Truy Quang

Chương 19: Cô mới là người đã bỏ rơi anh



“Hả? Anh ấy nói với cậu như vậy?” Phòng học có chút yên tĩnh, Giản Phàm vừa lên tiếng đã bị ủy viên kỷ luật điểm tên nhắc nhở một lần, cô ấy ghé vào trên bàn, đè thấp giọng hỏi: “Nhưng cho dù không thi đậu, thì ở lại thành phố Thượng Hải vẫn tốt hơn so với đến một tỉnh lớn như chúng ta thi đại học mà?”

Ở giữa còn xen lẫn thân thế của Trần Lâm Qua, Chu Hề Từ không có cách nào nói rõ ràng với Giản Phàm, chỉ có thể qua loa lấy lệ nói: “Tớ cũng không biết, chắc anh ấy tự có suy xét của mình.”

Giản Phàm nhìn về phía Trần Lâm Qua đang ngồi ở hàng ghế đầu lớp học, cảm thán nói: “Tớ vẫn cảm thấy thật không chân thực.”

Không chỉ mỗi cô ấy cảm thấy không chân thực, Khâu Trác Ngọc và Hùng Lực mượn lý do chuyển sách trốn được hai tiết, khi quay về nhìn thấy Trần Lâm Qua ngồi trong phòng học cũng ngây ngẩn cả người.

“Anh, sao anh lại ở đây?” Khâu Trác Ngọc nhìn lướt qua phía sau, “Hôm nay chúng ta cũng không nghe nói chuyện mở họp phụ huynh mà.”

Ủy viên kỷ luật không cho cậu ta thời gian để nhiều chuyện: “Khâu Trác Ngọc, cậu còn không quay về chỗ ngồi, cậu đã trốn học hai tiết, là muốn tớ nói với chị Lâm đúng không?”

Khâu Trác Ngọc ai cũng không sợ, chỉ sợ mỗi việc bị Lâm Tùng Viện lải nhải niệm kinh, bèn để Hùng Lực đẩy trở về chỗ của mình.

Cậu ta chỉ cách Giản Phàm một lối đi, khom người chọt cánh tay cô ấy, “Đã xảy ra chuyện gì, không phải Chu Tiểu Từ nói anh trai cậu ấy thi đậu đại học rồi sao? Này, anh em! Tình huống của Chu Tiểu Từ là sao vậy?”

Hùng Lực và Đào Khương ngồi ở hàng trên cũng không nhịn được, quay đầu lại nghe thử Chu Hề Từ nói như thế nào.

Chu Hề Từ nhìn mấy người trước mắt gần như đã viết hai chữ “nhiều chuyện” lên trên mặt, buông tiếng thở dài nói: “Sự việc không phải rõ ràng rồi sao.”

Cô nghiêm túc: “Đến học lại.”

Khâu Trác Ngọc: “…? Nhìn chúng ta giống đứa ngốc lắm à?”

“Không phải giống, mà cậu vốn dĩ…” Cô còn chưa nói xong lời trêu ghẹo, mắt thấy bóng dáng Lâm Tùng Viện, vội thẳng người dậy, nói: “Chị Lâm đã trở lại.”

Năm người nhao nhao ngồi thẳng, vừa vặn chuông tan tiết vang lên, Chu Hề Từ nghe thấy Lâm Tùng Viện ở cửa kêu cô: “Chu Hề Từ, em ra đây một chút.”

“Đệt… Sao chỉ gọi một mình tớ.” Chu Hề Từ nhỏ giọng oán trách, nhanh chóng từ phòng học đi ra cửa, chủ động biện giải: “Chị Lâm, chúng em vừa thảo luận về huấn luyện buổi chiều.”

“Em nghĩ cô sẽ tin à?” Lâm Tùng Viện không muốn nói nhảm: “Em và Trần Lâm Qua quen nhau từ trước? Chủ nhiệm Phương nói hai người tay trong tay đi tung ta tung tăng ở tòa nhà dạy học, sao lại như thế?”

Chu Hề Từ không nghĩ tới Phương Bình còn sẽ mách lẻo, cô giải thích dăm ba câu xong, lại kiên trì nói: “Tụi em thật sự không phải đang yêu đương, em chỉ muốn kéo anh ấy xuống dưới lầu nói chuyện.”

