Truy Quang

Chương 21: Thật đúng là có chút không thích ứng được



Mới sáng sớm, một đám người đã đổ gục xuống trong phòng học, sắp tham gia kỳ thi khảo sát rồi mà một chút cảm giác khẩn trương cũng không có, chứng minh cái tên gọi lớp đội sổ này quả thật là danh chính ngôn thuận.

Lâm Tùng Viện đi giày cao gót “lộc cộc” vào lớp học, cầm lấy thước Eke trên bàn vỗ vài cái lên bảng đen, “Đều ngồi dậy, một chút tự giác cũng không có thì muốn thi như thế nào đây?”

Học tra số 1 Khâu Trác Ngọc cười tiếp lời: “Chị Lâm, nếu ngày nào đó chị bước vào lớp mà nhìn thấy chúng em đều cầm sách ôn tập, chắc cô sẽ nghi ngờ mình vào nhầm lớp đúng không?”

“Em nói nhiều quá!” Lâm Tùng Viện lấy một viên phấn nhỏ ném về phía Khâu Trác Ngọc, tỷ lệ chính xác 100% vừa vặn rơi vào cái miệng đang mở ra để ngáp của cậu ta.

“Phi!” Khâu Trác Ngọc nghiêng đầu phun ra trên mặt đất, “Chị Lâm! Cô ném em một cái chuẩn như vậy nữa đi.”

Lâm Tùng Viện cười ha hả: “Ném em thì chỉ cần một cái là đủ rồi.”

Trong lớp nhất thời truyền đến một trận cười ha ha như bầy ngỗng kêu.

Giản Phàm tỉnh lại trong tiếng cười, xoa xoa đôi mắt chua xót, nhỏ giọng nói: “Đều là do cái kỳ nghỉ hè này, cho nghỉ dài như vậy, vốn tớ đã không tích cực học tập gì, bây giờ ngay cả tính trơ cũng bị khai phá ra.”

Vốn học sinh lớp 12 trường Cửu Trung không có kỳ nghỉ hè dài như vậy, nghỉ hết mười ngày đầu tháng 7, ngày đầu tiên bắt đầu dạy tăng cường, lớp 6 có hai học sinh bị tai nạn giao thông trên đường đến trường, vốn không có chuyện gì lớn, nhưng không biết ai không có mắt nhìn đem chuyện này đăng lên Weibo, dư luận lên men, Cửu Trung bị Phòng Giáo dục sờ gáy, phải hủy bỏ lớp học bổ túc mùa hè.

Khai giảng sớm mười ngày này cũng là hiệu trưởng đứng trước nguy cơ bị cách chức đưa ra quyết định, hiện tại là thời khắc mấu chốt, học thêm một ngày thì có thể nắm bắt thêm một đề thi đại học.

Ở Khê Thành, số người thi đại học có thể kéo dài cả nửa sân vận động, chênh lệch một đề phỏng chừng cũng có thể chắp cánh giúp bay lên trước một đám người.

Chu Hề Từ chống tay, cúi đầu nhìn lướt qua cẩm nang thơ cổ, đè thấp giọng xuống, nói: “Tính trơ của cậu mà còn phải khai phá sao, không phải sinh ra đã mang theo rồi à?”

“Cậu muốn chết hả?” Giản Phàm làm bộ muốn động thủ, thấy Lâm Tùng Viện nhìn tới nơi này, vội vàng rút ra từ trong đống sách một quyển trải trên bàn.

Hôm nay là ngày thi thử của lớp 12, cơn ác mộng của năm cuối cấp ở Cửu Trung bắt đầu từ kỳ thi thử lúc khai giảng, hai tuần sau sẽ có một bài kiểm tra nhỏ, một tháng lại có một bài kiểm tra lớn, và một kỳ thi siêu to khủng lồ vào giữa kỳ và cuối kỳ. (Cái này chắc giống với thi khảo sát chất lượng, kiểm tra 15p, kiểm tra 1 tiết, và thi giữa kì, cuối kì ở VN)

Nói tóm lại, không đem người ta kiểm qua kiểm lại kỹ càng, thấu đáo thì trường học sẽ không bỏ qua.

