Không để ý đến ánh mắt hưng phấn xen lẫn phức tạp của anh ta.
Hai tay Dạ Cô Tinh vô thức đặt lên phần bụng dưới, đi về trước hai bước, vừa vặn đứng cạnh sát Tiêu Mộ Lương, nghiêng đầu nheo mắt: “Tôi, cho anh cơ hội này.”
Một cơ hội giết người, không cần đền mạng cũng không cần ngồi tù, chỉ cần nhẹ nhàng bóp cò một cái, pằng……
“Người ở bên trong, quyền lựa chọn nằm trên tay anh.”
Nói xong, cũng không để ý đến vẻ mặt của anh ta mà đi thẳng ra ven sông ở bến tàu.
Muốn cởi dây thì phải tìm người buộc dây*.
Tiêu Mộ Lương, năng lực của tôi chỉ có thể giúp anh tới bước cuối này.
Mọi chuyện sau này, còn phải xem anh có tự mình vượt qua được hay không…..
*Muốn cởi dây thì phải tìm người buộc dây: Muốn giải quyết việc gì phải nhờ đến người gây ra chuyện đó.
Đây là chuyện kiếp trước Diệp Tử muốn làm nhưng không thể làm được.
Kiếp này, Dạ Cô Tinh cô đã làm được.
Cũng coi như, không uổng một tấm chân tình anh ta đã dành cho cô ấy………
Mười phút sau, tiếng súng vang lên cắt ngang sự tĩnh lặng của màn đêm.
Rồi sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba….
Dạ Cô Tinh đang đứng ở bờ sông đột nhiên nở nụ cười như trút được gánh nặng.
Cô lẩm bẩm nói: “Mộ Lương, chúc mừng anh, có thể sống lại …..” Trong ánh mắt dường như có vô vàn cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên, nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí đè lại.
Cô biết, bắt đầu từ ngày mai, Tiêu Mộ Lương sẽ không bao giờ……là Tiêu Mộ Lương của trước đây nữa………..
Tiếng bước chân đến gần, Vương Trực đứng sau cô cách một bước chân nói: “Người đã đi rồi.”
Dạ Cô Tinh khẽ “ừm” một tiếng: “Thi thể của người phụ nữ kia ném xuống biển cho cá ăn đi….”
Vẻ mặt Vương Trực khẽ thay đổi: “Vâng.”
Tiêu Mộ Lương vừa đi, không tới mười phút sau, Vu Sâm đã đi tới.
Năm chiếc xe ngay ngắn trật tự, mang theo hơi lạnh của vỏ bọc kim loại chạy nhanh tới.
Một đám người mặc đồ đen được huấn luyện chuyên nghiệp đi xuống xe, áp giải Đại Xuyên đang bị trói chặt đến trước mặt Dạ Cô Tinh, đá một phát vào khuỷu chân, bộp một tiếng, Đại Xuyên quỳ xuống, ánh mắt lộ ra vẻ căm hận.
“Ưm ưm ưm……” miệng bị băng dính dán chặt, gã ta chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở.
Ngọn lửa oán hận trong mắt như muốn thiêu đốt người phụ nữ trước mắt không còn một mảnh!
Vu Sâm đi ra từ trong đám người mặc đồ đen đến bên cạnh Dạ Cô Tinh.
Giọng nói không lớn không nhỏ lại vừa vặn rơi vào tai mọi người chung quanh: “Tiểu thư.”
Vương Trực không có phản ứng gì lớn, cậu ta đã nhìn ra từ lâu, rằng Vu Sâm coi vị ở trước mặt này chính là Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Hiểu được điều này là cái chính.
Nhưng cái vị có thủ đoạn cứng rắn kia cũng thật khiến người ta thán phục, tâm tư thâm sâu, mưu lược tài giỏi, thủ đoạn ngoan độc.
Khiến người đàn ông như Vu Sâm còn phải cam nguyện cúi đầu xưng thần! Huống chi là cậu ta….
Lúc cậu ta chuyển từ xưng hô “chị dâu” sang “tiểu thư” với Dạ Cô Tinh, là lúc Vương trực đã tỏ rõ lập trường của mình.
Nhưng khi lọt vào tai đám người áo đen đi theo Vu Sâm tới kia, ngoại trừ kinh sợ cũng chỉ còn không dám tin.
