Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 42: Gặp Mặt Đổng Uyển



– Con bé này! Nói linh tinh gì thế? Im miệng cho ông! Mau xin lỗi Đổng lão ngay!

Không đợi những người khác lên tiếng, Dương lão đã quát mắng.

Cảnh này khiến cho Dương Thắng Lợi ở bên cạnh cũng thấy xấu hổ. Ông cụ thật là giảo hoạt, vừa rồi rõ ràng là tự ông gọi An Na đến. Mục đích rất đơn giản, ông cụ muốn phá vỡ cuộc hôn nhân này. Không phải là do ông cụ lo rằng quyền thế của Nhiếp gia quá lớn, mà là ông cụ có lẽ cũng nhắm vào thằng nhóc Nhiếp Chấn Bang này rồi. Hơn nữa, tích cách của An Na nhà mình, đây tuyệt đối là người duy nhất được nuông chiều thành hư ở Dương gia, ông cụ đương nhiên phải suy nghĩ cho cháu gái của mình.

Đúng là gừng càng già càng cay. Trong tình huống này, người ngoài nói gì cũng không thích hợp, chỉ có Dương An Na nói mới thích hợp. Trẻ con mà, nói năng cũng vô tư.

Giờ đây, Dương An Nha giống như một con gà mái bị chọc ổ vậy, tức giận nhảy ra, trừng mắt với Đổng lão, sau đó lại quay sang nhìn chằm chằm vào Nhiếp lão. Xem ra, nếu như Nhiếp lão đồng ý hôn sự này, nhất định sẽ có người đứng ra liều mạng.

Bị Dương lão gọi lại như vậy, Dương An Na ngay lập tức liền khóc:

– Ông, ông nói lời không giữ lấy lời. Cháu đã từng nói, anh Chấn Bang là ân nhân cứu mạng của cháu. Đời này cháu chỉ lấy anh ấy thôi. Cháu không biết đâu. Nếu như mọi người không cho, cháu sẽ làm vợ bé của anh ấy.

Ở thời đại này, những cùng thời Nhiếp lão đều bước ra từ xã hội cũ. Họ cũng đã từng gặp chuyện tam thê tứ thiếp. Nhưng cô nhóc An Na này mới 14 tuổi, mà đã biết những điều này, thật là già dặn trước tuổi.

Đồng lão đã khôi phục lại tinh thần, cụ quay ra nhìn sang Dương lão đầy ngụ ý. Để giành cháu rể, Dương tiểu tử này đã không ta thủ đoạn rồi.

Có lẽ vì tự tin bởi cháu gái mình, Đổng lão mỉm cười nói:

– Nếu đã vậy, chuyện này hủy vậy.

Nói xong, Đổng lão nhìn Dương An Na nói:

– Tiểu An Na, cháu học ở đâu những điều này vậy. Còn nhỏ thế này mà đã xem mấy phim Hồng Kong không hay đâu. Trẻ con thì phải chú ý đến việc học hành. Ông Đổng hứa với cháu, không cướp anh Chấn Bang của cháu nữa. Nhưng, Tiểu An Na, nếu như anh Chấn Bang của cháu không thích cháu, mà thích chị Đổng Uyển, thì lúc đó cháu đừng khóc nhè đấy nhé.

Đổng lão là ai cơ chứ, Phó chủ nhiệm Trung Cố Ủy (Ủy ban Cố vấn Trung Ương Đảng cộng sản Trung Quốc), nhận sự ủy thác của đồng chí Nam Tầm, chủ trì công việc toàn diện trong Ủy ban Cố vấn Trung Ương. Trong thời đại lớp người mới và cũ thay thế, có thể nói như thế này, Ủy ban Cố vấn Trung Ương mới là Trung Ương thật sự theo ý nghĩa của nó.

Đổng lão đã nhận ra vấn đề, thì sẽ không để cho nhà lão Dương đạt được mục đích, bởi vậy, Đổng lão mới đề ra phương án này, mục đích rất rõ ràng, đó là yêu tự do, xem Nhiếp Chấn Bang thích ai.

Dương An Na nhìn Đổng lão, ánh mắt lóe lên. Bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang được một trận nhức đầu. Nói thật, ở kiếp trước và kiếp này, Nhiếp Chấn Bang đều cảm thấy áy náy với Dương An Na. Nhưng, muốn khiến cho Nhiếp Chấn Bang chấp nhận được Dương An Na thì cần có một quá trình.

Ở kiếp trước, Nhiếp Chấn Bang không có tình cảm gì với Dương An Na. Ân tình là ân tình, nó và tình yêu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Ở kiếp này, Nhiếp Chấn Bang còn không biết tương lai sẽ thế nào, giờ đây xem ra chỉ có thể đi đến đâu hay đến đấy.

