Bầu trời bỗng sáng lên , ánh bình minh của buổi sớm tinh sương xuất hiện.Dạ Cô Tinh tìm một góc vắng vẻ trong con hẻm nhỏ của chợ đêm để thay lại quần áo .Lúc về đến trường đã gần 7 giờ sáng , một đêm không ngủ , lại không hề có chút vẻ mệt mỏi nào , ngược lại bước đi càng hăng hái hơn .Có lẽ đó chính là câu “người gặp chuyện vui vẻ tinh thần sẽ thoải mái” là đây ?Vậy nhưng trong một đêm cô quả thật nhặt được của hội lớn.
Sờ sờ vào trong túi áo viên kim cương xanh vẫn còn đó , vốn dĩ cô thực sự chuẩn bị dùng nó để giao dịch lúc ban đầu , cô thiếu tiền , đây là sự thật không thể tranh cãi nổi .Vì vậy Cô mới tìm đến Long Vương.Thăm dò một lượt , cô phát hiện ra bản tính đa nghi của Long Vương , vì thế mới bí quá hóa liều , dùng sinh mệnh để đặt cược.
Chỉ tiếc rằng cô đã tính toán sai lòng tham lam không đáy của Long Vương, trong thời khắc họng súng nhắm vào vị trí tâm trái tim , Dạ Cô Tinh trái lại rất bình tĩnh,Vốn còn đang lo lắng cho tính mạng của chính mình , nhưng lại không ngờ đến Cô gặp phải một vỡ ” Wolf” , còn tìm được cho mình một tay súng thần.Không hiểu vì sao , giữa Hắc Xà và Ô Sâm , trực giác đầu tiên của Dạ Cô Tinh làm là chọn lấy Ô Sâm !Có lẽ là do vẻ cương quyết bất cần đời trong đôi mắt của anh, cũng có thể là do anh có bàn tay bắn súng đến xuất thần nhập hóa , đều khiến cho Dạ Cô Tinh có cảm giác gần gũi mà quen thuộc , giống như ngửi thấy mùi của đồng loại .Đã từng , Diệp Tử sống vì sứ mệnh với quốc gia ; giờ đây Ô Sâm lại sống vì muốn báo thù .Như được ông trời chiếu cố , cô được sống lại Ô Sâm sẽ không nhất định có cuộc gặp gỡ này với cô , cho nên , cô muốn kéo anh ta một tay.Nhưng tiền đề là , anh ta phải bằng lòng nắm lấy tay cô .Trước tiên ở ngoài trường học ăn sáng xong , tốn mất 35 đồng còn lại trong túi , thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ , về thẳng đến ký túc xá , vắng lặng không một bóng người , Dạ Cô Tinh ngay lập tức ngủ thiếp đi.Bên này , cô ăn no uống say , chìm vào trong giấc mộng đẹp ; bên kia , sự hỗn loạn của quán bar Lam Mị chỉ vừa mới bắt đầu .Lão đại chết mất mạng , bị người ta hai phát bắn vào đầu ; hai cánh tay Hắc Xà lại càng thảm hơn trong người trúng năm phát súng, gân mạch tay chân bị đứt đoạn , sau cùng một phát bỏ mạng.Thiếu đùi bị trúng đạn , mất máu quá nhiều , đến nay vẫn còn nằm ở phòng hồi sức đặc biệt , hôn mê bất tỉnh .Loại tin tức như vậy thường là nhanh chóng được lan truyền ra bên ngoài .Hội Hải Long cứ như vậy mà như rắn mất đầu lòng người hoang mang, cộng thêm các thế lực bên ngoài rục rịch ngóc đầu dậy , đều nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo bở trước mặt , nhỏ nước dãi thèm thuồng.Đại Trưởng Lão Tạ Chí Hoa sau khi biết được tin tức , cấp tốc ngồi chuyên cơ từ Hồng Kông để kịp về đến Thủ Đô , trong thời khắc đứng bên ngoài phòng ICU , vì phiền muộn mà tóc thêm bạc .“ Chú Hoa , phía Hội Tam Hoàng bên Hồng Kông vừa mới truyền đến tin tức , nói là nội trong vài ngày nữa sẽ phải người đến tiếp quản Hội Hải Long.