Lão đại lại có thể dùng giọng điệu cung kính như thế gọi một người phụ nữ là “tiểu thư”?! Con báo săn kiêu ngạo lại phục tùng dưới chân một người phụ nữ.
Đây còn là người mà bọn họ thề sống chết cũng phải đi theo hay không?!
Thất vọng, tức giận, đau lòng, tất cả cảm xúc tiêu cực điên cuồng dâng lên trong mắt họ.
Vu Sâm cúi đầu không nói, mặc cho những ánh mắt nghi ngờ đặt lên trên người, sừng sững bất động.
Mà lúc này, Dạ Cô Tinh di chuyển.
Chỉ thấy cô thong thả bước đến bên người Đại Xuyên, đưa tay kéo băng dính trên miệng gã ta xuống.
Lập tức.
tiếng gào thét đầy phẫn nộ vang vọng trên bờ sông yên tĩnh…..
“Chúng mày là một đám rác rưởi! Muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được! Lão đại Hướng sẽ báo thù cho các anh em! Làm đi………..”
Dạ Cô Tinh đá thẳng vào ngực gã ta, lực mạnh mẽ khiến người văng xa đến một mét.
Cô thu lại chân rồi xoay người một cái, dễ dàng lấy được khẩu súng trong tay một người áo đen, ngắm thẳng vào Đại Xuyên đang ngã dưới đất không dậy nổi………
“Nói, đồng bọn của mày.”
Mà người áo đen bị đoạt súng kia vẫn còn trong trạng thái ngây dại.
Làm sao mà cây súng anh ta đang cầm lại ở trong tay người phụ nữ kia……
Đáng sợ hơn là, anh ta không có một chút cảm giác nào cả, giống như có một trận gió thổi qua, lòng bàn tay anh ta nhẹ bẫng, súng đã không còn………
Đám người áo đen nhìn thấy toàn bộ động tác của Dạ Cô Tinh lập tức im lặng…..!Người phụ nữ này không đơn giản!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu của tất cả mọi người.
Mà sự chú ý của Vu Sâm và Vương trực lại nằm trên câu chất vấn của Dạ Cô Tinh……..!Đồng bọn?!
Đại Xuyên lại còn có đồng bọn?! Ánh mắt hai người im lặng dừng trên người đám áo đen đang cầm súng đứng ở kia.
Vu Sâm nhíu mày, trong con ngươi mang theo cảm xúc không rõ ràng.
Đây đều là thuộc hạ thân cận bên cạnh anh ta nhiều năm, làm sao có thể……
Mà Vương Trực không nghi ngờ lời nói của Dạ Cô Tinh chút nào.
Trong suy nghĩ của cậu ta, tất cả những gì Dạ Cô Tinh nói, cho dù là họp mặt các nước Thiên Phương* đi chăng nữa cũng đều có thể xảy ra! Cậu ta chỉ là tò mò làm sao cô biết được….
*Các nước Thiên Phương: Các nước Ả Rập cổ xưa.
Đại Xuyên vừa nghe hai chữ “đồng bọn” liền quát ầm lên: “Đồ đàn bà, nhiều lời vô ích vậy làm gì?! Không phải muốn giết tao sao?! Làm đi……..!Ra tay đi……bố mày ở đây này! Hahaha…….!ả đàn bà thối tha, không dám sao?!”
Dạ Cô Tinh nghe vậy nhưng cũng không buồn bực, không tức giận, còn cười một cái sâu xa nói: “Dùng chiêu khích động với tôi cũng vô dụng.”
Tiếng cười của Đại Xuyên ngừng lại, con ngươi hơi co lại.
Bởi vì gã ta thấy ánh mắt của Dạ Cô Tinh dần dần rơi về hướng một loạt người áo đen đang đứng nghiêm chỉnh, họng súng cũng nâng lên.
Không…!không, gã ta không thể khiến người nọ bị bại lộ.
Nếu không, tâm huyết hơn mười năm của hội Tam Hợp toàn bộ đều uổng phí…..
Chỉ thấy Đại Xuyên đang ngã dưới đất không dậy nổi đột nhiên đứng dậy, lao nhanh về phía Dạ Cô Tinh, liều một hơi thở cuối cùng như sao băng bùng cháy, dùng mạng sống để trả giá, rực rỡ trong nháy mắt rồi ngã xuống.