Dựa theo kết quả cuối học kỳ trước, Chu Hề Từ và Hùng Lực phát huy ổn định, ở lại thi trong phòng học lớp mình, còn Giản Phàm, Đào Khương, thêm cả Khâu Trác Ngọc thì kém hơn, được phân vào phòng học đa phương tiện ở lầu ba.

Trần Lâm Qua và ba học sinh chuyển trường khác không có thành tích, cũng thi ở tầng ba, cách một cầu thang với phòng thi của đám Khâu Trác Ngọc.

Phòng học đa phương tiện này là phòng duy nhất bao gồm tất cả các thể loại học sinh, không quản tốt hay xấu, nhưng thành tích lại rất là thống nhất.

TruyenHD

Chu Hề Từ lo lắng Trần Lâm Qua chưa từng thử qua loại môi trường thi này, sẽ bị khẩn trương làm ảnh hưởng đến tâm lý của anh, vậy nên cô tự mình đưa anh đến cửa phòng thi.

Giản Phàm và Khâu Trác Ngọc đi cùng giơ ngón giữa về phía cô, từ ánh mắt đến thái độ đều khắc rõ hai chữ khinh bỉ.

Chu Hề Từ hoàn toàn coi như không nhìn thấy, đứng ở cửa sau phòng học nói chuyện với Trần Lâm Qua: “Phòng thi của anh cách văn phòng chủ nhiệm Phương tương đối gần, khẳng định thầy ấy sẽ trở về tuần tra, anh chú ý không nên đặt thứ gì lộn xộn dưới bàn học, một tờ giấy trắng cũng không được, còn có điện thoại di động cũng phải để im lặng, đồng hồ báo thức gì đó cũng phải tắt, còn có…”

Trần Lâm Qua dựa vào lan can, nhịn không được cười ngắt lời cô: “Chu Hề Từ.”

“Chỉ là một kỳ thi thử, anh cũng không phải tham gia kỳ thi đại học.” Trần Lâm Qua xoa nhẹ đầu cô một chút: “Được rồi, em trở về đi, yên tâm, lần sau anh sẽ không ở trong phòng thi này nữa đâu.”

“Xì!” Bên cạnh có người cười lên, tràn ngập mùi vị châm chọc.

Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ nghiêng đầu nhìn qua, Chu Hề Từ nhếch khóe miệng, dặn dò: “Lớp bên cạnh chúng ta có một đám lưu manh(1), chắc sẽ có một tên ngồi phía trước anh, lúc thi anh chú ý một chút, ngàn vạn lần đừng cho bọn họ chép bài, chẳng may bị bắt anh cũng sẽ bị liên lụy đấy.”

“Ừm.” Trần Lâm Qua nhìn vào phòng học, nam sinh lúc nãy cười đang ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, anh nhìn số ghế của mình, không có gì bất ngờ hẳn là anh sẽ ngồi phía sau người nọ.

Chu Hề Từ chuẩn bị quay về lớp: “Cửu Trung không cho nộp bài trước, anh làm xong cũng không được nằm bò ra ngủ. Em đi về lớp trước! Thi xong thì cùng nhau ăn cơm.”

“Biết rồi.” Trần Lâm Qua nhìn cô chạy vào hành lang rồi mới cất bước vào lớp, không có gì bất ngờ, anh ngồi ở góc phòng học.

Nam sinh phía trước quay đầu lại, đôi mắt nhỏ đến mức sắp híp thành một khe hở, cậu ta vừa nhai kẹo cao su vừa chào hỏi Trần Lâm Qua: “Cậu mới chuyển vào lớp 25 sao? Trước đây tôi chưa từng gặp cậu bao giờ.”

Mí mắt anh cũng chả nâng lên một chút: “Ừ.”

