“Năng lực khác thường chính là… siêu năng lực.”
Trương Hưng cổ gắng giải thích rõ hơn cho đứa trẻ, anh ta giơ tay ra, một cục đất nhỏ xuất hiện trong tay anh ta: “Giống như năng lực khác thường của anh, có thể điều khiển đất, còn có những năng lực khác, điều khiển lửa, điều khiển nước…”
Hứa Lê nghiêng đầu: “Vậy thì các anh có phải rất lợi hại không?”
“Cũng khá lợi hại.”
Trương Hưng cười cười, anh ta chỉ vào n.g.ự.c mình: “Vết thương của anh có thể lành nhanh như vậy, hẳn là vì anh có năng lực khác thường.”
Điểm này Hứa Lê đã sớm biết. Thuốc cầm m.á.u chỉ có tác dụng cầm máu, không có khả năng phục hồi, Trương Hưng có thể phục hồi cơ thể nhanh như vậy, vốn là vì anh ta đã thức tỉnh năng lực, theo đó thể chất được tăng cường.
Chỉ là trước đây Hứa Lê không biết anh ta thức tỉnh năng lực khác thường nào mà thôi. Câu hỏi tiếp theo Hứa Lê muốn hỏi tà: “Bây giờ có nhiều người có năng lực không?”
“Không nhiều, nếu nhiều thì nhiệm vụ hộ tống và cứu hộ sẽ không chỉ giao cho chúng tôi.”
Trương Hưng thở dài.
Hứa Lê càng tò mò hơn: “Vậy thì họ đang làm gì?”
Trương Hưng không nhận ra cảm xúc quá nhiệt tình của Hứa Lê, giải thích: “Họ đang dọn dẹp đám thây ma ở thành phố S.”
Kiếp trước mãi đến khi Hứa Lê có được sức mạnh để ngóc đầu lên thì đã rất lâu sau đó, cô không biết gì về một số quyết định và sắp xếp ở thành phố S vào đầu thời kỳ tận thế, kiếp trước cô cũng không ở lại khu vực thành phố trong thời kỳ đầu tận thế bao lâu nên cũng không biết rằng vào thời điểm này, những người có năng lực khác thường của căn cứ đều được phái đi dọn dẹp đám thây ma.
Họ chiến đấu ở nơi nguy hiểm nhất.
Nhưng nghĩ lại thì Hứa Lê cũng có thể hiểu được tại sao kiếp trước quân đội căn cứ lại có ít người có năng lực khác thường như vậy, rõ ràng là nhóm người có thể chất tốt nhất, lẽ ra cũng phải là nhóm người có tỷ lệ thức tỉnh năng lực khác thường cao nhất mới đúng.
Cho dù có làm lại bao nhiêu lần nữa, Hứa Lê vẫn sẽ cảm động trước đất nước của mình.
“Có năng lực khác thường thì sẽ được phái vào trong đó sao?”
Hứa Lê hỏi.
Lần này không chỉ Trương Hưng, mà ngay cả tiểu đội trưởng lái xe bên cạnh cũng liếc nhìn Hứa Lê một cái, Trương Hưng cười nói: “Tất nhiên là không, ngoài những người lính như chúng tôi ra, chúng tôi có xu hướng để những người có năng lực khác thường dân sự khác nhanh chóng đến căn cứ, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được.”
Rốt cuộc thì năng lực của những người có năng lực khác thường cấp thấp vẫn còn quá yếu. Đối với những người lính như họ, năng lực thức tỉnh có thể tăng cường thể lực đủ để họ có nhiều khả năng tự bảo vệ mình hơn nhưng để săn g.i.ế.c thây ma thì họ vẫn dùng vũ khí nóng và vũ khí lạnh nhiều hơn, chứ không phải năng lực khác thường.
Còn những người có năng lực khác thường mới thức tỉnh thì quá vô dụng, nói là tăng cường thể lực nhưng thể lực của họ thậm chí còn không bằng những người lính bình thường, kinh nghiệm chiến đấu càng không thể so sánh, huống hồ là hầu hết mọi người đều chưa từng luyện tập, độ chính xác cũng chỉ ở mức trung bình, không thành thạo trong việc điều khiển năng lực khác thường, mỗi lần tấn công còn lãng phí năng lực khác thường. So với việc để những người có năng lực khác thường đi chịu chết, g.i.ế.c được một hoặc hai con thây ma thì thà để những người có năng lực khác thường trưởng thành còn hơn. Những điều này Trương Hưng không nói rõ nhưng Hứa Lê có kinh nghiệm kiếp trước nên cũng hiểu đại khái.