Cùng ngày lấy đi viên kim cương xanh, Dạ Cô Tinh cũng thuận tiện động một chút tay chân vào công tắc đỏ của đường ống dẫn khí đốt tự nhiên ngoài trời.
Đường ống dẫn trực tiếp đến phòng bếp và phòng tắm, dùng để sưởi ấm và chữa cháy.
Trước đây cô thích yên tĩnh, thích cảm giác nhìn ngắm thành phố từ trên cao.
Cho nên chọn tầng 26, nhưng bởi vì tầng quá cao, vừa tới mùa đông, khí thiên nhiên chuyển từ dưới lên rất khó khăn.
Ngay cả nước tắm cũng thường không nóng lên được, nên cô đơn giản nhờ người dẫn ống nước từ nhà bếp đi phòng tắm, dù sao phòng bếp cũng rất ít khi nổ.
Thêm nữa, ở phòng tắm có hai góc rất kín.
Tuy rằng công tắc đường ống cô chỉ bật một chút.
Nhưng sau bốn mươi tám ngày, nồng độ khí trong phòng tắm hắn nhất định cũng cao đáng kể!
Mà vừa rồi cô vừa ném tàn thuốc vào bên trong…….
Còn về phần vì sao không lập tức phát nổ mà phải đợi ba phút đồng hồ sau.
Thì đây chính là điểm thông minh của nhà vật lý thiên tài Dạ Cô Tinh lúc đầu.
Khí thiên nhiên có thành phần chủ yếu là metan.
Chỉ khi nào trong không khí có một tỷ lệ nhất định giữa khí metan và oxi, thì gặp lửa mới phát nổ.
Còn nếu tất cả là khí metan, hoặc tỉ lệ khí metan quá lớn hoặc quá nhỏ, sẽ không thể gây cháy hay nổ mạnh.
Nguyên tắc phản ứng oxi hóa tức thời theo đúng tỷ lệ: không khí chứa từ 20% đến 74% metan mới là điều kiện cơ bản!
Đây chỉ là những kiến thức cơ bản.
Sở dĩ nói Dạ Cô Tinh thông minh là bởi vì cô có thể tính ra chính xác là mất ba phút!
Điều này phải xem xét đến tốc độ rò rỉ khí thiên nhiên tại chốt mở, kết hợp với diện tích khu vực trong nhà, hướng cửa sổ, điều kiện thời tiết, tốc độ gió và các yếu tố ảnh hưởng đến sự lưu động của không khí bên trong.
Từ đó suy đoán hàm lượng khí metan trong không khí, rồi tiến hành tính toán thời gian phát nổ chính xác nhất.
Mà rõ ràng, suy đoán của Dạ Cô Tinh đã chính xác tới từng phút!
Thêm nữa, theo lý thuyết, chốt mở của ống dẫn bên ngoài chính là công tắc của toàn bộ khí thiên nhiên trong chung cư, điều khiển sự vận hành của khí thiên nhiên của 5 hộ gia đình trong một tầng.
Dù có người động tay động chân cũng có thể nhanh chóng phát hiện được, huống hồ một tiểu khu cao cấp như vậy sao có thể để tồn tại mối tai họa ngầm này được?
Cho nên ngay tại thời điểm xây dựng, chủ nhà đã cho lắp đặt chuông báo động trong từng căn hộ.
Một khi khí metan trong nhà vượt quá tiêu chuẩn, thiết bị này sẽ nhanh chóng phát ra tiếng chuông báo động.
Mà chuông cảnh báo ở chung cư của Diệp Tử đã hỏng suốt một năm trời.
Với tốc độ chảy chậm như vậy, một hộ gia đình bình thường gần như có thể xem nhẹ.
Bởi vì mở cửa, cửa sổ và cửa thông gió là chuyện bình thường trong sinh hoạt của một hộ gia đình bình thường.
Mà điều kiện tiên quyết của kế hoạch chính là, Dạ Cô Tinh đã đoán trước người Lâm Diệp phái tới nhất định rất cẩn thận.
Cho nên cửa sổ tất nhiên vẫn giống y như lúc cô rời đi.
Nếu cô nhớ không nhầm thì lúc ấy cô chỉ để lại một cửa sổ trong phòng ngủ, với phòng tắm hầu như không có ảnh hưởng gì lớn.
Hai ống khí thiên nhiên, trong suốt bốn mươi tám ngày.
Không gian bên trong kín mít, phòng tắm giờ phút này dĩ nhiên như một thùng thuốc súng khổng lồ.
