Truy Quang

Chương 10: 10: Anh Có Bị Bệnh Thần Kinh Không



Trong lòng Chu Hề Từ có tâm sự, thành ra lúc huấn luyện buổi tối cô không quá tập trung, đến khi bị Vương Hỗ Sinh mắng một trận trước mặt mọi người, cô mới dần thu tâm lại.
Thật vất vả mới tới thời gian giải tán, thì cô lại bị Vương Hỗ Sinh gọi đến hỏi chuyện.
Giản Phàm cho cô một ánh mắt tự mình cầu phúc, thì thầm: “Bọn tớ chờ cậu ở nhà xe.”
Chu Hề Từ xua xua tay, xách áo khoác bước theo Vương Hỗ Sinh, đi dọc đường băng được nửa vòng sân, mới nghe Vương Hỗ Sinh mở miệng: “Nhoáng một cái đã lên lớp 12 rồi, em có ý tưởng gì về tương lai của mình chưa?”
“Dạ…”.

Chu Hề Từ gãi gãi đầu, có ý đồ lừa gạt qua loa: “Em chưa có ý tưởng gì.”
“Chưa có ý tưởng? Thầy lại thấy em có rất nhiều ý tưởng đó.” Vương Hỗ Sinh nói: “Em theo thầy học điền kinh từ năm lớp 6, một đường đến hôm nay, chưa bàn đến những gì đã đạt được, chỉ nghĩ đến việc em đã phải trả cái giá như thế nào về thời gian và sức lực thôi, thì em cảm thấy việc tùy tiện thi bừa vào một trường đại học rồi lăn lộn ở đó 4 năm, liệu có xứng đáng với những nỗ lực của mấy năm nay hay không?”
Chu Hề Từ im lặng, cúi đầu nhìn đường băng dưới chân, từng bước giẫm lên đó đều truyền đến một xúc cảm chân thật.
“Em và Đào Khương đều là học sinh được một tay thầy dẫn dắt, trên đường đua, thầy có thể chỉ dạy các em làm thế nào để mình có thể chạy nhanh hơn, chạy xa hơn, nhưng còn trên đường đời, thầy không cách nào thay các em quyết định được cả, các em chỉ có thể tự mình bước đi mà thôi.” Vương Hỗ Sinh dừng lại, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô: “Nhân dịp hiện giờ vẫn còn thời gian, em hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Em hiểu ạ, cảm ơn huấn luyện viên.” Chu Hề Từ chợt nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi huấn luyện viên, gần đây Khương Khương có liên lạc với thầy không? Sao cậu ấy vẫn chưa đến tập luyện.”
“Thầy đang định nói với em vấn đề này, trước ngày khai giảng huấn luyện, em ấy có gọi cho thầy, nói là trong nhà có chuyện nên xin nghỉ hai ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, gọi điện cũng không liên lạc được, mà hai ngày tới thầy bận nhiều việc quá không rút ra được thời gian, bọn em có mối quan hệ tốt, giúp thầy bỏ chút thì giờ chạy đến đó một chuyến xem thử có chuyện gì không nhé.” Nói tới đây, Vương Hỗ Sinh đột nhiên thay đổi giọng điệu, vừa ghét bỏ vừa tức giận, “Còn cái tên Khâu Trác Ngọc kia nữa, các em cũng chuyển lời tới cậu ta hộ thầy, nói ngày mai mà tôi còn không nhìn thấy mặt nó thì sau này nó cũng không cần đến nữa.”
“Tuân lệnh.” Chu Hề Từ cười, thực hiện động tác chào kiểu quân đội: “Huấn luyện viên, vậy em xin phép về trước, tạm biệt thầy.”
“Ừ, về đi.”
Chu Hề Từ chạy một hơi đến nhà để xe, Giản Phàm và Hùng Lực đang ngồi xổm dưới ánh đèn chơi đấu địa chủ, tay còn không ngừng vỗ bạch bạch lên người.
Cô cảm thấy hơi buồn cười: “Các cậu đang làm gì đấy?”
“Đệt, bị mấy con muỗi này hút khô cả người.” Giản Phàm gãi gãi cánh tay đứng lên: “Lão Vương tìm cậu để nói gì thế?”
“Hỏi tớ về kế hoạch tương lai.”
“Ồ…!Hả, không đúng nha, sao thầy ấy không hỏi tớ và Đại Hùng, bộ xem thường bọn tớ à?”
“Vậy cậu muốn đàm đạo với thầy ấy chứ gì? Được, để tớ giúp cậu chuyển lời ngay bây giờ.” Thật trùng hợp, Chu Hề Từ vừa dứt lời thì đã nhìn thấy Vương Hỗ Sinh đang đi về phía này, cô giơ tay lên: “Huấn…!ưm ưm.”
Giản Phàm tay mắt lanh lẹ, từ phía sau với tay ra trước che miệng cô lại: “Xin người đấy bà nội của con ơi, con chỉ đùa một chút thôi cũng không được à?”
“Ưm ưm.” Chu Hề Từ kéo tay cô bạn ra, cúi xuống đất miệng phi phi vài cái, “Không biết bẩn à, toàn là máu muỗi.”
“Thì cũng là máu của tớ mà.”
“…”

