào, ánh nắng vàng bao trùm cả khuôn mặt.
Mắt cô khẽ nheo lại, mơ hồ còn nhìn thấy cả sự linh động.
Da trắng như sứ, lông mày đẹp như tranh vẽ, đôi môi cong lên tựa như vòng cung của chiếc sừng có tỉ lệ hoàn hảo nhất trên thế giới này.
Mà chàng trai này là con chim sợ cành cong, khó có thể trốn thoát…