Trước Lúc Chiều Tà

Chương 3: Two Days: Mặt trời là thuốc giải



Từ nhà trọ đến cổng Lăng Ba* mất nửa tiếng đi xe, thời gian eo hẹp, Trần Huyền giản lược mọi thứ, chỉ sử dụng son môi và phấn lót để trang điểm. Sau khi nhét khăn giấy, quạt nhỏ,…vào túi xách, cô mở WeChat ra thì thấy Mạnh Địch vừa gửi tin nhắn cho mình, hỏi: Chuẩn bị xong chưa?

*Danh lam thắng cảnh cổng Lăng Ba nằm trên đường Đông Nam, quận Vũ Xương, thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc. Cổng Lăng Ba bao gồm những hàng cầu giàn kéo dài vào hồ và uốn lượn xung quanh. Ban đầu nó là một bể bơi ngoài trời do Đại học Vũ Hán xây dựng để giảng dạy trong thời Trung Hoa Dân Quốc.

Trần Huyền ngay lập tức nhắn lại hai từ: đi ra.

Hai người ra ngoài gần như cùng lúc, gặp nhau đúng giờ, đồng thời khóa cửa.

“Tối hôm qua ngủ ngon chứ??” Trần Huyền mang theo cái túi nhỏ.

Mạnh Địch không trả lời mà hỏi cô: “Còn cô thì sao?”

Trần Huyền: “Không tồi.”

Để ý thấy chàng trai không có gì trên người: “Anh không mang theo gì à?”

Mạnh Địch sờ vị trí túi quần: “Tôi mang theo điện thoại.”

Trần Huyền nói: “Có phải con trai các anh đều như vậy không? Đi ra ngoài chỉ đem theo điện thoại thôi, một người anh của tôi cũng vậy.”

Mạnh Địch nói: “Còn mang theo mắt nữa.”

Lúc nói lời này anh nhìn cô và chớp mắt hai lần, hàng lông mi dài rậm khiến sự tồn tại của biểu cảm nhỏ này trở nên đặc biệt mạnh mẽ, Trần Huyền không thể không nhìn nhiều hơn.

Khuôn mặt Mạnh Địch mềm mại — có thể là do anh không đứng quá gần, hơn nữa đôi mắt đen láy, đôi mắt nai giống như mắt trẻ nhỏ, phảng phất nét trẻ con và ngây thơ. Mặc dù anh cao nhưng trông trạc tuổi cô.

Trần Huyền nhắc nhở: “Đến lúc đó đổ mồ hôi cũng đừng mượn khăn giấy của tôi.”

Mạnh Địch hiển nhiên do dự một chút: “Được.”

“Vậy đi thôi?”

“Ừm.”

Không nói nhảm nữa, cả hai cùng nhau xuống lầu. Lúc này còn quá sớm, hành lang yên tĩnh, nhiệt độ vẫn còn dễ chịu, nhưng vừa bước ra khỏi hành lang liền như lạc vào lò nung nóng sẵn, vô cùng ngột ngạt.

Khi đến cổng khu nhà, Mạnh Địch lấy điện thoại di động ra nói: “Tôi đặt xe.”

Trần Huyền lập tức ngăn anh lại: “Lúc trong thang máy tôi đặt rồi.”

Lúc này sắc trời không rõ, xe cộ nối đuôi nhau đi trên đường.

Cô gái lấy mu bàn tay quệt mồ hôi trên trán: “Mùa hè năm nay nóng lắm.”

Mạnh Địch nói: “Ừm.”

Trần Huyền cau mày: “Tôi còn thấy tin tức nói sau đó sẽ còn nóng hơn.”

Mạnh Địch nói: “Thật sao?”

Trần Huyền: “Ừm,” và sau đó nói với giọng điệu cam chịu: “Hủy diệt loài người.”

Khóe môi Mạnh Địch cong lên: “Còn bao lâu nữa thì có xe tới?”

Trần Huyền nói: “Tôi đặt xe quá giang**, còn 4 phút nữa.”

**Xe quá giang (顺风车) là một danh từ, có thể hiểu là, 顺路坐谁的车 (不用付) /shùnlù zuò shéi de chē (bùyòng fùfèi)/, nghĩa là “thuận đường đi nhờ xe/ quá giang xe ai (không cần trả phí)”

Mạnh Địch quay đầu lại nói: “Tôi đi mua hai chai nước.”

Vừa hay có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ ở cổng khu nhà, Trần

Huyền nhìn anh đi rồi về, trên tay còn cầm thêm hai chai nước.