Chủ xem ….”” Hừ – – Rắm chó Con mẹ nó ! Từ lâu Hội Hải Long đã phân chia rạch ròi với Hội Tam Hoàng ! Ông ta thật có còn mặt mũi nào nữa không” Thế nhưng ….!đối phương còn nói , nói …..” Tiểu Đệ sợ sệt lo lắng, ánh mắt tránh né , chỉ sợ chọc giận Trưởng Lão không vui .Tạ Chỉ Hoa , Chủ Hoa , Đại Trưởng Lão của Hội Hải Long , là người có uy tín cực cao trong bang hội , ở vị trí phụ tá trong bang hội ông ta là người có quyền nhất , Có thể nói là ” dưới một người trên vạn người ” cũng không ngoa .Giờ đây , người tiền nhiệm bị ám sát mà thân vong , Hội Hải Long đã hoàn toàn chia năm xẻ bảy , toàn bộ đều phải nhờ vào Chủ Hoa chủ trì đại cục , như vậy mới có thể ổn định lòng người , vì thế Tiểu Đệ mới vừa kính vừa sợ.Tạ Chỉ Hoa liếc nhìn Tiểu Đệ , hiếm thấy dáng vẻ khúm núm sợ sệt của một người đàn ông , liền giận dữ quát mắng:” Làm gì mà cứ ấp a ấp úng ?! Có gì mau nói , Có rắm mau thả !”Đúng rồi , Chú Hoa của Hội Hải Long nổi danh với tính tình dễ cáu gắt .* Đối phương còn nói , nói rằng người của Hội Hải Long đều là phế vật , Đại Lão bị bắn chết , không bằng về nhà trồng trọt làm vườn còn hơn !”.
Tiểu Đệ cắn cắn răng , lấy hết can đảm đùng đùng trần thuật lại nguyên văn lời nói .Gáy của Tạ Chí Hoa méo xệch đi , ngực phập phòng kịch liệt , hai quyền nắm chặt , cơ thịt căng chặt , nghiến răng nghiến lợi mắng:“ Họ Hướng kia , ông đừng có hiếp người quá đáng !”” Vậy ….!Chủ Hoa , chúng ta nên làm thế nào đây , sẽ không …..”Trong ánh mắt Tạ Chí Hoa hiện rõ vẻ hung ác , đưa tay ngắn lại lời nói sau đó của Tiểu Đệ , đôi mắt già nua xuyên qua cửa sổ kính nhìn vào người đang nằm hôn mê bất tỉnh bên trong phòng bệnh .” Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là cứu lấy Ô Thiếu , người được chọn kế nhiệm không thể cho phép có sai sót gì !””…..!Vâng !”Tâm tư Tiểu Đệ lập tức xoay chuyển , nếu người đứng thứ hai chết rồi , vậy vị trí phụ tá chỉ còn lại mấy người là có đủ tư cách .Hiện giờ , Chú Hoa cũng đã tỏ ra lập trường của mình , hừm! Cho dù đám tôm cá nhỏ đó có quằn quại như thế nào cũng đừng mơ gây ra sóng gió gì !Muốn làm phụ tả ? Cũng không cân nhắc thử xem bản thân mình có bao nhiêu phân lượng !A di đà phật , ông trời phù hộ ,Ô Thiếu chuyển nguy thành an …..Dạ Cô Tinh ngủ một mạch đến xế chiều , nếu không phải bị dì quản lý ký túc xá đến gõ cửa , nói không chừng cô còn có thể ngủ thẳng cẳng đến ngày hôm sau nữa cơ.”Tới đây !”.