Dương An Na do dự một lúc rồi gật đầu nói:

– Vâng, ông Đổng, ông nói lời phải giữ lời nhé.

Đổng lão vừa nghe xong liền cười ha ha, nhìn sang Dương lão, nói đầy ngụ ý:

– Lão Dương, ông có một đứa cháu gái thật tốt.

Sau khi việc nhận cháu nuôi kết thúc, việc Thủ trưởng Nam Tầm nhận tam thiếu gia của Nhiếp gia làm cháu nuôi đã lan truyền khắp thủ đô.

Trong Hồng Tường, Tử Các là nơi làm việc của đồng chí Húc Nhật. Trong phòng làm việc, đồng chí Húc Nhật nhìn Âu Hoa Quân trước mặt mình. Sắc mặt ông sầm xuống. Lần dò xét bên này không ngờ dẫn tới sự phản ứng lớn đến vậy của phái cải cách. Thủ trưởng Nam Tầm giờ đã nhận Nhiếp Chấn Bang làm cháu nuôi, cũng chưa hẳn có ý nâng đỡ cho Nhiếp Chấn Bang. Dù sao thì, trong hai tháng gần đây, siêu thị Ốc Gia bắt đầu mở rộng toàn diện trên toàn quốc, cùng lúc mở 15 siêu thị cỡ lớn. Siêu thị Ốc Gia đã nổi tiếng trên toàn quốc rồi. Đồng thời, cũng đã trở thành một điển hình của doanh nghiệp tư nhân.

– Hoa Quân, việc siêu thị Ốc Gia cứ để lại một chút đi. Tóm lại là có một nguyên tắc, phải giữ nghiêm khắc. Đến đây thôi đi, những siêu thị đã mở chúng ta không quản lý nữa. Còn những siêu thị chưa mở, chúng ta cũng kiên quyết không phê duyệt.

Đồng chí Húc Nhật trầm ngâm một chút, rồi nói ra ý kiến của mình.

Nghe đến đây, Âu Hoa Quân đã biết, việc của con trai mình đã kết thúc ở đây, ngay lập tức ông ta gật đầu nói:

– Thủ trưởng, tôi biết rồi. Ông yên tâm.

Sự thay đổi trong Trung Ương gây ra bởi sự kiện nhận cháu nuôi, Nhiếp Chấn Bang không đi quan tâm đến điều đó. Cục diện đã đi đến tình hình như hiện này, Nhiếp Chấn Bang cũng không cần phải lo lắng quá nhiều nữa. Giờ đây, Nhiếp gia đã ngồi lên con thuyền lớn của phái cải cách, có thể nói là không còn phải lo nghĩ nữa.

Lúc này, Nhiếp Chấn Bang đã bị Nhiếp Gia Dân kéo đến cổng trường Dục Anh.

Thấy Nhiếp Chấn Bang tới, một đám người liền vây lại, đều là người quen cũ cả, Lê Văn Cách, Lưu Côn, lão tứ của Trần gia, những người khác đều là những người đã lăn lộn với Nhiếp Gia Dân từ trước đến giờ.

– Tam ca, tam thiếu! Lần này đến đây, không phải chỉ để gặp chị dâu chứ. Tôi nghe nói về chuyện Đổng gia xin làm thông gia rồi.

Không ít người đều ra chào.

– Đi đi đi! Mấy người biết cái gì? Hôm nay, tam thiếu của chúng ta đến là để thăm dò phương án trước đấy.

Nhiếp Gia Dân cũng nói theo.

Một đoàn người kéo nhau đi vào trường Dục Anh. Trên sân tập, một đám người khác cũng tụ lại với nhau, người đứng đầu ở giữa, là một chàng trai, cao khoảng 1m80, vô cùng rắn rỏi, đôi mày kiếm hơi nhếch lên, quả nhiên là một người đẹp trai hiếm thấy.

– Húc thiếu, nếu không ra tay thì không kịp nữa rồi. Vừa rồi tôi đã nhận được tin. Nhiếp lão tam đã tới đây. Xem ra là đến nhắm vào Đổng Uyển đó. Nếu anh không tranh thì muộn mất rồi.

Trong đám người, một người đeo kính lo lắng nói.

Bên cạnh, một tên béo cũng phụ họa theo:

– Đúng vậy đấy, Húc thiếu, nếu nói về lý lịch, chúng ta đều xuất thân từ Đông Dã, không kém gì họ. Tôi nghe nói, Nhiếp tam thiếu giờ đã được đồn thành người đứng đầu đảng thái tử thủ đô rồi. Hắn ta dựa vào đâu cơ chứ. Người của đại viên Quân ủy chúng ta còn chưa lên tiếng, Nhiếp Chấn Bang là cái quái gì.