“Nghe giọng điệu vừa rồi của cậu, thành tích coi bộ không tệ nhỉ? Chờ lát nữa để chúng tôi chép mấy cái, sẽ có chỗ tốt cho cậu.” Lúc cậu ta nói lời này cả người đều đè ép tới, cánh tay đặt trên mặt bàn, kẹo cao su cũng không che được mùi hôi của khói thuốc trong miệng cậu ta.

Trần Lâm Qua không lên tiếng, đột nhiên kéo mạnh cái bàn về phía sau, mắt nhỏ cả người không chú ý, thiếu chút nữa ngã xuống theo, cậu ta chống tường ngồi vững lại, mắng Trần Lâm Qua một câu: “Mẹ nó, mày có bệnh à?”

“Ừm, bệnh không thể thấy người khác sủa loạn.” Trần Lâm Qua di chuyển băng ghế, chuyển toàn bộ chỗ ngồi về phía sau nửa mét, áp sát điều hòa ở góc tường.

Mắt nhỏ còn muốn nói gì đó, Phương Bình cầm đề thi đi vào: “Triệu Huy! Chuông thi đã reo bao nhiêu lần rồi? Em còn làm gì ở đó nữa?”

Triệu Huy hùng hùng hổ hổ xoay người ngồi xuống, thừa dịp Phương Bình phát đề thi lại quay đầu nói nhỏ với Trần Lâm Qua: “Mày chờ đó.”

Trần Lâm Qua thu hồi tầm mắt, nhìn cậu ta: “Mắng xong chưa?”

“Mắng xong thì vui lòng đưa đề thi cho tôi.” Anh nhấn mạnh từ “vui lòng” để thể hiện sự lịch sự của mình. Triệu Huy chưa từng thấy qua người nào như vậy, ngây ngốc vài giây, rồi ném đề thi lên bàn anh, vì trả thù mà cậu ta còn cố ý chà xát tờ giấy vài cái mới ném qua.

Trần Lâm Qua thở dài một tiếng, đem bài thi là phẳng rồi mở ra, nhìn thoáng qua chủ đề bài luận, là dạng căn cứ vào tài liệu trích xuất viết một bài văn nghị luận theo chủ đề, cũng không quá khó.

Anh cầm bút viết tên và lớp học lên mặt bên tờ giấy.

Lớp 12A, Trần Lâm Qua.

Viết xong mới ý thức được không đúng, Trần Lâm Qua dừng lại một giây, đặt bút xuống và gạch chéo chữ A, viết lại con số “25”.

Thật đúng là có chút không thích ứng được.

Vô luận là lớp học hay là bầu không khí, đều hoàn toàn không giống với trước kia, Trần Lâm Qua lại muốn thở dài, tầm mắt đột nhiên rơi vào cây bút trong tay- đó là cây bút được Chu Hề Từ tỉ mỉ lựa chọn ở siêu thị bên ngoài trường học ngày hôm qua.

Trên cây bút còn khắc bốn chữ “Kim bảng đề danh”.(2)

Anh nhớ tới bộ dáng khẩn trương của Chu Hề Từ, khộng nhịn được bật cười, một giây sau, Phương Bình đi tới gõ lên mặt bàn anh: “Cười, cười, cười, đã bắt đầu thi còn cười.”

Trần Lâm Qua: “…”

Kỳ thi được chia thành hai ngày, trường Cửu Trung nghiêm chỉnh dựa theo chế độ và thời gian thi đại học của Khê Thành, buổi sáng thi môn ngữ văn, thi xong đã 11 giờ rưỡi.

Chu Hề Từ không giỏi ngữ văn, có thể vượt qua được hay không đều dựa vào việc cô có thể hiểu đúng nghĩa các câu trong mấy bài thơ cổ hay không và phần viết văn cô có gặp phải đề thi hiếm thấy hay không, vất vả lắm cô mới viết đủ được 800 từ, còn chưa kịp kiểm tra lại thì tiếng chuông báo hết giờ thi đã vang lên.