Một khi khí metan trong không khí đạt đến nồng độ nhất định, chỉ một tàn thuốc cũng có thể dẫn lửa……
Năm………..
Bốn……….
Ba……….
Hai………..
Một……….
Uỳnh…..uỳnh………..
Cùng với hai tiếng nổ kinh thiên, toàn bộ tòa nhà cũng lay động theo.
Khói đen dày đặc do cháy nổ bốc ra tức khắc bao trùm toàn bộ tầng 26, bụi bay mù mịt, tiếng còi báo động lập tức vang lên chói tai.
Mấy hộ gia đình cùng tầng như chim sợ cành cong, chưa tới ba mươi giây sau tiếng nổ, đã lấy khăn ướt che mũi miệng.
Người già ôm trẻ con, thanh niên bảo vệ người già, tất cả đều vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng chạy trốn xuống dưới lầu.
Những người đó cũng có chút hiểu biết, biết rằng dưới tình huống này không nên đi thang máy, theo cầu thang an toàn mà chạy xuống.
Khi nghe tiếng cảnh báo vang lên, không chỉ có tầng 26 mà những người ở các tầng khác cũng biến đổi sắc mặt, nhanh chóng mang theo người nhà.
Tiền bạc, đồ trang sức cũng không kịp thu thập mà chạy trối chết!
Dù sao họ cũng chỉ là những dân thường, lại không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai, tiếng la khóc và cả tiếng còi báo động vang vọng khắp tòa nhà.
Tất cả mọi người đều cố hết sức lao ra ngoài, chỉ trong vòng nửa phút ngắn ngủi, tình hình trở nên hỗn loạn!
Mà hết thảy đều nằm trong dự đoán của người nào đó.
Một giây trước khi còi báo động vang lên, Dạ Cô Tinh lấy ra con dao găm buộc vào đùi trong.
Đi dưới lớp khói dày đặc bao phủ, nín thở, ngậm chặt miệng, lắc mình chui vào căn hộ.
Khóa trái cửa lại, cách ly mọi sự bên trong với bên ngoài, cũng ngăn cản mọi âm thanh ồn ào.
Vừa bước một bước vào bên trong, khói đen cuồn cuộn trước mắt, lửa cháy hừng hực bên trong đều là cảnh tượng Dạ Cô Tinh đã đoán được trước.
Hai thi thể cháy đen hoàn toàn không thể nhận diện nằm trên mặt đất khiến cô hơi nhướng mày.
Nhìn thân hình không khó nhận ra đây là hai người đàn ông, nhưng có phải chết do vụ nổ hay không thì chưa biết…….
Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh nhẹ nhếch lên, ánh mắt khẽ động, cầm dao găm chậm rãi đi về phía hai thi thể.
Khi chỉ còn cách thi thể một mét, bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại, nét sắc lạnh và sát khí trong mắt cùng hiện lên.
Đột nhiên giơ dao quay lại, dùng sức mạnh xé gió bổ về phía trước, không khí dường như bị đường chém này bổ ra một lỗ hổng lớn.
Con dao sắc bén, cùng thế tiến như sấm sét chém về phía mặt của người phụ nữ đằng sau.
Ada hoàn toàn không ngờ được người này lại có giác quan nhạy bén như vậy.
Trong hoàn cảnh này cũng có thể phát hiện sự tồn tại của cô ta.
Chẳng qua cô cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi.
Thoáng cái đã phản ứng lại, gập người về phía sau.
Một nhát dao này sượt qua gần cổ của cô, dao chém vào khoảng không, vài sợi tóc rơi xuống đất.
Cô thầm nghĩ thật nguy hiểm!
Lúc vụ nổ mạnh xảy ra, cô ta đã xử lý xong một người đàn ông.
Người còn lại cũng bị cô đá một phát gãy ba chiếc xương sườn, căn bản không cần lo lắng.
Ai biết việc ngoài ý muốn lại xảy ra, tiếng nổ mạnh vang lên trong nháy mắt, cô ta lập tức ôm đầu đập xuống đất.
Mà hai người đàn ông kia lại không tốt số như vậy, người sống hoàn toàn bị nổ tung, mà người chết cũng khó tránh khỏi xui xẻo.
Cô đã chịu đựng hai gã chết tiệt này từ lâu rồi.
Vì mệnh lệnh của đội trưởng mới không thể không tiếp tục nhẫn nhịn.
Nhưng không ngờ rằng hai người này lại phát ra sát khí trước, vậy thì cũng không thể trách cô được!