Cô dựa người vào lan can, góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy Trần Lâm Qua đang ngồi trong lớp học, anh cúi đầu viết cái gì đó, bộ dáng rất cô đơn.

Bốn phía là bóng người đi lại nói đùa, ồn ào, náo nhiệt lại sống động, chỉ là tất cả những điều này dường như đều không phù hợp với anh.

“Chu Hề Từ?” Lâm Tùng Viện kêu to, đợi cô hoàn hồn lại mới nói: “Cô vừa nói lời gì với em, em có nghe thấy không?”

Chu Hề Từ chột dạ mím môi: “Không ạ…”

Lâm Tùng Viện làm bộ muốn gõ đầu cô: “Em thật là, haiz, quên đi không tính toán với em, vừa rồi cô nói nếu em và Trần Lâm Qua đã quen biết, em ấy lại vừa chuyển đến, em phải giúp đỡ em ấy thêm một chút, em ấy và ba học sinh nghệ thuật kia không giống nhau, đối với Cửu Trung, đối với Khê Thành khẳng định đều còn rất xa lạ, ngày thường em cũng giúp cô chú ý nhiều hơn, nếu em ấy có cái gì không thích ứng được, em cũng kịp thời nói với cô.”

Chu Hề Từ hiếm khi không nói xen vào chọc cười, trả lời: “Được ạ”, lại hỏi: “Chị lâm, em có thể hỏi chị một vấn đề không?”

“Hỏi đi.”

“Chị có biết vì sao Trần Lâm Qua đến trường chúng ta học lại không?”

Suy nghĩ của Chu Hề Từ lúc trước bị Trần Lâm Qua quấy rầy, vào lúc này đột nhiên lại trở nên rõ ràng, tốc độ nói cũng vô ý mà tăng nhanh: “Anh ấy vốn sống ở Thượng Hải, vậy không phải hộ khẩu, học bạ cái gì cũng đều ở Thượng Hải hết sao? Nên là hiện tại anh ấy đến Cửu Trung học lại, xong rồi trở về đó thi đại học đúng không ạ?”

“Không có, học bạ và hộ khẩu của em ấy đều ở Khê Thành.” Lâm Tùng Viện nói xong, bật cười: “Em và em ấy thân quen như vậy, việc này em không biết sao?”

Chu Hề Từ sững sờ lắc đầu.

Lâm Tùng Viện cũng không nghĩ nhiều, giơ tay nhìn đồng hồ: “Không nói nữa, lát nữa cô còn có cuộc họp, em đến văn phòng cô đem bài thi cuối học kỳ trước về rồi phát ra, buổi chiều cô sẽ tới giảng.”

Thấy cô còn ngây người, Lâm Tùng VIện vỗ vào cánh tay cô: “Nghĩ cái gì thế? Có nghe thấy không?”

“Nghe thấy rồi ạ, lấy bài thi đúng không, em sẽ đi ngay bây giờ.” Chu Hề Từ và Lâm Tùng Viện không chung đường, một người bước nhanh vào hành lang, một người ngừng tại chỗ.

Cô quay lại nhìn về phía phòng học, đối mặt với mấy bạn học lớp khác, Chu Hề Từ cười chào hỏi, sau đó ba bước, hai bước đi xuống lầu.

Bên tai gió thổi vù vù, trong lòng cô hiện lên rất nhiều nghi vấn.

Ngoại trừ tiết toán thì Chu Hề Từ thường xuyên không nghe giảng, không chỉ bởi vì Lâm Tùng Viện là giáo viên chủ nhiệm lớp, mà phần lớn là vì mỗi lần thi, chỉ có toán học là cô chưa bao giờ bị kéo chân sau, đều có thể thi đủ điểm tiêu chuẩn.

Cô ghé vào trên bàn dùng chung một tờ đề với Giản Phàm, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn về phía tổ một bên kia, nhưng vì cách xa nên không nhìn rõ lắm, chỉ có thể ngắm nghía đại khái.

Trần Lâm Qua dường như vẫn chưa từng ngừng bút.

Bài thi của Chu Hề Từ hầu như không viết gì, ngoại trừ các câu hỏi trắc nghiệm và điền vào chỗ trống thì các đề mục khác đều không có dấu vết viết vẽ qua..

Trần Lâm Qua bỏ qua hai phần này, bắt đầu làm từ câu hỏi giải đáp, độ khó của đề thi ở Cửu Trung không thấp, một tiết học cộng thêm một lần nghỉ giải lao anh mới làm xong tất cả các câu hỏi.