Nhà trường vì bồi dưỡng cảm giác quen thuộc cho học sinh trong kỳ thi tuyển sinh đại học, bắt buộc tiếng chuông vừa vang lên thì phải dừng bút ngay, viết thêm một chữ cũng coi như bị hủy bỏ thành tích.

Cô chờ giáo viên thu bài thi xong, cầm túi bút, chạy ra ngoài: “Đại Hùng, gặp nhau ở lầu dưới.”

Hai lớp dưới lầu thu bài thi chậm hơn, Chu Hề Từ đi tới vừa lúc Phương Bình cùng một giám thị khác từ trong phòng học bước ra.

Trần Lâm Qua cầm bút đứng dậy, Triệu Huy cũng đứng lên theo, vừa mới kéo cánh tay anh, đã bị Chu Hề Từ đột nhiên xông vào hất ra một cái: “Triệu Huy, cậu làm gì đó?”

“Tôi làm gì? Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu ta thôi không được sao?” Triệu Huy cũng là học sinh thể thao, ở trong đội bóng rổ của trường, có quan hệ “một mất một còn”(2) với đám người đội điền kinh, ngày thường hai bên không ít lần đυ.ng chạm nhau.

“Được, cậu muốn nói cái gì thì nói đi, cũng để tôi nghe một chút.” Chu Hề Từ đứng trước mặt Trần Lâm Qua giống như đang bảo vệ một chú bê con.

Ánh mắt Triệu Huy đánh giá giữa hai người, nhớ lại hành động thân mật của hai người trước kỳ thi, cậu ta cười: “Cậu có tin không, tôi đi báo cáo với chủ nhiệm Phương hai người đang yêu sớm!”

Điều này lại chọc đến chỗ đau của Chu Hề Từ: “Có bản lĩnh thì cậu đi đi, bản kiểm điểm yêu sớm tôi vừa viết xong rồi, là do chủ nhiệm Phương tự mình bắt, tự mình phạt.”

Triệu Huy: “…”

Trong nháy mắt cậu ta còn tưởng rằng mình nghe lầm, đã yêu sớm mà còn hợp tình hợp lý như vậy sao!

“Các cậu…” Không chờ cậu ta đi ra, ba người Giản Phàm vừa tan cuộc ở lớp bên cạnh thấy vậy cũng từ bên ngoài vọt vào.

Một hàng bốn người đứng chắn trước mặt Trần Lâm Qua, Khâu Trác Ngọc dứt khoát ngồi thẳng lên bàn: “Triệu Huy, cậu tính làm gì, thừa dịp chúng tôi không có ở đây nên bắt nạt học sinh lớp chúng tôi sao?”

Triệu Huy đột nhiên thấy oan ức không chịu nổi: “Mẹ kiếp! Con mắt nào của mấy người thấy tôi bắt nạt cậu ta?”

Giản Phàm giơ hai ngón tay lên chỉ vào hai mắt mình, lại chỉ vào Đào Khương và Khâu Trác Ngọc: “Mắt trái, mắt phải, mắt bạn này, và cả bạn này nữa, tất cả đều nhìn thấy.”

Bạn học của Triệu Huy ở bên cạnh kéo tay áo cậu ta: “Đi thôi, bọn họ có nhiều người.”

Triệu Huy nghiến răng, tức giận đi ra khỏi phòng học.

Khâu Trác Ngọc nhìn cậu ta đi xa, mới nhìn về phía Trần Lâm Qua: “Anh, anh không sao chứ?”

Trần Lâm Qua chớp chớp mắt: “Không có việc gì.”

Vậy chúng ta đi ăn cơm đi.” Khâu Trác Ngọc từ trên bàn nhảy xuống, đi ra ngoài hành lang chờ Đại Hùng, rồi một nhóm sáu người chậm rãi đi ra ngoài trường.