MI6 trước giờ vẫn là nơi dùng thực lực để nói chuyện, tài nghệ không bằng người, bị giết cũng đáng!
Đây chính là tín ngưỡng của cô ta.
Làm một mãnh tướng dưới trướng của Lâm Diệp, Ada tuy là phụ nữ nhưng cũng là một con bọ cạp độc! Chưa nói đến tâm tư thâm trầm, thủ đoạn cũng là tàn nhẫn hàng đầu.
Nhưng lại phục tùng vô điều kiện với Lâm Diệp, thậm chí còn sùng bái tới mức mù quáng.
Cùng ở trong đội hành động số 7, Diệp Tử tất nhiên cũng từng bị cô ta quan sát chăm chú.
Vì không để lộ thân phận đội trưởng tổ Dạ, Diệp Tử chọn cách tránh đi mũi nhọn, chưa bao giờ xung đột trực tiếp với cô ta.
Nhưng mà người phụ nữ này con mẹ nó chính là chó điên.
Muốn bắt ai cũng đều phải cắn cho một phát, bởi vậy Diệp Tử cũng chịu không ít đau khổ trên tay cô ta.
Đêm bị bắn chết, sau khi Lâm Diệp nổ súng, những người lập tức xông tới ngoài hai gã đã chết hôm nay, còn có Ada.
Trước khi chết, Diệp Tử thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt.
Đa số họ đều là thở phào nhẹ nhõm, có may mắn, có giải thoát.
Mà chỉ duy nhất Ada, ánh mắt đó, mang theo nét phẫn hận cùng điên cuồng, trong ghen ghét còn có phần vui sướng.
Cho dù đã sống lại, Dạ Cô Tinh vẫn ấn tượng sâu sắc.
Trước kia, cô cho rằng Ada gây phiền toái cho mình chỉ là tùy tiện thôi.
Dù sao cô ta cũng là một con chó điên, mà mình lại đúng lúc là người qua đường vô tội.
Nhưng bay giờ cẩn thận nghĩ lại, Dạ Cô Tinh chợt hiểu rõ.
Ánh mắt nhìn Ada lập tức tràn đầy thương hại.
Lại là một người phụ nữ bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, đáng đời bị Lâm Diệp sử dụng làm súng!
Nhưng sức mạnh của con dao trong tay cô cũng không hề thuyên giảm.
Mỗi nhát đều mang theo khí thế như sấm sét lạnh lùng, như muốn lấy mạng, nguy hiểm chết người.
Ada lập tức trở nên thận trọng, ánh mắt kinh ngạc, người này chính là một cao thủ! Tất nhiên không dám lơ là, hơn nữa vừa kết thúc một trận chiến ác liệt không lâu.
Tuy rằng cô khiến hai người kia một chết một bị thương, nhưng thể lực bản thân cũng tiêu hao hơn nửa.
Lại thêm lúc sau phát sinh một vụ nổ, cô tuy đúng lúc có tránh né kịp thời nhưng vẫn bị thương không nhẹ.
Chỉ có điều, mạng của cô ta cũng không dễ lấy như vậy!
Tầng 26, giữa khói mù cuồn cuộn, hai người phụ nữ cùng so quyền cước, nắm đấm.
Hơn nữa chiêu nào cũng tàn nhẫn, đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Mỗi nơi nắm đấm đi qua, không khí ngưng tụ, lưỡi dao sắc bén văng trên không trung, ánh sáng trắng đến lóa mắt.
Giờ phút này, trong phòng họp rộng lớn ở tầng trên nhất của tòa nhà đó, không khí đột nhiên nặng nề.
Rõ ràng vẫn là cuối hạ đầu thu, thời tiết oi nóng.
Nhưng lại giống như ở trong trời băng đất tuyết, cứ như trong không khí trộn lẫn cả tuyết, ngay cả hơi thở cũng lạnh lẽo.
Ở hai đầu chiếc bàn hội nghị lớn, phía dưới là người đàn ông mặc âu phục đi giày da, khuôn mặt trầm tĩnh, khóe môi hơi nhếch, ánh mắt lạnh lùng không chút sợ hãi.
Nhưng tay phải dưới bàn của anh ta lại khẽ run rẩy, lòng bàn tay ẩm ướt.
Người đàn ông bên ngoài mặt vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt thản nhiên, nụ cười nhàn nhạt, tựa như đã tính toán chắc chắn từ trước.
Chỉ nghe người này không kiêu ngạo không siểm nịnh chậm rãi nói với người phía trên:
“An thiếu, ý của anh như thế nào?”