– Húc thiếu, đi thôi, chúng ta đi gặp Nhiếp Chấn Bang. Nếu nói về bối cảnh, Trương lão của nhà anh chính là người đứng đầu của Quốc hội, Thủ trưởng số ba của bộ Chính trị, cấp còn cao hơn cả vị kia của Nhiếp gia. Anh còn sợ gì chứ.

Bên cạnh lại có người cổ vũ.

Trong giới lãnh đạo thủ đô, đại khái cũng phân thành mấy phe, trong đó, chính phủ coi như là một phe, ngoài ra, quân đội là một phe. Đồng thời, trong quân đội, lại có sự phân chia thành những phe phái khác. Trên thực tế, đều phân chia theo khu quân đội mà thế hệ trước trong nhà tham gia. Với những người cùng một đội quân, trưởng bối trong nhà đều là chiến hữu cũ với nhau, con cháu đương nhiên cũng thân thiết hơn.

Trương Húc là con cháu của Trương gia. Ông cụ trong nhà năm xưa cũng xuất thân từ quân đội Đông Dã. Giờ đây, mặc dù giữ chức trong Quốc hội, nhưng bậc cha chú của Trương Húc đều nhậm chức trong quân đội, cũng được coi là người thuộc phe quân đội. Trong số những con cháu cán bộ xuất thân từ Đông Dã, cậu ta xem như là nhân vật đứng đầu.

Trương Húc cũng vẫn là một cậu thanh niên dễ sốc nổi, bị đám đồng bọn cổ động một hồi, ngay lập tức, cậu ta liền ném quả bóng rổ trong tay đi, trầm giọng nói:

– Đi thôi!

Đến cổng trường, Nhiếp Gia Dân đứng bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, chỉ vào một cô bé đứng ở bên lan can tầng ba rồi nói nhỏ:

– Lão tam, nhìn thấy chưa, đó chính là Đổng Uyển.

Nhìn theo hướng tay Nhiếp Gia Dân, bên lan can tầng ba, là một cô gái cao tầm 1.7m, mái tóc dài bồng bềnh, mắt phượng, mặt trái xoan, gương mặt đầy nét Á Đông. Quần áo rất giản dị, nhưng lại rất hợp với bản thân. Nhiếp Chấn Bang cũng phải khen một câu, thật sự là cực phẩm nhân gian.

Lúc này, đám người của Trương Húc đã bước tới. Thấy một đám người hùng hổ bước tới gần, không cần Trương Húc mở miệng, một người lâu la bên cạnh đã nói:

– Lui ra nào lui ra nào! Lui hết ra nào. Nghe nói tam thiếu của Nhiếp gia là đệ nhất thái tử thủ đô. Hôm nay, chúng tôi muốn gặp mặt để mở mang tầm mắt.

Nhiếp Chấn Bang chau mày, cái tên này thật sự làm con người ta quá mệt mỏi. Hắn đưa mắt, nhìn lên người Trương Húc.

Trong tích tắc ánh mắt hai người đã giao phong với nhau, đó cũng giống như hai cao thủ tuyệt thế quyết đấu trong truyện tiểu thuyết võ hiệp, vừa gặp nhau lần đầu tiên, đã tóe lửa.

Trương Húc nghiêng đầu, đánh giá Nhiếp Chấn Bang, một lúc lâu sau mới nói:

– Anh là Nhiếp Chấn Bang? Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Trương Húc, sống ở khuôn viên số 2 của đại viện Quân ủy. Nếu như anh đến chơi, tôi rất hoan nghênh, nếu đến tìm Đổng Uyển, thì tôi khuyên anh nên biết điều, cút ngay đi!

Nghe tới đây, Nhiếp Chấn Bang cười, đằng sau Trương Húc, Nhiếp Chấn Bang đã nhìn thấy Đổng Uyển bước tới. Sắc mặt hắn nở một nụ cười lạnh lùng nói:

– Trương Húc? Tôi đã từng nghe đến anh. Có chút bản lĩnh đấy. Hôm nay gặp, cũng chỉ đến thế mà thôi. Còn về việc tôi đến đây để làm gì, thì anh không có tư cách quan tâm.

Nhìn bộ dạng đó của Nhiếp Chấn Bang, Trương Húc sầm mặt, cười nói:

– Ôi chà, ngông cuồng quá nhỉ. Thằng nhóc, tôi nói thẳng ra đây, tôi đã nhắm vào Đổng Uyển, thằng nhóc như mi, nếu không sợ chết thì cứ thử đến tìm cô ấy xem.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.