Lâm Tùng Viện đã nhìn Trần Lâm Qua vài lần trong hai tiết toán, chờ giảng xong đề thi, cô ấy đi đến muốn đem bài thi của anh nhìn qua.

Trần Lâm Qua cũng đã làm xong hai câu hỏi tự chọn.

Lâm Tùng Viện nhìn từ đầu đến cuối, sau đó luôn cảm thấy anh ở lại trong lớp mình được coi là lãng phí của trời, buổi tự học tối cô ấy lại hỏi lại anh liệu anh có muốn chuyển sang lớp khác hay không.

Thái độ của Trần Lâm Qua rất kiên định: “Cô Lâm, em nghĩ rằng lớp 25 rất tốt, em thích bầu không khí như vậy.”

“Haiz, không phải cô nhiều chuyện, nhưng cô thật sự rất tò mò, làm sao thành tích thi đại học của em lại có thể thấp như vậy?” Lâm Tùng Viện nhìn anh: “Em cũng không giống người có thái độ không tốt.”

“Trước khi thi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị ảnh hưởng ạ.” Về chi tiết thì Trần Lâm Qua không tiết lộ: “Cảm ơn vì ý tốt của cô Lâm, em ở đây thật sự không có vấn đề gì, trong lòng em cũng đã suy xét rõ.”

“Được thôi, khó có được một học sinh giỏi, vậy mà cô còn vội vàng muốn đá em đi.” Lâm Tùng Viện cười: “Nếu có cái gì không thích ứng mà không tiện nói với cô, thì phải nói ngay với Chu Hề Từ đó.”

“Vâng.”

Trần Lâm Qua trở lại phòng học, theo bản năng nhìn ra phía sau, chỗ ngồi hàng sau hầu như đều trống không, học sinh thể thao không tham gia tự học buổi tối, toàn bộ đều chăm chỉ chạy ở trên sân vận động.

Nơi đó cũng là chiến trường, cũng có một trận chiến đầy khó khăn.

Trần Lâm Qua lật sách luyện nghe tiếng Anh ra.

Khi đoạn nhạc giới thiệu ngắn ngủi kết thúc, phát thanh viên đọc lên những câu chữ rõ ràng: “Excuse me, can you tell me…”

Phần thử giọng kết thúc, bài nghe chính thức bắt đầu.

Trần Lâm Qua rũ mắt nhìn chằm chằm vào các chữ cái tiếng Anh trên trang giấy, vài giây sau, cầm bút viết câu trả lời.

Đây là chiến trường của anh.

Tương lai và kết quả đều không thể nào biết trước được, chỉ có thể chiến đấu hết mình.

………

Ba tiết tự học tối nhanh chóng trôi qua.

Trần Lâm Qua thu thập đồ đạc, lúc đi đến lầu một nhận được tin nhắn Chu Hề Từ gửi tới, bảo anh đến nhà để xe đợi cô.

Anh tự biết mình không thể tránh được, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Chu Hề Từ và Hùng Lực lại đổi xe, Trần Lâm Qua đạp xe chở cô về, hai người đều im lặng cho đến khi vào tới tiểu khu.

Trần Lâm Qua dừng lại trước nhà để xe, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng kêu.

Gió đêm hiu hiu mát mẻ, đèn đường trong tiểu khu chợt lóe lên, làm nổi bật bóng đêm càng thêm yên ắng, tĩnh mịch.

Chu Hề Từ từ yên sau nhảy xuống, nhìn Trần Lâm Qua đỗ xe, nhẹ giọng nói: “Hôm nay em có hỏi chị Lâm, cô ấy nói hộ khẩu và học bạ của anh đều đã chuyển về Khê Thành.”

Trần Lâm Qua không thể phủ nhận: “Ừm.”

“Vậy hộ khẩu của anh hiện tại…” Kỳ thật trong lòng Chu Hề Từ đã có đáp án, chỉ là cô không muốn tin.

“Ở Hồng Hạnh.” Trần Lâm Qua dừng một chút, cố ý an ủi nói: “Thật ra cũng không có gì, dù sao anh vốn là…”

Anh nhìn hốc mắt Chu Hề Từ dần dần đỏ lên, từ từ im miệng.

Làm sao có thể không có gì?