Ba người đạp xe ra ngoài, đang trong kỳ nghỉ hè nên khuôn viên trường vắng lặng, những cây ngô đồng được trồng đầy khắp hai bên đường, tiếng chuông xe đạp vang lên “leng keng”.
“Đúng rồi, lão Vương còn bảo chúng ta tranh thủ thời gian đến nhà Khương Khương xem một chút.” Chu Hề Từ dừng động tác rung chuông lại, “Còn Ngọc Tử nữa, lão Vương nói ngày mai mà cậu ta không đến thì sau này cũng không cần đến nữa, buổi tối Đại Hùng thông báo với cậu ấy nha, xem thử cậu ấy trở về chưa.”
Hùng Lực: “Được, về nhà tớ sẽ gọi điện cho cậu ấy.”
Đạp xe song song một đoạn đường, Giản Phàm và Đại Hùng liếc nhau, chia ra mỗi người chen chúc hai bên trái phải Chu Hề Từ, “Này, anh chàng Trần Lâm Qua kia của cậu ấy, ngày mai còn theo bọn mình đến nhà bác hai tớ không?”
“Không biết.” Thật sự thì việc này Chu Hề Từ không nói chính xác được, buổi chiều trên đường trở về, Trần Lâm Qua không nói một lời, hơn nữa cô còn phải mau chóng quay lại trường học nên cũng không có nói chuyện với anh.
Hùng Lực cũng hỏi: “Cái kia, anh ấy thêm Wechat của tớ, tớ có nên đồng ý không?”
Chu Hề Từ không nhịn được cười: “Làm gì vậy, tớ và anh ấy cũng không phải kẻ thù, cậu muốn đồng ý thì cứ đồng ý đi, tớ không có ý kiến.”
“Vậy tớ đồng ý nhé?”
“Ừ ừ ừ! Chỉ là một cái Wechat mà thôi, cũng không phải muốn mạng của tớ với cậu.” Chu Hề Từ đã chạy đến ngã rẽ quen thuộc: “Tớ về nhé, ngày mai gặp.”
“OK, mai gặp.”
Chu Hề Từ chậm rãi đạp xe về phía trước theo con đường nhỏ, hai bên đường rực rỡ sắc màu từ các cửa tiệm, không khí rất náo nhiệt, mọi người ăn nhậu chơi bời loạn xị đủ kiểu.
Cô để xe trong nhà giữ xe tiểu khu, một đường chạy chậm vào hành lang, rồi nhanh chân leo lên tầng sáu mới ngừng lại.
Cửa hai nhà Chu – Trần đều đang mở, ánh đèn một trắng một vàng từ trong nhà hắt ra giao nhau ở hành lang, cô bước nhỏ lại gần, cửa nhà họ Trần tuy mở nhưng lại không thấy bất cứ ai.
Chu Hề Từ chạy vào nhà mình nhanh như chớp, đang tính nói chuyện thì ngẩng đầu lên đã thấy Chu Quốc Thành đang ngồi ở bàn ăn cơm, cổ họng giống như bị nhét bông, thấp giọng nói: “Ba”.
Chu Quốc Thành lơ đãng đáp một tiếng, Từ Từ Anh nghe được tiếng thì từ phòng ngủ đi ra, “Về rồi à, có đói bụng không, có để dành ngô trong nồi cho con đấy.”
“Vậy đợi lát tắm xong con sẽ ăn một trái.”
Chu Hề Từ xách túi đi vào phòng, Từ Từ Anh cũng đi theo, “Nghe Tiểu Lâm nói, ban ngày các con đến nhà Giản Phàm phụ giúp hả?”
“A, vâng ạ, anh ấy nói với mẹ?” Chu Hề Từ ngồi bên bàn học: “Nhà anh ấy mở cửa mà sao không thấy ai cả?”
“Có ở nhà đó, thợ sửa điều hòa vừa đi, nãy mẹ mới gặp đây.” Từ Từ Anh cười nói: “Nghe nói bạn học của nó năm nay thi đậu vào đại học B, là một học bá đấy.”
Chu Hề Từ nói thầm một câu: “Không phải anh ấy cũng vậy sao.”
“Cái gì?”
“Không có gì ạ.” Chu Hề Từ cười cười: “Con đi tắm rửa trước đã.”
“Ừ, con đi đi, quần áo mẹ đều gấp cất vào trong tủ cho con rồi, thời tiết còn nóng thêm hai ngày nữa, có đi giúp đỡ người khác thì cũng phải chú ý đừng để bị say nắng đó.”
“Biết ạ, con sẽ chú ý mà.”