Mạnh Địch hỏi cô muốn cái nào, Di Bảo hay Nông Phu Sơn Tuyền.

Trần Huyền lấy cái màu đỏ, vặn nắp uống một ngụm, Mạnh Địch cũng uống một ngụm, động tác của họ gần như đồng bộ.

Trần Huyền nói: “Thật ra tôi cũng nghĩ đến, nhưng…” Cô cầm chiếc túi nhỏ trên người lên, chiếc túi này chỉ có thể chứa một số vật dụng nhỏ: “Tôi nghĩ đến nơi mới mua.”

Mạnh Địch nói: “Tôi có thể cầm cho cô.”

Trần Huyền nhịn không được nữa, thuận theo đó hỏi: “Vậy nên anh mua hai chai khác nhau?”

Mạnh Địch: “Ừ.”

Trần Huyền hỏi: “Chắc là có rất nhiều người nói anh là một người chu đáo.”

Mạnh Địch đáp: “Cô là người đầu tiên.”

Trần Huyền kinh ngạc nhướng mày, còn định mở miệng hỏi thêm vài câu nhưng chiếc Toyota màu trắng đã dừng ở ngã tư nơi họ đang đứng, mỗi lần bị cắt ngang cô quên mất muốn nói gì nên đành phải cầm điện thoại lên so biển số xe rồi gọi Mạnh Địch lên xe.

Cô không nhờ Mạnh Địch giúp cô cầm chai nước.

Bởi vì tay chân của cô khỏe mạnh và đầu óc của cô không bị bệnh.

Đang là kỳ nghỉ hè, không ít du khách đến ngắm mặt trời mọc. Lúc xuống xe đi về phía cầu giàn, bầu trời phía xa đã tan ra màu hồng trải dài rừng đào ảo mộng. Trần Huyền không thể không tăng tốc độ, hình ảnh trước mặt khiến mọi người kìm lòng không đặng mà đuổi theo, chỉ sợ bỏ lỡ và chậm trễ.

Cuối cùng Trần Huyền cũng tìm được một địa điểm thích hợp sau khi đi ngang qua những ông lão câu cá không màng sự đời say mê việc đỡ lấy “cây tre dài”, một vài khách du lịch ngồi hoặc đứng cười nói thì thầm và các cô gái trẻ trung xinh đẹp đang tạo dáng chụp ảnh.

Hình như lúc này cô mới nhớ tới Mạnh Địch, đột ngột quay đầu lại.

Anh ở ngay sau cô.

“Suýt nữa là tôi quên mất anh.” Cô lộ ra vẻ mặt áy náy.

Mạnh Địch mỉm cười: “Nhìn ra được.”

Trần Huyền nói: “Vừa rồi tôi như bị mê hoặc, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là muốn nhanh chóng đến nơi mặt trời mọc.”

Cô nhìn xuống mặt nước gần trong gang tấc. Nước hồ mờ mờ hồng bồng bềnh như lụa sa tanh mịn màng, mềm mại khiến người ta chỉ muốn lao vào trong đó.

“Tôi có thể hiểu những người đã nhảy xuống hồ.”

Lời khen kỳ lạ của cô khiến Mạnh Địch phải ghé mắt.

Cô tiếp tục nói: “Đông Hồ bây giờ tựa như một chiếc giường di động khoan khoái.” Mà cô đang ở trung tâm.

Mạnh Địch nói: “Chăn ga còn rất xinh đẹp.”

Trần Huyền cao giọng vui vẻ: “Đúng vậy.” Anh hiểu rồi.

Khi mặt trời mọc, loại ảo tưởng tự tử đó sẽ tan biến. Nước và trời ngày càng đậm màu cam, đỏ cam, đỏ rực mãi đến khi mặt trời thăm dò từ dãy núi phía xa và từ từ nhô lên cao, cái bóng bị những gợn nước kéo dài — nhưng nó chân thật, màu sắc tinh khiết, phân cách rõ ràng tựa như một viên thuốc giải nặng đô bị khí quyển và những tầng mây pha loãng, chảy vào thế giới và chữa lành vạn vật.

Quà tặng của thiên nhiên chẳng bao giờ keo kiệt, mỹ lệ và công bằng.

Tác dụng phụ duy nhất: nhịp tim nhanh, tuyến lệ mất kiểm soát.

Trần Huyền nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt át, dùng điện thoại di động chụp vài tấm ảnh live, sau đó quay người lại mới phát hiện Mạnh Địch đang đứng ở một nơi khác, cách cô hai ba người nhưng vẫn đang nhìn vào cô bên này.

Trần Huyền đưa tay ra vẫy vẫy.