Dù sao cũng là gia đình đã sống cùng mười mấy năm, mười mấy năm gọi họ là ba mẹ, cho dù là nuôi mèo, nuôi chó cũng sẽ có tình cảm.

Hiện tại nói dứt liền dứt, làm sao có thể không có gì.

“Những điều này đều là ý của dì Tưởng?” Chu Hề Từ nhìn anh, trước khi anh mở miệng lại nói tiếp một câu: “Trần Lâm Qua, anh không cần gạt em.”

“Không phải tất cả.” Cho dù Tưởng Ngọc Văn không nói, Trần Lâm Qua cũng đã chuẩn bị lên đại học sẽ không ở lại Thượng Hải, chẳng qua anh thật không ngờ Tưởng Ngọc Văn lại làm đến mức này.

Ban đầu Trần Lâm Qua muốn giấu diếm, nhưng nhìn ánh mắt cô, anh lại nói không nên những lời lừa dối.

“Dựa vào cái gì chứ? Sao dì ấy lại làm thế với anh?” Chu Hề Từ hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình vào giờ khắc này: “Làm sao có thể nói muốn liền muốn, nói không cần liền không cần.”

Chu Hề Từ nhớ rõ khi còn bé mình vừa mới được Chu gia nhận nuôi, bởi vì đi tới hoàn cảnh mới không thích ứng được, Chu Quốc Thành bất đắc dĩ đón Trần Lâm Qua đến Chu gia.

Khi đó Tưởng Ngọc Văn bởi vì nguyên nhân thân thể nên vẫn không mang thai được em bé, mắt thấy tuổi tác càng lúc càng lớn, cũng động tâm tư muốn nhận nuôi một đứa trẻ.

Ý của Trần Kiến Nghiệp là bọn họ đều bận rộn công việc, nuôi một đứa bé mấy tháng tuổi còn không bằng nhận nuôi Trần Lâm Qua đã biết nói, biết đi.

Gia đình như bọn họ, gia sản cũng không tính là phong phú, muốn có một đứa bé cũng là vì tương lai già đi có một người có thể phụng dưỡng.

Lúc đó Chu Hề Từ còn nhỏ, không hiểu được nhận nuôi có ý nghĩa gì, chỉ biết sau này lại có thể ở cùng anh trai không cần tách rời ra, vậy nên cũng không khóc nháo nữa, học cách gọi Chu Quốc Thành và Từ Từ Anh là ba, mẹ.

Mãi cho đến thật lâu sau cô mới biết được, Trần Lâm Qua vốn có thể từ chối được nhận nuôi, anh nhớ rõ mẹ mình, nhớ rõ nhà mình ở Hồng Hạnh, chỉ là vì cô, vì một tiếng anh trai của cô, anh rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, đổi họ, gọi Tưởng Ngọc Văn là mẹ.

Khi Trần Lâm Qua mới tới Trần gia, Tưởng Ngọc Văn vẫn đối với anh yêu thương, Trần Kiến Nghiệp lại càng như thế, chỉ là sau này duyên trời tác hợp, Tưởng Ngọc Văn ngoài ý muốn mang thai, năm anh 5 tuổi sinh ra Trần Lâm Vũ.

Lúc ban đầu, bà nói Trần Lâm Vũ tuổi còn nhỏ, quan tâm em ấy nhiều hơn là chuyện nên làm, lớn hơn một chút, bà lại nói Trần Lâm Vũ là em gái anh, làm anh trai thì việc nhường em gái cũng là chuyện nên làm.

Trần Lâm Qua vẫn luôn nhường nhịn, không hề oán hận.

Sau đó nhà máy thuốc lá đóng cửa, Tưởng Ngọc Văn lại nảy sinh ý định đưa Trần Lâm Qua về Hồng Hạnh, bà ở nhà nói chuyện này với Từ Từ Anh, bị Chu Quốc Thành sẵn miệng nói một câu vô lương tâm.

Từ Từ Anh cũng xấu hổ, dù sao Trần Lâm Qua là bởi vì nhà bọn họ nhận nuôi Chu Hề Từ mới làm Trần gia động tâm tư muốn nhận nuôi, hiện giờ bọn họ lại nói không nuôi nữa, nói một câu không lương tâm cũng coi như còn nhẹ.