Chu Hề Từ tắm rửa xong trở về phòng, trên bàn đã đặt sẵn một đĩa ngô được cắt thành khoanh nhỏ, cô ngồi xuống cầm một miếng lên gặm.
Trong nhóm, Khâu Trác Ngọc và Giản Phàm đang buôn dưa, cô tùy tiện lướt xem, nhìn thấy một bức ảnh chụp màn hình do Giản Phảm đăng tải lên, là ảnh chụp chung của Bồ Cận và Trần Lâm Qua được đăng trên vòng bạn bè hai người.
“Khụ khụ…” Chu Hề Từ không nghĩ tới Trần Lâm Qua sẽ đem ảnh chụp đó đăng lên mạng, kinh hãi đến mức nghẹn cả ngô trong cổ họng, ho khan vài tiếng mới lấy lại tinh thần.
Cô vội vàng nhấn mở vòng bạn bè của Trần Lâm Qua ra, nhưng lại chẳng thấy gì ngoại trừ một cái thanh ngang trống trải.
Chu Hề Từ sững sờ trong vài giây, cô nhớ cái ngày cô vừa thêm Wechat của Trần Lâm Qua, rõ ràng vẫn có thể nhìn thấy bài đăng duy nhất trong vòng bạn bè của anh kia mà.
Nó được đăng vào dịp Tết Nguyên Đán năm nay, là một bức ảnh được chụp từ trên tòa nhà cao tầng nhìn xuống đường phố xe cộ tấp nập, đêm đen lạnh lẽo, con phố dài sáng như ngọn đuốc.
“Chết tiệt!” Chu Hề Từ nhắn tin riêng cho Giản Phàm, nhờ cô bạn chụp màn hình giao diện trên vòng bạn bè của Trần Lâm Qua cho mình.
– Tiểu Phàm: “Sao cậu không tự mình làm đi?”
– Tiểu Từ: “Tớ không thêm Wechat anh ấy.”
– Tiểu Phàm:…
Mấy chục giây sau.
– Tiểu Phàm: [Hình ảnh]
Trong ảnh chụp màn hình, chỉ có hai hoạt động được cập nhật từ vòng bạn bè của Trần Lâm Qua.
Phút chốc, chút áy náy, bất an và dè dặt của cô đối với anh từ chiều đến giờ đều biến thành ngọn lửa phẫn uất, bất bình, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần, Lâm, Qua!”
Cô bấm mở Wechat của Trần Lâm Qua, sau một hồi xả một tràng cô mới nhận ra có điều gì đó không thích hợp- Tại sao phía trước mỗi tin nhắn đều không có dấu chấm than màu đỏ như dự kiến?
Chu Hề Từ há hốc mồm, còn chưa kịp rút lại tin nhắn thì đã thấy Trần Lâm Qua gửi qua một cái dấu chấm hỏi.
– clg: “?”
Chu Hề Từ chỉ muốn đập đầu chết quách cho xong.
Có lẽ vì không thấy cô trả lời tin nhắn, mười phút sau Trần Lâm Qua lại gửi tiếp một dấu chấm hỏi khác.
– clg: “?”
Chu Hề Từ rất muốn đem dấu chấm hỏi đó đập thẳng vào đầu anh, nhưng lại không dám, chỉ có thể tìm cớ lấp liếm.
– Là Hề không phải Tây: “Em”
– Là Hề không phải Tây: “Không cẩn thận”

– Là Hề không phải Tây: “Mắng nhầm người”
– Là Hề không phải Tây: “Thực xin lỗi”
– clg: “Ha ha”
– Là Hề không phải Tây: “…”
Trần Lâm Qua không phản hồi lại, lúc Chu Hề Từ lên giường nằm mới nhận ra có điểm không đúng, không phải người có lý là cô sao?
Không phải người bị chặn trên vòng bạn bè anh là cô sao?
Vì cái gì đến cuối cùng người ôm tức giận là cô? Người chột dạ xin lỗi trước cũng là cô?
Chu Hề Từ càng nghĩ càng giận, vùi mặt vào gối mà điên cuồng gào thét, xong xuôi vẫn thấy chưa nguôi giận, lại đem cái gối ra đấm đấm mấy cái.