Ai cũng không đoán được Đại Xuyên đột nhiên có hành động như vậy.
Mà động tác của anh ta quá nhanh, không cho người ta thời gian phản ứng.
Ngay lúc Dạ Cô Tinh sắp bị anh ta từ phía sau xô ngã vào giữa dòng sông mênh mông lạnh lẽo, không một ai thấy rõ hành động của cô, nghiêng người, giơ súng, ngắm bắn.
Cơ thể cao lớn của Đại Xuyên liền ầm ầm đổ xuống.
Mi tâm đỏ thẫm, máu tươi lập tức tràn ra chảy khắp mặt, đôi mắt gã ta mở to.
Chết không nhắm mắt nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ may mắn cùng giải thoát nhàn nhạt.
Thật tốt, đã bảo vệ được người nọ….
Ngay tại thời điểm mọi người đều vì cảnh tượng đảo ngược trước mắt mà kinh ngạc, Dạ Cô Tinh lại giơ súng, khuôn mặt lạnh lùng nhắm vào một người áo đen ở đó: “Pằng…..”
Tiếng súng vang lên, động tác của người phụ nữ không chút do dự, không hề dây dưa.
Chỉ thấy một người trong đó chậm rãi ngã xuống, ánh mắt hung ác.
Đúng lúc này, Đại Xuyên vốn đã chết lại co giật kịch liệt hai cái, con mắt trừng lớn nhìn về phía người áo đen bị Dạ Cô Tinh bắn chết cách đó không xa, ánh từ từ chảy ra nước mắt đỏ như máu….
Cuối cùng……!vẫn không thể…..
Lúc này, đám người áo đen lập tức nổi lên hỗn loạn.
Người phụ nữ này thế mà lại chĩa họng súng về phía anh em bọn họ.
Tức thì liền có người giơ súng ngắm thẳng vào Dạ Cô Tinh.
Có một người giơ súng, những người khác cũng không do dự, đều ngắm họng súng vào cô.
Mà trước hơn mười họng súng tối om, Dạ Cô Tinh lại chậm rãi nở nụ cười, khóe môi giương lên độ cong lạnh lẽo, ánh mắt sắc như lưỡi dao liếc về phía mọi người, quát lạnh: “Ngu ngốc!”
“Cô…..”
“Các người thử nhìn xem trên người anh ta mang theo cái gì?”
Người đứng gần nhất xốc áo khoác của tên áo đen đã chết kia ra.
Ánh mắt mọi người đều lộ vẻ kinh hoảng, hít sâu một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy ngực và bụng của người đàn ông đeo đầy thuốc nổ.
Một cái kíp nổ mini gắn trên ngực anh ta, chỉ cần súng vừa rồi của Dạ Cô Tinh nhắm thẳng tim anh ta vậy thì đêm nay, tất cả mọi người đều chết chắc!
Mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, giọng nói lạnh lẽo mang theo khí thế mạnh mẽ và kiêu ngạo của phụ nữ đã vang lên: “Tôi không thích có người chĩa súng vào mình.”
Nói xong, cô như một bóng ma lướt một vòng qua mọi người xung quanh.
Đợi sau khi cô trở về chỗ cũ, tất cả súng ống đang ngắm vào cô đều đồng loạt hạ xuống.
Mọi người, kể cả Vu Sâm đều hít một ngụm khí lạnh.
“Cho các người hai lựa chọn.
Một, ở lại để tôi sử dụng, cùng tạo lên huy hoàng, cùng vươn tới đỉnh cao.
Hai, bây giờ rời đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản các người.
Các người chỉ có 60 giây để suy nghĩ.”
………….
“Nguyện đi theo tiểu thư, cùng tạo lên huy hoàng, cùng vươn tới đỉnh cao.”
Dạ Cô Tinh chậm rãi cong khóe môi, thời đại thuộc về Ám Dạ chính là tương lai không xa!
Hội Tam Hợp, Hướng Ký, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu……
…………..
Nếu đã quyết định sẽ đặt chân vào hắc bang, Dạ Cô Tinh quyết định gọi mười lăm người còn lại của tổ Dạ trở về.