Con đường rợp bóng cây chật hẹp, sáu người chắn hết lối đi, mấu chốt là mấy người này ai cũng không ý thức được, thậm chí khi đi tới cổng trường còn muốn sáu người đồng loạt chen qua cái cổng nhỏ.

Ông lão trông cổng không nhịn được vui vẻ: “Mấy đứa các con dính lại với nhau thế này, thì làm sao chen chúc qua được khe cửa lớn chừng này chứ?”

Chu Hề Từ giật giật cánh tay: “Tản ra đi, cứ tiếp tục tốn sức như vậy, buổi trưa chúng ta còn muốn ăn cơm nữa không?”

Cô kéo Đào Khương và Giản Phàm đi ở phía trước, ba nam sinh đi theo phía sau, Khâu Trác Ngọc nhìn khe cửa này, đột nhiên nghĩ ra: “Thật ra vừa rồi chúng ta có thể đi nghiêng qua.”

Chu Hề Từ nhíu mày: “Chúng ta là con người, không phải người nguyên thủy, không thể đi lại bình thường hay sao?”

“Ây da, tớ mặc kệ, lát nữa quay về tớ muốn thử xem.” Khâu Trác Ngọc kéo Trần Lâm Qua và Hùng Lực, “Không ai được phép chạy trốn.”

Trần Lâm Qua nhịn rồi lại nhịn, mới không rút cánh tay về lại.

Lúc trở về sau khi đã cơm nước xong xuôi, Khâu Trác Ngọc lôi kéo năm người không buông, dựa theo thứ tự lúc nãy ra cửa mà đứng thành một hàng, còn nhất định phải nắm tay nhau.

Trần Lâm Qua không kìm được, chọc chọc bả vai Chu Hề Từ: “Cậu ta vẫn luôn…trung nhị(4) như vậy sao?”

“Trung nhị á? Em thấy là ngốc nghếch thì có.” Chu Hề Từ tuy rằng ngoài miệng mắng chửi, nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý muốn của Khâu Trác Ngọc.

Sáu người bước đến khe cửa.

Ông cụ trông cửa giống như xem kịch mà nhìn mấy đứa nhỏ này, nhìn bọn họ chỉnh tề đứng thành một hàng, tay trong tay nghiêng người, di chuyển từng bước nhỏ qua cửa như thể đang nhảy múa.

Ông cầm tách trà cười to: “Ôi, các cháu nhiều ý tưởng thật đấy!”

Khâu Trác Ngọc đứng ở cuối đội, là người cuối cùng qua cửa, vì có thể thực hiện được suy nghĩ của mình mà cảm thấy rất vui: “Hắc hắc, tớ đã nói là có thể qua mà.”

“Mấy người các em…!” Phương Bình vừa ăn cơm ở ngoài trường trở về, chỉ vào sáu người: “Không trở về nghỉ trưa cho tốt đi mà ở nơi này nhảy thiên nga phải không! Tôi nghĩ tiết mục khai giảng năm nay nên để cho các em lên biểu diễn! Đứng lại đó cho tôi!”

Kẻ ngốc mới đứng lại.

Sáu người như những chú chim sợ hãi, mỗi người tản ra, vắt chân lên cổ mà chạy, một đám người đều là học điền kinh, chạy không kiêng nể gì, đợi đến dưới lầu giảng dạy, Chu Hề Từ mới thở phào nhẹ nhõm quay đầu nhìn lại, đột nhiên ngây ngẩn cả người: “Mẹ kiếp, Trần Lâm Qua đâu?”

………

Cách cổng trường không xa.

“Kẻ ngốc” Trần Lâm Qua đứng cùng một đám học sinh đến muốn xếp thành một hàng, dưới ánh mặt trời thiêu đốt bị Phương Bình giáo huấn suốt 20 phút.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, trên không trung có một đàn chim bay ngang qua, rồi bay về cuối bầu trời xanh.

Dường như từ giờ khắc này trở đi, Trần Lâm Qua đột nhiên bắt đầu chờ mong cuộc sống “lớp 12” hoàn toàn mới của mình.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.