Nhanh chóng lên tiếng , cô xốc chăn lên tức tốc chỉnh lại quần áo , khi kéo cánh cửa ra chỉ thấy bộ dạng nhăn nhó khó chịu của dì quản lý .” Cô đang làm cái quái gì thế ?! Gõ cửa cả nửa ngày rồi , chết ở trong đó rồi sao ?!”Ánh mắt Dạ Cô Tinh hiện lên tia lãnh lẽo,” Có chuyện gì sao ?”Giọng nói như băng hàn , ánh mắt mạnh mẽ , cô có chút tức giận rồi .Phòng 3514 nằm ngay bên cạnh phòng trực ban của ký túc xá , với dì quản lý được tính là ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp , theo lí mà nói thì quan hệ giữa họ sẽ khá tốt .Thế nhưng sao lại cứ gặp phải một bà quản lý mập mạp mồm miệng độc ác — Lý Đại Hoa cơ chứ !Lý Đại Hoa này cũng tính là một người kỳ quái trong người cai quản ký túc xá trường Đại Học B , không chỉ cái miệng thối đến mức khiến cho người khác khó chịu , mà giọng nói lại càng lớn tiếng , còn thường xuyên gây rắc rối , giỏi tâng bốc và giẫm đạp dưới chân , hay a dua theo người khác .Luôn niềm nở khi gặp Giang Vũ Vi và Kha Hiểu Yến , khóe miệng tươi cười muốn toét đến tận mang tai ; nhìn thấy Dạ Cô Tinh và Lăng Tuyết thì lơ ngay , dùng khóe mắt mà nhìn người .Trước đây , Dạ Cô Tinh thấy bà ta có lẽ sẽ có nụ cười trên khuôn mặt , Dạ Cô Tinh của hiện tại thì không có tính tình tốt như vậy ! Lập tức liền sầm mặt xuống, ánh mắt như muốn bức người .Lý Đại Hoa bị ánh mắt lãnh lẽo của Dạ Cô Tinh nhìn đến mà sững sờ , nuốt ngụm nước bọt , kéo căng cổ gào lên dữ dội:” Nhìn cái gì mà nhìn ?! Cẩn thận hai con mắt của cô !”Cho dù ánh mắt bà ta có đủ hung ác , nhưng giọng nói rõ ràng lại không đủ khí lực , chẳng qua là làm màu vậy thôi !Dạ Cô Tinh cười lạnh liếc nhìn bà ta , Lý Đại Hoa vô thức lùi về sau một bước , nhưng trọng tâm không vững liền đâm sầm vào góc tường , bên mặt nhọn 90 độ khiến lưng bà ta đau điếng.Lần này như thế nào làm được rồi , Lý Đại Hoa bà ta dùng sức của nửa đời sau khóc la om sòm , giống như chưa từng phải chịu tức giận như ngày hôm nay ! Ngay tức khắc , Đại Hoa Tiểu Vũ Trụ đã hoàn toàn bộc phát –Chỉ thấy bà ta giẫm chân đấm ngực, đau lòng:” Ôi trời ơi – – Xã hội bây giờ thật là bại hoại ! Xã hội thất bại hoại ! Học sinh đánh cả giáo viên này ! Mọi người lại đây mà xem , thế mà cô ta còn là học sinh trường Đại học B , người cũng trắng trẻo sạch sẽ , lại có thể không biết kính nhường trưởng bối – -” Có còn thiên lý nữa không ?!””Tôi không muốn sống nữa rồi – -Sau một hồi kêu gào , người của cả tầng lầu đều chen chúc mà đến , tắc nghẽn cả lối vào phòng 3514 , chỉ chỉ trỏ trỏ Dạ Cô Tinh , năm mồm mười miệng sôi nổi lên án.* Bạn học , bạn vì sao có thể đánh cả giáo viên chứ ? Bạn còn là học sinh của trường Đại học B chúng ta đấy …..”“ Đúng thế ! Dì quản lý tuy rằng không dạy chúng ta tri thức , nhưng cô ấy cũng chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho chúng ta , trông giữ cả dãy ký túc xá , cũng được xem là nửa giáo viên , bạn làm sao có thể làm như vậy chứ ?”* Đây quả thật là xỉ nhục trường Đại học B ! Bạn không xứng làm người của trường !”” Hừ ! Bại hoại đạo đức -” Cút khỏi trường Đại học B !”Nhìn một màn khôi hài trước mặt , Dạ Cô Tinh cảm thấy rất đáng buồn cười , mà cô quả thật đã bật cười .Một đàn bà vô lý gây sự , một đám nữ sinh Đại học không hỏi trắng đen đã kết luận bừa bãi , cô cảm thấy hai bên đều không hề có chút khác biệt !Bao nhiêu kiến thức và mức độ tiêu chuẩn văn hóa , hiển nhiên đã không thể trở thành chuẩn mực phân chia chúng — Đồng dạng vô tri, đồng dạng ngu muội !.