Mạnh Địch định đi qua nhưng cô gái nói: “Để tôi qua.” Thế là anh dừng lại.

Khi đến bên cạnh anh, cô nảy sinh nghi ngờ: “Có phải từ đây ngắm bình minh đẹp hơn không?”

Mạnh Địch nói: “Hình như là vậy.”

“Sao không gọi tôi?” Trần Huyền nhìn xa xa đánh giá: “Kỳ thực cũng không chênh lệch lắm…”

Mạnh Địch nói: “Góc nhìn khác nhau có vẻ đẹp khác nhau, không ai thua thiệt cả.”

Tiếng người trên giàn cầu xa dần, chỉ còn những ông lão câu cá lù lù bất động như bầy chim sẻ lẻ loi bên hiên.

Trần Huyền nói: “Đi ăn điểm tâm đi.”

Khi cúi đầu mở khóa điện thoại, Mạnh Địch rất tự nhiên cầm lấy chai nước của cô, tiện cho cô dùng hai tay thao tác.

Trần Huyền tìm thấy cửa hàng mà cô đã tìm kiếm từ sáng sớm, chỉ cho anh: “Chỗ này được chứ?”

Mạnh Địch nói: “Đều tùy cô.”

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch, có trật tự và suôn sẻ, Trần Huyền đã nhìn thấy “sự bùng nổ carbohydrate” lúc sớm. Tàu hủ ky ở Giang Thành không phải là tàu hủ ky theo cách hiểu của cô mà là tàu hủ ky “dồn xíu mại”; mà xíu mại cũng không phải theo cách hiểu của cô mà là xíu mại gói trong bánh kẹp**. Sức nóng của thành phố thể hiện ở mọi mặt, từ khí hậu đến thức ăn.

Từng đợt thực khách tập nập tới lui trong quán, không một bàn ghế trống, dù chỉ là một phần nhỏ mang về nhưng lời chào của ông chủ vẫn luôn nhiệt tình không hề thay đổi.

Trần Huyền đã no đến mức không thể ăn thêm nữa, cô chia bát mì khô nóng* với Mạch Địch. Lúc chàng trai lấy một đôi đũa khác từ ống “đũa chia thức ăn**” cô chợt nhận ra loại “tinh tế” và “đúng mực” này có lẽ là tính cách bản năng của anh.

* Mì khô nóng là một món ăn truyền thống của Vũ Hán, thủ phủ tỉnh Hồ Bắc, miền trung Trung Quốc. Mì khô nóng có lịch sử 80 năm trong văn hóa ẩm thực Trung Quốc; chúng độc đáo vì mì không có nước dùng như hầu hết các món mì nóng kiểu châu Á khác.

* Đũa chia thức ăn từ gốc là 公筷 có nghĩa là đũa công cộng, đũa phục vụ, đũa chuyên dùng để gắp thức ăn từ dĩa chung vào trong chén mình.

Cả hai đều có một cách nói khác thực tế hơn: xa cách.

Đồng thời cô cũng hiểu tại sao mình lại đột nhiên ngoảnh lại tìm Mạnh Địch vào lúc mặt trời mọc rực rỡ nhất.

Bởi vì bên cạnh cô có một cặp đôi đang ôm nhau.

Cô cần tự do nhưng cũng cần sẻ chia;

Cô cần một mình nhưng cũng cần gần gũi.

Khi một mối quan hệ nào đó được bắt đầu sẽ kéo theo những kỳ vọng gắn liền với mối quan hệ đó. Vào thời khắc quan trọng ấy, cô hy vọng Mạnh Địch sẽ ở bên cạnh mình.

Nhưng sau tất cả họ chỉ mới quen biết nhau chưa được một ngày.

Trên đường trở về khu nhà, Trần Huyền nhìn dòng xe cộ lướt qua ngoài cửa sổ mà không nói lời nào, cô không ngẫm nghĩ về chuyện này nữa, chuyển hướng chú ý và có một phát hiện mới.

“Anh có để ý thấy nhiều xe taxi ở Giang Thành trông giống xe cảnh sát không? Đều có tông màu xanh trắng và đèn trên nóc xe cũng có màu xanh đỏ.”, cô nói.

Không ai phía sau trả lời.

Trần Huyền quay lại phát hiện Mạnh Địch đã nghiêng đầu ngủ, tóc mái mềm mại che khuất mi mắt trên, anh ngủ say sưa, ôm hai chai nước trong ngực khư khư như đang chăm hai bé động vật non nớt.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.

Để được “dẫn theo” anh cũng đã cố gắng hết sức rồi nhỉ?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.