Trữ Dịch Thành: “Đúng vậy, ngày mai đội chín sẽ lên đường.”
Chỉ huy căn cứ đã có quyết định: “Vậy thì trước tiên hãy để dị năng giả nhỏ này theo đội chín đến thành phố 8, thực hiện một nhiệm vụ thu thập vật tư bình thường trong một ngày. Nếu dị năng giả nhỏ này thực sự có thể thích ứng với công tác cứu hộ ở thành phố S và sẵn sàng mạo hiểm đến viện nghiên cứu thì cho đội một quay về đón người, sau đó cho đội một và đội chín cùng thực hiện nhiệm vụ viện nghiên cứu.”
Dừng một chút, chỉ huy căn cứ nhấn mạnh: “Nhất định phải xác nhận đi năng giả nhỏ biết rõ mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ viện nghiên cứu, cũng phải đảm bảo cô ấy có khả năng tự bảo vệ cơ bản.”
Trữ Dịch Thành gật đầu: “Vâng!”
Chỉ huy căn cứ thở dài: “Cũng tại chúng ta vô dụng, vậy mà còn phải trông chờ vào một đứa trẻ…”
Vì chỉ huy căn cứ đã lên tiếng nên chuyện Hứa Lê đi nhờ xe của Đội dị chiến đã được định đoạt. Người đến thông báo cho Hứa Lê vẫn là Trương Hưng, anh ta nói với Hứa Lê: “Đội chín hôm nay ba giờ chiều lên đường, chúng ta đi cùng họ.”
“Được.”
Hứa Lê gật đầu trước, sau đó mới phản ứng lại: “Anh cũng đi sao? Anh không phải mới bị thương sao?”
“Không sao nữa rồi.”
Trương Hưng sờ vết thương ở n.g.ự.c mình: “Nhiệm vụ lần này không nặng, anh đi cùng cũng không sao.”
Đội một của Đội dị chiến có từ 7-15 người, số đội càng nhỏ thì thực lực của Đội dị chiến càng mạnh, hiện tại căn cứ có tổng cộng hai mươi đội Đội dị chiến, đội chín được coi là có thực lực trung bình.
Biết được trong đội sẽ có thêm hai người, mọi người trong đội chín đều có chút bất ngờ.
“Theo lý thì không nên chỉ phân cho chúng ta một người sao? Sao lại phân hai người đến đây?”
Phó đội trưởng Giản Phong ngậm một điếu thuốc, không hút, chỉ ngậm trong miệng nói lầm bầm.
Anh chàng trẻ tuổi trông nhỏ tuổi nhất cười hì hì: “Thế không phải tốt sao? Chúng ta cũng chỉ có mười một người, đừng nói là hai người, cho dù một lúc đến bốn người chúng ta cũng nuốt trôi được.”
Giản Phong liếc anh ta: “Cậu tưởng người càng đông càng tốt à? Ai biết người đến có hợp với chúng ta không, không hợp vẫn phải điều đội.”
Đội trưởng Từ Dần liếc hai người, nhàn nhạt nói: “Hai người này chỉ tham gia tạm thời.”
Giản Phong vừa rồi còn đang chê bai, nghe vậy liền chửi thề: “Không phải là chê chúng ta chứ?”
Từ Dần: “Nghe nói tình hình đặc biệt.”
“Đặc biệt thế nào?”
Giản Phong lẩm bẩm: “Sao người vẫn chưa đến? Còn hai phút nữa là ba giờ rồi, người này không biết giữ giờ à?”
Anh ta vừa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói quá mức non nớt: “Xin chào, mọi người là đội chín sao? Tôi tên là Hứa Lê, là dị năng giả hệ không gian mới tham gia.”
Giản Phong vô thức quay đầu lại nhưng không thấy người đâu, anh ta nghĩ đến giọng nói non nớt vừa rồi, cơ thể cứng đờ, tầm mắt từ từ hạ xuống. Sau đó chạm mắt với một cô bé môi hồng răng trắng, trông còn chưa cao bằng chân anh ta.
Giản Phong: “???”
Im lặng. Cổng căn cứ chìm vào im lặng.
Đừng nói là Giản Phong, ngay cả Từ Dần bình tĩnh nhất cũng nứt toác cả mặt. Vẫn là Trương Hưng phá vỡ sự im lặng: “Xin chào, tôi là Trương Hưng, dị năng hệ thổ.”
“Cô bé này, cô bé này!”
Giản Phong lắp bắp, ồn ào: “Có phải đi nhầm chỗ không?”
Hứa Lê bị chỉ vào không vui dịch chuyển một chút: “Sao vậy? Kì thị dị năng hệ không gian à?”
Từ Dần thu lại biểu cảm nứt toác, anh ta hỏi: “Giấy chứng nhận của đội trưởng Trữ cấp cho hai người đâu?”