Cái đồ ngốc Trần Lâm Qua.
Đồ siêu siêu ngốc!
Đồ bị bệnh thần kinh!
Đồ điên hết nói nổi!
Không cho xem thì không cho xem!
Em cũng không cho anh xem!
Mẹ nó chứ!
Đồ xấu xa ngu ngốc!
A a a a a a a!!!
……
Rốt cuộc cũng hả giận.
Chu Hề Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi, điều chỉnh lại gối đầu rồi tắt đèn, nằm xuống.

Chỗ bông gòn nhồi trong gối bị cô đấm nãy giờ vẫn chưa được kéo về vị trí, thành ra cả đầu cô đập trực tiếp vào cái lỗ trống đó: “…”
Chu Hề Từ thật sự muốn phát điên rồi.
***
11 giờ tối.
Trần Lâm Qua và Bồ Cận vừa ăn xong bữa khuya trở về, anh đem nước mua từ cửa hàng tiện lợi bỏ vào tủ lạnh, Bồ Cận đi tới lấy một chai, vặn nắp uống hai ngụm: “Tôi đi tắm trước.”
“Được.” Trần Lâm Qua bỏ hai chai nước còn lại vào tủ lạnh, “Cho tôi mượn di dộng của cậu xem Wechat một lát.”

Bồ Cận nhướng mày: “Làm gì, bản thân cậu không có à?”
“Có cho hay không?”
“Được, được, cậu là lớn nhất.” Bồ Cận lấy điện thoại di động từ túi quần ra ném qua cho anh, “Đừng làm loạn Wechat của tôi đó, bên trong có rất nhiều chị gái nhỏ xinh đẹp.”
Trần Lâm Qua lười phản ứng với anh ta, cầm di động đi đến sofa ngồi xuống, mở vòng bạn bè của Chu Hề Từ, cô đã đăng tải trạng thái vào nửa tiếng trước.
– Chu Hề Từ: “Tôi quyết không đội trời chung với người nào đó.”
Phía dưới còn kèm theo một tấm ảnh, chụp gối trong phòng cô, vị trí chính giữa gối có thể nhìn thấy có một cái lỗ bị hõm vào.
Trần Lâm Qua dùng tài khoản Bồ Cận thích bài viết.
Hôm nay anh và Bồ Cận đều đã thêm Giản Phàm với Hùng Lực, lúc này cũng có thể nhìn thấy hai người bọn họ bình luận ở dưới, hỏi cô làm sao và người nào đó là ai.
Anh suy nghĩ một chút rồi không nói gì, chỉ bấm vào ảnh đại diện của cô, gửi tin nhắn qua.
– Bồ Cận: “Ngày mai bọn anh có thể đến đó nữa không?”
– Chu Hề Từ: “Anh còn muốn đi?”
– Bồ Cận: “Ừm”
– Chu Hề Từ: “Vậy tùy anh, anh muốn đến thì đến thôi.”
– Bồ Cận: “Anh?”
– Chu Hề Từ: “…”
– Chu Hề Từ: “Các anh”
– Bồ Cận: “Được.”
Chu Hề Từ không nói tiếp.
Trần Lâm Qua cũng không dừng lại.
– Bồ Cận: “Vừa rồi em nói đến ai trên vòng bạn bè vậy?”
– Chu Hề Từ: “?”
Trần Lâm Qua đang suy nghĩ nên nhắn tiếp cái gì thì cô đột nhiên gửi đến một tin nhắn thoại, không dài, chỉ vài giây, anh thuận tay mở lên.
Một giọng nói phẫn nộ bùng nổ bên tai.
“Trần Lâm Qua! Anh có bị bệnh thần kinh không?”
Bồ Cận vừa ra khỏi phòng tắm: “?”
Trần Lâm Qua, người đã mở tin nhắn thoại: “…”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.