Chu Hề Từ là trong một lần Tưởng Ngọc Văn và Trần Kiến Nghiệp cãi nhau mới biết được chuyện Trần Lâm Qua sắp không được nuôi nữa.

Cô nhìn Trần Lâm Qua ngồi trên sô pha im lặng không nói, tức giận chạy đến Trần gia, ôm lấy quần áo và sách giáo khoa của Trần Lâm Qua đi ra ngoài: “Các người không muốn anh trai nữa, thì con muốn.”

Cô không hiểu, anh trai không phải là đồ chơi, tại sao có thể nói không muốn liền không muốn.

Trong cơn tức giận, Trần Kiến Nghiệp vội vàng ngăn cô lại.

Ông ôm Chu Hề Từ, trên mặt đã không còn lửa giận: “Tiểu Từ đừng tức giận, chú Trần không nói là không cần anh trai con, anh trai con là đứa nhỏ nhà chú, hiện tại là vậy, sau này vẫn sẽ thế.”

“Thật sao?”

“Thật, chú cam đoan với con.”

Trần Kiến Ngiệp thích Trần Lâm Qua từ đáy lòng, ông biết Tưởng Ngọc Văn thiên vị, nên ông cũng lén lút tận lực bù đắp cho Trần Lâm Qua, chỉ là ông không nghĩ tới Tưởng Ngọc Văn lại động tâm tư như vậy.

Ông và Tưởng Ngọc Văn cãi nhau một trận, thậm chí còn nói nếu muốn không nuôi nữa thì ly hôn.

Tưởng Ngọc Văn thỏa hiệp, không nhắc tới những lời như này nữa, còn xin lỗi Trần Lâm Qua.

Về sau khi Trần Lâm Vũ lớn lên, bà và chồng xuống phía nam kinh doanh phải bất đắc dĩ để lại hai đứa nhỏ cho mẹ chồng chiếu cố, bà dần dần đối với Trần Lâm Qua lại tốt lên.

Mấy năm Trần gia chuyển đến Thượng Hải, Chu Hề Từ biết Tưởng Ngọc Văn không thích cô liên lạc với Trần Lâm Qua, cô liền không liên lạc với anh nữa, cô chỉ hy vọng Trần Lâm Qua có thể sống vui vẻ hơn một chút.

Nhưng tại sao, tại sao cuối cùng vẫn là kết quả như vậy.

Cô cảm thấy khổ sở thay Trần Lâm Qua.

Cũng khổ sở thay sự nhát gan và yếu đuối của mình.

Mấy năm nay, cô tự cho là đúng, là vì tốt cho anh, rốt cuộc thì sao chứ.

Cảm xúc giống như nước lũ vỡ đê, không ngừng va chạm trong l*иg ngực Chu Hề Từ, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt bao lấy cô, nước mắt và hô hấp đều trở nên dồn dập, mất khống chế.

“Anh, thực xin lỗi…”

Cô nghẹn ngào, nói về tội lỗi của mình, nói cô không nên làm những điều đó, nói cô rất hối tiếc: “Em không có, không có không muốn… gặp anh.”

“Em cũng rất nhớ anh…”

“Em cho rằng dì ấy sẽ đối xử tốt với anh, bọn họ sẽ đối xử tốt với anh.”

Nỗi nhớ nhung cùng áy náy chồng chất mấy năm nay, trong nháy mắt đánh Chu Hề Từ vỡ tan, cô giống như một đứa trẻ ngồi xổm trên mặt đất gào khóc.

Cô không dám tưởng tượng mấy năm nay Trần Lâm Qua rốt cuộc đã trải qua như thế nào, trong ngực truyền đến từng cơn đau đớn bén nhọn, cơ hồ muốn dìm chết cô trong nước mắt.

Dưới cảm giác hít thở không thông mãnh liệt, Chu Hề Từ bỗng nhiên nhớ tới trước kia cô từng hỏi Trần Lâm Qua vì sao biết mình không được nuôi nữa cũng không tức giận.

Trần Lâm Qua nói mình không có ba mẹ, tức giận không ai dỗ dành.

Cô nói, sau này cô sẽ dỗ dành anh.

Rõ ràng cô đều nhớ rõ.

Thế nhưng cô vẫn quyết tuyệt cắt đứt liên lạc với anh.

Thì ra Trần Lâm Qua chưa bao giờ bỏ rơi Chu Hề Từ.

Mà cô mới là người đã bỏ rơi anh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.