Nhưng bọn họ lại phân bố ở khắp các nơi, nếu muốn gọi cũng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.
Cô quyết định tìm những người ẩn núp trên địa bàn Hoa Hạ trước.
Mọi thứ còn cần chờ bên Vương Trực sửa soạn xong Thế Kỷ Phong Thượng……!Như vậy cô mới có thể truyền lệnh ra bên ngoài!
Nói chung, tạp chí đổi quyền sở hữu, biểu hiện rõ nhất chính là tên sách báo.
Trước đây Thuần Ngu Thời Thượng có ba bài báo chủ yếu là “Báo hàng tuần Thuần Ngu”, “Phỏng vấn ngôi sao”, “ZARK”.
“Báo hàng tuần Thuần Ngu” chuyên đăng tin về những scandal* của người nổi tiếng, mỗi tuần một lần.
*Scandal: thông tin xấu, tiêu cực.
“Phỏng vấn ngôi sao” chủ yếu là các bài phỏng vấn các ngôi sao.
Nói chung là mời một số ngôi sao đang nổi tiếng đến để phỏng vấn, nửa tháng một lần.
Chỉ là sau khi Dương Giang nhậm chức đã chiếm dụng một khoản tiền lớn từ tạp chí, để trả phí thành viên cho câu lạc bộ phi pháp nữ quyền anh khỏa thân, khiến tài chính của Thuần Ngu Thời Thượng nhiều lần rơi vào bế tắc, hoàn toàn không trả nổi phí mời ngôi sao phỏng vấn.
Vì vậy còn ầm ĩ ra các scandal “Khoản tiền thuê dàn sao của Thuần Ngu”.
Từ đó về sau, không còn ai nhận lời mời nữa, dù sao chẳng ai muốn làm kẻ “coi tiền như rác”, làm việc không công.
Thanh danh của “Phỏng vấn ngôi sao” đến đây đã tụt dốc không phanh, trở thành món nợ rối ren không thể hồi vốn!
Nói “Zark” là một quyển tạp chí tám nhảm, chi bằng nói là tạp chí thời trang sẽ thích hợp hơn, xuất bản mỗi tháng một lần.
Nội dung gần như không có tin đồn hay chuyện xấu của các ngôi sao mà chỉ tập trung vào các mẫu quần áo mới, cách trang điểm, cách phối đồ, các nhận xét về cách phối đồ, hoặc lôi một số kiểu ăn mặc “mốt cà phê” trong giới giải trí ra làm ví dụ để bình luận.
Dạ Cô Tinh đã xem qua cuốn tạp chí này.
Lúc ấy còn không khỏi than thở, rằng cái cây héo Thuần Ngu Thời Thượng này không ngờ còn có quả tốt như vậy!
Bất kể là hướng phát triển lối ăn mặc, hay hướng dẫn trang điểm.
Mắt nhìn của “ZARK” quả thật không tồi.
Hoặc nên nói là mắt nhìn của tổng biên tập này không tồi.
Nhận xét về cách ăn mặc của những người nổi tiếng không cẩu thả chút nào, gãi đúng chỗ ngứa, cho dù là khen ngợi hay chê bai đều rõ ràng rành mạch, ngôn từ sắc bén.
Ngay cả Đổng Nguyệt, cô gái vô cùng nổi tiếng trong giới giải trí, cũng từng bị chê bai về “cách mặc đồ ngớ ngẩn”.
Cũng có thể tưởng tượng được người này gan dạ đến mức nào! Nhưng mà người ta đều là nói sự thật, không vu oan người khác chút nào.
Mà ngôi sao tai to mặt lớn kia bị chê cũng tự biết trong lòng là phối quần áo như vậy thật sơ xuất.
Đành phải lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt đối với cách làm của “ZARK”.
Dù sao nếu thật sự làm ầm ĩ lên, những người chưa biết đều sẽ biết hết.
Cho nên, trong ba quyển tạp chí thì “ZARK” được mọi người yêu thích nhất.
Sau đó là “Báo hàng tuần Thuần Ngu”, và xếp cuối là “Phỏng vấn ngôi sao”.
Tất nhiên, lượng tiêu thụ cũng dựa theo thứ tự trên mà sắp xếp.